Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự - Chương 64




Barno chạy đến đầu tiên, kẻ thủ ác đã chạy được một đoạn.

Barno vừa định đuổi theo đã nghe thấy Tiết Bồng gọi lại ngoài sau: “Barno, về đây!”

Barno lại quay trở về bên cạnh Lục Nghiễm, sốt ruột đi vòng quanh, sủa gâu gâu mấy tiếng.

Hứa Trăn đã đi đến, quỳ xuống đất, kéo người Lục Nghiễm dậy: “Đội phó Lục, đội phó Lục!”

Mạnh Nghiêu Viễn và Tiết Bồng cũng lần lượt đi tới.

Hứa Trăn đang thăm dò mạch đập và hơi thở của Lục Nghiễm, Mạnh Nghiêu Viễn lập tức cầm điện thoại báo cảnh sát.

Tiết Bồng cũng quỳ trên đất, kiểm tra vết dao trên người Lục Nghiễm, tim cô đập cực nhanh, nhanh đến nỗi như sắp không cảm nhận được nữa.

Cho đến khi Hứa Trăn nói: “Chắc không có gì nguy hiểm đâu.”

Cùng lúc ấy, tay của Lục Nghiễm đột nhiên chạm nhẹ vào Tiết Bồng.

Tiết Bồng ngẩn người, vô thức nín thở nắm lấy tay anh: “Lục Nghiễm!”

Lục Nghiễm hé mắt, mấp máy môi như muốn nói gì.

Thật ra thì lúc này trước mắt Lục Nghiễm rất mơ hồ, không nhìn rõ bóng người, không nghe được giọng nói, càng không biết bên cạnh đang có những ai.

Trong lúc hốt hoảng, anh chỉ cảm nhận được có người đang nắm lấy tay mình, dường như có hơi lạnh lẽo nhưng lại siết rất chặt.

Anh vô thức muốn nắm lấy nhưng hoàn toàn không đủ sức, bỗng chốc trước mắt là một quầng sáng, rất rất sáng.

Anh cứ ngỡ mình đang mở mắt, dường như còn nhìn thấy Tiết Bồng và Chung Lệ.

Đó là một ngày Đông, tuyết rơi phấp phới ngoài cửa sổ, trời rất sáng nhưng cũng rất tối.

Cửa sổ trong nhà đọng thêm một lớp hơi nước.

Lục Nghiễm bưng một một cái nồi điện từ nghi ngút khói ra từ trong bếp, đặt lên cái bàn trong phòng khách rồi cắm điện.

Nồi điện từ nhanh chóng kêu lên, nước bên trong sôi ùng ục.

Chung Lệ bày ra tận mấy món chuẩn bị nhúng lẩu, lại nhìn về phía nhà vệ sinh, nói nhỏ với Lục Nghiễm: “Tớ đã nghĩ kỹ rồi.”

Lục Nghiễm ngước mắt: “Nghĩ cái gì?”

“Đợi ăn xong, trên đường đưa Bồng về nhà, tớ sẽ tỏ tình với cô ấy.”

Lục Nghiễm đang sắp đũa, nghe thấy bỗng khựng lại.

Chung Lệ: “Tớ cảm thấy hình như cô ấy cũng có thiện cảm với tớ. Mấy ngày nữa là tụi mình sắp đi làm nhiệm vụ rồi, tớ muốn đặt trước bạn gái, chứ không tới lúc tớ về, cô ấy lại bị người ta theo đuổi mất rồi sao?”

Lục Nghiễm vẫn không lên tiếng, chỉ cụp mắt.

Chung Lệ nhìn thấy thì thấp giọng nói: “Tớ biết, tớ với cậu đã bàn nhau là cạnh tranh công bằng rồi. Vì vậy nếu mà tớ bị từ chối thì cậu có hy vọng nhiều hơn rồi.”

Lúc này, Tiết Bồng bước ra từ toilet: “Thơm vậy, lẩu gì thế?”

Chung Lệ: “Vị mới đấy, nghe nói hiệu này ngon lắm nên anh mua thử.”

Hai người cười nói, lần lượt đi vào bếp.

Tiết Bồng đứng rửa tay ở trước bồn rửa, Chung Lệ tựa vào cạnh nói chuyện với cô, đến lúc cô rửa tay xong, còn lấy khăn lau xuống cho cô.

Lục Nghiễm đứng cạnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng dần nặng nề.

“Lục Nghiễm! Lục Nghiễm! Anh muốn nói gì? Lục Nghiễm!”

Tiết Bồng gọi Lục Nghiễm tận mấy tiếng, tiếp đó cô khom người, tựa sát miệng anh, cảm giác được môi anh đang mấp máy.

Nhưng một lúc lâu sau, cô chỉ nghe được hai chữ, lại còn là giọng gió, rất lẫn lộn.

Tiếp đó tay Lục Nghiễm buông thõng, hoàn toàn chìm vào màn đêm.

Tiết Bồng ngơ ngác mấy giây, cố gắng đoán ra hai chữ đó là gì, dựa vào hiểu biết của cô với Lục Nghiễm, cuối cùng cô cũng có được một đáp án, cũng vì thế mà tinh thần căng siết cũng giãn ra bớt.

Mạnh Nghiêu Viễn đứng bên cạnh đã gọi xong điện thoại, đi tới nói: “Chi đội và xe cấp cứu sẽ tới ngay, bệnh viện trung tâm cách đây không xa, khoan hẵng di chuyển anh ấy.”

“Được.” Tiết Bồng cố thở, nói với Hứa Trăn: “Để anh ấy nằm thẳng xuống đã, đừng rút dao ra, cũng đừng động vào vết thương.”

Hứa Trăn cẩn thận đặt Lục Nghiễm xuống đất hỏi: “Phải rồi, đội phó Lục nói gì vậy?”

Tiết Bồng khẽ thở dài: “Lấy chứng.”

Hứa Trăn: “…”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Bà mẹ ơi, giờ là lúc nào rồi, đúng là tận cmn tâm!”

“Nói gì thì nói cũng bảo vệ hiện trường đã, để ý an toàn xung quanh, cẩn thận hung thủ quay lại.” Tiết Bồng vừa nói vừa nhìn sang Barno đang tiều tuỵ bất an, cô gọi: “Barno, tới đây!”

Barno lập tức chạy tới.

Tiết Bồng vuốt lông nó nói: “Trông chừng Lục Nghiễm, đừng đi đâu hết, anh ấy sẽ không sao đâu.”

Barno sủa gâu một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, đặt móng trên vai Lục Nghiễm.

Tiết Bồng nhanh chóng kiểm tra vết thương của Lục Nghiễm và bùn đất dính trên tay, vội vàng gọi điện cho Quý Đông Duẫn: “Pháp y Quý, hôm nay anh trực đúng không ạ?”

Quý Đông Duẫn: “Đúng rồi, nghe nói đội phó Lục bị thương, bọn anh đang trên xe đến hiện trường đây.”

“Lát nữa phiền anh kiểm nghiệm thu thập chứng cứ trên người Lục Nghiễm, anh ấy đã tiếp xúc với phần tử phạm tội, trên người có vài vết dao đâm, trên vết thương và trong móng tay đều có thể có dấu vết do phần tử phạm tội để lại.”

“Anh biết rồi, bọn anh tới ngay đây.”

Chưa tới mười phút, xe của chi đội và xe cứu thương lần lượt đến nơi.

Chi đội nhanh chóng phong tỏa hiện trường, lập tức bắt đầu thu thập chứng cứ.

Nhân viên cứu hộ kiểm tra vết thương của Lục Nghiễm trước, xác định không nguy hiểm tới tính mạng, chuẩn bị rút dao ra khỏi cánh tay anh.

Tiết Bồng lại nói: “Phiền đợi một lát đã.”

Sau đó lại quay người nhìn về phía Quý Đông Duẫn.

Quý Đông Duẫn đi tới, không nói tiếng nào, thu thập hết những tổ chức trong vết thương và móng tay của Lục Nghiễm rồi mới để nhân viên cứu hộ rút dao ra trước rồi bỏ vào túi đựng vật chứng.

Đến lúc thu thập xong chứng cứ, Lục Nghiễm được xe cấp cứu đưa đi.

Mạnh Nghiêu Viễn và Hứa Trăn ở lại hiện trường mô tả tình hình, Tiết Bồng tạm thời giao Barno cho Hứa Trăn rồi đi theo lên xe.

Nhân viên cứu hộ xét nghiệm đơn giản, chứng thực được các vết dao chỉ là vết thương ngoài da, không hề nghiêm trọng, chắc sẽ không làm hại tới xương, anh hôn mê lại là vì trúng phải thuốc mê.

Cũng có nghĩa là tên này hẹn Lục Nghiễm tới đây, thật ra không hề muốn lấy mạng anh, ít nhất thì là không phải hôm nay, nếu không thứ được bôi trên dao chắc chắc đã không phải thuốc mê mà sẽ là thuốc độc.

Tiết Bồng nhìn Lục Nghiễm đang hôn mê bất tỉnh, suốt dọc đường đều nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Vấn đề đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là tại sao hung thủ lại hẹn Lục Nghiễm tới đây? Để dạy dỗ anh hay là làm ngất rồi đưa đi?

Còn nữa, người này có thể làm Lục Nghiễm bị thương, chắc chắn cũng là tay luyện võ chuyên nghiệp, hắn biết là sẽ đối mặt với Lục Nghiễm nhưng lại dám đến một mình, chứng tỏ hắn rất tự tin về ngón võ của mình, ra chiêu cũng rất nhanh.

Cả đội chống ma tuý cũng chưa được bao nhiêu người có thể dễ dàng đụng tới được Lục Nghiễm, nếu như người này chỉ cần ra chiêu chậm một nhịp là đều có thể bị Lục Nghiễm tấn công từ phòng thủ, nếu con dao kia không sượt qua người khiến anh ngất xỉu tại chỗ thì đã thành ra gậy ông đập lưng ông rồi.

Còn nữa, tên hung thủ này rốt cuộc là ai?

Trường hợp có khả năng cao nhất hiện giờ là có ai đã cho người làm Lục Nghiễm bị thương, người đứng đằng sau này cũng lại cũng chính là cùng một người đã tìm người giết Vương Xuyên.

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng lại nhìn sang Lục Nghiễm.

Anh nhắm chặt mắt, ngủ rất say nhưng mày vẫn nhíu lại, dù đang hôn mê nhưng cũng không thả lỏng được, cứ như đang phải vùng vẫy trong bóng tối.

Tiết Bồng thở dài, nhắm mắt lại, thần kinh dần giãn ra nhưng lúc này nghĩ đến mới bắt đầu thấy sợ.

Nếu hôm nay cô không nhìn thấy quyển sổ ở nhà Lục Nghiễm, nếu Lục Nghiễm xem thư xong rồi lại cất đi luôn, cũng không nhờ cô trông Barno giúp, vậy thì bây giờ tình hình sẽ hoàn toàn khác.

Lục Nghiễm sẽ nằm dưới đất một mình, đến tờ mờ sáng hôm sau, được những người vô gia cư phát hiện ra, hoặc là bị bọn đứng sau đưa đi luôn, cứ như thế bốc hơi khỏi thế gian.

Xe cấp cứu nhanh chóng đến được bệnh viện trung tâm.

Những chuyện sau đó diễn ra rất nhanh chóng, Lục Nghiễm được đưa đi xử lý vết thương trước, sau khi giám định thêm và xác nhận không có thương tổn khác bên trong, bác sĩ nói đợi sau mấy tiếng nữa, thuốc mê hết công hiệu thì sẽ tỉnh lại.

Lúc Tiết Bồng đi thanh toán xong quay lại thì Lục Nghiễm đã được đưa tới phòng bệnh.

Mạnh Nghiêu Viễn gửi tin nhắn tới nói: “Chúng tôi đã thu thập xong chứng cứ rồi, tôi đưa Barno về Cục Cảnh sát trước, nhờ đội huấn luyện chó nghiệp vụ coi chừng nó một đêm.”

Tiết Bồng trả lời: “Được.”

“Đội phó Lục sao rồi?”

“Không có gì đáng lo ngại, chắc chưa tới hai tiếng nữa là tỉnh rồi, chắc mai là về lấy lời khai được. Nhưng mà lát nữa ông cứ qua một chuyến đi, anh ấy có đấm đá với tên hung thủ, chắc trên quần áo có để lại không ít dấu vết.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Thời gian trôi qua trong chớp mắt.

Chưa tới một tiếng rưỡi, Lục Nghiễm đã tỉnh, chỉ là đầu vẫn còn hơi nặng, tạm thời vẫn chưa di chuyển được nhiều.

Tiết Bồng ngồi bên giường bảo Lục Nghiễm nằm yên, nhanh chóng thuật lại hết chuyện sau khi anh hôn mê.

Đợi anh nắm hết thông tin, Tiết Bồng lại rót nước, bỏ ống hút vào để anh không cần cử động, tựa trên đầu giường cũng uống được.

Nhân lúc Lục Nghiễm uống nước, Tiết Bồng lại ngồi xuống, hai tay khoang trước ngực, lưng tựa vào ghế, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi biết anh đã suy tính thế nào, anh không muốn bứt dây động rừng nên không nói với ai. Nhưng mà sao anh cũng không nghĩ coi người hẹn anh tới đã dám giết Vương Xuyên, mạng người trong tay hắn chả là cái thá gì cả. Cách hắn giết Vương Xuyên không chỉ nhanh mà còn điêu luyện, nhìn là biết có tập luyện chuyên nghiệp người như thế hẹn anh mà anh còn dám đi một mình, cái này là nộp mạng tận nơi rồi còn gì.”

Lục Nghiễm ho một tiếng, đang định lên tiếng.

“Tôi còn chưa nói xong.” Tiết Bồng hất cằm nói tiếp: “Anh biết phân tích tâm lí tội phạm lắm mà, vậy hôm nay trước khi đi anh đã phân tích suy nghĩ của tên này chưa? Người ta hẹn anh để tâm sự hay gì, không lẽ đi chủ động nói với anh là hắn giết Vương Xuyên, tới tìm anh tự thú hả? Rõ ràng là muốn lấy mạng anh, anh còn hợp tác.”

Tiết Bồng nói xong một hơi, ánh mắt vừa lạnh vừa nặng nề, cứ ngồi ở đó nhìn Lục Nghiễm hồi lâu, Lục Nghiễm cũng không lên tiếng.

Mãi một lúc sau, Tiết Bồng mới thở dài bảo: “Được rồi, tôi nói xong rồi, tới anh đấy.”

Lúc này Lục Nghiễm mới nhích người, đặt ly lên tủ đầu giường nói: “Những chuyện em nói, trước khi đi anh đã đều nghĩ tới, thế nhưng có nhiều chuyện, rõ ràng biết trước mặt là núi đao biển lửa nhưng vẫn phải đi.”

“…” Tiết Bồng cau mày, rõ là không đồng tình.

Sắc mặt của Lục Nghiễm còn hơi trắng bệch, môi cũng hơi khô nứt nhưng lòng quyết tâm trong ánh mắt được hiện lên rất rõ ràng.

“Nếu như hôm nay anh thông báo với Chi đội Chống ma tuý hoặc là Chi đội Hình sự, bố trí mai phục ở quán bar, vậy thì kết quả là kẻ tấn công sẽ không xuất hiện, cũng sẽ không hẹn anh đến nơi thứ hai. Đợi lần tới hắn lại xuất hiện thì anh càng khó phòng bị hơn. Vả lại manh mối của Vương Xuyên là thứ duy nhất có thể dẫn ra tung tích của Chung Lệ, anh không mong nó cứ gián đoạn như thế.”

“Vì như thế mà anh có biết rõ là sẽ đến nộp mạng nhưng cũng vẫn đi đấy hả. Có đáng không?”

Lục Nghiễm chợt khựng, anh hỏi ngược lại: “Nếu hôm nay có người gửi cho em ảnh của Tiết Dịch, hẹn em ra ngoài gặp mặt, em sẽ làm thế nào?”

Tiết Bồng lập tức ngẩn người, im lặng hồi lâu không nói.

Trong lòng cô loé lên câu trả lời không chút do dự, còn hoàn toàn chẳng có lấy lựa chọn thứ hai.

Cũng vào lúc này, cô đã hiểu được quyết định của Lục Nghiễm.

Đúng thế, rõ biết trước mặt là núi đao biển lửa nhưng cứ vẫn phải đi, không có vì sao cả, cũng không đắn đo nhiều đến thế.

Còn việc có đáng hay không, đổi mạng tất nhiên là không đáng nhưng với Lục Nghiễm mà nói, chuyến này đáng phải mạo hiểm.

Tiết Bồng cụp mắt, khe khẽ thở dài.

Tiếp đến, cô lại nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Thật ra anh cũng đã phân tích tới động cơ của người này.”

Tiết Bồng lại ngước mắt nhìn anh.

Lục Nghiễm căng khóe môi nói: “Phần trăm cao thì anh nghĩ là hắn hẹn anh tới không phải để lấy mạng anh.”

Tiết Bồng hỏi: “Không lẽ không phải vì anh cứ bám miết lấy vụ án của Vương Xuyên nên mới kẻ đứng đằng sau bật lại sao?”

“Kẻ đứng sau này chắc chỉ muốn dạy cho anh một bài học, nhưng mà anh nghĩ chưa chắc chỉ là vì anh điều tra vụ án của Vương Xuyên.”

“Cụ thể thế nào?”

“Vương Xuyên là người trong đường dây của anh, sau khi anh điều tra mọi người, đã xác nhận được anh ta cũng là nhân chứng then chốt có khả năng tiếp cận nhiều nhất với đường dây ma tuý một năm trước. Anh luôn âm thầm điều tra đường dây này, đã được chắc khoảng nửa năm rồi, nếu muốn giết anh diệt khẩu vì chuyện này thì chúng sẽ không đợi đến bây giờ mới ra tay. Anh nghĩ, một là vì nể kỵ thân thế của anh, hai là cũng để xác nhận xem anh đã có được chứng cứ thật sự hay chưa, vì thế lựa chọn giết chết Vương Xuyên đã đủ cắt đứt manh mối điều tra của anh rồi. Vậy thì nếu chúng đã cắt đứt manh mối từ Vương Xuyên thì hà cớ gì lại xuất hiện trước mặt anh lần nữa, không lẽ chúng không sợ anh phát hiện ra những manh mối khác sao?”

Nói đến đây, Lục Nghiễm ho khẽ mấy tiếng, anh lại cầm ly nước uống cho dịu cổ họng rồi tiếp: “Còn nữa, sau khi Vương Xuyên bị giết, anh đã đến làm việc ở Chi đội Hình sự, anh chỉ hỏi mấy câu về kết quả kiểm nghiệm của Vương Xuyên, ngoài ra không làm bất cứ gì khác. Hơn nữa các vụ án của Chi đội Hình sự cứ nối tiếp nhau, khoảng thời gian này anh bận không kịp thở, hoàn toàn không thể lần theo đường dây ma tuý. Điều này với hung thủ đứng sau giết chết Vương Xuyên thì hắn phải cảm thấy thở phào mới đúng. Thế nhưng chúng lại cứ chọn đúng thời cơ này để tìm sát thủ tấn công anh, thêm đó lại bôi thuốc mê trên dao chứ không phải thuốc độc. Gộp hết những dấu vết này lại thì chứng tỏ chúng hoàn toàn không có ý định lấy mạng anh.”

Lục Nghiễm phân tích cũng không phải là không có lý, chuyện Vương Xuyên bị giết đã qua hơn nửa tháng, hiện giờ đã được giao lại cho phân cục khu phía Bắc để điều tra như vụ án giết người thông thường, đến cả đội chống ma tuý cũng chẳng can thiệp gì nhiều ngoài mặt, Lục Nghiễm lại càng không âm thầm đi tìm người thứ hai trong đường dây, tất cả những gì bên ngoài đều rất yên ắng.

Thế nhưng tay đứng đằng sau lại ra tay lúc Lục Nghiễm và cả đội chống ma tuý đều đã “ngừng tay”, thế này chẳng phải là cố ý khiêu khích sao? Cứ như sợ là người ta sẽ quên mất vụ án của Vương Xuyên vậy, còn cất công thuê sát thủ tới để “nhắc nhở”…

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng cũng thấy khó hiểu, cô buột miệng: “Không lẽ sát thủ tấn công anh chỉ đơn giản là vì nhìn anh thấy khó ưa thôi hả?”

“…” Lục Nghiễm ho một tiếng, suýt sặc nước, anh đặt ly nước xuống rồi nói: “Em nói vậy cũng hơi có lý.”

Tiết Bồng: “…”

Lục Nghiễm nói: “Lần đầu khi anh đi nằm vùng, đã từng anh anh em em rất thân mật với một vài người, mượn đó thấy được lòng tin. Tuy nhiệm vụ đã kết thúc nhưng khi đó có vài con cá đã lọt lưới, vì vậy mà anh gây thù chuốc oán thêm không ít, trong số đó nhất định có người muốn trả thù.”

Tiết Bồng khựng lại: “Ý anh là kẻ đứng sau lần này là tội phạm buôn ma tuý anh quen biết lúc nằm vùng sao?”

“Khả năng cao là vậy. Hơn nữa chúng biết anh rất quan tâm đến cái chết của Chung Lệ, quan tâm manh mối của Vương Xuyên, vì thế nên gửi cho anh ảnh của Vương Xuyên, chắc chắn có thể dụ được anh cắn câu.”

Tiết Bồng không khỏi cười lạnh: “Vậy chắc người này cũng thù anh lắm đấy, huy động lực lượng tìm sát thủ tới nhưng mà không cho giết anh, chỉ đánh nhau với anh một trận, dùng thuốc mê làm anh ngất đi. Tôi nghĩ nếu ban nãy chúng tôi không tới kịp, trong lúc anh hôn mê chắc còn phải ăn thêm một trận no nê.”

Lục Nghiễm: “… Ừm, chắc phải đánh anh gãy mất mấy khúc xương mới thôi.”

Tiết Bồng: “…”

Lại là một khoảng im lặng, cả hai cặp mắt lại nhìn nhau chằm chằm một lúc, lúc này Tiết Bồng mới dời mắt, mở điện thoại ra xem, tiếp đó đứng dậy nói: “Mạnh Nghiêu Viễn tới rồi, anh thay đồ ra đi, để cậu ấy đưa về.”

Nói xong, Tiết Bồng bèn quay đầu đi một mạch ra khỏi phòng bệnh.

Tiết Bồng ngồi ngoài phòng bệnh đợi chưa đến hai phút, Mạnh Nghiêu Viễn đã xách hộp dụng cụ đi tới.

Tiết Bồng tựa vào tường, quay đầu về phía cửa nói: “Bên trong ấy.”

“Ồ.” Mạnh Nghiêu Viễn đẩy cửa bước vào.

Mấy phút sau, Mạnh Nghiêu Viễn kéo cửa, nhìn Tiết Bồng đang đứng ở ngoài: “Xong rồi.”

Tiết Bồng vô cảm đi vào phòng.

Lục Nghiễm đã thay quần áo người bệnh, bộ đồ cũ được cởi ra đựng vào túi vật chứng.

Tiết Bồng nói: “Theo ý bác sĩ thì tối nay ở lại quan sát, mai là xuất viện được rồi, Barno ở lại đội cảnh sát, mai anh nhớ đi đón nó.”

“Ừm, may là hôm nay em dắt Barno theo.” Lục Nghiễm nói.

Mạnh Nghiêu Viễn đóng hộp dụng cụ, nhìn sang Tiết Bồng rồi lại ngó sang Lục Nghiễm, cứ muốn nói gì đó, mặt mày cứ ấp úng, rõ là có gì muốn nói.

Tiết Bồng nhìn thấy bèn hỏi: “Ông muốn nói cái gì?”

Mạnh Nghiêu Viễn hắng giọng nói: “À ờm đội phó Lục, tôi có thể đề xuất một chuyện không, có lẽ anh sẽ thấy mạo muội nhưng mà không nói ra tôi khó chịu lắm.”

Nếu lúc này mà đổi lại là Tiết Bồng thì chắc chắn sẽ bác lại gã: “Vậy ông cứ khó chịu vậy đi.”

Lục Nghiễm nghe thấy thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười: “Cậu nói đi.”

Mạnh Nghiêu Viễn bắt đầu đứng giữa hai người, giơ ngón tay lên tính: “Anh xem đấy, lần đầu tiên chúng ta hợp tác, anh đã báo cảnh sát bảo là phát hiện án mạng, người chết hôm đó là Vương Xuyên, địa điểm xảy ra vụ án là quán bar, anh là người đầu tiên phát hiện hiện trường. Đúng chứ?”

Lục Nghiễm: “Đúng vậy.”

“Bình thường ở Cục Cảnh sát anh đều đa phần ăn ở nhà ăn đúng không?”

“Đúng.”

“Chỉ có duy nhất một lần, anh không ăn ở nhà ăn mà tới quán ăn gần Cục Cảnh sát, hôm đó Tiết Bồng cũng có ở đó, hai người còn tận mắt nhìn thấy ông bác Cao Thế Dương lên cơn ngã ra đất, anh là người đích thân đưa ông ấy đến bệnh viện đúng không?”

“Ừm, đúng vậy.”

Nghe đến đây, Tiết Bồng đã hiểu ý Mạnh Nghiêu Viễn, lập tức trợn mắt nhưng không nói gì, chỉ tựa vào tượng, nhìn hai người như đang hóng phốt.

Mạnh Nghiêu Viễn liệt kê từng chi tiết, Lục Nghiễm nghiêm túc lắng nghe.

Mạnh Nghiêu Viễn tiếp tục: “Lần thứ ba, chính là lần này, anh đến quán bar Nắng Gắt, sau đó bị côn đồ dụ ra công trường, cuối cùng còn bị đánh vào bệnh viện, chuyện này cũng không sai đúng chứ?”

“…” Lục Nghiễm mấp máy môi, hết sức lịch sử sửa lưng: “Tôi không có bị đánh vào bệnh viện.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “À, đúng vậy, tôi biết, phải là chúng tôi đưa anh vào bệnh viện mới đúng, cái này không quan trọng. Quan trọng là đội phó Lục à… tôi nói này, thật ra đồ ăn ở Cục Cảnh sát mình thơm ngon lắm, đồ ăn giao tận nơi bây giờ cũng phát triển rồi, hoàn toàn có thể ngồi yên trong nhà là đồ ăn ngon sẽ từ trên trời rơi xuống. Ờm thì, mai mốt anh có thể nào hạn chế bớt đi ra ngoài kiếm ăn lại được không? Anh có thấy là anh có căn hơi giống máy chế tạo hung án không?”

Lục Nghiễm: “…”

Lục Nghiềm dần đen mặt, cũng không biết nói gì ngay lúc đó.

Tiết Bồng thì lại cười khẽ, xem bốc phốt cực kỳ vui vẻ.

Vài phút sau, Mạnh Nghiêu Viễn xách hộp dụng cụ về lại Cục Cảnh sát, Tiết Bồng đóng cửa phòng bệnh, quay trở vào.

Lục Nghiễm đã tựa về giường bệnh.

Tiết Bồng ngồi xuống chiếc ghế bên giường nói: “Tuy là Mạnh Nghiêu Viễn nói năng lung tung nhưng cũng có lý lắm đấy.”

Lục Nghiễm chững lại, không lên tiếng.

Tiết Bồng lại tiếp tục dặn dò vài câu, quay sang nói: “Anh không có nguy hiểm gì thì tôi về nhà đây. Mai tôi sẽ tới Cục Cảnh sát lấy lời khai, đến thứ Hai tôi với Mạnh Nghiêu Viễn sẽ bắt đầu kiểm nghiệm vật chứng.”

“Vất vả cho mọi người.” Lục Nghiễm nói: “Mai anh sẽ làm thủ tục xuất viện, cũng sẽ đến Cục Cảnh sát luôn, nhân lúc anh vẫn còn ấn tượng, phác hoạ lại chân dung hung thủ trước.”

“Được, vậy mai gặp.”

Lục Nghiễm đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”

Tiết Bồng khẽ nhướng mày nhìn Lục Nghiễm.

Vào lúc đó, trong mắt Lục Nghiễm dường như dâng lên chút cảm xúc gì đó nhưng lại nhanh chóng chùng xuống, dần bình lặng trở lại.

Lục Nghiễm cũng cụp mắt, nói qua loa: “Không có gì đâu, mai mốt rồi tính.”

Tiết Bồng cảm thấy anh rất kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn anh thêm lần nữa rồi nhanh chóng quay người đi.