“Đúng vậy, tôi là Dương Tiêu, tôi không kiêng nê gì cả thì làm sao?
Không phục? Không phục thì tới đánh tôi đi!” Khuôn mặt của Dương Bân Hàn vô cùng méo mó, cười điên cuỗng.
Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc đều kinh ngạc, rốt cuộc Dương Tiêu này làm sao vậy?
Dương Tiêu trước mặt thật sự rất là lạ, toàn thân toát ra hơi thở tà ác khiến người khác vô cùng khó chịu.
Triệu Cầm nổi cơn tam bành: “Phé vật cậu được lắm, hây giờ cậu càng ngày càng, kiêu ngạo, cút đi rót một côc nước âm cho bà đây ngay!”
“Rót một cốc nước ấm? Được, không thành vấn đề!” Dương Bân Hàn nở một nụ cười u ám.
Ngay sau đó Dương Bân Hàn cầm một cốc nước nóng bước đến chỗ Triệu Cầm.
Triệu Cầm tỏ vẻ buồn bực, phế vật chính là phế vật, mình bảo cậu ta đi rót nước còn chẳng phải vẫn ngoan ngoãn rót cho mình đó thôi!
Tuy nhiên, ngay sau đó xảy ra một cảnh tượng kinh hoàng.
Đột nhiên Dương Bân Hàn cầm cốc nước nóng bước tới chỗ Triệu Cầm, đồ tất cả lên mặt Triệu Cầm.
Aaall Bị một lượng nước nóng đồ lên mặt, Triệu Cầm đột nhiên hét lên.
Nhìn cảnh tượng thê thảm của Triệu Cầm, Dương Bản Hàn cười xấu xa: “Không phải bảo tôi rót nước cho bà à? Uống đi! Sao bà không uông?”
Cái gì!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đường.
Mộc Tuyết và Đường Kiên Quốc đều thay đổi sắc mặt.
Đổ nước nóng lên mặt Triệu Cầm.
Đây vẫn là Dương Tiêu sao?
Đây rõ ràng là một con quỷ!
Ngồi trong xe, mí mắt phải của Bư Tiêu nhảy loạn xạ, điềm báo không lành ngày càng mạnh.
Kết quả là Dương Tiêu nói với tài — “Bác tài, dừng xe vào lề đường, để tôi lái”
“Tình huông nguy cập?” Nhìn thây Dương Tiêu căng thăng như vậy, Hoa Mộ Tranh không nhịn được lau mô hôi cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Đúng vậy, rât nguy câp!”
Nghe thấy thế tài xé đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ngay lập tức đồi ghế lái cho Dương Tiêu.
VèoI Ngồi vào vị trí lái xe, Dương Tiêu nhìn thăng đạp ga, trong nháy mắt chiếc xe phóng vèo, cây xanh xung quanh hóa thành bóng mò, lóe lên rôi biên mắt.
“Dương Bân Hàn, đừng ép tôi tự tay giết anh!” Ánh mắt Dương Tiêu cực kỳ lạnh lẽo.
Đường Mộc Tuyết là đầu quả tim của Dương Tiêu. Dương Tiêu không hề nghĩ tới khi mình đên Giang Nam, Dương Bân Hàn người anh củng cha khác mẹ với mình sẽ tân công thành phố Trung Nguyên.