Đáng tiếc, khi rong ruồi toàn bộ Đại Tây Bác, càn quét toàn bộ thảo nguyên, Dương Tiêu chưa bao giò, gặp phải một dũng sĩ thực sự có thể ngăn cản anh.
“Chạy đi! Sao hai người không chạy?” Lưu Chiến Thăng hung hăng tiền lên.
Đan Ba đến từ Đại Tây Bắc có vẻ mặt ác ý nhìn Dương Tiêu, chỉ cần Lưu Chiên Thăng ra lệnh, anh ta sẽ khiến Dương Tiêu quỳ xuông hát bài ca chinh phục.
Dương Tiêu nhìn Lưu Chiến Thắng vênh váo hồng hách, chế nhạo: “Sao hả? Lại ngứa da A Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Lưu Chiến Tháng năm chặt tay, không dám nói.
Lân đâu tiên gặp Dương Tiêu, anh ta và Dương Tiêu đã đua xe, đua không thắng, cuỗi cùng lại phải chịu một nỗi nhục rât lớn.
Lần thứ hai gặp Dương Tiêu là lúc đang tranh giành tòa nhà Ngân Cơ, trụ sở của tập đoàn Tuyết Tiêu. Lúc đó anh ta đã tìm người đánh Long Ngũ bị thương, Dương Tiêu lây tôc độ sét đánh mời rất nhiều nhà tài phiệt đẳng cấp thê giới chèn ép nhà họ Lưu. Bồ anh ta Lưu Quyên còn mang anh ta tới quỳ trước mặt Long Ngũ xin lỗi.
Nói thật, bây giờ nhìn thấy Dương _.
Tiêu, trong lòng Lưu Chiến Thắng vẫn cảm thấy như nhữn ra.
Lựu Chiến Thắng cũng biết bây giờ bố anh ta Lưu Quyền là do Dương Tiêu lãnh đạo, thậm chí bố anh ta đã cảnh cáo anh ta rõ ràng, sau này tuyệt đối không được phép xúc phạm Dương Tiêu.
Đôi với Lưu Chiên Thăng mà nói, đương nhiên anh ta không muôn xúc phạm Dương Tiêu, cũng không muôn mang đền tai họa cho nhà họ Lưu.
Bởi vì lần trước nhà tài phiệt đẳng cấp thế giới làm gián đoạn thị trường chứng khoán của nhà họ Lưu, trực tiếp khiến nhà họ Lưu thua lỗ vài tỷ.
Tuy nhiên, trước mặt người con gái mình yêu, Lưu Chiến Thắng thực sự khó có thể cúi đầu.
Tức giận dựng ngược cả tóc gáy chỉ vì hồng nhan, Lưu Chiến Thắng hoàn toàn không thể trơ mắt nhìn Cung Linh Nhi với Dương Tiêu mập mờ.
“Dương Tiêu, đây là Đan Ba bạn của tôi. Đan Ba vẫn luôn ngưỡng mộ người đàn ông có khí chật. Chúng. tôi không có ý xâu, chỉ là Đan Ba muôn làm quen kết bạn với anh. Anh cũng biết đáy, vùng Đại Tây Bắc rất hiệu khách, nhiệt tình, phải không Đan Ba?” Lưu Chiên Thăng nói đùa.
Anh ta không tiện tắn công Dương Tiêu, nhưng không có nghĩa là Đan Ba không thê tân công Dương Tiêu.
Đan Ba hiểu ý của Lưu Chiến Thắng, anh ta nhéch miệng chủ động đưa tay ra: “Chào anh Dương, tôi là Đan Ba, rất hân hạnh được biết anh.”
“Đan Ba, phải không? Ừm, tôi cũng rất hân hạnh được gặp anh!” Dương Tiêu cũng đưa tay ra.
Nói chuyện không đánh vào mặt đang cười, dù sao Dương Tiêu cũng định cho Lưu Chiến Thăng một cú sôc.
Nếu Lưu Chiến Thắng lại gây rắc rồi, thì Dương Tiêu sẽ không còn khách sáo với Lưu Chiến Thắng nữa.
Nhìn thấy Dương Tiêu chủ động đưa tay ra, Đan Ba nở nụ cười âm mưu được như ý.
Ranh con, đấu với tôi, xem tôi có đánh chết anh không!
Bắt gặp nụ cười xấu xa trên khuôn mặt Đan Ba, Dương Tiêu cười đùa trong lòng.
Muốn đánh chết tôi? Xem ra anh đã định sẵn là tự bê đá đập vào chân mình rôi.