Sắc mặt Dương Tiêu năng nề, liếc mắt nhìn mọi người chậm rãi nói.
“Mọi người, tôi biết bây giờ mọi người đều rất tức: giận. Bà cụ Triệu cũng là bà ngoại của tôi, bà ấy bị trúng độc, Dương Tiêu tôi cảm thấy rất buồn!”
“Quả thực nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi là do tôi tặng, nhưng tôi có thể đảm bảo trong nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi hoàn toàn không có độc.”
“Nêu trong nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi thật sự có độc, thì bây giờ Dương Tiêu tôi tự nhiên sẽ không đứng ở chỗ này!”
Giọng điệu Dương Tiêu trầm tháp nhưng lại xen lần uy nghiêm mạnh mẽ, ánh mắt rực lửa, giống như chim ưng, có thể chân động tâm hồn người khác.
Đám người nhà họ Triệu nhìn ¡ thấy Dương Tiêu trịnh trọng như vậy đêu do dự. Chẳng lẽ người hạ độc bà cụ Triệu không phải là thằng nhóc trước mặt này?
Tôn Phú Quý chế nhạo: “Vớ Vần!
Không phải cậu đầu độc mẹ thì còn có thê là ai? Mọi người, đừng nghe tên khốn này nói nhảm, đánh chết cậu ta đi!”
Nói xong, Tôn Phú Quý ‹ cầm xẻng, từ trên không phang vào đầu Dương Tiêu.
“Đánh chết cậu tai” Trước sự xúi giục của Tôn Phú Quý, nhóm dân trong thôn câm dụng cụ đâm về phía Dương Tiêu.
“Dương Tiêu, cần thận!” Nhìn thầy nhiêu người tấn công Dương Tiêu tàn nhẫn, Đường Mộc Tuyết bị doạ sợ mặt mày tái lại.
Dương Tiêu hơi nheo mắt lại, xem ra không thể giải thích với người nhà họ Triệu.
Ngay lúc đám người họ nhà Triệu chuân bị bỗ vào người Dương Tiêu, một giọng nói tức giận uy nghiêm vang lên: “Làm loạn! Tôi xem ai dám ra tay!”
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuât hiện. Ông ta chạm vào eo của mình, lây súng bóp cò súng bắn lên trời. Pằng một tiêng, tiêng súng cực lớn vang lên, trong phút chốc đám người nhà họ Triệu đêu sợ hãi.
“Ừng ực! Ừng ực!”
Nhìn người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, đám người nhà họ Triệu không kìm được nuôt nước miệng, màng nhĩ đau đớn vì tiếng súng.
Người đàn ông trung niên mặc đồng phục bước tới hỏi: “Cậu Dương không bị kinh hãi chứ?”
“Ông là?” Vẻ mặt Dương Tiêu kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên lấy giấy chứng nhận ra và tự giới thiệu: “Tôi đến từ Tổng cục huyện Thiên Sơn, tên là Hồ Khoan Quảng. Cách đây không lâu lão Vạn đã gọi cho tôi, tôi vội chạy đến, may mãn vừa nãy tới kịp lúc. Nếu cậu Dương không ngại thì gọi tôi là ông Hồ cũng được.”
“Xin chào cảnh sát…
T ông Hồ!” Dương Tiêu lễ phép cười.
Lúc này, Vạn Tứ Hải gọi tới.
“Ân nhân, lão Hồ là người có tài ở huyện Thiên Sơn, là người có tính tình cương trực. Có lão Hồ giúp đỡ chắc chắn ân nhân sẽ rửa được oan uông. Tôi đang ở nơi khác trong chốc lát không về kịp, tôi sẽ lập tức xử lý xong việc ở đây rôi trở về Thiên Sơn!”
Vạn Sĩ Hải trâm giọng nói.