Hồ Sơ Sinoga

Chương 3: Nam Y Lam




Trong tư phòng rộng lớn, y ngồi lặng thinh, trước mặt là màn hình chiếu đang phát một đoạn phim trắng đen cũ kỹ. Đoạn phim được phát lặp đi lặp lại, đã qua bao lâu chính bản thân y cũng không thể nhớ. Chỉ là, y vẫn muốn xem, mỗi năm vào dịp sinh nhật y đều sẽ xem, tuyệt không bỏ sót.

25 năm đã trôi qua, cũng là 25 lần y một mình xem lại đoạn video này.

Trên màn hình, người ấy cầm một chiếc bánh sinh nhật, đang rạng rỡ cười, thế nhưng đôi mắt lại ầng ậng muôn vàn nước mắt. Bao nhiêu lần y nhìn thấy hình ảnh này, bấy nhiêu lần trái tim y quặn thắt. Nhưng y hiểu rõ, cho dù bản thân có đau lòng thế nào cũng không thể so bì nỗi với những tổn thương năm đó y đã gây ra cho người ấy.

"Chúc mừng sinh nhật tuổi 20 của chúng ta. Nhanh thật đấy, chúng ta đã ở bên nhau... mười mấy năm rồi nhỉ... thật ra, tôi luôn rất biết ơn quãng thời gian được có cậu đồng hành chung với mình. Nhưng mà... đây là lần thứ hai chúng ta không cùng nhau tổ chức sinh nhật rồi... lần này cậu lại thất hứa đấy. Tôi biết... chúng ta sớm muộn cũng sẽ không thể mãi mãi đi cùng nhau như ngày xưa, vậy nên ngày hôm nay... tôi... trả tự do lại cho cậu... Chúc cậu đạt được ước mơ của mình, bảo vệ chính nghĩa, trở thành một người cảnh sát mẫu mực.

Tôi... tôi...

Tôi thật sự rất yêu cậu."

Y muốn khóc, màn hình đã tối đen rồi, mọi thứ đều đã kết thúc. Nhưng y chưa bao giờ có thể khóc được, một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi xuống. Bởi vì y vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần y không khóc, điều đó có nghĩa là y không buông tay. Mối quan hệ mà chỉ có một người muốn từ bỏ thì ắt hẳn vẫn sẽ có thể níu kéo trở về.

"Tôi cũng yêu cậu, và tôi sẽ không trả tự do lại cho cậu dù chỉ là một giây."

---

Biệt thự Nam Gia

Chiếc xe moto màu xanh trắng rẽ gió thắng lại ngay trước mặt Tiêu Nhất Ninh khiến anh một phen giật mình. Lúc người ngồi trên xe cởi mũ bảo hiểm ra, vài sợi tóc lất phất bay trong gió. Trong khoảnh khắc khi ánh nắng chiếu vào làn da trắng, Tiêu Nhất Ninh cảm thấy Vương Kỳ Chiến đẹp đến chói lòa.

Một giây choáng ngợp qua đi, Tiêu Nhất Ninh tự thấy kỳ quặc với đánh giá của bản thân nên nảy sinh cảm giác ngượng ngập trong lòng, đành đánh mắt đi nơi khác. Đảo một vòng, lại nhìn đến cổ tay của Vương Kỳ Chiến. Lúc này anh mới nhớ ra, hai hôm trước Vương Kỳ Chiến bị thương ở nơi đó.

"Vết thương của cậu thế nào rồi?"

Vương Kỳ Chiến là loại người ngại giao tiếp, nếu không cần thiết sẽ không mở miệng nói lấy một chữ. Cho nên khi nghe thấy Tiêu Nhất Ninh hỏi về vết thương của mình, Vương Kỳ Chiến chỉ đơn giản giơ cổ tay đã từng bị thương lên xoay xoay mấy vòng, ý nói đã không còn gì nghiêm trọng. Tiêu Nhất Ninh nhất thời vẫn chưa quen với kiểu người quá kiệm lời như vậy, mặt nghệt ra vài giây rồi mới gật đầu phản ứng.

Biểu tình đó của Tiêu Nhất Ninh lại không hiểu sao chọc cho Vương Kỳ Chiến muốn cười, khóe môi của cậu liền ẩn hiện lên một nụ cười rất nhạt. Tiêu Nhất Ninh có nhìn thấy, nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ thầm mắng bản thân không nhanh nhạy, bị người khác chê cười.

Hai người đứng đợi thêm mười phút, cũng chỉ có một mình Tiêu Nhất Ninh gượng gạo tìm chủ đề nói chuyện. Sau đó, từ xa đã thấy một chiếc xe Mercedes đen bóng chạy đến. Cửa kính ghế phụ được hạ xuống, Hoa Bích Dật đeo kính mát đang ngẩng mặt nhìn hai người. Tiêu Nhất Ninh đưa tay nhìn đồng hồ, Hoa Bích Dật có một thói quen chỉ xuất hiện vào đúng giờ đã hẹn, một phút cũng không xê dịch.

Cánh cửa lớn của biệt thự đằng sau từ từ mở ra, nhìn thấy Tiêu Nhất Ninh còn đang bất ngờ, Hoa Bích Dật lên tiếng giải thích, "Anh không cần ngạc nhiên, trùng hợp là tôi quen với bác sĩ điều trị tâm lý cho nhân chứng. Hôm nay đúng ngày tái khám nên chúng ta có thể cùng vào."

Đi bộ qua khỏi hoa viên, cả ba liền bắt gặp một người đã đứng sẵn trước đại sảnh lớn để chào đón bọn họ. Một thoáng bất ngờ, Tiêu Nhất Ninh tự động tiến tới trước vài bước, dè dặt hỏi, "Cảnh Nguyệt, là em sao?"

Bởi vì Tiêu Nhất Ninh đã lên tiếng chào, nên cô gái cũng rất lịch sự mỉm cười đáp lại, "Anh Nhất Ninh, lâu rồi không gặp. Em là bác sĩ tâm lý được sắp xếp điều trị cho Y Lam."

Lúc này Hoa Bích Dật từ sau vừa vặn đi tới, hai tay gỡ kính mát xuống rồi vắt nó lên cổ áo đang để mở hai cúc, tùy tiện hỏi, "Cảnh Nguyệt, chị và Tiêu thần thám quen nhau sao?"

Nghe ba chữ 'Tiêu thần thám' từ trong miệng của Hoa Bích Dật, Tiêu Nhất Ninh không biết phải nên khóc hay cười. Anh không đoán được cảm xúc của Hoa Bích Dật, không biết cậu đang khen ngợi hay mỉa mai mình.

Cả bốn người cũng không nán lại đại sảnh quá lâu, liền theo chân Đỗ Cảnh Nguyệt đi vào bên trong phòng khách. Đỗ Cảnh Nguyệt ngắn gọn giải thích, "Chị và anh Nhất Ninh từng học chung ở học viện cảnh sát Bắc Bình. Anh ấy tốt nghiệp trước chị ba khóa, sau này ở lại Sở Cảnh sát Bắc Bình công tác. Còn chị thì chuyển đến đây ở với Quân Nghi, bắt đầu làm một bác sĩ điều trị tâm lý trong khuôn khổ của Sở Cảnh sát Tây Cống."

Người làm trong nhà rất quen thuộc với Đỗ Cảnh Nguyệt, thấy cô vừa vào liền nhanh chóng đem nước đến mời. Đỗ Cảnh Nguyệt cũng rất thân thiết gọi bà một tiếng dì Trương.

Lúc dì Trương vừa xoay lưng rời đi, ánh mắt của Hoa Bích Dật và Tiêu Nhất Ninh thoáng phần đăm chiêu. Hoa Bích Dật tinh mắt nhận ra Tiêu Nhất Ninh cũng có biểu tình khác thường, "Anh cũng nhận ra rồi?"

Tiêu Nhất Ninh chần chừ vài giây, sau đó gật đầu:

"Dì Trương có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng."

Bọn họ quyết định cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ im lặng quan sát thêm tình hình.

Sau khi dì Trương lên lầu không lâu, Hoa Bích Dật thính tai nghe được âm thanh vĩ cầm rất mỏng nãy giờ vẫn phát ra từ trên lầu đã đột nhiên tắt ngấm.

Trong lúc ngồi đợi, Đỗ Cảnh Nguyệt tiếp tục đem chi tiết bệnh tình của Nam Y Lam, là nhân chứng mà ba người họ đang muốn gặp gỡ, nói ra một lần. Nam Y Lam là một thanh niên 24 tuổi, sinh viên ưu tú của đại học kiến trúc. Trước khi sự việc năm đó xảy ra, cậu là một nam sinh hoạt bát, có cuộc sống đáng mơ ước; gia đình giàu có, ba mẹ yêu thương, lại tài giỏi.

"Em điều trị cho Y Lam đã được bốn năm rồi, nói thật lòng, em cảm thấy Y Lam không cần thiết phải tiếp nhận trị liệu nữa, bởi vì cậu ấy vốn dĩ đã hồi phục rồi. Ngoài việc không nói chuyện với ai ra, những hoạt động khác trong cuộc sống, Y Lam hoàn toàn không gặp trở ngại gì. Cậu ấy vẫn đến trường và sinh hoạt như bình thường. Em còn..."

Dì Trương đã quay lại, cắt ngang câu chuyện của Đỗ Cảnh Nguyệt. Một chút chần chừ thoáng qua trên gương mặt, sau đó dì Trương áy náy nói, "Thật ngại quá, cậu chủ vừa mới nhắn lại với tôi là hôm nay cậu ấy không muốn gặp ai. Mời mọi người khi khác lại đến."

Bốn người đồng loạt nhíu mày. Dì Trương này kỹ năng nói dối quá kém, ngay cả người thần kinh thô như Vương Kỳ Chiến cũng dễ dàng nhận ra có điểm không thỏa.

Đỗ Cảnh Nguyệt khéo léo liếc nhìn ba người đội chuyên án, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Y Lam có chuyện gì không dì? Hôm nay theo lịch là ngày tái khám của cậu ấy, sao lại nói không muốn gặp?"

Ngay lập tức, dì Trương thở dài một tiếng, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế gần đó, trước khi nói còn lén lút nhìn xung quanh:

"Chuyện này... thật ra dì cũng lo lắng cho cậu ấy lắm. Tuần trước bác sĩ Đỗ đến thì không phải tình trạng của cậu chủ vẫn tốt hay sao! Nhưng mà bốn hôm trước sau khi ăn cơm xong, cậu chủ lên phòng liền khóa trái cửa, từ đó đến nay không ra ngoài nữa. Ông bà chủ có hỏi thế nào cũng không giải thích. Cơm nước chúng tôi đem đặt ở trước cửa thì cậu chủ vẫn ăn đều đặn."

Lúc mọi người vẫn còn đang hoang mang, Hoa Bích Dật đã nắm bắt được trọng điểm, "Trong bữa cơm có xảy ra điều gì lạ không?"

Dì Trương nghe hỏi thì nghiêng đầu hồi tưởng, sau đó giống như không tìm ra điểm gì khác thường, ngắt quãng trả lời, "Cũng không có gì... cả nhà cậu chủ chỉ cùng nhau ăn cơm như bình thường, xem truyền hình... ngày nào cũng thế mà."

"Truyền hình lúc đó chiếu chương trình gì vậy dì?" Tiêu Nhất Ninh xen vào.

"A... dì nhớ ra rồi! Lúc đó đang chiếu bản tin thời sự buổi tối, vụ mười hai án mạng. Bà chủ sợ cậu chủ nhớ lại việc năm xưa, đã nhanh chóng đổi sang kênh khác. Có khi nào, cậu chủ vì lo lắng quá nên mới trốn ở trong phòng không?"

Cả bốn người bọn họ sau khi nghe dì Trương kể liền đồng loạt "à" lên một tiếng.

Mấy ngày nay giới truyền thông còn sợ xã hội chưa đủ loạn, tiếp tục đem những hình ảnh rợn người của mười hai án mạng chiếu đi chiếu lại, sau đó còn làm mấy tiết mục suy luận, phân tích đủ kiểu ở những bản tin thời sự hằng ngày. Điều này làm cho giới cảnh sát thêm phần áp lực, tuy nhiên họ cũng không thể cấm báo chí đưa tin.

Với tình trạng hiện tại của Nam Y Lam, bốn người bọn họ cũng không muốn ép buộc cậu nữa. Đỗ Cảnh Nguyệt chỉ gửi lại cho dì Trương một số loại thuốc an thần giúp Nam Y Lam dễ ngủ, sau đó cả bốn người liền rời đi.

Lúc ra đến cửa, Đỗ Cảnh Nguyệt khó hiểu hỏi, "Tin tức những vụ án lần này em cũng có xem qua mấy lần, không thấy án nào có tình tiết nạn nhân bị hiếp dâm giống với vụ của Nam Y Lam năm đó. Vậy tại sao lại khiến cậu ấy lo sợ đến mức này?"

"Anh nghĩ Nam Y Lam như vậy cũng có lý do." Tiêu Nhất Ninh nói ra suy nghĩ của mình cho Đỗ Cảnh Nguyệt biết. "Tụi anh đang nghĩ một trong các hung thủ của án lần này chính là gã năm đó đã làm hại Nam Y Lam. Biểu hiện của cậu bé hiện giờ càng chứng minh Nam Y Lam cũng cảm thấy như vậy. Hoa Bích Dật, cậu nghĩ sao?"

Hoa Bích Dật đang trầm tư ngước mắt nhìn lên lầu hai của tòa biệt thự, khi nghe Tiêu Nhất Ninh gọi thì cũng chỉ mơ hồ đáp, "Hung thủ chắc chắn là cùng một người. Nhưng mà Nam Y Lam chưa chắc là đang lo sợ..."

Ngay lúc mọi người còn đang muốn hỏi thêm về suy luận của Hoa Bích Dật, thì điện thoại của Tiêu Nhất Ninh đổ chuông. Sau khi nghe điện thoại, anh đen mặt: "Về Sở Cảnh sát rồi nói tiếp, bên phía pháp y đã có phát hiện mới rồi."

Đỗ Cảnh Nguyệt nghe thế thì cũng không làm phiền bọn họ nữa, tự động nói lời chào rồi rời đi trước.

"Hai người về trước xem tình hình, tôi sẽ theo về sau." Tiêu Nhất Ninh đột nhiên bối rối nói.

"Tiêu thần thám, anh muốn đi bộ về Sở Cảnh sát sao?"

Tiêu Nhất Ninh rất muốn phản bác lại cái danh xưng kia, nhưng mà nghĩ đến phong cách nói chuyện rất không nể mặt người khác của Hoa Bích Dật, anh lại chặc lưỡi cho qua.

"Xe tôi hư rồi, đang để ở gara chờ sửa, cho nên mấy hôm nay đều đi xe công cộng. Không sao, rất nhanh sẽ có chuyến mới, cùng lắm tôi sẽ về trễ hơn mọi người tầm năm, mười phút."

Hoa Bích Dật dùng ngón tay gãi gãi chân mày, "Lên xe đi, tôi chở anh về. Nhưng anh phải ngồi ở hàng ghế sau. Tôi không thích có người ngồi kế khi đang lái xe."

- --

Sở Cảnh sát Tây Cống

Với kỹ năng lái xe của Hoa Bích Dật và Vương Kỳ Chiến, mười phút sau cả ba người đã đồng loạt có mặt ở văn phòng. Tiêu Nhất Ninh thầm cảm thấy may mắn với quyết định ngồi chung xe về đây, vì nếu đi xe công cộng, anh khẳng định sẽ về sau họ nửa tiếng.

Trong phòng họp, vẻ mặt của Trần Lam Thiên rất tệ.

Vừa thấy ba người kia trở về, Trần Lam Thiên nôn nóng lên tiếng, "Từ khi đọc báo cáo của vụ án, tôi vẫn luôn suy nghĩ về chi tiết ghi nhận lại tình trạng hiện trường của nhóm nạn nhân A1. Cái tình trạng có mùi hôi thối ở hiện trường nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra được là từ nơi nào bốc ra ấy."

Mọi người gật đầu. Mia nhanh chóng mở ra một đoạn video.

Video chỉ vỏn vẹn hai phút, nhưng làm cho nét mặt của mọi người đều sa sầm hẳn đi.

Trong vòng hai phút đó, các nhân viên trong phòng nghiên cứu đã làm một thí nghiệm trên một con chuột bạch già sắp chết. Họ cho nó liếm một giọt máu. Chỉ tầm ba mươi giây sau, con chuột bắt đầu co giật, tiếng kêu thống thiết chói tai của nó như đâm thẳng vào tim người nghe, khiến Mia chịu không được phải bịt tai lại. Qua khoảng một phút, con chuột nằm bất động, hình như đã chết. Lúc này, mọi người đang xem video liền thấy các nhân viên đeo khẩu trang y tế, sau đó tiến hành giải phẫu con chuột. Khi mở ổ bụng nó ra, toàn bộ nội tạng đều bị tiêu biến, tình trạng y hệt với ba cỗ thi thể của nhóm giáo sư nhân ái.

"Giọt máu là của một trong ba nạn nhân nhóm A1 này. Mùi hôi thối được xác định là kết quả của quá trình phân hủy nội tạng tạo thành. Điều đáng nói hơn là theo như kinh nghiệm của tôi và các nghiên cứu học thuật tôi đã đọc, trên thế giới chưa bao giờ loại thuốc độc có đặc tính tương tự. Lần này, chúng ta có thể đang đối mặt với một thiên tài trong mảng điều chế thuốc độc đấy."

Trần Lam Thiên tổng kết lại thông tin mà cậu cùng Chloé đã tìm ra trong sáng nay.

"Có thể biết được thành phần thuốc độc không anh?" Mia hỏi.

Trần Lam Thiên thở dài, "Khi còn sống, cơ thể có số lượng vi khuẩn tương đương với số lượng tế bào và phần nhiều chúng sống trong ruột già. Khi cơ thể chết, hệ thống miễn dịch ngừng hoạt động, vi khuẩn sẽ lan rộng khắp cơ thể một cách tự do, và ăn các sản phẩm của quá trình tự phân hủy bằng enzyme trước đó. Vì vậy, để đẩy nhanh quá trình phân hủy nội tạng một cách bất thường như trong đoạn phim chúng ta vừa được xem thì thuốc độc cần làm chết hệ miễn dịch và gia tăng lượng lớn vi khuẩn gây hại từ tác động bên ngoài. Điều này cũng đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một lượng áp suất khí metan và amoniac khổng lồ khiến cho thi thể bị nổ tung hoặc ít nhất là làm rách da."

Nhưng các thi thể của nhóm nạn nhân này thoạt nhìn đều trông rất toàn vẹn, không có dấu hiệu của dấu vết hư hại bên ngoài da.

"Trong báo cáo pháp y tôi cũng đã có ghi hung thủ sử dụng một lớp hỗn hợp có thành phần chính từ nhựa thông để bôi lên da của nạn nhân, khiến cho chúng không bị ảnh hưởng bởi tác động của các vi khuẩn sinh ra bên trong cơ thể. Hiểu đơn giản là mượn kỹ thuật ướp xác để thực hiện. Ngoài ra, lỗ hậu của các nạn nhân cũng có dấu hiệu bị nông lớn, tôi cho rằng hung thủ làm vậy để phục vụ cho quá trình thoát khí ra bên ngoài." Chloé vừa ăn một phần bánh nướng, vừa phân tích về tình trạng của các tử thi. Các thành viên khác đều cảm thấy lưỡi dần mất đi vị giác vốn có.

Trần Lam Thiên bổ sung thêm một ý cuối cùng, "Phòng hóa nghiệm vẫn đang tiến hành phân tách mẫu máu để tìm ra các thành phần trong thuốc độc, nhưng tôi cảm thấy không mấy khả quan. Tôi dự định sẽ tự điều chế thử một liều thuốc độc tương tự xem sẽ như thế nào. Tuy nhiên, điều này sẽ tốn khá nhiều thời gian đấy."

Phòng họp rơi vào tĩnh lặng.

"Mia, bên em thì có manh mối gì mới không?" Tiêu Nhất Ninh chuyển hướng sang hỏi một vấn đề khác.

Mia lén lút nhìn về phía Hoa Bích Dật đang đứng, sau đó lắc đầu và đáp, "Tạm thời chưa có thông tin gì giá trị cả. Em đã tìm được danh sách thành viên ban nhạc của Diễm Dạ bốn năm trước, nhưng không thấy có ai đúng với phác họa mà chúng ta đã phân tích ngày hôm qua."

Lúc này, Hoa Bích Dật bỗng nhiên mở điện thoại ra đọc tin nhắn, sau đó thông báo, "Tôi có việc phải đi. Mia, tra xem Nam Y Lam có biết chơi vĩ cầm hoặc là có đang sử dụng nền tảng nghe nhạc trực tuyến nào không."

Sau khi Hoa Bích Dật rời đi, Tiêu Nhất Ninh mới tiếp tục phân việc, "Chúng ta chia nhau ra đi hỏi thăm lại các mối quan hệ của nạn nhân trong nhóm luật sư. Buổi chiều, tôi và Vương Kỳ Chiến sẽ xin lệnh khám xét lại căn nhà nơi mà Nam Y Lam được cứu thoát khỏi tên hung thủ năm đó."

- --

Biệt thự Nam Gia

Tin nhắn mà Hoa Bích Dật nhận được là từ một số máy lạ, nội dung vỏn vẹn vài chữ, "Tôi sẽ chỉ gặp một mình anh." Nhưng Hoa Bích Dật đoán được người gửi tin nhắn cho mình là Nam Y Lam.

Cho nên hiện giờ Hoa Bích Dật đang ngồi ở trong phòng khách của biệt thự lúc sáng, chờ dì Trương lên báo lại với Nam Y Lam. Cậu hời hợt nhìn lướt qua căn phòng xa hoa, toàn bộ đều được bài trí theo phong cách hoàng gia châu Âu, với gam màu trắng chủ đạo. Lúc đến trước cửa phòng khách, Hoa Bích Dật lại nghe thấy âm thanh vĩ cầm giống như ban sáng. Nhưng không lâu sau cũng đột ngột im bặt.

Dì Trương rất nhanh đã trở lại, cúi người mời cậu lên lầu.

Đứng trước cửa phòng của Nam Y Lam, Hoa Bích Dật không chần chừ đưa tay gõ hai cái. Cửa phòng liền lập tức nhẹ nhàng mở ra. Trước mặt cậu, Nam Y Lam xuất hiện trong một bộ đồ vô cùng bình thường, áo thun và quần đùi ngắn đến gối, màu sắc trung tính, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng. Khuôn mặt của Nam Y Lam rất nhỏ, khung xương hàm mềm mại, tinh gọn, da mặt cũng rất mịn màng. Nếu như không phải đã biết Nam Y Lam là một chàng trai, thì Hoa Bích Dật đã lầm tưởng người đứng trước mặt mình là một cô gái trẻ để tóc ngắn.

"Xin chào!"

Nam Y Lam không đáp lại lời, chỉ lách người cho Hoa Bích Dật bước vào, sau đó đóng cửa lại. Hoa Bích Dật nghe rõ, Nam Y Lam đã khóa trái cửa phòng.

Bản tính của Hoa Bích Dật đối với người ngoài rất hời hợt, có thể nói là thiếu tinh tế. Vừa vào phòng của Nam Y Lam, Hoa Bích Dật đã tự mình ngồi xuống mép giường mà không hỏi qua câu nào. Tuy nhiên, Nam Y Lam cũng làm như không để ý, chỉ ngồi xuống chiếc ghế ở bàn làm việc.

"Cậu biết tôi sao?" Hoa Bích Dật thẳng thắn hỏi.

"Hoa Bích Dật." Nam Y Lam trả lời, đôi mắt to tròn chăm chú quan sát gương mặt của người đối diện, "Anh không hề ngạc nhiên khi thấy tôi có thể nói chuyện."

Hoa Bích Dật nhún vai, "Tin nhắn của cậu cho tôi biết điều này."

Câu trả lời có vẻ rất hợp ý của Nam Y Lam.

"Cậu nghĩ mình yêu hắn."

Hoa Bích Dật đi vào thẳng vấn đề bằng một lời nhận xét, bởi vì Hoa Bích Dật cảm thấy Nam Y Lam sẽ không thích bị hỏi cung như trước nữa.

Khoảng một phút trôi qua, Nam Y Lam nhẹ nhàng gật đầu.

"Có một hội chứng gọi là Hội chứng Stockholm, nạn nhân bị bắt cóc lâu ngày sẽ dần sinh ra cảm giác đồng cảm và bao che đối với hung thủ. Cậu xác nhận mình không mắc phải hội chứng này?"

Nam Y Lam lắc đầu, đôi mắt mang một theo ánh nhìn kiên định, "Tôi không đồng cảm, bởi vì tôi chẳng biết gì về hắn cả." Dừng một lát, Nam Y Lam lại nhếch môi cười, "Hắn mới là người đồng cảm với tôi."

"Tại sao cậu lại nghĩ tôi yêu hắn?"

Lúc Nam Y Lam nghiêng đầu hỏi ngược lại, Hoa Bích Dật bỗng cảm thấy thiếu niên này thật sự có khả năng khiến cho người khác yêu mến. Dáng vẻ không phòng bị của Nam Y Lam, cùng với nét dịu dàng mềm mại trên gương mặt cậu ta càng dễ làm đối phương thả lỏng tâm tình.

"Nạn nhân thật sự từng bị đàn ông cưỡng hiếp đến mức mất khả năng nói chuyện sẽ không thể bình tĩnh ở trong một căn phòng đang khóa trái cửa với một người đàn ông xa lạ. Chẳng những vậy, cậu còn không để tâm đến việc tôi ngồi trên giường của cậu. Ngay từ khoảnh khắc đối mặt với cậu lần đầu tiên, tôi đã biết chắc chắn sự tình năm đó không như những gì cảnh sát vẫn nghĩ." Hoa Bích Dật thản nhiên giải thích.

"Nói đi, cậu muốn trao đổi điều kiện gì để kể câu chuyện năm xưa?"

Đến lượt Hoa Bích Dật đặt thêm một câu hỏi. Nam Y Lam thoáng qua nét bối rối trên gương mặt. Chắc có lẽ cậu không thể ngờ đến Hoa Bích Dật lại đoán ra được mục đích của mình nhanh như vậy.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Nam Y Lam mới nhỏ giọng đề xuất, "Đúng vậy, tôi sẽ chấp nhận làm nhân chứng để giúp cảnh sát bắt hắn. Nhưng tôi muốn anh giúp tôi hai việc."

Nam Y Lam vừa nói vừa quan sát nét mặt của Hoa Bích Dật, nhưng cậu không đoán nổi tâm tình của vị chuyên gia, đành phải tiếp tục lời đề nghị của mình:

"Việc thứ nhất, khi các anh tìm thấy hắn, hãy cho tôi gặp hắn một lần trước khi đưa hắn đi lấy khẩu cung. Tôi muốn khuyên hắn khai báo thành thật mọi việc để nhận được sự khoan hồng. Việc thứ hai, tôi muốn anh giúp tôi nhờ luật sư Đỗ Quân Nghi đứng ra làm luật sư bào chữa cho hắn. Chi phí bào chữa tôi sẽ là người chi trả."

Hoa Bích Dật im lặng hồi lâu không hề lên tiếng, khiến cho Nam Y Lam rơi vào căng thẳng. Trong cuộc trao đổi này, Nam Y Lam hiểu rõ bản thân không đủ điều kiện để đưa ra yêu cầu với Hoa Bích Dật, nhưng cậu vẫn muốn cố gắng thử một lần.

"Tôi không thích bị người khác ra điều kiện. Hai việc mà cậu nói, còn phải xem những thứ cậu biết được có giúp ích gì không nữa."

Hoa Bích Dật nhìn thẳng vào mắt Nam Y Lam, ác ý đưa ra lời khiêu khích. Nhìn thấy Nam Y Lam chật vật khống chế cảm xúc, Hoa Bích Dật bỗng nổi lên hứng thú về thứ tình cảm gọi là "yêu" mà Nam Y Lam đang trao cho tên sát thủ. Phải "yêu" như thế nào mới có thể khiến cho một thiếu gia đã quen sống trong nhung lụa, người người cung phụng như Nam Y Lam lại cần nhún nhường, ẩn nhẫn mọi cảm xúc để lo toan một con đường sống cho tên sát thủ hàng loạt bị xã hội lên án?

Sau đó Nam Y Lam đem toàn bộ câu chuyện năm đó kể lại cho Hoa Bích Dật, với một điều kiện tiên quyết cậu không được để cho ai biết, chỉ được dùng những thông tin này đi điều tra một mình. Hoa Bích Dật im lặng ngồi lắng nghe, giống như một người bạn. Hóa ra một tháng bị bắt cóc mà người ngoài vẫn tưởng là rất tồi tệ ấy, đối với Nam Y Lam lại là một ký ức vô cùng trân quý. Lúc kể về kẻ sát nhân liên hoàn, trong mắt Nam Y Lam tràn đầy yêu thương cùng biết ơn.

"Cậu đã im lặng bốn năm, tại sao đến bây giờ lại muốn lên tiếng?" Hoa Bích Dật thắc mắc.

Nam Y Lam khẽ cười, đôi mắt ánh lên vệt nước, "Năm đó, tôi tưởng hắn đã chết trên đường chạy trốn. Nhưng giờ thì... Tôi yêu hắn, nên tôi hy vọng hắn không tiếp tục sai lầm."

"Tội này nếu Đỗ Quân Nghi có thể bào chữa giúp, cùng lắm cũng chỉ thoát được án tử hình, khả năng cao vẫn phải ở trong tù suốt đời. Hắn cho cậu sự đồng cảm nhưng lẽ nào chỉ vì một tháng hoang đường đó mà cậu đánh đổi cả tương lai tốt đẹp phía trước của mình sao?" Một người chưa bao giờ yêu đương như Hoa Bích Dật, cho dù có là chuyên gia trong ngành tâm lý học cũng không thể nào lý giải nổi.

"Khi anh yêu ai đó, anh sẽ hiểu thôi. Hắn là tội nhân của thế gian, nhưng lại là người đã cứu rỗi tôi. Hắn không mất hết nhân tính như mọi người vẫn nghĩ đâu. Tôi không thể mong cầu sự tha thứ từ ai khác, tôi chỉ muốn âm thầm bên cạnh, lo lắng cho hắn hết đời này."

Lúc Nam Y Lam nói ra những lời cuối cùng đó, cậu ấy không hề buồn bã, ngược lại cảm giác rất dịu dàng. Dường như đối với Nam Y Lam, yêu người kia chưa bao giờ là một câu chuyện buồn.

- --

Khu vực số 13

Ra khỏi biệt thự Nam Gia cũng đã quá giờ trưa, Hoa Bích Dật cảm thấy bao tử đang kêu gào, liền muốn kiếm gì đó để ăn. Suy đi tính lại, Hoa Bích Dật quyết định sẽ đến khu vực số 13, nơi có căn nhà mà Nam Y Lam đã ở cùng với tên sát nhân bốn năm trước. Hoa Bích Dật muốn hình dung lại cuộc sống hằng ngày của hai người họ trong vòng một tháng đó.

Bây giờ là một giờ trưa, nhân công đang đến giờ nghỉ. Việc lái một chiếc xe hơi mới cóng đắt tiền đến khu vực số 13 của Tây Cống là một hành động vô cùng chướng mắt vì khu vực này nổi danh là tồi tàn nhất thành phố. Hoa Bích Dật đành ngao ngán thở dài, đánh xe đến một khu đất trống đỗ lại, sau đó đeo lên kính mát rồi mở cửa bước ra ngoài.

Theo như địa chỉ trong hồ sơ lưu lại, cậu tìm đến gần khu chung cư cũ kỹ nằm sâu trong một con hẻm nhỏ. Đối diện chung cư xập xệ, Hoa Bích Dật tìm thấy một quán cơm. Chần chừ ít lâu, cậu cuối cùng đã quyết định bước nhanh vào quán.

Sau khi ăn qua loa bữa trưa, Hoa Bích Dật nhanh chóng muốn đi qua bên phía đối diện. Lúc cậu vừa định qua đường, một tiếng còi xe vang lên, khiến cậu phải dừng bước.

Ở khu vực số 13, lái xe hơi chạy vòng quanh sẽ rất nhanh được chú ý. Khi nãy đến đây Hoa Bích Dật đã bắt gặp không ít ánh mắt soi mói, có nhiều nhóm người còn định tràn hẳn ra đường để nhòm ngó, thừa cơ hội bán mấy món đồ vô nghĩa. Cậu cảm thấy rất phiền, cho nên mới đành đỗ xe lại và đi bộ vào trong. Chiếc xe hơi lướt qua mặt Hoa Bích Dật cũng sang trọng không kém gì xe của cậu. Hoa Bích Dật không kìm được lòng, nán lại muốn nhìn xem chủ xe là ai. Tuy nhiên, kính xe hơi đã được dán một lớp phim bảo vệ, là loại khiến người ngoài nhìn vào trong không được, nhưng ngồi bên trong xe thì vẫn có thể quan sát bên ngoài.

Hoa Bích Dật nhíu mày suy tư, lúc xe hơi đi ngang qua còn tùy tiện đem biển số ghi nhớ lại, sau đó mới tiếp tục chạy lên lầu.

Đây là nơi được xem là nhà của hung thủ trong vụ án 1304, vậy nên đến hiện tại vẫn bị dán niêm phong bên ngoài cửa. Hoa Bích Dật không chút đắn đo, đưa tay xé bỏ lớp dây chắn, trực tiếp đá tung cửa bước vào bên trong. Một căn nhà nhỏ đơn giản, nằm núp mình trong một chung cư cũ kỹ ít người sống. Mọi đồ vật đều đã được phủ một tấm vải trắng, sàn nhà bám một lớp bụi dày.

Hoa Bích Dật nhắm mắt, chậm rãi một mình đi dạo qua từng ngóc ngách trong căn nhà, dựa vào câu chuyện Nam Y Lam đã kể để hình dung lại những ngày yên bình của cậu ta và tên sát nhân.

"Tôi và hắn từng dành hàng đêm liền nằm yên ở trên sàn nhà gỗ mục của phòng khách. Hắn im lặng nghe tôi khóc."

Khoảng trống trong lòng Nam Y Lam, sự hốt hoảng mà cậu luôn che giấu, nụ cười giả tạo mà cậu vẽ ra với thế gian, dường như vào những đêm trăng ấy đều được phơi bày toàn bộ trước mắt tên sát nhân.

"Cái đêm định mệnh đó, hắn như biến thành người khác, cuồng nộ, hoang tàn. Tôi đã rất sợ hãi, lần đầu tiên tôi cảm thấy hắn thật xa lạ. Nhưng khi mọi thứ đạt đến đỉnh điểm, tôi lại nếm được từng giọt đắng chát nhỏ xuống khóe miệng mình. Hắn gục đầu vào hõm vai tôi, sau đó đột nhiên cắn lên xương quai xanh khiến tôi đau điếng. Tiếng nức nở rên rỉ của hắn tựa như loài dã thú bị thương."

Nhớ đến đây, Hoa Bích Dật bỗng mở bừng mắt, muốn chạy vào trong phòng ngủ để được nhìn thấy chiếc giường của hai người bọn họ. Nhưng Hoa Bích Dật còn chưa kịp hành động thì bên ngoài đã vang lên tiếng giày giẫm lên sàn nhà gỗ. Ai đó đang đi vào ngôi nhà hoang này.

Hoa Bích Dật cảnh giác đi về hướng cửa ra vào, cố gắng khống chế lực bàn chân để không gây ra tiếng động trong lúc di chuyển. Khoảnh khắc Hoa Bích Dật ló đầu ra khỏi góc khuất phòng khách, một họng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu cậu:

"Đứng im!"

(6) Giọng nói quen thuộc của Vương Kỳ Chiến vang lên, Hoa Bích Dật lấy lại sự bình tĩnh trong chốc lát, hai tay đút vào túi quần. Cậu nhếch mép trả lời, "Là tôi, Hoa Bích Dật."

Tiêu Nhất Ninh và Vương Kỳ Chiến cũng đã nhận ra Hoa Bích Dật ngay lúc hai bên đối đầu nhau, họ liền nhanh chóng thu lại súng trên tay.

"Sao cậu lại ở đây?" Tiêu Nhất Ninh nhíu mày hỏi.

"Tôi bất giác muốn đến nơi này cảm nhận không gian sống của hung thủ." Hoa Bích Dật nhún vai trả lời qua loa, đôi mắt đảo xung quanh quan sát.

Tiêu Nhất Ninh vẫn không buông tha cho Hoa Bích Dật, tiếp tục hỏi, "Cậu đã xin lệnh khám xét hiện trường chưa?"

Hoa Bích Dật đang đứng nhìn ngắm mấy chục bông hoa được vẽ nắn nót bằng bút dạ nhiều màu sắc trên một bức tường ngăn cách cửa chính và phòng khách. Cậu lơ là đáp, "Căn nhà không ai ở này mà cũng cần xin phép sao? Cửa ngoài không khóa kỹ, chỉ dán dây niêm phong nên tôi cứ thế mà vào thôi."

"Không đúng!" Ngay khi Hoa Bích Dật vừa dứt lời, Vương Kỳ Chiến đã khẽ rít lên một câu, cây súng trong tay lại được đặt ở thế ngắm bắn, chốt an toàn cũng đã mở.

Nhìn thấy Hoa Bích Dật vẫn còn mơ hồ, Tiêu Nhất Ninh hạ giọng giải thích, ánh mắt cũng đã trở nên cảnh giác hơn, "Căn nhà này vẫn còn là hiện trường của một vụ án chưa giải quyết, cửa chính chắc chắn phải được phía cảnh sát khóa lại cẩn thận. Nếu như lời cậu nói là đúng thì đồng nghĩa rằng ngoài chúng ta ra, đã có người vào đây trước rồi."

Khi đã hiểu ra tình hình, Hoa Bích Dật rất phối hợp đi về phía sau lưng của Vương Kỳ Chiến và Tiêu Nhất Ninh. Không còn cách nào khác, hai người bọn họ có mang súng bên mình, còn Hoa Bích Dật thì đi tay không mà đến.

"Phòng ngủ." Hoa Bích Dật nhỏ giọng đề xuất.

Cả ba cẩn thận tiến về phía cửa phòng ngủ. Lúc chỉ còn cách tay nắm cửa vài ba bước, họ đều nghe thấy bên trong có tiếng động rất khẽ.

Vương Kỳ Chiến nhanh chóng tung cước đạp cửa, chưa kịp nhìn vào trong đã phải giơ tay đỡ một cái ghế vừa được phóng về hướng của mình. Xem ra, người ở bên trong đã có tính toán sẵn. Kẻ đột nhập không để cho Vương Kỳ Chiến có thời gian suy xét, hắn liên tiếp hành động. Vương Kỳ Chiến vừa hất văng được cái ghế thì đã bị đánh mạnh vào cầu vai. Nhân lúc Vương Kỳ Chiến lảo đảo lùi về phía sau do đòn tấn công bất ngờ, kẻ đột nhập đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

"Đuổi theo hắn!" tiếng Vương Kỳ Chiến gào lên. Tiêu Nhất Ninh dù phản ứng lại rất nhanh nhưng vẫn để kẻ đột nhập chạy được khỏi tầm mắt. Hắn quá nhanh. Anh lập tức đuổi theo sau hắn. Hai người chạy vào gian bếp phía sau nhà.

Kẻ đột nhập dường như rất quen thuộc mọi thứ trong căn nhà này, vừa vào trong gian bếp, hắn đã bắt đầu vơ hết chén dĩa ném về phía Tiêu Nhất Ninh. Anh không dám manh động dùng súng trong tình thế hỗn loạn, nên đành giắt súng vào mạn sườn, trực tiếp dùng tay cản đỡ những thứ đang bay đến trước mặt. Kẻ đột nhập rất ranh ma, hắn thừa lúc Tiêu Nhất Ninh đang bận rộn, liền cúi đầu thổi lớp bụi trên mặt bàn ăn đang chắn giữa hai người bọn họ về hướng Tiêu Nhất Ninh. Bị bụi bay tán loạn chắn tầm nhìn, Tiêu Nhất Ninh buộc phải cắn răng chịu đựng, căng mắt theo dõi hành động tiếp theo của kẻ đối địch. Anh nhìn thấy hắn mở một cánh cửa sổ và linh động trèo lên trên vành cửa.

Lúc Vương Kỳ Chiến đuổi đến, hắn đã gieo người ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống từ tầng ba của tòa chung cư. Trước khi nhảy, Vương Kỳ Chiến và Tiêu Nhất Ninh còn thoáng thấy hắn làm một động tác chào tay với bọn họ.

"Đoàng!"

Vương Kỳ Chiến nổ súng từ mép cửa sổ, chuẩn xác bắn trúng bắp đùi của kẻ đang chuẩn bị chạy trốn bên dưới. Nhưng một chiếc xe hơi màu đen từ đâu lao đến, nhanh chóng đưa kẻ đột nhập tẩu thoát.

Đợi khi chiếc xe khuất bóng sau góc cua ngoặc, hai người mới quay trở lại phòng ngủ nơi vẫn còn Hoa Bích Dật ở đó. Họ nhìn thấy Hoa Bích Dật đang đứng im bất động, ánh mắt dán chặt vào chiếc giường đặt ở giữa phòng. Trên tấm ga giường màu trắng, một chiếc thiệp đen viền vàng sang trọng đã được đặt ở đó từ bao giờ.