Cũng hết cách, mặc dù Dương Tiêu hành động bí mật, nhưng rồt cuộc trên đời không có bức tường nào không thâm nước, anh vẫn bị bại lộ.
Đã đại diện cho thánh cờ Bạch Nguyên Kiệt đấu với Cát Hưu, cuối cùng còn giành chiến thắng.
Tập đoàn Tuyết Tiêu đã mời được Tô Thiên Lung thiên hậu châu Á trẻ tuổi chưa bao giò nhận bắt kỳ đại ngôn nào làm người phát ngôn của mình.
Khi hai điều này cộng lại, rất khó để Dương Tiêu không bị phát hiện.
Bà cụ hơi ngạc nhiên: “Trở thành con rễ ở rễ? Cũng không saol Nó cũng không còn quá trẻ, đã đến lúc lập gia đình, vậy người phụ nữ đó thế nào?”
Tuy rằng Dương Tiêu bị đuổi ra khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, nhưng Dương Tiêu vận mang dòng máu của nhà họ Dương ở Đề Đô, người phụ nữ anh cũng không thể bình thường.
“Bà chủ, mợ chủ là Đường Mộc Tuyết người đẹp sô một ở Trung Nguyên, đây là ảnh chụp!” Quản gia Trịnh lây ra một phong bì.
Bà cụ cầm lấy phong bì, cần thận mở ra, lầy ra một vài tắm ảnh của Đường Mộc Tuyết.
Bà cụ càng nhìn Đường Mộc Tuyết càng thây hài lòng, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành trời sinh xinh đẹp, tuyệt thê giai nhân như vậy mới xứng với cháu trai nhỏ của bà.
Bà cụ cuối cùng cũng hài lòng nói: “Không tệ, Đường Mộc Tuyết, người đẹp tên càng đẹp!”
“Không biết tiếp theo bà chủ định làm gì?” Quản gia Trịnh cung kính hỏi.
Một màu sắc phức tạp hiện lên trong mắt bà cụ: “Hai năm qua Bân Hàn đã làm tôi quá thất vọng. Năm đó tôi mê muội mới đuôi đứa cháu nhỏ.”
“Bây giờ nêu tôi đột ngột mời đứa cháu nhỏ có tính cách bướng bỉnh của mình vệ gia tộc, nhật định nó sẽ không muôn.
“Thế này đi lão Trịnh, ông đến Trung Nguyên ngay trong đêm, mang theo một phân đô cưới phong, phú. Đây coi như là những gì tôi bù đặp cho hai vợ chồng nó trong suốt nhiều năm qual”
“Vâng, bà chủ!” Quản gia Trịnh không hề do dự chuẩn bị quà cưới, đến thành phố Trung Nguyên ngay trong đêm.
Bà cụ Dượng vừa thở dài vừa nhìn bầu trời đầy mây: “Tiêu Tiêu, Bân Hàn, hai đứa trẻ này từ nhỏ một người đã tốt bụng chính nghĩa, một người vừa nham hiểm vừa xảo quyệt, bà nội rất khó lựa chọn.”
“Tiêu Tiêu, bây giờ bà nội cho cháu một cơ hội, nêu cháu muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, thì chỉ cân dùng hành động của mình chứng minh cho bà nội thây!”
Nhiều năm trôi qua, việc anh trai Dương Bân Hàn cùng cha khác mẹ của Dương Tiêu nội giáo cho giặc trong nội bộ nhà họ Dương ở Đề Đô, điều này khiến cho bà cụ rất phản cảm.
Đồng thời, bà cụ cũng nhận ra rằng việc đuôi Dương Tiêu là một âm mưu do Dương Bân Hàn lên kế hoạch.
Bây giờ Dương Bân Hàn tiếp tục nuốt chứng quyên lực của nhà họ Dương, điêu này đã xâm phạm nghiêm trọng đến điểm mắấu chốt của bà cụ.
Bà ấy vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ, chỉ cân bà ây chưa chết, ai dám chống lại quyền lực của nhà họ Dương thì đều không thê tha thứ.
Vốn Dương Tiêu đã ngủ say, lại nằm mơ thầy mẹ của mình cũng bị đuồi khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô một cách tàn nhẫn, lui lạc đầu đường.
Dương Tiêu đỗ mồ hôi lạnh tỉnh dậy, lầm bằầm: “Mẹ, bây giờ mẹ thế nào rồi?”