Dương Tiêu lạnh lùng nhìn Tạ Quân: “Đúng vậy, lời này thật sự do tôi nói, bảo ông cút ra ngoài gặp tôi thì có vân đề hả?”
Đối với lão nghé con Tạ Quần này, Dương Tiêu sẽ không cho mặt mũi đẹp.
Kê từ lúc trong hội nghị thâm định báu vật mình giúp Kim Đại Chung làm mắt mặt Tạ Quân, Tạ Quần đã hoàn toàn nhớ mình.
Trong bữa tối từ thiện do Tô Thiên Lung tổ chức ở thành phố Trung Nguyên, vào đêm hôm đó ông ta đã hợp tác với Bạch Quỳnh gài bẫy anh nhưng may mãn trong nháy mất bị mình nhìn thấu tiến hành giết ngược lại đến đường cùng.
Nếu đổi là một người bình thường, thì e là đã bị Tạ Quần chơi đùa chết lâu rồi.
“Thằng nhóc này xong đời rồi!” Nhìn thây Dương Tiêu không cho Tạ Quân thể diện, nhân viên bảo vệ ở cửa mừng thâm trong lòng.
Ngay lúc nhóm nhân viên bảo vệ xác định Dương Tiêu sắp gây chuyện lớn, Tạ Quân cô nặn ra một nụ cười: Tả. sao, hoàn toàn không có vấn gì. Ở trước mặt cậu Dương, Tạ cuấn tôi chỉ là cái rắm!”
Hử!I Khi nghe thấy điều này, tất cả các nhân viên bảo vệ tại hiện trường nghỉ ngờ phải chăng mình đã nghe nhâm.
Tạ Quần chủ nhà nhà họ Tạ nói mình là cái rắm?
Sao có thể như thế được?
Mặt mũi Tạ Quần tràn đầy run rấy, ông ta hiểu sâu sắc Dương Tiêu trước mặt không còn là phê vật Dương Tiêu khi xưa nữa.
Ngay cả ông lớn đứng sau ông ta cũng vì Dương Tiêu mà bị bắt đi điều tra, nêu dám xúc phạm Dương Tiệu thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Tạ Quân là một người khôn ngoan, ông ta hiểu sâu sắc Dương Tiêu của ngày hôm nay không còn là quả hồng mêm khi đó nữa.
“Lý Hồ là người ông tìm?” Dương Tiêu cười lạnh.
Cảm nhận được cái lạnh băng tỏa ra từ cơ thê của Dương Tiêu, Tạ Quần bị doạ toàn thân giật mình.
“Cậu Dương, tôi cũng bị lão già Điền Lộc kia mê hoặc. Nêu không phải Điền Lộc, dù cho tôi mười lả gan cũng không dám xúc phạm cậu!”
Giờ này phút này, Tạ Quần hồi hận đứt ruột.
Nếu ông ta biết Dương Tiêu có sức mạnh phi thường, ông ta sẽ không bao giờ xúc phạm Dương Tiêu nữa!
“Điền Lộc? Con trai của lão già này _ mới chết ông ta đã nóng nảy muôn vệ tây thiên hả?” Trong mặt Dương Tiêu lóe lên một tia lạnh lùng.
Nghe vậy, Tạ Quần càng hoảng sợ.
Đúng dự như đoán, cái chết của Điền Chân Hưng cậu chủ nhà họ Điền không tránh khỏi có liên quan với Dương Tiêu.
“Đúng đúng đúng, tất cả là do Điền Lộc bảo tôi làm!” Tạ Quần vội vàng nói.
Với tâm lý mình sống là được, Tạ Quân rất không có tình người đẩy Điền Lộc ra ngoài.