Nhìn thầy tên vạm vỡ xuất chiêu, Bạch Quỳnh vui đùa nói: “Người này là nhà vô địch quyên anh ngâm Giang Nam, trong ba chiên binh hàng đầu của nhà họ Bạch, Dương Tiêu chết là cái chắc!”
Âm!
Bạch Quỳnh vừa nói xong thì thấy tên vạm vỡ vừa tiến đến chỗ Dương Tiêu lập tức bị đập vào tường như một viên đạn đại bác.
“Moá!” Nhìn thấy nhà vô địch quyền anh ngâm Giang Nam bị Dương Tiêu đánh bại ngay lập tức, tất cả những người có mặt trong biệt thự nhà họ Bạch đều thay đồi sắc mặt.
“Mẹ nó, thật sự đã đánh giá thấp tên khốn này, cùng lên đi!”
Thấy nhà vô địch quyền anh ngầm bị đánh bại trong nháy mắt, trong mất Bạch Quỳnh toát ra sát khí nông đậm.
“Giết anh ta!” Đám thuộc hạ nhà họ Bạch hét lên.
Àm!
Dương Tiêu tùy ý vung nắm đấm, một người ngã xuống.
Àm!
Đá một chân, một tên vạm vỡ thô kệch khác quỳ trên mặt đất.
Một người!
Mười người!
Ba mươi người!
Trong tia sáng điện và đá lửa, những tên thuộc hạ vạm vỡ tinh: nhuệ của nhà họ Bạch đều ngã xuống đất, không ngừng kêu gào.
“Mẹ ơi!” Nhóm thuộc hạ còn lại nhìn Dương Tiêu như nhìn thấy quỷ da đâu tê dại.
Bạch Quỳnh cũng sửng sốt, ng hoàng nhìn Dương Tiêu: “Anh…
cuộc anh là người hay là ma?”
Tất cả khách mời ở Giang Nam cũng đều kinh hãi, sức chiến đâu này quá kinh người phải không?
Chẳng lẽ người này là chiến thần vô song hả?
Nhìn thoáng qua mọi người tại hiện trường, bị Dương Tiêu liệc mắt nhìn, cả đám đều sởn cả tóc gáy.
Dương Tiêu chỉ vào Hoa Mộ Tranh, một loại hơi thở sừng sững chưa từng có toát ra từ trên người Dương Tiêu.
“Hôm nay, tôi muốn đưa cô ấy đi, dám hỏi, ai dám ngăn cản?”
Vèo vèol Một loại hơi thở mạnh mẽ từ trên người Dương Tiêu lướt qua mọi người, nhóm thuộc hạ tinh nhuệ của nhà họ Bạch đều sợ hãi, lui về sau liên tục.
Giờ phút này, Dương Tiêu giống như một chiến thần vô song, quét sạch mọi kẻ thù của nhà họ Bạch.