“Cậu… cậu bắt nạt người quá đáng!”
Miyamoto Masao cảm thây mình sắp nôn ra máu.
Quá đáng, đây thật sự quá đáng.
Đây không phải bắt nạt mình trắng trợn sao?
Lý Thân Chiên tức giận vỗ vào sau đâu Miyamoto Masao: “Đò: mò! Ông già nhà ông sao lắm lời thế? Bảo ông đêm thì đêm đi, lằng nhà lằng nhằng, tin ông đây bắn ông một phát không?”
Nói xong, Lý Thần Chiến lấy. Sa Mạc Chi Ưng ra nhắm vào đầu của Miyamoto Masao.
Bị Sa Mạc Chi Ưng. nhắm vào đầu, Miyamoto Masao cảm thấy khí lạnh từ gót chân vọt lên đỉnh đấu.
Ông ta hiểu sâu sắc Lý Thần Chiến là ông trùm đỉnh cao trong vùng đất xám, nếu muốn đập chết ông ta cũng không phải nói đùa.
“Đếm, tôi đếm!” Miyamoto Masao kinh hãi nói.
Vẻ mặt Dương Tiêu không đứng đắn: “Như thê mới đúng! Mang người của ông cùng đếm đi!”
“Mau đếm tiền!” Vẻ mặt Miyamoto Masao tái nhợt hét lên.
“Đếm… đếm tiền?” Nhân viên nhà hàng Sakura đồ Nhật và nhóm võ sĩ người Nhật đều sững sờ.
Nhiều tiền như vậy, họ phải đếm trong bao lâu?
Miyamoto Masao tức giận trách mắng: “Còn ngây ra đó làm gì? Đếm tiên cho tôi!”
“Vâng!” Đám người không dám do dự, lập tức tiên lên đêm tiên.
Nhà hàng Sakura đồ Nhật là nhà hàng Nhật Bản lớn nhất ở Trung Nguyên, có lượng khách đông, sảnh trước và sau bếp có sáu bảy mươi người, cộng với mười hai mươi võ sĩ người Nhật là gần trăm người.
Bọn họ than thở trong lòng không ngớt, nhiều tiên xu như vậy cũng đủ khiên bọn họ uông một chậu.
Dương Tiêu cười nói: “Chủ nhà Miyamoto, đừng đứng như thế, là chủ nhà cân phải làm gương!”
“Ý cậu là gì?” Miyamoto Masao kinh hãi nói.
Dương Tiêu chỉ vào đồng tiền xu trông như một ngọn núi nhỏ: “Đếm tiên đói”
“Đếm tiền? Tôi… tôi cũng cần phải đếm?” Mặt Miyamoto Masao xanh mét.
Vẻ mặt Lý Thân Chiên lạnh lùng, đá vào mông Miyamoto Masao: “Bảo ông đếm thì mau đêm đi, nói lắm lời như vậy làm gì? Tin ông đây bắn ông không?”
Bị Dương Tiêu lòng dạ đen tối nhắm vào, bị Lý Thần Chiến đe doạ, hai mắt Miyamoto Masao tối sầằm suýt ngất xỉu.
“Nhanh lên! Cần Lý Thần Chiến nhắc nhở ông lân nữa không?” Dương Tiêu nhìn Miyamoto Masao.
Nhìn thấy Lý Thần Chiến cầm Sa Mạc Chi Ưng với vẻ mặt sát khí, Miyamoto Masao suýt bật khóc.
“Đếm, tôi làm gương, tôi sẽ đếm!”