Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 33




Về đến Chi đội Hình sự là Lục Nghiễm cắm đầu nghiên cứu tình tiết vụ án, Lý Hiểu Mộng và Trương Xuân Dương ở bên ngoại đang nhỏ tiếng bàn tán trước bàn làm việc, đầu tiên là thương tiếc cho thảm kịch của hai người nhà họ Cao, sau đó lại nhắc đến Vương Chí Thân ở phân cục khu phía Đông.

Trương Xuân Dương: “Ban nãy cậu Vương còn lải nhải với tôi là chưa thấy ai phá án “gấp gáp” như vậy, còn hỏi tôi có phải đội phó Lục là tên cuồng công việc không, quan mới lấy le hơi điên cuồng rồi ấy!”

Lý Hiểu Mộng đưa một tay đỡ lấy đầu rồi tiếp: “Ý cậu ấy là vụ này dù mình có tham gia nhiều nữa thì cũng chỉ là danh nghĩa chỉ đạo thôi, công lao phá án cuối cùng cũng rơi vào tay phân cục khu phía Đông.”

Phương Húc và Hứa Trăn đều không nói, chỉ đưa mắt nhìn nhau.

Trương Xuân Dương: “À phải rồi, cậu Vương cũng thấy hình như Tiết Bồng với đội phó Lục ăn ý lắm, nhất là lúc ở nhà Chung Ngọc ấy.”

Lý Hiểu Mộng: “Dư thừa, người ta dắt nhau đi gặp ba má luôn rồi.”

Phương Húc đột nhiên lên tiếng: “Tôi thấy là đã tự vẽ ra chuyện này rồi, mai mốt đừng bàn tán nữa.”

“Ấy?” Lý Hiểu Mộng hỏi: “Sao lại nói là đã tự vẽ ra?”

Phương Húc: “Nếu mà hai người họ thật sự là một đôi như mấy người nói thì đã quen nhau lâu vậy rồi, sao cả hai vẫn cứ nói là mình độc thân? Chuyện này có nhất thiết phải giấu không, tìm đối tượng hẹn hò trong Cục nào giờ luôn được khuyến khích mà.”

“Cũng đúng.” Trương Xuân Dương nói: “Đội phó Lục phá án như cuồng phong bão táp, lúc nào cũng dẫn trước, thiếu điều muốn phá luôn án trong vòng một ngày, cái tính như vậy mà hẹn hò thật là ngày thứ nhất hẹn hò ngày thứ ba đi đăng ký kết hôn luôn rồi ấy chứ? Sao cũng đâu tới nỗi lề mề như vậy…”

Câu nói không to không nhỏ, vừa đủ để kéo dòng suy nghĩ của Lục Nghiễm ra khỏi vụ án.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cửa phòng làm việc được che mờ, hơn nữa cửa còn bằng kính, không đủ để cách âm, trong phòng lại yên tĩnh, tiếng nói chuyện bên ngoài lọt vào tai anh không nhiều cũng ít.

Có cái nghe thì nghe vậy thôi chứ Lục Nghiễm không tỏ vẻ gì, cầm điện thoại lướt đọc tin tức mới.

Trong số đó có một bình luận: “Mẹ tôi quen bà bác bị hại này, bảo là đồng nghiệp hồi trước, nghe nói bà bác mãi không sinh được con, người con trai là con nuôi đấy.”

Nhanh chóng có người bàn tán xôn xao dưới bình luận này, có người nói con nuôi dù sao cũng là người ngoài, muốn giết là giết ngay, còn có người nói chuyện này không quan trọng con nuôi hay con đẻ mà có liên quan đến đạo đức và giáo dục, cũng có rất nhiều vụ án con ruột giết chết bố mẹ.

Vào lúc này, Hứa Trăn gõ cửa phòng làm việc.

Lục Nghiễm ngước mắt nói: “Mời vào.”

Hứa Trăn bước vào rồi đóng cửa lại, đi đến trước bàn làm việc nói: “Đội phó Lục, mười phút nữa là tan làm rồi, tôi muốn hỏi anh có còn gì cần chúng tôi làm không.”

“À, không có gì đâu, hôm nay mọi người về sớm nghỉ ngơi đi.” Lục Nghiễm nói: “Phải rồi, mọi người để ý chặt chẽ mấy bình luận trên Weibo, có thể sẽ có người biết được gì đó có ích cho vụ án.”

“Vâng.”

Hứa Trăn đi rồi, Lục Nghiễm lại ngồi lại rất lâu trong phòng làm việc, cứ thất thần nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, trong đầu cũng lần nữa xuất hiện câu nói khi nãy của Trương Xuân Dương.

Trương Xuân Dương khá là lanh mồm lẹ miệng nhưng y cũng là người nhạy bén nhất đội, như câu hỏi ban nãy của y đấy, một người làm việc như bão táp cuồng phong, sao lại lề mề trong chuyện tình cảm như thế?

Đúng vậy mà, theo lý mà nói thì đâu nên như vậy.

Lục Nghiễm nắn sống mũi, không khỏi tự kiểm điểm lại mình, anh thật sự lề mề lắm sao?

Lục Nghiễm vừa suy nghĩ về lời đánh giá của Trương Xuân Dương, vừa cầm điện thoại tìm Wechat của Tiết Bồng, nhanh chóng mở khung chat gõ một câu như để chứng minh mình không phải người như thế.

“Tan làm chưa?”

Ngặt nỗi ngón tay Lục Nghiễm di tới nút gửi nhưng còn chưa bấm vào thì trong khung trò chuyện đã xuất hiện một câu y hệt.

Tiết Bồng: “Tan làm chưa?”

Lục Nghiễm nghệch người trả lời: “Vẫn chưa, còn em?”

Tiết Bồng nói: “Tôi biết ngay là anh còn chưa đi, đến toà thực nghiệm một chuyến đi, gặp nhau dưới sảnh.”

“Ừm, được.” Lục Nghiễm đồng ý, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Sao tự dưng Tiết Bồng lại gọi anh đến toà thực nghiệm?

À, chắc là vụ án có tiến triển gì mới, dù gì hôm nay cũng đã tìm ra rất nhiều vật chứng mới ở nhà Chung Ngọc.

Lục Nghiễm vừa đi vừa nghĩ, dọc đường có hơi mất tập trung, đi vào tòa thực nghiệm từ lúc nào không hay, đi thẳng một mạch đến khoa kiểm nghiệm dấu vết trên tầng bốn, hoàn toàn quên mất chuyện “gặp dưới sảnh”.

Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tiết Bồng đang thu dọn đồ đạc trên bàn, hoàn toàn không giống như sắp bàn về tình tiết án.

“Sao thế, giờ đang chuẩn bị đi đấy à?” Lục Nghiễm hỏi.

Tiết Bồng một tay cầm điện thoại, một tay cầm túi, liếc xéo sang anh nói: “Vậy là tôi đoán đúng thật rồi. Quả nhiên là anh vẫn còn đắm chìm trong tình tiết vụ án, quên hết tất cả những chuyện khác rồi.”

Lục Nghiễm ngơ ngác: “Chuyện khác? Em nói chuyện gì cơ?”

Tiết Bồng đảo mắt chán nản nhắc: “Xe tôi mang đi sửa rồi, cần sửa hai ngày mới xong, hai ngày này tôi lái xe anh, đưa anh về nhà.”

“À, anh nhớ chuyện này.” Lục Nghiễm đút hai tay vào túi, băng qua hành lang cùng Tiết Bồng, đi đến thang máy.

Tiết Bồng nói: “Còn nữa, sáng nay ai đó còn tranh luận với tôi giành quyền nuôi Barno, mới được nửa ngày đã quên mất đất chuyện phải đưa nó về nhà rồi, tôi thật sự nghi ngờ anh rốt cuộc có khả năng nuôi Barno không thế. Nếu anh chưa chuẩn bị tốt thì nhường cho tôi cho rồi.”

Lục Nghiễm: “…”

Lục Nghiễm im lặng vài giây, cụp mắt rồi khẽ nói: “Đúng là anh có quên thật…”

“Thấy chưa, lẫn lộn đầu đuôi.” Tiết Bồng không chút khách sáo.

“Ừm” Lục Nghiễm nói: “Do anh sơ suất, vậy mình đi đón Barno trước đi.”

Tiết Bồng tiếp: “Đón Barno rồi ghé siêu thị cái, đi mua đồ ăn với đồ hộp cho nó rồi tôi đưa anh về.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra khỏi toà thực nghiệm, đi về phía bãi đậu xe.

Lục Nghiễm: “Đồ ăn với đồ hộp anh mua hết rồi.”

“Cái đó là anh mua, đâu phải tôi mua, hôm nay là ngày đầu tiên Barno giải ngũ, tôi cũng phải tặng ít quà cho nó chứ.”

Tiết Bồng đi đến ghế lái, kéo cửa ngồi lên, điều chỉnh lại vị trí ngồi.

Lục Nghiễm cũng ngồi lên nói: “Vậy để anh mời em ăn tối, em đừng khách sáo.”

Tiết Bồng chỉnh lại gương chiếu hậu, quay đầu cười: “Tôi đâu có định khách sáo với anh, còn đang tính xiên anh một nhát cho hả tức đây này.”

Nói xong, Tiết Bồng khởi động xe, lái xe ra cổng Cục thành phố, vòng ra trước cổng sắt của đội chó cảnh sát ở phía sau.

Đúng lúc Vương Siêu đang dắt Barno ra, lúc đi tới còn nói: “Cuối cùng hai người cũng tới, Barno đợi lâu quá trời, suýt nữa nghĩ là bị bỏ rơi rồi.”

Lục Nghiễm nhoẻn miệng cười, xuống xe mở cửa sau cho Barno lên xe.

Barno hào hứng thấy rõ, vừa lên xe là chen đầu vào khe hở ở hàng ghế trước, thè lưỡi cười vui vẻ.

Lục Nghiễm ngồi trở lại nói: “Barno, ngồi chắc nào.”

Barno lại ngoan ngoãn nằm trên ghế sau không nhúc nhích.

Chưa tới mười phút, Tiết Bồng đã lái xe đến ngoài cổng siêu thị nhưng không tắt máy mà cầm điện thoại lên gọi.

Ngay lập tức đã có nhân viên siêu thị cầm hai túi đồ lớn bước ra, ngó nghiêng rồi nhìn thấy xe của Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm xuống xe đón lấy túi đồ, đặt vào sau cốp, bên trong toàn là đồ ăn và đồ hộp cho chó.

Lục Nghiễm nói với nhân viên siêu thị mấy câu rồi quay về xe hỏi: “Em mua sẵn mấy thứ này từ trước rồi hả?”

Tiết Bồng lại khởi động xe, chạy ra đường lớn: “Đúng rồi, đặt chưa tới nửa tiếng nữa, tôi cũng nói với nhân viên sẵn là sắp đến cửa rồi, bảo bên ấy đợi một lát. Đồ hộp trong siêu thị này đầy đủ lắm, lát nữa tôi đưa liên kết cho anh, mai mốt lên mạng đặt hàng, đặt giao lúc nào cũng được.”

Lục Nghiễm: “Đúng là em vẫn chu đáo hơn.”

“Không phải tôi chu đáo, là do anh vốn chả để ý mấy thứ này.”

Ký túc xá Lục Nghiễm ở rất gần siêu thị, chưa tới năm phút đã đến.

Tiết Bồng tắt máy xe, dắt Barno xuống, Lục Nghiễm xách mớ hạt với đồ hộp, hai người lần lượt bước lên bậc thềm.

Tầng lầu Lục Nghiễm ở không cần phải đi thang máy, đi qua cửa ngăn rồi quẹo sang là tới.

Vừa vào nhà, Tiết Bồng đã hỏi: “Phòng Barno ở đâu?”

Lục Nghiễm bỏ đồ xuống nói: “Căn bên trái ấy.”

Tiết Bồng thay dép lê, dắt Barno vào tham quan, giọng nói lúc nào cũng vui vẻ cười đùa, truyền ra đứt quãng từ trong phòng.

“Barno, xem này, đây là nhà mới đấy… dọn dẹp sạch sẽ lắm, em xem này, còn có cả đồ chơi với đệm ngủ mới nữa, có thích không?”

Lục Nghiễm đứng trong phòng khách vểnh tai lên nghe một lúc rồi rẽ vào bếp rửa tay, lau tay rồi nấu một bình nước nóng, miệng mỉm cười từ đầu tới cuối.

Đến khi Tiết Bồng bước ra nói: “Không ngờ anh dọn phòng cho Barno cũng ra gì phết.”

Nụ cười của Lục Nghiễm nhanh chóng thu lại một ít, anh bình thản ngước mắt hỏi: “Em chưa rửa tay đúng không?”

Tiết Bồng “Ờm” một tiếng rồi cũng rẽ qua bếp rửa tay.

Đến lúc lấy khăn lau tay mới thấy chỗ móc khăn hơi cao.

Tiết Bồng nhón chân vừa định lấy, Lục Nghiễm lại bước tới lấy khăn xuống cho cô trước.

“Cảm ơn.”

Lục Nghiễm lấy đồ hộp trong túi ra trộn cùng với hạt, bưng bát đi vào phòng.

Không bao lâu, trong phòng đã vọng ra tiếng “chộp chẹp.”

Đến khi Lục Nghiễm bước ra, Tiết Bồng đã rót sẵn hai cốc nước nóng, cô đứng trước quầy bếp, hơi thất thần nhìn phòng khách trống trải nói: “Ở đây cũng chẳng thay đổi gì.”

“Ừm” Lục Nghiễm nói: “Anh ở có một mình, không cần bày trí thêm vật dụng gì, vẫn cứ như trước.”

Tiết Bồng cười, chỉ ra giữa nhà: “Tôi còn nhớ trước kia ba người chúng ta ăn lẩu là để một cái bàn ở giữa đó, ăn xong cả phòng đều đầy mùi.”

Lục Nghiễm cũng cười nhưng không nói.

Tiết Bồng đột nhiên hỏi: “À, tối nay ăn gì vậy, tôi đói rồi.”

Lục Nghiễm nghĩ ngợi: “Hay là ăn ở nhà đi, để anh làm, không đủ thì đặt thêm đồ ăn ở ngoài.”

“Anh làm hả? Có đáng tin không vậy?” Tiết Bồng hơi chút nghi ngờ.

Lục Nghiễm chết nghẹn: “Không yên tâm thì đặt nhiều nhiều chút, anh làm gỏi thôi…”

“…” Tiết Bồng nhìn anh chăm chăm vài giây, đột nhiên bật cười.

Lục Nghiễm không biết cô cười gì, chỉ nhìn đắm đuối vào nụ cười trên khuôn mặt cô, không hề rời mắt.

Mặt mũi Tiết Bồng rất xinh xắn, không phải kiểu mắt to mày rậm cực kỳ sắc sảo, những lúc không cười thường nhíu mày theo thói quen, trông như tình tính rất nóng nảy, thế nhưng một khi đã cười thì như trăng sáng sau áng mây ấy, tươi sáng lạ thường.

Bầu không khí bỗng chốc như quay về một năm trước.

Lục Nghiễm bình tĩnh tránh mắt, bưng cốc nước lên uống một ngụm.

Tiết Bồng cuối cùng cũng không làm khó anh nữa, cô nói: “Thôi đừng đưa món nghề anh ra nữa, cứ đặt đồ ăn đi.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cũng vào tối đó, ở bệnh viện tư nhân Từ Tâm.

Ngải Tiểu Nguyên vừa kiểm tra nước biển của bệnh nhân, phân chia thuốc xong, về lại quầy y tá, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, sau đó lên app tìm vài bình luận hàng đầu về các quán ăn nổi tiếng, nhanh chóng chọn được một quán.

Sau đó, Ngải Tiểu Nguyên nhắn tin cho Lục Nghiễm và Thường Phong nói: “Mình đã tìm được nhà hàng rồi, cũng đã đặt chỗ luôn rồi, thời gian hẹn là mười hai giờ trưa, đến lúc đó mình sẽ tới trước, cậu cố đừng đi trễ nhé, thứ bảy gặp.”

Một lúc sau, Thường Phong trả lời: “Thử bảy mình phải đi gặp một người khách, chắc sẽ tới trễ một chút.”

Ngải Tiểu Nguyên: “Được thôi, nhưng cũng đừng trễ quá.”

Thường Phong: “Ừm.”

Lục Nghiễm thì vẫn chưa trả lời.

Ngải Tiểu Nguyên cũng không để ý, nghĩ là chắc anh đang bận điều tra vụ án, đang định lên Weibo xem tin tức tìm kiếm hàng đầu mấy ngày nay thì nghe thấy một giọng nói từ cuối hành lang.

“Giám đốc Hoắc, mời đi bên này.”

Theo sau đó là một nhóm người, dẫn đường là viện phó bệnh viện và hai bác sĩ trưởng, theo sau cùng còn có hai vệ sĩ mặc vest, trông rất cao to.

Ngải Tiểu Nguyên nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn lên thì sững sờ, vội vã đứng dậy cúi đầu.

Lúc này y tá trưởng vừa về đến quầy y tá cũng vội vã đi theo.

Trong vài giây nhóm người kia lướt qua quầy y tá, Ngải Tiểu Nguyên vô thức ngước mắt lên, nhìn đúng ngay một người đàn ông mặc quần áo sẫm màu, đi giữa đám người.

Người đàn ông còn rất trẻ, rất gầy, xương gò má rất cao, đuôi mắt xếch lên trên, môi đỏ hơn người bình thường một chút, bước đi rất ung dung, như đã sớm quen với việc bị người khác vây xung quanh như thế.

Người đàn ông đi qua quầy y tá cũng đúng lúc nghiêng đầu, quét mắt nhìn Ngải Tiểu Nguyên ở đằng sau.

Lần này thì bốn mắt nhìn nhau.

Ngải Tiểu Nguyên lại vội vã cúi đầu.

Đến khi nhóm người đi mất, lại một lúc lâu sau, Ngải Tiểu Nguyên mới lấy hơi lại được, nhận ra sống lưng mình đã lạnh căm.

Ánh mắt của người đàn ông ban nãy khiến cô nghĩ đến dã thú mai phục trong bóng tối chờ cơ hội tấn công trong đêm đen ở thảo nguyên, không hề có chút tình người.

Y tá trưởng đi đến tận mười mấy phút mới về, tinh thần căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng được, ngồi phịch xuống ghế.

Ngải Tiểu Nguyên châm một ly nước nóng cho y tá trưởng, buột miệng hỏi: “Người mới đi qua ban nãy là ai thế ạ?”

Bệnh viện tư nhân Từ Tâm là bệnh viện tư tốt nhất cả thành phố Giang, người có thể nhập viện ở đây không có tiền thì cũng có quyền, chỉ là đây là lần đầu tiên Ngải Tiểu Nguyên nhìn thấy người đàn ông khi nãy.

Y tá trưởng uống ngụm nước rồi mới nói: “Em mới đến có hai tháng, chưa gặp cậu ta bao giờ cũng không có gì là lạ. Chị hỏi em này, có biết những người ở lầu năm là những người như thế nào không?”

Ngải Tiểu Nguyên gật đầu: “Vip hàng đầu.”

“Vậy người ở phòng 505 thì sao?”

Ngải Tiểu Nguyên hơi bán tín bán nghi: “Cũng có nghe nói sơ sơ…”

Cả bệnh viện đều biết người nằm ở phòng 505 họ Hoắc, đã nằm trên giường bệnh một năm trời, trông cũng không khác mấy với người thực vật.

Nhưng trên thực tế thì sau khi kiểm tra một loạt lại phát hiện được anh Hoắc này đôi lúc sẽ có ý thức, nói chuyện với anh ta, não anh ta sẽ sinh phản ứng chỉ là chưa tỉnh lại được.

Y tá trưởng nói: “Người ban nãy chính là cậu nhỏ nhà họ Hoắc mà đầu tư cho bệnh viện chúng ta ấy, người nằm ở phòng 505 là anh của cậu ấy, một năm trước bị tai nạn xe hơi. Lúc mới được đưa tới bệnh viện đã sắp không xong rồi, không ngờ cấp cứu được ba hôm thì tình hình lại dần ổn định. Chỉ là từ sau đó thì thành ra thế này, chỉ có thể duy trì sự sống nhờ máy móc, tiếc thật, đẹp trai vậy, tuổi trẻ tài cao, biết làm ăn, còn có lòng thương người nữa, mới có hai mươi bảy tuổi…”

Ngải Tiểu Nguyên nghe đến đây thì thoáng giật mình, cô không thể nào ngờ được người đàn ông ban nãy đi ngang qua quầy y tá lại là cậu Hoắc Ung của nhà họ Hoắc.

Dù cô không cập nhật tin tức tài chính mấy thì trước kia cũng từng nghe tới vài chuyện của Hoắc Ung, thật ra trước khi vào tù, Thường Phong làm bên ngân hàng đầu tư, cái tên này cũng hay được giới đầu tư của họ nhắc đến.

Lúc đó Thường Phong có nhắc đến chuyện nếu như may mắn được hợp tác với hai cậu nhà họ Hoắc, dù là người nào, có được bao nhiêu tiền thì y cũng đã đủ có tiếng nói trong giới này rồi.

Thường Phong còn nói, công ty bên y có một người mới, nhờ may mắn được vào làm trong đường dây của nhà họ Hoắc mà bỗng chốc trở thành quý nhân trong mắt sếp, không chỉ thăng liền ba cấp mà còn được vào thẳng tổ nghiệp vụ có nhiều kèo thơm nhất.

Đang nghĩ đến đây, điện thoại Ngải Tiểu Nguyên đột nhiên rung lên.

Cô cúi đầu xem, thì ra là tin nhắn Lục Nghiễm gửi tới: “Thứ bảy mình sẽ cố gắng tới, bây giờ đang có vụ án, sợ là sẽ có tình huống đột xuất.”

Ngải Tiểu Nguyên nói: “Vụ án có quan trọng tới mấy thì cũng phải ăn cơm chứ. Thường Phong đã đồng ý tới rồi, nếu bỏ qua cơ hội lần này, mai mốt sẽ khó hẹn đấy.”

Một lúc sau, Lục Nghiễm trả lời: “Được, mình nhất định sẽ tới.”

Ở bên này, Lục Nghiễm bỏ điện thoại xuống, khẽ thở dài.

Tiết Bồng đang chải lông cho Barno, lông rơi đầy trên sàn với trên người cô, nhìn thấy Lục Nghiễm mặt mày căng thẳng bèn hỏi: “Sao thế, ai nhắn mà khiến mặt mày anh như thế đấy?”

Lục Nghiễm đi tới, cầm lấy lược chải lông trong tay Tiết Bồng nói: “Để anh làm cho, em lo phủi lông trên người em đi kìa.”

Tiết Bồng cũng chẳng thèm giành, ngồi cách ra một khoảng, gỡ lông trên người mình, bỗng lại nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Anh có nói với em là anh từng có hai người bạn thân chơi từ nhỏ bao giờ chưa.”

“Tất nhiên rồi, tôi vẫn còn nhớ vì một trong hai người phạm pháp, bị chính tay anh đưa đến Cục Cảnh sát tự thú, từ sau đó anh ta không nói năng gì với anh nữa.”

“Đúng rồi, thật ra thì người còn lại luôn mong bọn anh có thể khôi phục mối quan hệ lại như trước, vậy nên hẹn bọn anh cuối tuần gặp mặt.”

Tiết Bồng hỏi: “Đã vậy thì sao anh làm cái mặt đó, hình như anh không tình nguyện lắm.”

“Cái chính là đi rồi cũng không biết nên nói gì. Chuyện này anh hoàn toàn không thấy mình làm sai, chỉ sợ tới lúc đó…” Lục Nghiễm nói được một nửa rồi ngừng lại.

Tiết Bồng hiểu ý: “Tôi hiểu, anh thấy là anh đang cứu anh ta, vì thế anh sẽ không hạ mình nhận sai. Nhưng mà nếu anh không hạ mình trước, lại sợ gặp mặt sẽ khiến mối quan hệ càng gượng gạo hơn. Thay vì như thế thì khỏi gặp còn hơn.”

“Ừm.”

“Vậy thì phải xem anh trân trọng tình bạn giữa các anh như thế nào kìa.” Tiết Bồng nói: “Nếu anh vẫn xử lý chuyện như cách anh xử lý vấn đề với tôi thì e là anh phải mất cậu bạn chơi chung từ nhỏ này rồi.”

Lục Nghiễm nghe thấy thì thoáng ngỡ ngàng rồi hỏi: “Thế nào là như cách anh xử lý vấn đề với em?”

“Thì xử lý qua loa đấy.” Tiết Bồng nói.

Lục Nghiễm phủ nhận một cách rất nghiêm túc: “Anh không có xử lý qua loa, anh chỉ không biết nên cứu vãn thế nào thôi.”

Trong lúc nói chuyện, Lục Nghiễm vẫn không ngừng tay, chỉ là cứ chải mãi một chỗ, đến nỗi Barno đang hưởng thụ được chải lông mà cũng không nhịn được quay đầu nhìn anh, ánh mắt rất vô tội, rất muốn nhắc anh làm ơn đổi chỗ giùm.

Tiết Bồng thấy vậy thì bật cười, xích tới nắm lấy khuỷu tay anh, giúp anh đổi sang chỗ khác rồi nói: “Như thế là xử lý qua loa rồi còn gì? Tất nhiên là người hiểu anh thì sẽ hiểu là chỉ tại anh ngốc nghếch, không biết bày tỏ thế nào thôi. Nhưng người không hiểu anh thì sao, người ta sẽ nghĩ là anh cố tình làm ra vẻ. Hơn nữa bình thường anh cũng có hay vui vẻ gì đâu, trông khó gần chết được, gặp chuyện gì khó là cứ nhăn nhó mặt mày ấy.”

Lục Nghiễm càng nghe càng nhíu chặt mày, chỉ thấy Tiết Bồng đang nói một ai đó khác chứ không liên quan tới mình.

“Anh như vậy thật hả?”

“Anh vậy đấy.” Tiết Bồng nhìn anh, hết sức khẳng định.

Cả hai nhìn vào mắt nhau một thoáng.

Lục Nghiễm chớp mắt nói: “Vậy theo em thì anh nên làm gì?”

“Thì anh cứ nói với anh ta, anh vẫn luôn coi anh ta là bạn, lúc đó làm thế anh cũng thấy buồn lắm.”

“Từ đầu anh đã nói vậy rồi.”

“Vậy thì anh thử lại lần nữa đi. Lúc đó chưa chắc anh ta đã nghe lọt tai, bây giờ ra tù rồi, có thể cũng đã hiểu được một số chuyện rồi, anh thử lại lần nữa, có khi lại khác không chừng.”

“Ừm, vậy anh…” Lục Nghiễm lên tiếng, mấp máy môi như muốn nói gì đó.

Lúc này, chuông cửa vang lên, người giao thức ăn đã tới.

Tiết Bồng vội vàng đứng dậy, cầm đồ ăn đi vào phòng, rửa tay rồi bày từng món lên quầy bếp.

“Ăn thôi!”

“Ừ, tới ngay.”

Lục Nghiễm nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ lông trên sàn và trên người mình.

Lúc bước ra, Tiết Bồng đã lấy sẵn hết bát đũa.

Trong lúc Lục Nghiễm vào bếp rửa tay, điện thoại của Tiết Bồng cũng có tin nhắn đến.

Tiết Bồng mở ra xem, là tin nhắn do Hàn Cố gửi.

Tin nhắn đầu tiên là một khoản tiền.

Tin thức hai chỉ nói một câu: “Đây là tiền sửa xe tài xế Vương nhờ anh gửi cho em.”

Số tiền cao hơn một chút so với yêu cầu của Tiết Bồng.

Tiết Bồng không nhận mà chỉ trả lời: “Anh là luật sư, sao lại phạm phải sai lầm thế này? Chuyển tiền qua Wechat cho người làm công chức như vậy xem có được không. Xe do tài xế Vương lái thì anh ta cũng có số điện thoại của tôi, bảo anh ta tự gửi cho tôi đi.”

Hàn Cố gửi nhanh một cái mặt cười, bảo rằng: “Xin lỗi, tự dưng anh quên mất, anh còn tưởng mối quan hệ của mình vẫn còn như trước.”

Nói xong chưa được bao lâu, Tiết Bồng lại nhận được một lời mời kết bạn, phần xác nhận có ghi “tài xế Vương”.

Tiết Bồng đồng ý lời kết bạn.

Tài xế Vương vội nói vài câu chào hỏi khách sáo rồi gửi tiền sửa xe sang.

Tiết Bồng tiền xong, đặt điện thoại lên bàn.

Ngước mắt lên lại thấy Lục Nghiễm đang nhướng mày nhìn cô, Barno đang ngồi cạnh anh còn mở to hai mắt tò mò.

“Ban nãy em còn nói anh, cái này là tin nhắn của ai nữa đấy, sao em lại làm cái mặt đó?” Lục Nghiễm cười hỏi.

Tiết Bồng: “Vẫn là tay luật sư lần trước, nhắn chuyện sửa xe nhưng mà giải quyết xong rồi.”

“Ồ, vậy ăn thôi.”

Ai ngờ, Lục Nghiễm vừa cầm đũa lên, cơm còn chưa bỏ được vào miệng thì điện thoại anh lại reng lên.

Là Tề Thăng gọi đến.

Lục Nghiễm bỏ bát đũa xuống bắt máy, chỉ nghe một hai câu, mày lại nhíu chặt, sắc mặt cũng dần nghiêm trọng.

Tiết Bồng nhìn thấy cũng nhận thức được đây không phải chuyện bình thường, bèn bỏ đũa xuống, chớp mắt nhìn anh chằm chằm.

Đến khi Lục Nghiễm cúp máy cô mới hỏi: “Chuyện vụ án à, có gì nữa sao?”

“Ừm” Lục Nghiễm cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cho vào bát của Tiết Bồng, cụp mắt nói: “Đội của Tề Thăng đến ngoại ô truy bắt Cao Lực Minh theo manh mối do Chung Ngọc cung cấp. Nhưng mà trong lúc truy bắt, Cao Lực Minh xông ra đường bị xe tông trúng, bây giờ đang được cấp cứu trong bệnh viện.”

Cái gì…

Tiết Bồng sững người.

Lục Nghiễm ngước mắt, nhàn nhạt nói: “Còn nữa, luật sư của Chung Ngọc cũng đã đến phân cục khu phía Đông rồi, mà tay luật sư này lại còn rất có tiếng, không ngờ Chung Ngọc lại mời được anh ta.”

Rất có tiếng?

Tiết Bồng hỏi: “Ai đấy?”

Luật sư hình sự giỏi nhất cả thành phố Giang chẳng còn ai khác ngoài hai người họ Từ với Hàn.

Từ chính là Từ Thước, Hàn chính là Hàn Cố.

Tất nhiên là nói về kinh nghiệm phong phú thì Từ Thước nhỉnh hơn hẳn, án hình sự là chuyên môn chính của hắn, thế nhưng trước giờ hắn chỉ giúp người nghèo hoặc người yếu thế.

Hàn Cố lại hoàn toàn trái ngược, người nhờ đến hắn không có tiền thì cũng có quyền, những vụ như của Chung Ngọc vẫn còn chưa đủ nhét kẽ răng hắn.

Nếu theo vụ án này thì có lẽ là Từ Thước.

Chỉ là Tiết Bồng vừa nghĩ tới đây thì lại nghe Lục Nghiễm nói: “Là Hàn Cố.”