Mẹ kiếp, con mắt nào của cậu thấy ông đây vui vẻ hả?
Dương Tiêu thốt lên: “Lại nôn ra một ngụm nữa? Chủ nhà Miyamoto đúng là người có tiền có máu, lượng máu tốt! Bội phục bội phục!”
Nói xong, Dương Tiêu giơ ngón tay cái lên cho Miyamoto Masao.
Lượng máu tôt? Lượng máu? Nhìn Dương Tiêu giơ ngón tay cái lên, Miyamoto Masao tức giận hai mắt tối sầm lại ngất xỉu tại chồ.
Gài bẫy người tai Thằng nhóc này gài bẫy người tal “Dương Tiêu, tên thần bổ đao nhà anh định khiến ông ta tức chết à??”
Lam Vi Vi than thở.
Thất đức như thế, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người thất đức như Dương Tiêu.
Anh không chỉ đánh con nhà người ta, mà còn doạ dâm bắt chẹt đôi phương năm trăm triệu tệ. Trước khi đi còn đâm một dao, thật sự định chọc người ta tức chêt!
Không hiểu tại sao, nhìn thầy Miyamoto tức nôn ra máu Lam Vi Vu lại cảm thây trong lòng dâng lên cảm giác thoải mái lạ thường.
Đường Mộc Tuyết dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt đùa giỡn của Dương Tiêu như thê.
Thật tình không biết, Dương Tiêu vốn dĩ hoạt bát cởi mở, chẳng qua mấy năm qua đè nén giỏi mà thôi.
Lý Thần Chiến rất biết điều nói: “Anh Dương, chúng tôi còn có việc phải làm, đi trước một bước, tạm biệt!”
“Ừ, vất vả rồi!” Dương Tiêu gật đầu.
Trước mặt Đường Mộc Tuyết, Lý Thần Chiến không đề lộ thân phận thật sự của Dương Tiêu.
Sau khi Lý Thần Chiến rời đi, ba người Dương Tiêu tìm một nhà hàng kiêu Trung.
Ăn xong, Đường Mộc Tuyết nhìn đồng hồ nói với Dương Tiêu: “Lát nữa em có hẹn với khách hàng, em phải đi trước rồi!”
“Anh đưa em đến đó!” Dương Tiêu đứng dậy.
Đường Mộc Tuyết dịu dàng nói: “Không cần đâu, anh về nhà nghỉ.
ngơi đi, Vi Vi đưa em đi là được rồi!”
“Hì hì, anh cứ yên tâm giao Mộc Tuyết cho tôi!” Lam Vi Vi cười tinh nghịch.
Dương Tiêu sờ mũi: “Được rồi!”
Anh biết sau khi tập đoàn Y dược, Đường Nhân sụp đồ hoàn toàn, rất nhiều khách hàng trước đó biết được Đường Mộc Tuyết là người đứng đầu tập đoàn Tuyết Tiêu đã lân lượt tìm tới hợp tác.
Lam Vi Vị lại là bạn thân nhất của Đường Mộc Tuyết, chắc chắn giữa hai người có rất nhiều chuyện mà mình không tiện nghe.
Nhìn Đường Mộc Tuyết và Lam Vi Vị rời đi, mi mắt phải của Dương Tiêu nháy liên tục.
“Sao vậy nhỉ?” Dương Tiêu thắc mắc.