Năm năm qua, bọn họ chưa bao giờ coi trọng Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết. Bây giờ Đường Mộc Tuyết bị nhà họ Đường trục xuất, bọn họ càng không tin Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết có thê làm nên sóng gió gì.
“Thật không?” Dương Tiêu cười trêu đùa.
Đường Hạo khinh thường nói: “Chăng lẽ còn không phải? Trên tay Đường Mộc Tuyết câm cái gì? Chăng lẽ còn có thể là văn bản nhậm chức?
Là hợp đồng thu mua nhà họ Đường?”
“Chúc mừng anh, đoán đúng rồi!”
Dương Tiêu cười để lộ ra hàm răng trăng.
Nghe đến đây, đám người nhà họ Đường cười đên mức sắp chảy nước mắt.
“Ha ha ha ha! Thằng phế này biết nói khoác thật đấy! Cho dù nhà họ Đường có bán với giá tháp, hai người cũng không thể mua nỗi.”
“Đúng vậy, cứ khoác lác đi! Khoác lác mạnh nữa đi! Dù sao, chúng tôi sông không tốt thì hai cũng sẽ sống không tôt, tiệp tục khoác lác đi!”
Ánh mắt bọn họ nhìn Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết giỗng như nhìn hai tên hê, bọn họ hoàn toàn không tin lời nói vớ vần của Dương Tiêu.
Nụ cười của Dương Tiêu càng ngày càng đậm, đám con cháu dòng chính nhà họ Đường này đúng là mắt chó coi thường người khác!
Căn biệt thự trên đảo nhỏ ở trung tâm hồ Nhạn Minh là do chính tay anh mua, ngoài ra những món đồ trang sức trị giá hàng trăm triệu tệ trên người Đường Mộc Tuyết cũng là một tay anh mua.
Chỉ một nhà họ Đường nhỏ bé bán với giá thấp đối với Dương Tiêu chỉ như chín trâu mắt một sợi lông!
Chương Anh không những là lưỡi dao sắc bén của đât nước, mà còn là chủ của Long Môn, tổ chức bí ấn lớn nhất thế giới.
Tiền đối với Dương Tiêu chỉ là một dãy sô mà thôi.
Thật tình không biết, Dương Tiêu còn có một thẻ đen chí tôn toàn thế giới vân chưa chính thức được kích hoạt.
Nhìn quanh toàn thế giới người có thẻ đen chí tôn toàn thê giới này đếm trên đầu ngón tay. Tiền đề để có thẻ đen chí tôn toàn thế giới là số tiền trong thẻ phải vượt quá một nghìn tỷ.
Với thẻ này, thậm chí có thể làm máy bay hạ cánh, xe lửa ngừng hoạt động, bá đạo như vậy!
“Tôi nói lại làn nữa, ở đây không hoan nghênh hai người, hai người đi đi!”
Nét mặt bà cụ Đường càng không VUI.
Bà ta cho rằng hai người đến đây giêu cợt bọn họ, cho nên bà cụ Đường càng chán ghét Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyệt hơn.
Dương Tiêu cười khẩy: “Bà nội, không tin phải không? Bây giờ tôi khẳng định nói chọ bà biết, lần này bà thật sự nhìn nhằm Dương Tiêu tôi rồi! Mộc Tuyết, đưa hợp đông cho bà nội và mọi người xem kỹ!”
“Đây là hợp đồng thu mua lại nhà họ Đường!” Đường Mộc Tuyết không chút do dự ném hợp đông thu mua tới trước mặt bà cụ Đường.
Đến hiện tại, khí chát lạnh lùng của chủ tịch trên người Đường Mộc Tuyết càng ngày càng mạnh.