Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 47




Lúc Lục Nghiễm về đến Chi đội Hình sự, Tôn Cần đang ăn cơm Phương Húc đặt ở nhà ăn tới, nó khóc đỏ ngầu hai mắt, vừa ăn vừa khịt mũi, nhìn thấy Lục Nghiễm thì trừng mắt nhìn anh trước rồi lại nhét miệng thịt vào mồm, ra sức nhai ngấu nghiến.

Lục Nghiễm ngồi xuống đối diện Tôn Cần, nhìn thấy nó rớt vài giọt nước mắt vào hộp cơm, vừa gõ nhẹ mặt bàn vừa nói: “Vừa tức vừa ăn không tốt cho sức khoẻ đâu.”

Tôn Cần bỏ muỗng xuống, lau mặt hỏi: “Tôi có bị để lại tiền án không?”

Lý Hiểu Mộng bưng ly nước nóng tới, Lục Nghiễm đón lấy, đưa đến trước mặt Tôn Cần nói: “Chỉ cần chịu trách nhiệm hình sự là sẽ có tiền án. Nhưng mà với độ tuổi như em thì chúng tôi chủ yếu sẽ phê bình giáo dục, xử phạt chỉ là phụ thôi, cũng sẽ phạt cảnh cáo người giám hộ của em.”

Vừa nghe đến ba chữ “người giám hộ”, Tôn Cần hoảng hốt ngẩn đầu: “Vậy là mẹ tôi đánh tôi chết đó!”

Nghe đến đây, Lục Nghiễm nhướng mày nói: “Coi bộ cô sợ mẹ cô hơn là có tiền án.”

Tôn Cần bĩu môi không nói.

Lục Nghiễm: “Cô đã biết sợ gánh chịu cái hậu quả này thì lúc tham gia phạm tội sao không suy nghĩ cho kỹ? Tôi cũng muốn tha cho cô lắm nhưng nếu lần này không cho cô một bài học, chỉ sợ đến lúc cô đến tuổi thành niên sẽ lại có hành vi phạm tội nghiêm trọng hơn.”

Tôn Cần trừng mắt nhìn Lục Nghiễm: “Đừng có nói như là chú đang giúp tôi vậy, chú là đồ lừa đảo!”

Lục Nghiễm bất lực: “Tôi chưa bao giờ nói tôi cùng nghề với cô.”

Tôn Cần không để ý tới anh, bưng ly nước lên uống hết một nửa rồi lại cầm muỗng ăn cơm.

Lục Nghiễm lại nhìn nó rồi quay người đi về phía Hứa Trăn.

Hứa Trăn đã lấy xong lời khai của Tôn Cần, Lục Nghiễm cầm lấy nhìn sơ qua.

Những điều quan trọng cần hỏi đều được viết rất tường tận, cũng đã tìm thấy lịch sử trò chuyện bảo Tôn Cần đi chuyển lời trong điện thoại của nó, thế nhưng Hứa Trăn đã điều tra, Wechat của người kia không có ràng buộc số điện thoại, kiểm tra thêm số điện thoại thì lại chưa được đăng ký, cần một thời gian mới tiếp tục lần theo nguồn gốc số điện thoại và lịch sử cuộc gọi được.

Tôn Cần luôn lấy hàng và phân phát hàng qua cách liên lạc với đường dây trong game, những tài khoản trong game cũng sẽ không được đăng ký bằng tên thật.

Hứa Trăn đã ghi lại tài khoản game mà Tôn Cần cung cấp, đồng thời thông báo với phòng vật chứng điện tử, nhờ họ phân tích, truy lùng dấu vết địa chỉ IP.

Tôn Cần còn khai ra một số tên và địa điểm xuất hiện của vài đường dây bên dưới, ví dụ như cậu trai ở quán bar Nắng Gắt tối qua.

Tôn Cần nói, cậu chàng cũng là học sinh còn vị thành niên, thường thì cậu ta là người liên lạc trực tiếp với khách, sau đó lấy hàng từ chỗ nó, nó rất ít khi tiếp xúc trực tiếp với khách, quá lắm cũng chỉ là trung gian ăn chênh lệch thôi.

Tôn Cần còn nói, lần đầu tiên nó tiếp xúc với mấy thứ này cũng là do đi karaoke với bạn, bạn bè giới thiệu từng người một, cũng không biết là bạn nào đã kéo người tới, chỉ cho họ đường kiếm tiền mới mà còn không cần phải gánh trách nhiệm.

Tôn Cần và đám bạn đều không biết gì về luật pháp, chỉ nghe nói đến kiếm tiền nhanh, hơn nữa cũng không phải là bán mấy thứ nghiêm trọng như là heroin hay ma tuý đá, quá lắm cũng chỉ có mấy miếng dán “tem giấy”, số lượng lại ít, dù có bị bắt thì vì là vị thành niên nên cũng sẽ không bị xử lý hình sự.

Thêm vào đó lại toàn là những cậu chàng với những cô nàng mới mười sáu, mười bảy tuổi, tính cách có chút bồng bột, cảm thấy chuyện này vừa kích thích vừa ngầu nên mới dỗ ngọt nhau, bạo gan, còn có người bảo rằng “đừng có ai sợ gì”, vậy là thành cả tổ như tổ ong.

Theo lời khai của Tôn Cần, chỉ tính riêng số lượng người tham gia tổ chức phân phát hàng trong lớp nó thì ít nhất cũng phải đến năm người.

Xem xong ghi chép, Lục Nghiễm cụp mắt thở dài, bỗng chốc chỉ thấy đau đầu.

Hứa Trăn nói: “Chúng ta sắp xếp xong hồ sơ rồi thì có cần giao vụ này cho bên chống ma tuý không?”

Lục Nghiễm chững lại nói: “Làm theo quy tắc đi, nhưng mà chuyện sát thủ tấn công tôi thì để lại mình tự điều tra, giao cho cậu đấy, cần người thì cứ nói.”

“Vâng, tôi biết rồi.” Hứa Trăn nói: “Ngoài ra thì…”

“Chuyện gì?”

“Theo quy tắc thì chúng ta cần liên lạc với người giám hộ của Tôn Cần, cô bé cũng đã đưa số điện thoại cho chúng tôi, nhưng mà gọi tới chúng tôi mới biết là số điện thoại của một luật sư.”

Luật sư?

Mới bây lớn đã biết kiếm luật sư rồi, lại còn phản ứng cũng nhanh đấy, thoáng cái là có số liền, coi bộ không phải lần đầu liên lạc, không lẽ tập đoàn ma tuý này còn cấp cho đám tép riu này “luật sư cố vấn” nữa?

Lục Nghiễm vô thức quay đầu, nhìn về phía Tôn Cần.

Tôn Cần đã hết khóc, cũng đã ăn cơm xong, đang ngồi không trên ghế.

Vào lúc này, nhân viên văn phòng của Chi đội vào đến cửa, gõ vào cửa nói: “Đội phó Lục, mẹ và luật sư của Tôn Cần đến rồi.”

Mấy phút sau, Lục Nghiễm đích thân đưa Tôn Cần ra gặp người thân.

Mẹ Tôn vừa nhìn thấy Tôn Cần là đã tức nhịn không được, đi tới mấy bước, dùng sức đánh vào cánh tay Tôn Cần, mắng nhiếc xối xả.

Hai cảnh sát kế bên phải khuyên ngăn mãi, Lục Nghiễm lại không có thời gian đứng hóng, đưa mắt sang luật sư của Tôn Cần.

Luật sư của Tôn Cần cũng đang nhìn anh, nghe thấy cảnh sát kế bên giới thiệu bèn mỉm cười, đi tới trước chìa tay ra nói: “Chào đội phó Lục, tôi là luật sư của Tôn Cần, tôi họ Từ, đây là danh thiếp của tôi.”

Lục Nghiễm cầm lấy danh thiếp, không khỏi sửng sốt.

— Từ Thước.

Luật sư hình sự tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố Giang, vài năm trước đã nổi khắp thành phố Giang vì giúp Cố Dao, người thừa kế duy nhất của Địa Ốc Thừa Văn trong vụ kiện.

Cố Dao cũng là cô con gái nhà giàu có xuất thân doanh nghiệp tập đoàn duy nhất trong tất cả những thân chủ của Từ Thước, sau vụ đó, đa phần những vụ kiện hắn nhận đều là người nghèo hoặc người dân bình thường.

Hơn nữa trường của Từ Thước cũng là trường trung học số mười sáu khu phía Bắc, chẳng trách lại là luật sư của Tôn Cần.

Từ Thước mặc một bộ quần áo bình thường, tóc vẫn còn hơi ướt, cả người trông gọn gàng sạch sẽ nhưng rõ là hắn không định làm việc vào cuối tuần, trước khi nhận được điện thoại cảnh sát gọi đến chắc đang tắm ở nhà.

Lục Nghiễm nhoẻn miệng: “Luật sư Từ, nghe danh đã lâu. Không ngờ anh lại là luật sư của Tôn Cần.”

“Ồ? Đội phó Lục biết tôi sao? Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá.”

Từ Thước cười: “Thật ra tôi cũng đã nghe tới danh đội phó Lục rồi, anh vừa mới nhận chức không lâu, phân cục khu phía Đông đã giải quyết được vụ án thảm sát nhà họ Cao dưới sự chỉ đạo của anh, người bên ngoài chắc chỉ biết cảnh sát hình sự thành phố Giang làm việc như vũ bão, tốc chiến tốc thắng nhưng giới chúng tôi đều nghe nói đến Chi đội vừa mới có một vị đội phó tuổi trẻ tài cao.”

Từ Thước nói nghe có vẻ nịnh hót nhưng lúc cười, đôi mắt không chỉ sáng tỏ mà còn rất chân thành, khiến người ta cảm thấy câu nào câu nấy đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Lục Nghiễm cũng không nhăn nhó nữa mà trả lời: “Tôi biết bố anh là ông Từ Hải Chấn cũng là cảnh sát hình sự thành phố Giang, anh dũng can trường, lấy mình làm gương, hồi đi học tôi đã nghe đến chuyện của ông ấy, thật sự rất khiến người ta phải nể phục.”

Nghe đến đây, Từ Thước thoáng ngạc nhiên rồi lại cười: “Ban nãy tôi còn tưởng đội phó Lục bảo “nghe danh đã lâu” là nói đại thế thôi, không ngờ anh thật sự biết tường tận.”

“Vì tôi vẫn luôn theo dõi vụ án của Trần Mạt Sinh.” Lục Nghiễm đột nhiên nói.

Từ Thước nhướng mày, hơi bất ngờ vì Lục Nghiễm đã nhắc đến vụ này.

Mười năm trước, Trần Mạt Sinh bị xử tù chung thân vì tội cố ý giết người nhưng mười năm nay, Trần Mạt Sinh vẫn luôn kiên trì rằng mình vô tội, chỉ là hoàn toàn không có ai hiểu.

Cách đây không lâu, vụ án Trần Mạt Sinh được lật lại, sau khi tái thẩm, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Trần Mạt Sinh là hung thủ thật sự.

Tất nhiên đây là một quá trình dai dẳng và rắc rối, ngoài Từ Thước ra, không có luật sư nào khác đồng ý nhận vụ này, vừa không kiếm được tiền mà lại còn không có tiếng, thời gian Trần Mạt Sinh ngồi tù oan cũng không có tính gây chấn động như những người ngồi tù oan hai mươi mấy năm, truyền thông cũng không đưa tin, người dân cũng không biết ông ta là ai, cũng chỉ có mỗi nội bộ Cục Cảnh sát là quan tâm đến vụ án này.

Từ Thước cười: “Nói ra cũng khá là kịch tính. Hai năm trước, Phó Cục trưởng tiền nhiệm của Cục Cảnh sát thành phố Giang vào tù vì tham ô hối lộ, trùng hợp là ông ấy là bạn tù với Trần Mạt Sinh. Lúc đó Trần Mạt Sinh đang khiếu nại, ông ta đưa đơn khiếu nại mình viết cho Phó Cục trưởng xem, anh đoán xem ngài Phó Cục trưởng đã nói gì?”

Nghe nửa đoạn trước, Lục Nghiễm hơi bất ngờ, anh chỉ biết Phó Cục trưởng tiền nhiệm chịu tội vào tù, hoàn toàn không biết còn có chuyện như thế xảy ra giữa ông ta và Trần Mạt Sinh trong trại giam.

Lục Nghiễm cụp mắt nghĩ ngời, có thể làm được lên tới chức Phó Cục trưởng thì chắc chắn phải có hiểu biết sâu rộng, vụ án nào cũng đã từng thấy, từng nghe tới, phần trăm cao đã luyện được hỏa nhãn kim tinh, kinh nghiệm lại còn phong phú.

Lục Nghiễm cười, ngước mắt: “Ông ấy vừa nhìn thì biết ngay là án oan.”

“Đúng vậy!” Từ Thước nói: “Trần Mạt Sinh vừa nghe thấy vậy, càng kiên quyết muốn khiếu nại đến cùng, còn hỏi Phó Cục trưởng tiền nhiệm sao vừa nhìn đã biết được, còn khăng khăng không phải là do ông ấy làm?”

Lục Nghiễm khẽ thở dài rồi tiếp: “Tôi đoán ông ấy sẽ nói vụ án là do cấp dưới xử lý, ông ấy chỉ ký tên.”

“Xem ra đội phó Lục rất hiểu quy tắc của trò chơi này.” Từ Thước lại cười tươi hơn: “Nhưng mà tôi tin là nếu năm đó người ở vị trí đó là anh, số phận của Trần Mạt Sinh chắc sẽ khác.”

Lục Nghiễm khựng lại nói: “Luật sư Từ quá lời rồi, tôi sẽ xử lý án theo đúng quy tắc, cả vụ Tôn Cần có dính dáng đến ma tuý cũng vậy.”

Nói xong, cả hai đều im lặng.

Hai người đàn ông nhìn nhau vài giây, một người nửa cười nửa không, một người bình chân như vại.

Cho đến khi Từ Thước lên tiếng trước: “Bị anh nhìn thấu mất rồi. Đúng là tôi đang định xin châm chước cho Tôn Cần, con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, không giống mấy đứa trẻ chỉ bảo nhiều lần mà không sửa chữa, nó có quyết tâm tiến bộ lắm, chỉ là bị người khác dẫn sai lối trong phút chốc thôi. Tôi chỉ sợ con bé vào trại giáo dưỡng vì chuyện này, nó sẽ càng có cơ hội tiếp xúc với bọn buôn ma tuý ở trong đó, gần mực thì đen, chỉ sợ sau này khó mà kéo lại được.”

Nói đến đây, Lục Nghiễm vô thức nhìn về phía Tôn Cần đang đứng khóc lóc trước mặt mẹ Tôn, nó đã khóc tới nấc lên, trông có vẻ thật sự đã hối hận.

Lục Nghiễm lại quay sang Từ Thước nói: “Chúng tôi sẽ giao vụ án này cho bên chống ma tuý, luật sư Từ tìm nhầm người rồi. Nhưng mà tôi là người đưa Tôn Cần vào, tôi cũng đã tiếp xúc với cô bé, cảm thấy cô bé không phải một đứa trẻ hư, vì vậy tôi sẽ trao đổi với bên chống ma tuý. Còn sắp tới truy cứu trách nhiệm hình sự như thế nào thì còn phải xem ý họ.”

“Được, vậy cảm ơn anh trước.”

Sau chập tối, thành phố Giang đổ mưa lớn, nước nghẹt trên mặt đường không thông được.

Tiết Bồng về nhà sớm rồi cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm không nghe ngóng gì chuyện bên ngoài cửa sổ, chỉ chăm chú làm việc.

Từ khi phá xong vụ thảm sát nhà họ Cao, Tiết Bồng không có thời gian để ý tới chai nước hồ mà Trần Lăng để lại nữa, cứ hết vụ này đến vụ khác cần xử lý, từ thứ Hai đến thứ Sáu, gần như ngày nào cô và Mạnh Nghiêu Viễn cũng phải đến hiện trường vụ án để thu thập chứng cứ rồi lại về phòng thực nghiệm để giám định, bận không ngóc đầu lên nổi.

Mãi đến hôm nay, Tiết Bồng cuối cùng mới có thời dành chút thời gian vào phòng thí nghiệm, tiếp tục nghiên cứu chai nước hồ kia.

Mấy lần trước kiểm tra, cô đã phát hiện một số kim loại nặng bên trong, vi khuẩn lam cũng đã vượt chuẩn nghiêm trọng, còn có một số mầm bệnh, lúc sau đó cô cũng đã có hỏi Trương Vân Hoa, nghi ngờ rằng gần cái hồ từng có một nhà máy hóa chất.

Tối nay, Tiết Bồng lại kiểm tra lại kết quả có được lần nữa, vẫn giống hệt nhau, dù là hàm lượng vi khuẩn lam hay là hàm lượng kim loại nặng thì cũng đều vượt mức nghiêm trọng.

Tiết Bồng lấy ra một số ghi chép Tiết Ích Đông để lại, nhất là phần ở khu phía Nam thành phố Giang, cô đánh dấu các ao hồ gần nhà máy hóa chất Hội Tân xảy ra sự cố năm đó trên bản đồ thành phố Giang.

Nhưng tìm cả buổi trời thì vi khuẩn lam ở những cái hồ này đều không được ghi lại là vượt quá tiêu chuẩn, chỉ có chú thích kim loại nặng được thải ra vượt tiêu chuẩn.

Tiết Bồng đăm chiêu suy nghĩ giây lát, cứ thấy sai ở đâu đó, sau đó cô lại mở phạm vi nhà máy hoá chất Hội Tân, tìm kiếm hết cả khu phía Nam thành phố Giang, nhanh chóng tìm được ba hồ nước từng bị lượng lớn vi khuẩn lam tích tụ, khiến nước trở nên ô nhiễm nghiêm trọng.

Chai nước hồ này là Chung Ngọc đã đưa cho Trần Lăng trong lần cuối đến thăm, vì thế nó không phải là nước của ba mươi lăm năm trước mà là nước hơn một tháng trước.

Thế là cái hồ này chắc đã trong trạng thái có vi khuẩn lam và kim loại nặng vượt mức từ hơn một tháng trước.

Nghe đến đây, Tiết Bồng nhanh chóng tìm kiếm tin tức về ba cái hồ.

Cô lập tức tìm thấy một cái hồ trong số đó, có tên hồ Phần Thuỷ.

Tin tức có nhắc đến hồ Phần Thuỷ xuất hiện một lượng lớn vi khuẩn lam tích tụ, trong quá trình phân huỷ kỵ khí sẽ sản sinh là lượng lớn các chất có mùi lạ như Mercaptan, Sunfua, Hydro Sunfua, điều này mới làm các cư dân sống quanh đó chú ý tới, hơn nữa không hề phát hiện kim loại nặng vượt mức ở hồ Phần Thuỷ.

Vậy là không phải hồ Phần Thuỷ sao?

Tiếp đó, Tiết Bồng lại tiếp tục tìm kiếm tin tức về hai cái hồ khác nhưng cũng không thu được gì.

Tiết Bồng suy xét hồi lâu, có lẽ cô đã bỏ sót thứ gì, không lẽ địa điểm là ở những nơi khác Trần Lăng từng ở sao?

Ngẫm nghĩ lại thì không khỏi buồn cười, dù là Trần Lăng hay Chung Ngọc thì vụ án của họ đều đã kết thúc rồi, cô còn cứ soi mói chai nước này mãi làm gì?

Tiết Bồng bỏ ghi chép lên lại trên giá sách, nhìn thời gian đã là mười giờ tối bèn rời khỏi phòng thí nghiệm.

Tiết Bồng tắm táp xong, sấy tóc cho khô rồi leo lên giường, lướt sơ Weibo, chưa tới khuya đã ngủ mất.

Chớp mắt đã tới nửa đêm, lại là một đêm đầy ác mộng.

Chỉ là hôm nay Tiết Bồng không mơ thấy Tiết Dịch, cũng không phải Tiết Ích Đông, ban đầu chỉ là vài thứ lung tung trộn lẫn, tình tiết trong thơ ca truyền thuyết, cho đến khi sau đó, Lục Nghiễm đã xuất hiện.

Lục Nghiễm nắm lấy tay cô, nói với cô: “Tiết Bồng, chín năm nay trong lòng anh vẫn luôn có em, mỗi lần anh muốn nói với em đều có chuyện khác xảy ra làm gián đoạn, lần này anh không muốn bỏ lỡ nữa…”

Ánh mắt anh sâu lắng mà chân thành, giọng nói trầm ấm, dù đang trong giấc mơ nhưng cũng cảm nhận được sự quyến rũ của người đàn ông.

Nhưng Tiết Bồng lại rút tay lại, đang định từ chối anh.

Ai ngờ cảnh tượng lại thay đổi, người đàn ông trước mặt biến từ Lục Nghiễm thành Chung Lệ.

Tiết Bồng sững sờ, nghe thấy Chung Lệ nói: “Em đừng quên, một năm trước em đã đồng ý với anh, đợi lần này anh chấp hành xong nhiệm vụ quay lại, em sẽ làm bạn gái anh. Anh không về, ước hẹn này vẫn luôn có hiệu lực.”

Một lúc sau Tiết Bồng mới nói: “Em cứ nghĩ là anh đã hy sinh rồi.”

Chung Lệ thay đổi nét mặt: “Đúng rồi, anh chết rồi mà, em xem này…”

Tiếp đến y nghiêng người, ra dấu cho Tiết Bồng nhìn về trước.

Tiết Bồng nhìn theo hướng tay y chỉ, chỉ nhìn thấy một vật nặng rớt xuống từ trên cao, một tiếng rầm cực lớn vang lên, đập trúng một người đàn ông.

Tiết Bồng đến gần nhìn mới nhận ra người đàn ông bị đập trúng là Chung Lệ.

Chung Lệ chịu đựng đau đớn, nằm lăn ra đất, sắp sửa hôn mê, còn định rút chân của mình ra.

Tiết Bồng lập tức tới đẩy vật nặng ra, mong có thể cứu được Chung Lệ.

Cùng lúc đó, cô còn sử dụng cách làm thế nào để “khống chế” giấc mơ mà Cố Dao từng chỉ cho mình, mong muốn xoay chuyển tình hình.

Không ngờ kỳ tích thật sự xuất hiện, cô đã di chuyển được vật nặng!

Vật nặng lăn sang một bên, Tiết Bồng vội vã đến kiểm tra thương tích của Chung Lệ nhưng cái chân kia vẫn còn nguyên vẹn, hoàn toàn không bị thương.

Tiết Bồng hết sức ngạc nhiên, vô thức quay đầu lại, lúc này mới nhận ra người ngã xuống không phải Chung Lệ mà là Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm nhắm chặt hai mắt, mặt mày trắng bệch, trên người dính bùn đất, còn có vài vết thương do dao chém, anh đã hôn mê bất tỉnh từ lúc nào, trước ngực còn cắm một con dao.

Tiết Bồng gọi: “Lục Nghiễm, Lục Nghiễm, anh tỉnh lại đi!”

Đến lúc kiểm tra lại, cô phát hiện mạch và nhịp tim của Lục Nghiễm đều đã ngừng đập.

Tiết Bồng chấn động, bỗng chốc mất đi suy nghĩ.

Vào lúc này, từ xa có tiếng bước chân đi tới, tiếp đến có một bóng đen đi qua, Tiết Bồng muốn nhìn rõ dáng vẻ của bóng đen nhưng không được.

Bóng đen đến bên Lục Nghiễm, giơ chân đạp mạnh lên cán dao, để con dao cắm vào sâu hơn.

Lục Nghiễm nhíu chặt mày, nôn ngay một ngụm máu.

Cũng vào lúc này, Tiết Bồng choàng tỉnh.

Tiết Bồng nằm trên giường, điều chỉnh lại hơi thở.

Tim cô đập rất nhanh, lại còn hơi khiếp đảm không thở được, cô đứng dậy khỏi giường, cầm điện thoại lên xem giờ, mới chỉ là năm giờ sáng.

Cô tự làm dịu mình một lúc lâu, đến lúc hơi thở dần ổn định lại thì đã không còn buồn ngủ nữa, bèn xuống giường thay quần áo rồi xuống lầu làm bữa sáng đơn giản.

Ăn xong bữa sáng, Tiết Bồng lại xem sách trước kệ một lúc, vừa qua bảy giờ thì ra khỏi cửa.

Hôm nay là thứ Hai, sáng sớm sẽ kẹt xe nhưng Tiết Bồng ra khỏi nhà từ sớm, đến Cục thành phố còn nhanh hơn mọi ngày một chút.

Khoa kiểm nghiệm dấu vết trống không, Tiết Bồng không có gì làm bèn lấy vật chứng Mạnh Nghiêu Viễn đưa về ra làm kiểm nghiệm sớm.

Đến tám giờ, Mạnh Nghiêu Viễn và các đồng nghiệp khác lần lượt vào.

Mạnh Nghiêu Viễn thấy Tiết Bồng đã ngồi ở đó, ngạc nhiên hỏi: “Trời má, bà tới hồi nào vậy?”

“Bảy giờ hơn.”

Lúc này, Phùng Mông cũng đi tới: “Có phát hiện ra gì không?”

Tiết Bồng nói: “Thầy xem đi ạ, con tìm được một số ít chất kim loại trên con dao tấn công Lục Nghiễm. Ngoài các hạt nguyên tố sắt, crom thường thấy thì còn có ít mạt sắt, thạch anh, sa thạch, canxi cacbonat. Cũng có nghĩa là trước khi được đưa tới hiện trường vụ án thì con dao này đã được mài trước. Hơn nữa sát thủ mài dao mà lại không lau chùi mới để lại các chất trên đá mài, xem ra sát thủ rất vội.”

Phùng Mông nhìn sơ qua, nếp nhăn trên mặt hiện rõ nét thông thái và mưu trí.

“Kiểm tra rất kỹ lưỡng nhưng đây chỉ có thể chứng minh được là sát thủ từng mài dao. Trừ khi nào hắn dùng loại đá mài rất đặc biệt, rất đắt đỏ, khó mua được thì mới còn có thể điều tra theo manh mối này. Nếu chỉ là đá mài thông thường thì hơi khó đấy.”

Tiết Bồng không tiếp, chỉ khẽ thở dài.

Thật ra trong lòng cô cũng biết rõ, có quá nhiều loại đá mài dao, sản lượng không giống nhau, nếu muốn tìm kiếm tung tích dựa vào góc độ này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Mạnh Nghiêu Viễn nhìn thấy bèn nói: “Nhưng mà đội phó Lục đã phác hoạ chân dung rồi thì tôi nghĩ sẽ rất nhanh…”

Chỉ là còn chưa nói xong, điện thoại của khoa đã reng lên.

Tiết Bồng cũng nhướng mày nhìn về hướng điện thoại bàn cùng lúc với Mạnh Nghiêu Viễn.

Phùng Mông bước nhanh tới, nhấc điện thoại lên, vẻ mặt cũng thay đổi, ậm ừ mấy tiếng rồi quay sang nói với Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn: “Chuẩn bị đồ đi, có nhiệm vụ rồi.”

Tiết Bồng không nói nhiều, lập tức dọn dẹp vật chứng trên bàn, thay đồng phục của phòng thực nghiệm, kiểm tra hộp dụng cụ rồi không nói tiếng nào đã đi cùng Phùng Mông, Mạnh Nghiêu Viễn và các đồng nghiệp khác xuống lầu.

Lúc đến bãi đậu xe, Lục Nghiễm đang trao đổi với Hứa Trăn, Phương Húc, ánh mắt rất nghiêm túc, dường như là vụ án rất hóc búa.

Ở một bên khác, Quý Đông Duẫn và trợ lý Thần cũng đã đến.

Lục Nghiễm nghe thấy có tiếng nói sau lưng bèn quay người, im lặng nhìn mọi người rồi nói: “Hiện trường vụ án lần này là công viên rừng ở ngoại ô khu phía Bắc, vẫn còn giữ một phần môi trường hoang dã. Mùa này đang là lúc chim di trú đi di cư, trong rừng không chỉ có nhiều rắn rết côn trùng mà còn có thú hoang xuất hiện, hiện trường khá là ác liệt, vì thế mong mọi người nhất định phải chuẩn bị bảo hộ thật tốt, tập trung hành động, tránh đi riêng lẻ. Nhớ rõ, an toàn là trên hết. Mọi người có còn vấn đề gì không?”

Mạnh Nghiêu Viễn lên tiếng trước: “Không có.”

Nhưng người khác cũng lần lượt lắc đầu.

Lục Nghiễm nhìn quanh một vòng, lướt sang Tiết Bồng rồi lại lặng lẽ nhìn đi nơi khác.

“Được, xuất phát.”


Trong giám định kỹ thuật hình sự, thành phần của dao cũng được nghiên cứu ra cả một chuỗi tài liệu. Hiện giờ đa phần dao đều thuộc nhóm dụng cụ sắt và crom, bên trong sẽ có rất nhiều thành phần kim loại ví dụ như sắt, mangan, thép vân vân, tất nhiên là với các công nghệ sản xuất và kỹ thuật thành phần khác nhau thì cách pha trộn thành phần kim loại trong dao cũng không giống nhau.

Trong lúc sử dụng, dao sẽ làm rơi ra một ít hạt bụi kim loại, mắt thường không thể nhìn thấy được, nếu sau khi mài dao mà không lau chùi hoặc lau chùi không cẩn thận thì cũng sẽ để lại một số thành phần trong đá mài dao.

Sau khi dao ma sát với cơ thể lại sẽ di chuyển những chất này.