Lăng thành.
Giữa trưa, khắp nơi náo nhiệt.
Trên phố ngập tràn hương gạo nếp.
Phượng Cửu U ngồi trong một căn phòng trang nhã ở một tửu lâu nào đó vồ đồ ăn trên bàn như hổ đói.
“Thanh Y, ngươi cũng ăn chút đi, nào nào nào!” Nói xong, đưa cái đùi gà cắn dở khó coi trong tay mình đến trước miệng Hoa Thanh Y,
Thấy Hoa Thanh Y chỉ kinh ngạc nhìn đùi gà, hồi lâu không có phản ứng, Phượng Cửu U mới chú ý đến đùi gà bị mình cắn nham nhở trên tay. Cười khan hai tiếng, vừa muốn thu về, lại thấy Hoa Thanh Y cười nhạt cắn một miếng nhỏ vào đùi gà trên tay mình.
Mặc dù chỉ là cắn một miếng vào chỗ duy nhất không bị Phượng Cửu U cần quét.
Thấy thế, Phượng Cửu U nuốt nước bọt, rút miếng đùi gà về, nhìn sang chỗ khác, dừng lại vài giây, cười khan hai tiếng, tiếp tục làm thịt đồ ăn.
Không thấy, không thấy, ta chẳng thấy gì cả.
Lực chú ý của Phượng Cửu U tập trung trên đùi gà mình thích nhất.
“Ợ!” Ợ lớn một tiếng, thật giống như là đã quên mất chuyện vừa rồi, cười nói “Ta no rồi, chúng ta đi đâu thế?”
“Thanh Khâu.”
“Á?” Phượng Cửu U nhìn chằm chằm Hoa Thanh Y, nói “Ta vẫn chưa chuẩn bị xong mà, nghe nói Thanh Khâu đều là núi tuyết, ta có phải sẽ lạnh chết không?”
Nghe vậy, Hoa Thanh Y cười nhạt, nói “Ngươi đã đạt đến linh tịch kỳ rồi, sẽ không sợ lạnh đâu.”
Phượng Cửu U gật đầu, nói “Vậy được, bây giờ chúng ta đi Thanh Khâu.”
“Chờ chút.” Hoa Thanh Y gọi Phượng Cửu U lại, nói “Trước đó, ta phải kiểm tra thực lực của ngươi.”
Trong sơn cốc, đối thủ của Phượng Cửu U bình thường đều là mấy dã thú không có năng lực suy nghĩ. Trước đó, Hoa Thanh Y muốn Phượng Cửu U đối phó với mấy tiểu yêu.
Đã là nửa đêm.
Phượng Cửu U mở to mắt, một tay cầm Ngân Huyền Cung của mình, một tay nắm chặt góc áo Hoa Thanh Y không tha.
“Ngươi nói xem Tri Tru Tinh kia thế nào, sẽ không dữ tợn quá, quá kinh người chứ.”
Nghe vậy, trong mắt Hoa Thanh Y xẹt qua một tia tiếu ý, nói “Ta cũng khong rõ, chỉ biết gần đây ngoại ô phía đông của Lăng thành có Tri Tru Tinh tác quái.”
“Cái gì?!” Phượng Cửu U khiếp sợ nhìn Hoa Thanh Y, mặt như chết rồi, nói “Cái cái cái này, cũng chính là nói không chỉ có một con Tri Tru Tinh?”
Hoa Thanh Y gật đầu, nói “yên tâm, lúc cần thiết, ta sẽ giúp ngươi một tay.”
Phượng Cửu U bĩu môi, thầm kêu khổ nói: Ta hi vọng ngươi giúp ta hết luôn.
Lá cây xào xạc, có chút lạnh.
“Tới rồi.”
“Tới rồi?”
Hoa Thanh Y nhìn Phượng Cửu U núp sau lưng không dám ra, nhàn nhạt nói “Hẳn là một đám.”
“Một đám?!” Phượng Cửu U thiếu chút nữa lảo đảo ngã khỏi vân đóa của Hoa Thanh Y.
Nuốt nước bọt, Phượng Cửu U nghĩ, rừng rậm tối đen, nháy mắt sáng như ban ngày.
Phi thân bay đi, đứng trên lá cây, Phượng Cửu U giơ cùng tên trong tay lên, động ý niệm, một mũi tên bạc b ắn ra từ tay Phượng Cửu U.
Mấy con Tri Tru Tinh kia từng còn từng con mất mạng cưới Ngân Huyền Cung của Phượng Cửu U.
Đột nhiên, Phượng Cửu U nhìn đấy một nữ tử áo đen yêu mị, môi của nàng là màu đen nhìn qua cực kỳ thận trọng.
Nữ vương Tri Tru kia thấy chúng tử tôn từ con từng con bị đâm chết trong nháy mắt, lửa giận ngút trời, lao thẳng về phía Phượng Cửu U.
Phượng Cửu U vừa muốn xuất tên, trước mắt hiện ra một thân ảnh màu xám, chỉ thấy quang mang vừa lóe, nữ vương Tri Tru kia liền kêu thảm từ trên không rơi xuống.
Ối giời ơi bị thịt rồi! Còn nhanh hơn cả tốc độ ta làm thịt đồ ăn
Bầy Tri Tru kia thấy nữ vương Tri Tru chết thì rối rít chạy trốn.
“Sao lại giúp ta?” Phượng Cửu U nhìn nữ vương Tri Tru sau khi chết hiện về nguyên hình, trong lòng thầm thấy buồn nôn.
“Nàng không phải đối thủ của nó.” Hoa Thanh Y cũng không nói rõ là vì mình lo lắng, nhìn ra hướng khác nói.