Phượng Cửu U ở đây có thể nói là trải qua những này “tham sống sợ chết”
Vừa nghĩ tới mình vì Kính mà chảy máu mũi té xỉu, Phương Cửu U liền hận không thể chui xuống đất không ra ngoài nữa.
Buổi tối về phòng ngủ, còn phải chờ người nào đó ngủ trước.
Ngàn lo vạn nghĩ, cuối cùng Phượng Cửu U cũng nghi ra cách không cần cùng giường chung gối với Kính.
Nàng thực đúng là ở cổ đại đến mốc luôn rồi, đến nghề cũ cũng quên mất.
Lần đầu tiên nàng chủ động lôi kéo Kính trong mấy ngày nay, đặt Kính ngồi trước gương, lấy túi trang điểm của mình ra, cười gian hắc hắc, xay người chuẩn bị trang điểm cho Kính.
Kính nhíu mày, tránh khỏi ma trảo của Phượng Cửu U, cười nói “Trang điểm? ta có thể dùng pháp lực thay đổi tướng mạo.”
Phượng Cửu U nghe vậy, đặt phấn lót trong tay xuống, vẻ mặt đầy giận dữ nhìn Kính, nói “Sao ngươi không nói sớm, như vậy không phải có thể không không cần ngủ một phòng rồi.”
Nghe thế, Kính vô tội nhún vai, nói “Ta cũng là vừa nhớ ra thôi.”
Khóe miệng co giật, Phượng Cửu U ngồi trên ghế, thiếu chút nữa muốn chết.
“Được, ngươi có lý, phiền ngài di giá, ta muốn nghỉ ngơi rồi.” Mấy hôm nay tối nào nhìn thấy cái mặt của yêu nghiệt này, hầu như đều không ngủ nổi.
Kính lắc mình một cái, một thiếu niên tướng mạo thanh tú đứng trước mặt Phượng Cửu U, cười ha ha.
Phượng Cửu U thấy hắn đổi mặt đổi luôn y phục, không khỏi trợn tròn mắt.
Kính nhìn gương đồng, gật đầu, nói “Ồ, không tệ, đúng rồi, lát nữa nhớ tới đấm bóp lưng cho ta, mấy ngày nay bị ngươi gây sự, tối ngủ không ngon.”
Phượng Cửu U chợt lạnh sống lưng, cái gì mà bị nàng gây sự không ngủ được, lời này vừa H vừa bạo lực.
“Ờ, lát nữa tự ta pha cho ngươi tách trà lài” Nàng cười đến ngây thơ.
Kính lần đầu thấy Phượng Cửu U bợ đít, trong lòng chợt cảm thấy nha đầu này nhất định là có chiêu gì chỉnh mình rồi. Lại cười cười nói “Tiểu U nhà ta thật là quan tâm chu đáo.” Nói xong, đôi mắt hoa đào phong tình vạn chủng cười gian nhìn lướt qua Phượng Cửu U, ưu nhã rời khỏi phòng.
“Cửu U, như thế không tốt đâu.” Nghiên Yên nhìn thiếu nữ nào đó nghiến răng nghiến lợi thêm ớt vào ấm trà trên bàn.
“Cái gì mà tốt với không tốt.” Phương Cửu U ném túm ớt qua một bên, tiếp tục thêm nước khổ qua vào.
Nghiên Yên nhìn mà hãi, thầm cảm thấy may mắn vì Phượng Cửu U không đối xử với mình như thế.
“Hoàn thành!” Ném giấm chua trong tay xuống, Phượng Cửu U cười hắc hắc.
Thấy Nghiên Yên đứng ở một góc che mũi, nghi ngờ nói “Sao trốn xa thế?”
Thiên Yên che mũi bộ dạng đau khổ, lẩm bẩm “Thật là khó ngửi.”
Nghe vậy, Phượng Cửu U ghé sát mũi lại ngửi, lại nhìn Nghiên Yên nói “Thơm dã man.”Đưa chén trà trong tay qua, cười thân thiết “Ngươi đến thử một chút đi.”
Ngửi thấy mùi này, dạ dày Nghiên Yên quay cuồng, nghe tiếp lời Phượng Cửu U nói, đồng tử co rút, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bếp.
Phượng Cửu U nhìn bình trà trong tay, nhíu mày, lẩm bẩm “Có cần cho thêm chút nước hoa không nhỉ?”