Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự - Chương 39




Trong lúc phân cục khu phía Đông lấy vật chứng ra khỏi hũ tro cốt, Lục Nghiễm cũng nhận được điện thoại từ thư ký của Tần Bác Thành báo anh đến toà thị chính một chuyến.

Thư ký Lý đã trao đổi với phòng tài liệu, lật lại được tất cả hồ sơ ghi chép các sự kiện lớn ở thành phố Giang vào ba mươi lăm năm trước, chất đầy hai thùng.

Thời đó chính phủ vẫn chưa bắt đầu dùng máy tính để ghi chép, tất cả hồ sơ đều được viết tay.

Lục Nghiễm bước vào phòng tài liệu, chưa bao lâu sau đã tìm được từ trong thùng giấy một hồ sơ có viết “Báo cáo điều tra sự kiện rò rỉ khí độc ở nhà máy hóa chất Hội Tân”.

Nói đúng thì bản báo cáo này không được viết cụ thể cho lắm nhưng đều có các mục lớn, bao gồm cả nguyên nhân sự cố đến cả diễn biến, nguyên nhân dẫn đến rò rỉ khí độc, sau đó được xử lý thỏa đáng như thế nào và cả danh sách ba nhân công thiệt mạng trong vụ việc, tất cả đều được ghi lại.

Trưởng xưởng giải quyết cải thiện sự cố quả thật là Cao Thế Dương, ba nạn nhân lần lượt gồm có Trần Thực Xuyên, cũng chính là bố của Trần Lăng, còn có Lý Kiến Hoành và Thịnh Nguyệt.

Nhưng lại không có ai họ Chung.

Lục Nghiễm nhíu mày, suy nghĩ bỗng nhiên bị đứt đoạn.

Đến khi anh lại lật sang trang sau, nhìn thấy lời khai của vài nhân công nhà máy hóa chất cung cấp khi điều tra vụ việc, ánh mắt đột nhiên lướt qua một cái tên trong số đó: Chung Cường.

Lục Nghiễm sững sờ giây lát, lấy điện thoại ra gọi điện cho Tề Thăng.

Tề Thăng nhanh chóng bắt máy, lên tiếng trước: “Đội phó Lục, tôi đang định tìm anh đây.”

Lục Nghiễm: “Có chuyện gì thế, anh nói trước đi.”

“Chuyện là thế này, chúng tôi đã liên hệ với bên phía thành phố Lịch, tìm được tài liệu về bố mẹ Chung Ngọc, ba mươi lăm năm trước, quả thật là bố mẹ cô ta từng làm việc ở nhà máy hoá chất, sau đó nhà máy đóng cửa, họ mới chuyển tới thành phố Lịch, lát nữa tôi sẽ gửi tư liệu cho anh… Ngoài ra thì chúng tôi cũng đã so sánh hình ảnh trong tư liệu, trông có hơi khác với ngoại hình bây giờ của Chung Ngọc, chúng tôi nghi ngờ cô ta đã từng vi phẫu tạo hình.”

Vi phẫu tạo hình?

Trong lòng Lục Nghiễm lại thoáng hoài nghi, Chung Ngọc làm vi phẫu tạo hình chỉ vì yêu cái đẹp hay là muốn che đậy cái gì?

Lục Nghiễm lại hỏi: “À đúng rồi, bố của Chung Ngọc có phải tên Chung Cường không?”

“Đúng rồi. Thì ra là anh biết rồi à?” Tề Thăng ngạc nhiên đáp.

“Tôi cũng vừa biết thôi, tôi cũng mới tìm được bác cáo sự cố ba mươi lăm năm trước, lát nữa tôi sẽ đưa bản sao cho anh. Trong sự cố lần ấy, ngoài bố của Trần Lăng là Trần Thực Xuyên thì còn hai nạn nhân khác nữa, các anh tìm tài liệu hộ tịch xem, một người tên Lý Kiến Hoành, một người tên Thịnh Nguyệt.”

Tề Thăng chưa hỏi Lục Nghiễm tìm đâu ra báo cáo thì đã vội vã đồng ý, cúp máy rồi lập tức bảo cấp dưới đến Sở Hộ tịch nhanh chóng tìm kiếm hồ sơ.

Nhưng Tề Thăng cũng đã loáng thoáng liên kết được thân thế của Lục Nghiễm với một số lời đồn bên ngoài.

Lục Nghiễm được lên chức thẳng, thậm chí còn nhỏ hơn Tề Thăng mấy tuổi đã làm đến đội phó Chi đội, còn là cấp trên của Tề Thăng, thật ra các đồng nghiệp của những phân cục đã suy đoán từ lâu, điều duy nhất khẳng định được chính là bố ruột của Lục Nghiễm từng là cảnh sát chống ma tuý, còn từng lập công lớn, sau đó lại hy sinh vì nhiệm vụ.

Thế nhưng thân thế như vậy đã đủ để con cái thăng cấp thẳng đến đội phó Chi đội, huống hồ gì bố Lục Nghiễm đã hy sinh từ hơn mười năm trước.

Mặt khác, Lục Nghiễm cũng đã copy lại các hồ sơ cần thiết, cùng lúc đó cũng đã nhận được tư liệu của ba người nhà Chung Ngọc do Tề Thăng gửi tới.

Lục Nghiễm trao đổi với thư ký Lý mấy câu, nhanh chóng đến bãi đậu xe để lấy xe.

Lục Nghiễm ngồi vào xe, bật đèn trên nóc xe, mở xem tư liệu của Chung Ngọc dưới ánh đèn mờ ảo.

Như Tề Thăng đã nói, hình ảnh trong căn cước trước kia của Chung Ngọc khác xa so với hiện tại, tất nhiên là đã bỏ đi yếu tố đường nét thay đổi theo tuổi tác.

Nhất là đôi mắt của Chung Ngọc, trước kia mắt cô ta có hơi tam giác, một mí, hiện giờ lại là hai mí, hình dáng mắt cũng đã được chỉnh sửa, còn mở cả góc mắt.

Lông mày trước kia của Chung Ngọc trong ảnh chỉ có một nửa, còn bây giờ lại là lông mày lá liễu.

Thế nhưng kỹ thuật trang điểm bây giờ rất ghê gớm, có khi còn hơn cả phẫu thuật thẩm mỹ, mấy lần trước gặp Chung Ngọc, cô ta đều đã trang điểm, vì thế Lục Nghiễm cũng không nhìn rõ lông mày của cô ta là xăm hay vẽ.

Lục Nghiễm lại mở xem tư liệu của hai vợ chồng Chung Cường, bố mẹ của Chung Ngọc, khoan nói về lý lịch của họ, chỉ nhìn ảnh là đã thấy khác biệt rõ rệt.

Hai vợ chồng Chung Cường đều có mắt hai mí, trong số hai người cũng không có ai mắt tam giác, hơn nữa sơn căn khá cao, cằm có góc cạnh, không hề giống với đường nét trên mặt Chung Ngọc.

Không lẽ Chung Ngọc không phải con ruột của vợ chồng Chung Cường?

Trong lúc Lục Nghiễm chạy xe rời khỏi toà thị chính về lại Cục thành phố, phân cục khu phía Đông cũng đã đưa vật chứng mới nhất đến toà thực nghiệm.

Tiết Bồng nhận được vật chứng, lập tức thu thập dấu vân tay trên tấm ảnh cũ, thuốc lá và gói đựng thứ bột kia, tiếp đó Mạnh Nghiêu Viễn đã mang bức ảnh cụ đến phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh.

Tiết Bồng tiến hành đối chiếu điếu thuốc tìm được trong hũ tro cốt với điếu thuốc thuỷ ngân trong nhà Chung Ngọc, trong điếu thuốc quả thật có thuỷ ngân, hơn nữa hình thái sợi thuốc, mùi vị rồi cả chất và hoa văn giấy gói thuốc đều giống hệt nhau.

Tất nhiên là để kết quả chắc chắn hơn, vẫn cần phải kiểm tra tiếp bước kỹ thuật tiếp theo.

Lúc Tiết Bồng cầm điếu thuốc và gói bột trắng tới kiểm tra độc chất, trong phòng thí nghiệm lý hoá chỉ có mình Diêu Tố Vấn, cô đang xét nghiệm vật chứng cho một vụ án khác.

Tiết Bồng đi đến trước, Diêu Tố Vấn còn không thèm ngẩng đầu, chỉ tập trung nhìn kính hiển vi.

Tiết Bồng thuật lại tình hình rồi nói: “Đây là vật chứng mới nhất của vụ án nhà họ Cao, phân cục khu phía Đông cần rất gấp.”

“Tôi biết rồi, chị để đó trước đi, đợi tôi làm xong chỗ này đã.” Diêu Tố Vấn ngước mắt, nhàn nhạt nói thêm một câu: “Có gấp cũng phải làm từng cái một chứ.”

Tiết Bồng chững lại, không nói gì thêm cũng không hối Diêu Tố Vấn kiểm tra vụ của nhà họ Cao trước, cô cầm vật chứng đi đến bàn thí nghiệm bên cạnh.

Công việc cần làm trước mắt ngoài kiểm tra xem thứ trong thuốc lá có phải thuỷ ngân hay không và bột trắng có phải Paraquat hay không thì còn phải so sánh đối chiếu hai thứ này với vật có độc tìm được trong nhà Chung Ngọc, bao gồm thành phần sợi thuốc, nồng độ, chất giấy gói thuốc có phải là một hay không vân vân.

Lát nữa đến khoa kiểm nghiệm dấu vết còn phải đối chiếu dấu vân tay.

Tiết Bồng sắp xếp lại các bước trong đầu, dần bình tâm lại, nhanh chóng bắt tay vào kiểm nghiệm.

Thời gian qua đi từng giây từng phút, đến nửa tiếng sau, Lục Nghiễm đã về đến khoa kiểm nghiệm dấu vết, không thấy Tiết Bồng mà lại nhìn thấy Mạnh Nghiêu Viễn vừa cầm kết quả giám định về.

Mạnh Nghiêu Viễn: “Đội phó Lục, anh đến vừa đúng lúc, tôi đang chuẩn bị thông báo cho anh, đã có kết quả so sánh ảnh rồi. Cái này là tôi phải “hối lộ” đồng nghiệp bên phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh một chầu ăn trưa mới thuyết phục được họ xử lý nhanh giúp được đấy!”

Lục Nghiễm thoáng ngạc nhiên rồi lại cười: “Cảm ơn nhé, để tôi mời chầu ăn trưa đó cho.”

“Ấy, vậy đâu có được, anh mà mời thì chắc họ không dám đến hết quá. Anh nhớ kỹ tấm lòng của tôi là được rồi.”

Lục Nghiễm không tiếp, đến khi cùng Mạnh Nghiêu Viễn bước vào phòng, đón lấy kết quả giám định, nụ cười trên khuôn mặt anh mới dần thu lại.

Bức ảnh là một tấm ảnh gia đình kiểu cũ, vì thời gian đã quá lâu nên đã ố vàng, lại còn có hơi mờ mờ không nhìn rõ, thông qua kỹ thuật phục chế hình ảnh hiện tại đã làm rõ được mặt mũi của những người trong ảnh.

Trong bức ảnh, một người đàn ông trẻ tuổi và người vợ đang mang thai cùng ngồi trên ghế, trên đầu gối người đàn ông còn có một cô bé trông chỉ khoảng ba, bốn tuổi.

Sau khi so sánh phân tích khuôn mặt, xác thực được người đàn ông này là Trần Thực Xuyên, cô bé ba, bốn tuổi ngồi trên đầu gối anh ta thừa hưởng từng đặc trưng nét mặt của hai vợ chồng, chỉ là thừa hưởng từ Trần Thực Xuyên nhiều hơn thấy rõ.

Lại suy tính dựa vào đường nét khuôn mặt của đứa bé kia, hình ảnh trưởng thành của cô bé giống với Trần Lăng bảy mươi, tám mươi phần trăm.

Thật ra thì dù không làm phép thử này thì trên cơ bản cũng có thể đoán được cả gia đình ba người này là ai, Chung Ngọc sẽ không đặt ảnh gia đình của người lạ vào hũ tro cốt của Trần Lăng.

Nhưng điều thật sự thu hút Lục Nghiễm không phải là đứa bé gái kia, mà là hai vợ chồng Trần Thực Xuyên.

So với vợ thì Trần Thực Xuyên rõ là tuấn tú hơn nhiều, mắt to hai mí, sống mũi hơi gồ, nét duy nhất không đẹp là môi trề, vợ của Trần Thực Xuyên lại có mắt một mí tam giác, khuôn mặt tròn trịa, sóng mũi thấp, ngoại hình không có gì bắt mắt.

Thế nhưng dáng vẻ vợ Trần Thực Xuyên lại có nét giống với ảnh căn cước cũ của Chung Ngọc…

Lục Nghiễm vội vã lấy ảnh căn cước cũ của Chung Ngọc trong điện thoại ra đặt cạnh bức ảnh ba người nhà Trần Lăng xem một hồi lâu, ngẩn ngơ như người mất hồn.

Cho đến khi Mạnh Nghiêu Viễn đi tới hỏi: “Đội phó Lục, tỉnh lại đi, làm sao thế…”

Lục Nghiễm định thần lại, anh lên tiếng: “Có vẻ đồng nghiệp phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh bắt buộc phải ăn bữa trưa tôi mời rồi.”

Mạnh Nghiêu Viễn:???

Vài phút sau, đồng nghiệp phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh đang chuẩn bị tan làm lại bị lôi về trước máy tính, lần này không chỉ có Mạnh Nghiêu Viễn tới mà còn thêm cả Lục Nghiễm.

Nếu Mạnh Nghiêu Viễn tới thôi, phòng kỹ thuật còn có thể than thở mấy câu, vừa nhìn thấy Lục Nghiễm thì đã lập tức khách sáo, không nói nhiều liền cầm lấy bức ảnh từ trong tay Lục Nghiễm, tiến hành đối chiếu khuôn mặt.

Lục Nghiễm khoanh hai tay trước ngực, đứng yên ở đó không nhúc nhích, hai mắt nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, xem hình căn cước cũ của Chung Ngọc được quét vào máy tính, so sánh với ba người trong gia đình Trần Lăng.

Máy tính nhanh chóng cho ra kết quả, lùi ảnh căn cước của Chung Ngọc về lại mười năm, tính luôn cả ảnh hưởng của tuổi tác và hoàn cảnh đối với khuôn mặt, rồi lại lấy khuôn mặt đó đối chiếu với ba người gia đình Trần Lăng, cuối cùng chứng thực được Chung Ngọc chưa phẫu thuật thẩm mỹ có nét mặt giống với vợ Trần Thực Xuyên đến sáu mươi lăm phần trăm.

Còn những chỗ như trán, môi và xương gò má lại giống hệt Trần Thực Xuyên.

Lục Nghiễm nheo mắt, trong đầu xuất hiện một tấm sơ đồ quan hệ hoàn chỉnh, tất cả nghi vấn cũng có được lời giải thích vào lúc này.

Cùng lúc đó, Tiết Bồng cũng chứng thực được thứ bột trắng chính là Paraquat thông qua kỹ thuật sắc ký lỏng hiệu năng cao.

Hơn nữa sau khi đối chiếu với gói ngâm chân tìm thấy được trong nhà Lý Lan Tú lại còn hoàn toàn trùng khớp từ thành phần, nồng độ đến độ chính xác.

Vào lúc Tiết Bồng có được đáp án, Diêu Tố Vấn vừa hoàn thành xong công việc trước đó, cuối cùng cũng nhìn thấy cô.

“Chị, sao chị còn ở đây?”

Tiết Bồng sững người, vừa ngẩng đầu lên, Diêu Tố Vấn đã đến bên bàn.

“Không phải chị tự xét nghiệm rồi đấy chứ?” Diêu Tố Vấn hết sức kinh ngạc: “Tối nay tôi tăng ca, kết quả vừa có là sáng mai tôi sẽ báo cáo ngay với phân cục khu phía Đông. Nhưng bây giờ chị như thế, tôi rất khó xử đấy. Chị làm kiểm nghiệm thì báo cáo lát nữa tôi không dám ký tên đâu, tôi gánh không nổi.”

Tiết Bồng đợi Diêu Tố Vấn nói xong mới đứng dậy, vừa dọn dẹp vừa hờ hững nói: “Tất nhiên rồi, tôi đã làm rồi thì tôi cũng sẽ ký luôn. Vì thế nếu sắp tới có vấn đề gì, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”

“Nhưng mà…”

Tiết Bồng: “Có chuyện này chắc Trưởng khoa Hứa chưa nói với cô, vì bên lí hoá không đủ người, vì thế có lúc sẽ mượn tôi tới giúp. Ban nãy tôi thấy cô bận như thế nên cũng ngại nói, sợ làm phiền cô. Chuyện sau này tôi sẽ đích thân nói với Trưởng khoa Hứa. Hơn nữa lần này là trường hợp đặc biệt, phân cục phía Đông và Chi đội đều đang đợi kết quả, cần rất gấp.”

Nghe đến đây, Diêu Tố Vấn cười: “Tôi đã nói rồi, có gấp cũng phải làm từng thứ.”

Tiết Bồng nhìn lướt qua Diêu Tố Vấn, không nói gì, chỉ âm thầm dọn dẹp đồ trên bàn.

Diêu Tố Vấn thấy thế, trong lòng bắt đầu bốc khói nghi ngút, cũng không nói được nguyên do, chỉ là nhìn Tiết Bồng như thế thì thấy rất ấm ức.

Diêu Tố Vấn nhìn Tiết Bồng chằm chằm mấy giây, cuối cùng cũng không nhìn được hỏi: “Chị đang thái độ gì vậy?”

Giọng của cô rất nhẹ nhưng lại như dao vừa phóng qua.

Tiết Bồng khựng lại, nhìn vào mắt Diêu Tố Vấn lần nữa.

Cả hai cô gái đều đeo khẩu trang nhưng ánh mắt đều rất rõ ràng, một người lạnh lùng, một người hờ hững.

Cả hai nhìn nhau một lúc, Tiết Bồng trả lời: “Chuyên ngành của cô là từ Đại học Công nghiệp Hóa chất, tu nghiệp thạc sĩ ở Đại học Cảnh sát, chuyên ngành của tôi thì ở Đại học Cảnh sát, chưa từng học thạc sĩ, vì thế nói đúng ra cô không phải đàn em của tôi, không cần gọi tôi như gọi đàn chị.”

“Cô…”

Diêu Tố Vấn có gia thế khủng, bố mẹ đều là giáo sư, bản thân cô cũng không chịu thua kém, học lực luôn xuất sắc từ nhỏ đến lớn, chưa từng chịu uất ức gì, dù có xảy ra mâu thuẫn với người khác thì đều là bị người ta ghen tị hoặc là nói xấu sau lưng, cô thì lại kiêu ngạo thành quen từ nào tới giờ, ít có đối thủ nào ngang tầm, chưa từng xấu hổ như thế này.

Huống hồ gì giọng điệu của Tiết Bồng còn rất hờ hững, ánh mắt thờ ơ, cứ như hoàn toàn không coi cô ra gì, lại còn làm giọng khách át giọng chủ làm luôn việc của cô, sao mà Diêu Tố Vấn không tức cho được.

“Chị có chắc là báo cáo kiểm nghiệm của chị không có vấn đề gì không, hay là tôi làm lại lần nữa, tôi về trễ chút cũng không sao, dù sao cũng phải tăng ca.”

“Không cần đâu, cô làm việc của cô tiếp đi.” Tiết Bồng nói rồi cầm đồ chuẩn bị đi.

Diêu Tố Vấn lại bước sang trái chấn ngang cản cô lại.

Tiết Bồng khẽ cau mày, nhìn chăm chăm vào Diêu Tố Vấn không nói gì nhưng cũng không định nhường nhịn.

Vào lúc này, có tiếng ho khẽ từ ngoài cửa.

“E hèm.”

Hai cô gái nhìn ra ngoài cùng lúc, nhìn thấy hai người đàn ông đang đứng ở cửa, Mạnh Nghiêu Viễn đã bước vào, nét mặt thoáng hoảng hốt, Lục Nghiễm thì lại tựa bên khung cửa, khẽ nhướng mày nhìn vào trong phòng.

Mạnh Nghiêu Viễn ráng nặn ra nụ cười: “Ờm, Tiết Bồng, đội phó Lục có chuyện tìm bà kia, mau đi…”

“Ờ.”

Tiết Bồng vòng thẳng qua Diêu Tố Vấn, bước ra cửa.

Vừa bước ra đã nghe thấy giọng Mạnh Nghiêu Viễn: “Đồng nghiệp với nhau cả mà, đừng có vì chút hiểu lầm nho nhỏ mà…”

Nhưng y còn chưa nói xong đã bị Diêu Tố Vấn cắt ngang: “Anh, em còn phải tăng ca, không có thời gian nói chuyện phiếm với anh.”

Ngoài hành lang, Tiết Bồng đang vô cảm đi đằng trước, vào đến khoa kiểm nghiệm dấu vết, Lục Nghiễm bèn đóng cửa lại.

Tiết Bồng đến trước bàn thí nghiệm hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Nghiễm chống hai tay lên bàn, khẽ cười nói: “Không giống em chút nào, sao lại xung đột với đồng nghiệp mới vậy.”

Tiết Bồng thản nhiên ngước mắt: “Có phải tôi gây hấn đâu, tôi vẫn cố tránh xung đột đấy chứ, anh không thấy sao?”

Lục Nghiễm tìm cách giải thích: “Ờm, cô ấy mới đến còn lạ nước lạ cái, nhiều chuyện còn chưa hiểu, anh nghĩ chắc cô ấy cũng không cố ý đâu.”

Thật ra Tiết Bồng vốn cũng không để bụng chuyện này, một lát là quên ngay, ai ngờ Lục Nghiễm lại nói câu này lại khiến cô thấy khó chịu.

“Ai ban đầu cũng là người mới mà, “chưa hiểu”, “không cố ý” không phải là lý do gây chuyện.” Tiết Bồng nhếch mép cười lạnh: “Anh cũng nói đỡ cho cô ta dữ lắm, thấy gái quên bạn hả?”

“…” Lục Nghiễm im lặng một lúc rồi nói: “Anh có gì nói đó thôi, không có ý gì khác.”

Tiết Bồng liếc xéo anh, nhanh chóng vô cảm chuyển chủ đề: “Tôi đã kiểm nghiệm bột trắng rồi, cùng một loại với thứ bột tìm được trong gói ngâm chân ở nhà Lý Lan Tú, vẫn chưa kịp làm những kiểm nghiệm khác. Đợi tôi đối chiếu dấu vân tay xong rồi sẽ sang bên thí nghiệm lý hoá tổng kết, sáng mai là anh có thể nhìn thấy kết quả.”

“Vất vả rồi, tối nay em nên tranh thủ ngủ thêm nhiều chút.” Nhắc tới vụ án, Lục Nghiễm lập tức lật lại vụ việc vừa rồi: “À phải rồi, anh cũng có phát hiện.”

Tiết Bồng: “Cái gì thế?”

Lục Nghiễm đưa cho Tiết Bồng xem ảnh của Chung Ngọc trước: “Em xem này, đây là ảnh căn cước cũ của Chung Ngọc, đây là ảnh bây giờ của Chung Ngọc.”

Tiết Bồng lập tức nhận ra: “Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ rồi sao?”

Lục Nghiễm lại lấy ra hai tấm nói: “Nếu Chung Ngọc chưa vi phẫu tạo hình thì chắc bây giờ sẽ trông như thế này, tấm ảnh này lại là ảnh cũ của mẹ Trần Lăng.”

Tiết Bồng nhìn thấy thì thoáng sững sờ, vài giây sau mới nói được: “Nếu nói không có quan hệ huyết thống thì tôi thật sự không tin…”

Lục Nghiễm: “Suy đoán theo độ tuổi thì chắc họ là mẹ con. Lúc xảy ra vụ việc rò rỉ khí độc, mẹ Trần Lăng đang dạy học ở trường học gần đó, hơn nữa lại còn mang thai tám tháng. Theo tư liệu chúng ta có được thì sau khi được đưa vào bệnh viện, bà ấy đã sảy thai nhưng dù gì đó cũng là chuyện ba mươi lăm năm trước, bây giờ cái gì cũng được ghi chép qua mạng, rất khó động tay động chân nhưng lúc đó muốn thay xà đổi cột thì chỉ cần có quan hệ với bệnh viện là được.”

Nghe đến đây, Tiết Bồng chỉ thấy da đầu tê rần, đầu óc lập tức mù tịt.

“Ý anh là Chung Ngọc là em gái của Trần Lăng?”

“Hiện giờ chỉ cần đối chiếu ADN của Trần Lăng và Chung Ngọc là có thể có được kết quả. Anh đã thông báo với phòng giám định ADN rồi, mai là sẽ có kết quả.”

Tiết Bồng lẩm bẩm: “Nếu là như vậy thì vụ rò rỉ khí độc thật sự có liên quan đến Cao Thế Dương, Chung Ngọc và Trần Lăng thì lại trăm phương ngàn kế muốn trả thù cho bố mẹ. Nhưng mà… họ nhắm vào một mình Cao Thế Dương là được rồi, tại sao còn đầu độc cả Lý Lan Tú?”

Lục Nghiễm nhanh chóng cắt ngang suy nghĩ của Tiết Bồng: “Được rồi, đợi kết quả ngày mai rồi tính. Nếu kết quả chứng thực suy đoán của anh là sai thì phân tích bây giờ chỉ tổ tốn đầu óc.”

Tiết Bồng định thần lại, nhìn sang Lục Nghiễm nói: “Vậy không có gì khác thì tôi làm việc tiếp đây.”

Lục Nghiễm khựng lại, nhìn thời gian trong điện thoại, bất ngờ lại nói: “Đến nhà ăn ăn tối cái đã không, em không định để bụng đói tăng ca đấy chứ?”

“Anh ăn một mình đi.”

Tiết Bồng cười hờ hững, vừa đeo bao tay vừa bình thản nói: “Còn không thì mời Diêu Tố Vấn đi cùng ấy, cho cô ấy mau bớt giận tí. Tôi không tiễn nhé, đội phó Lục.”

Lục Nghiễm: “…Hở?”