Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự - Chương 176: Quyển Kết (Phần cuối) - Chương 32




Sau khi tất cả lắng xuống, Phùng Tề Chính đã chết do dàn bom axit sunfuric liên hoàn.

Phùng Tề Chính vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên ghế, Thường Trí Bác lại nằm dưới đất, hiện giờ đã trở thành hai cái xác nát bươm.

Lúc Quý Đông Duẫn và những người khác trong chi đội đến, biệt thự nhà họ Hoắc đã bị phong toả.

Thi thể Phùng Tề Chính không có lấy một chỗ lành lặn, axit sunfuric cần thời gian để ăn mòn, qua một khoảng thời gian suy đoán, thi thể hiện giờ đã xuất hiện một mảng than hoá lớn, có chỗ còn đã lộ cả xương, dung dịch axit sunfuric vẫn đang tiếp tục ngấm vào trong.

Mọi người trong chi đội nhanh chóng bắt đầu công việc.

Quý Đông Dũng, Phùng Mông và Mạnh Nghiêu Viễn phụ trách giám định hiện trường đầu tiên, Tiết Bồng, Trình Phỉ và những kỹ thuật viên khác thì vào nhà thu thập chứng cứ.

Bên ngoài, tất cả khách khứa đều tạm thời bị giữ lại ở sân trước để cảnh sát hỏi chuyện.

Sảnh lớn tầng một trở thành nơi hỏi đáp điều tra, Lục Nghiễm và Hứa Trăn  lúc này đang hỏi Hoắc Kiêu và Hàn Cố một số vấn đề.

Tiết Bồng lấy xong chứng cứ ở tầng một, lúc đi ngang qua họ, ngước mắt nhìn thấy góc nghiêng của Hoắc Kiêu và Hàn Cố.

Tiết Bồng để ý thấy ngón tay đặt trên gối của Hàn Cố đang khẽ siết lại, mặt mày rất nghiêm túc, còn âm thầm điều chỉnh lại nhịp thở.

Nếu là người khác, chắc sẽ cho là hắn đang căng thẳng, nhưng Tiết Bồng hiểu, hắn đang cẩn thận kiềm chế cảm xúc.

Tuy cảnh sát đã biết Hàn Cố và Thường Trí Bác có dính dáng nhiều với nhau, nhưng hiện tại vẫn chưa có chứng cứ xác thực chuyện Hàn Cố tham gia trong tổ chức ST, vì thể Hàn Cố không thể tự làm lộ mình, còn phải vờ như mình là người ngoài cuộc.

Suốt mười năm nay, Hàn Cố và Thường Trí Bác vừa là chú cháu, vừa là bạn bè, hơn thế nữa là cộng sự hợp tác, họ có mục tiêu chung, trong lòng ắt hẳn hết sức tin tưởng nhau, bởi trong một kế hoạch phục thù dài đằng đẵng này, hoàn toàn không cho phép có người lạc hướng, một khi hơi có nhen nhóm suy nghĩ tách ra, tổ chức sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào.

Nói cách khác thì họ là chỗ dựa tinh thần cho nhau, cũng là hai trụ cột của tổ chức ST, hiện giờ một người đổ sụp, người còn lại chắc chắn cũng không dễ chịu nổi.

Tiết Bồng đứng đó quan sát Hàn Cố một lúc, cô thở dài rồi lại quay sang Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu bình tĩnh hơn nhiều so với Hàn Cố, anh ta thật sự không chút hồi hộp, hơn nữa trong lúc trả lời câu hỏi của cảnh sát, đôi lúc còn mỉm cười lịch sự.

Tuy nụ cười chỉ vừa phải, nhưng vào lúc này lại chói mắt cực kỳ.

Khách khứa trong sân bây giờ tuy không nhìn thấy hiện trường Thường Trí Bác và Phùng Tề Chính cùng đi vào chỗ chết, nhưng ai nấy cũng đều hoảng hốt, không có ai mà cười nổi, tất cả những khuôn mặt đều thoáng bàng hoàng, thấp thỏm, vừa muốn làm rõ chuyện gì đã xảy ra, vừa sợ có dính dáng tới mình.

Dù bây giờ Hoắc Kiêu có bỏ quên mất vẻ lịch sự mà hoảng hốt, bối rối, lo lắng những chuyện này sẽ dính dáng tới nhà họ Hoắc như những người khách kia, thì tất cả đều là phản ứng bình thường.

Nhưng anh ta không hề như vậy.

Tiết Bồng nheo mắt, nhanh chóng quay bước đi về phía phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc đang mở hờ, Trình Phi đã ở bên trong, cậu đang chống người thấp dưới đất để tìm chứng cứ.

Tiết Bồng vừa vào đã vô thức nhíu mày, cô ngửi được mùi nước khử trùng.

Tiết Bồng đặt hộp dụng cụ xuống, ngồi xổm trên sàn, dùng ngón tay đang đeo găng tay để tiếp xúc với mặt đất, phát hiện dưới sàn còn sót lại một số dấu vết màu trắng.

Tiết Bồng cầm tăm bông, quệt lấy dưới đường kẻ lót sàn, dính lấy một chút dung dịch vẫn chưa khô hết.

Trình Phỉ nghe thấy tiếng động bèn giữ nguyên tư thế mà quay đầu lại: “Căn phòng này được làm sạch rồi, chắc vừa mới đó không lâu.”

Tiết Bồng gật đầu: “Là nước khử trùng.”

Trình Phỉ chỉ về phía bàn trà với cả sofa: “Đúng vậy, bàn với sofa cũng được lau rồi, kiểu nội thất da này, với cả cái sàn này nữa, đâu chịu nổi nước khử trùng đâu chị?”

“Nếu là vì tình hình khẩn cấp, không kịp dùng vật dụng vệ sinh sản phẩm bằng da thì sao? Dùng nước khử trùng là biện pháp tốt nhất, còn có thể phá huỷ được dấu vết nữa.” Tiết Bồng nói vậy rồi hỏi: “Có thu thập được dấu chân không?”

Trình Phỉ: “Căn phòng bị lau cả rồi, nhưng ngoài cửa có rất nhiều nhóm dấu chân, ra vào khá là hỗn loạn, một trong số đó dài đến tận kho, còn để lại vệt màu trắng nữa.”

Trình Phỉ vừa nói vừa đưa Tiết Bồng xem một bức ảnh dấu chân, Tiết Bồng phóng to tấm ảnh, phân tích thông tin then chốt qua hoa văn dưới đế giày.

Đây là kiểu giày nam khá thường thấy, vết màu trắng chắc là nước khử trùng sau khi khô lại, có thể thấy là khi đó dọn dẹp phòng làm việc quá vội vàng, không kịp làm loãng hoàn toàn, thành phần nước khử trùng có khá nhiều chất nên mới để lại vệt trắng.

Điều này cũng có thể chứng thực dựa vào mùi trong căn phòng này.

Tất cả những người xuất hiện trong căn biệt thự này hôm nay, ngoài người nhà họ Hoắc, khách khứa, phục vụ, còn có cả vệ sĩ, tất cả đều mang giày da.

Với thân phận của khách khứa, họ không có khả năng cao chạy vào kho để lấy nước khử trùng làm sạch phòng làm việc, người có thể làm việc này phần trăm cao là nhân viên phục vụ và vệ sĩ.

Còn nữa, tuy hoa văn dưới đế giày khá thường gặp, nhưng rất ít khi xuất hiện ở những loại giày cao cấp, chắc đây là giày giá tầm trung, cũng phù hợp với thân phận phục vụ và vệ sĩ.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng lập tức gửi ảnh cho Lục Nghiễm kèm lời nhắn: “Có người dùng nước khử trùng để làm sạch phòng làm việc, nhóm dấu giày này chắc là do người đó để lại.”

Trong sảnh lớn, Lục Nghiễm nhận được ảnh, anh lẳng lặng ngước mắt, liếc nhìn Hứa Trăn đang đưa ra câu hỏi, Hoắc Kiêu đang lịch sự trả lời và Hàn Cố đang cụp mắt không nói, sau đó lại quay sang khách khứa trước sân.

Sau đó, Lục Nghiễm đứng dậy, trao đổi vài câu với một viên cảnh sát trong số đó, cảnh sát và nhóm kỹ thuật nhanh chóng hành động, lấy ra công cụ bắt đầu thu thập mẫu dấu giày của tất cả mọi người.

Lục Nghiễm bình thản quay lại, ngồi xuống lại nghe Hoắc Kiêu hỏi: “Cảnh sát Lục, phát hiện ra gì sao?”

Lục Nghiễm ngước mắt, không trả lời mà chỉ nói: “Anh Hoắc quan tâm đến tiến trình điều tra quá.”

Hoắc Kiêu mỉm cười: “Chuyện xảy ra ở biệt thự nhà họ Hoắc chúng tôi, tất nhiên là tôi cũng sợ ảnh hưởng chứ.”

Lục Nghiễm nghiêm mặt nhìn chăm chăm vào nụ cười giả dối của Hoắc Kiêu: “Sợ ảnh hưởng thì sao trước đó còn để sót lỗ hổng lớn trong phân bố an ninh thế? Để tất cả mọi người đều tập trung ở sân trước, sân sau hoàn toàn trống không, thế là đang tạo cơ hội cho người ngoài rồi còn gì.”

Hoắc Kiêu nhẹ nhàng trả lời: “Tôi cũng không muốn có chuyện như thế xảy ra. An ninh khu này trước giờ rất tốt, dù tối đến không đóng cửa cũng không lo có người xấu trà trộn, làm sao mà tôi ngờ rằng bảo vệ lại để phần tử phạm tội lọt vào để gây chuyện được chứ? Hơn nữa khách khứa hôm nay toàn là nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Giang, mọi người tập trung ở sân trước là do bố tôi yêu cầu, vì thế phục vụ và bảo vệ cũng được điều ra trước hết, như thế cũng là vì suy nghĩ cho an toàn của mọi người thôi.”

“À, bố anh à.” Lục Nghiễm tiếp: “Sau khi xảy ra chuyện sao không thấy ông ấy đâu, ông ấy đi đâu rồi?”

Hoắc Kiêu: “Trước khi các anh tới là ông ấy đã xuống gara dưới hầm ngồi xe đi rồi, trùng hợp lướt qua các anh.” 

Đúng là trùng hợp thật.

Lục Nghiễm không nói gì, liếc nhìn Hàn Cố vẫn đang im lặng từ nãy đến giờ.

Hoắc Kiêu cũng nghiêng đầu nói với Hàn Cố: “Phải rồi, luật sư Hàn, lúc nãy anh bảo là có người phục vụ tìm luật sư Phùng mà, còn bảo là “ngài Hoắc” tìm, lát nữa anh nhớ nhận mặt cho kỹ nhé, cố giúp cảnh sát tìm người phục vụ đó tới đây.”

Hàn Cố khựng lại: “Vâng, cậu Hoắc.”

Lục Nghiễm nhìn hai người, vẫn chưa đánh giá gì được về màn kịch này, ngẩng lên đã thấy Tiết Bồng cầm theo công cụ thu thập dấu chân đi tới.

Tiết Bồng nhìn Lục Nghiễm, lại quay sang Hoắc Kiêu và Hàn Cố: “Tôi cần lấy dấu giáy hai anh, mong hai anh hợp tác.”

Trong lúc nói, Tiết Bồng đã khuỵu gối xuống cạnh Hàn Cố, lót sẵn băng dính.

Hàn Cố không nói tiếng nào, chỉ cởi giày đưa cho Tiết Bồng, Tiết Bồng thu thập xong lại trả giày cho hắn.

Hoắc Kiêu thấy thế lại lướt mắt vòng quanh, quả nhiên là tất cả khách khứa, bảo vệ và nhân viên phục vụ đều đang hợp tác lấy dấu giày.

Đến lượt Hoắc Kiêu, Tiết Bồng lại đổi sang hướng khác, lấy ra băng dính mới, từ đầu tới cuối không ngẩng đầu.

Đến lúc Hoắc Kiêu cúi xuống, nhìn Tiết Bồng đang mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang: “Giọng quen quá, em là Tiết Bồng à?”

Tiết Bồng ngước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu tháo giày đưa cho cô rồi lại hỏi: “Sao phải thu thập dấu giày, bọn anh không phải đối tượng tình nghi.”

Tiết Bồng không trả lời, chỉ cúi đầu làm việc của mình.

Lục Nghiễm trả lời: “Anh Hoắc không phải căng thẳng, đây chỉ là một bước trong quá trình điều tra thôi, nếu anh không có hiềm nghi, chúng tôi sẽ nhanh chóng chứng thực được điều này.”

Hoắc Kiêu quay sang nói: “Tôi không căng thẳng, chỉ tò mò thôi. Hình như cảnh sát Lục có thành kiến với tôi à? Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi với anh là bạn cùng trường nhỉ?”

Nói đến đây, Hoắc Kiêu lại quay sang Tiết Bồng: “Chị của cảnh sát Tiết đây còn từng là bạn gái tôi đấy.”

Tiết Bồng khựng tay lại, trả giày lại cho Hoắc Kiêu, thu dọn hộp dụng cụ rồi mới đứng dậy, cúi nhìn anh ta rồi nói với Lục Nghiễm: “Tầng một đang hoàn tất thu thập, bọn em cần lên tầng hai, trong quá trình thu thập chứng cứ có thể sẽ tiếp xúc với vật dụng riêng tư của chủ nhà, cần chủ nhà có mặt.”

Lục Nghiễm gật đầu, nói với Hoắc Kiêu: “Anh Hoắc, anh cũng nghe thấy rồi đấy, mong anh hợp tác.”

“Lại là câu này.” Hoắc Kiêu cười khẽ, không hề để tâm: “Được, mời theo tôi.”

Cả nhóm người nhanh chóng lên đến tầng hai.

Lúc đi ngang qua hành lang, điện thoại Lục Nghiễm có tin nhắn đến, Hạ Minh cho biết: “Chúng tôi đã giám định xong hiện trường bên gã tên Lâm, chuẩn bị rút. Cục vừa mới báo, Ngải Tiểu Nguyên đã bị tạm giữ đủ bốn mươi tám tiếng, Ngải Tiểu Nguyên cũng nhiều lần hỏi là khi nào có thể để cô ta về nhà, nếu không có lý do hợp lý, chúng tôi chỉ có thể thả cô ta.”

Lục Nghiễm dừng bước, đợi nhóm của Tiết Bồng đã đi qua đằng góc, anh mới nhanh chóng gửi tin nhắn thoại cho Hạ Minh: “Giữ cô ấy lại, lát nữa tôi sẽ tới.”

Lúc Lục Nghiễm đi theo mọi người, lại nhìn thấy Tiết Bồng đang đứng yên ở một góc hành lang không nhúc nhích, cô đang nhìn một bức ảnh treo trên tường.

Bước tới trước thì thấy Hoắc Kiêu đang trao đổi về từng ngóc ngách trong phòng với Hứa Trăn: “Tôi với bố rất ít khi ở đây, căn biệt thự này dùng để tập họp bạn bè mở tiệc, vì thế đôi lúc sẽ để khách ở lại những căn phòng này, xin cứ tự nhiên.”

Lục Nghiễm lướt mắt nhìn quanh, anh đi tới cạnh Tiết Bồng, cùng cô nhìn lên tấm ảnh trên tường.

Tiết Bồng bỗng nhiên ngừng lại, chắc chắn phải có lý do của cô, chắc là đã phát hiện ra gì.

Lục Nghiễm đang nghĩ tới đó, bỗng nghe thấy Tiết Bồng thấp giọng nói: “Em nhìn thấy chị em.”

Cô vừa nói vừa chỉ tay vào người trong ảnh.

Lục Nghiễm thoáng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn theo.

Trong ảnh có vài người, cả nam lẫn nữ, ai cũng mặc Hán phục, lại còn đeo mặt nạ, trông giống đang ở vũ hội hoá trang.

Bối cảnh là ở căn biệt thự này, không gian kết cấu xung quanh không thay đổi, chỉ là nội thất trang trí sau này có sửa lại một chút, ít nhất thì một số phong cách trang trí trong ảnh hiện đã lỗi thời.

Quần áo cũng theo phong cách mười năm trước.

Nếu không nhìn kỹ thì sẽ nghĩ người mà Tiết Bồng chỉ vào là một cô gái trưởng thành, chứ không ngờ lại là Tiết Dịch mười tám tuổi.

Tiết Dịch đứng khá gần ống kính, có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt cô ấy để lộ sau chiếc mặt nạ, trong tay còn cầm một ly rượu, đang mỉm cười với anh chàng đứng cạnh.

Nhìn tuổi tác, vóc dáng, chiều cao và nửa khuôn mặt lộ ngoài mặt nạ thì chàng trai kia hẳn là Hoắc Kiêu.

Tiết Bồng buông tay xuống, lấy điện thoại ra chụp lại.

Lúc này, Hoắc Kiêu đi đến bảo: “Nếu thích thì anh có thể tặng em bức ảnh này.”

Tiết Bồng cất điện thoại, nhìn sang anh ta: “Không cần đâu.”

Sau đó, cô đi lướt qua Hoắc Kiêu, vào căn phòng trước mặt, bắt đầu thu thập chứng cứ.

Lúc này, Lục Nghiễm cũng nhìn lướt qua những tấm ảnh khác.

Hành lang này có treo rất nhiều ảnh, mỗi bức đều được chụp ở bữa tiệc, ghi lại từng buổi xa hoa ở căn biệt thự này.

Hoắc Kiêu nói không ái, căn biệt thự chỉ để “tụ họp”, người nhà họ Hoắc cũng không qua đêm ở đây, tất nhiên là cũng sẽ không để lại đồ dùng cá nhân gì.

Lục Nghiễm lại nhìn sang Hoắc Kiêu.

Hoắc Kiêu vẫn giữ nụ cười xa lạ lịch sự, đeo một cái mặt nạ cảm xúc nặng trịch, nhìn là biết đã trải qua một thời gian dài huấn luyện.

Lục Nghiễm bỗng hơi tò mò, chẳng lẽ người này từ nhỏ đã nhìn gương tập kiểm soát nụ cười sao?

Trong lúc Lục Nghiễm quan sát Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu cũng lên tiếng hỏi: “Cảnh sát Lục, cho hỏi anh đang nhìn gì thế?”

Sắc mặt và giọng nói Lục Nghiễm đều rất dửng dưng, nhưng nội dung câu nói lại rất “sắc bén”: “Nếu không phải cả hai ngài Hoắc trông đều giống nhau đến thế, tôi thật sự nghi ngờ hai người không phải người một nhà đấy.”

Một trong hai “ngài Hoắc” ở đây tất nhiên chính là Hoắc Kiêu, người còn lại chắc là Hoắc Đình Diệu.

Nhưng cũng có thể là Hoắc Ung.

Ánh mắt Hoắc Kiêu khựng lại một chốc: “Thế sao? Nhưng tôi hay nghe người ta nói, từ ngoại hình đến tính cách của tôi đều rất giống bố.”

Lục Nghiễm cười khẽ, nhưng rất lạnh lùng: “Anh Hoắc hiểu lầm rồi, người tôi nói không phải bố anh, mà là em trai anh.”

Nụ cười của Hoắc Kiêu biến mất: “Nó ấy hả. Cảnh sát Lục hỏi thế cũng không lạ gì, tính tình chúng tôi đúng là một trời một vực.”

Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề: “Trước đó anh Hoắc có đến Cục Cảnh sát báo án, còn cung cấp cả một đoạn ghi âm. Nếu đoạn ghi âm là thật thì vụ tai nạn hơn một năm trước của anh Hoắc quả thật rất đáng nghi, chúng tôi đã điều tra, cũng chắc chắn sẽ dốc hết sức tìm ra hung thủ đứng đằng sau.”

Hoắc Kiêu đáp: “Cảm ơn cảnh sát Lục, cảm ơn cảnh sát nhân dân nhé.”

“Nên làm cả.” Lục Nghiễm xoay bước chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước tới một bước đã dừng lại: “Nhắc đến tôi lại nhớ em trai anh từng bị bắt cóc hai lần, lần đầu tiên là lúc cậu ấy còn niên thiếu, hơn nữa nhà họ Hoắc cũng không báo cảnh sát xử lý. Không biết anh Hoắc có nhớ gì về chuyện này không?”

“Hửm?” Hoắc Kiêu không nhìn Lục Nghiễm, chỉ đút hai tay vào túi quần, hỏi như vô tình: “Sao cảnh sát Lục lại tò mò chuyện này thế?”

Lục Nghiễm nói: “À, vì hiện giờ chúng tôi đang nắm được một số chứng cứ xác thực, phát hiện vụ bắt cóc cậu nhà mười năm trước lại có liên quan đến tai nạn xe anh Hoắc gặp phải đấy.”

“Sao lại thế nhỉ?” Hoắc Kiêu quay sang, mỉm cười với Lục Nghiễm: “Có khi nào lầm rồi không?”

Lúc này, Hoắc Kiêu đang tự tin, cũng rất tự phụ.

Sau khi lời qua tiếng lại cả một đêm, ban đầu Lục Nghiễm chỉ mới hoài nghi, nhưng giờ đây anh đã hoàn toàn chắc chắn, sự tự tin, tự phụ của Hoắc Ung hoàn toàn là nhờ vào diễn xuất không sơ hở của anh ta.

Sau khi trải qua một diễn biến khủng khiếp ban tối, Hoắc Kiêu tới giờ vẫn còn có thể bình tĩnh, thản nhiên như vậy, việc này hẳn là có liên quan đến dáng vẻ vờ vịt được luyện tập từ trước đến giờ của anh ta từ trước tới giờ, nhưng ngoài ra vẫn còn một nguyên nhân khác, chính là Hoắc Kiêu đã biết trước những gì sẽ diễn ra sớm hơn tất cả mọi người ở đây.

Tất nhiên là đây chỉ là kết quả dựa trên suy đoán, vấn đề cuối cùng phải đối mặt vẫn là chứng cứ.

Cũng bởi thế mà Lục Nghiễm cuối cùng cũng hiểu ra, Hoắc Kiêu không chỉ đang vờ vịt ra vẻ mà anh ta đã chuẩn bị được toàn diện, chắc chắn là mình sẽ không bị dính vào nên mới “thản nhiên” như thế, trông như chẳng làm gì nên tội vậy.

Ngay mới rồi, Lục Nghiễm đã thăm dò, anh phát hiện khi anh bất thình lình nhắc đến Hoắc Ung, Hoắc Kiêu bỗng chốc lóe lên nỗi ghét bỏ, đó là một màu sắc khắc sâu trong xương tủy, không tẩy rửa được, cũng không che lấp được.

Cũng giống như có người nghe nhắc tới tiền là lại tự ti, có người nhắc tới dáng vẻ vóc dáng là lại âu lo, phản ứng từ bản năng thế này sẽ lập tức công phá bức tường diễn xuất, để lộ ra đầu mối.

Cũng chính vào lúc này, Lục Nghiễm bình tĩnh nhìn lướt qua đôi mắt và biểu cảm của Hoắc Kiêu, sau khi Hoắc Kiêu lại dựng lại bức tường bảo vệ lần nữa, anh cố tình dừng vài giây rồi bỗng hỏi: “Anh Hoắc có biết Lưu Cát Dũng không?”

Nét mặt của Hoắc Kiêu thoáng thay đổi, cơ mặt và khóe miệng đều chuyển động khẽ.

Nhưng anh ta lại nhanh chóng che đậy được: “Tất nhiên là biết, ông ấy là một người bạn làm ăn của tôi.”

Lục Nghiễm: “Ồ.”

Lục Nghiễm chỉ hời hợt nói thế rồi không nói thêm gì nữa, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Vài giây sau, Hoắc Kiêu lại bất thình lình hỏi: “Sao tự dưng lại hỏi đến ông ta? Chẳng lẽ Lưu Cát Dũng có liên quan tới vụ tai nạn xe của tôi à?”

Lục Nghiễm chỉ khẽ nhếch miệng: “Trước khi có kết luận chính xác, chúng tôi tạm thời không thể tiết lộ cho anh biết phạm vi và chi tiết điều tra.”

Hoắc Kiêu chợt khựng, cảm giác rất khó chịu, câu trả lời dường như sắp được tiết lộ lại bị người ta giẫm chân lên.

Nhưng anh ta vẫn cố nhẫn nhịn: “Đúng ra tôi không nên hỏi.”

Không ngờ Lục Nghiễm lại bảo: “Phải rồi, ban nãy đồng nghiệp tôi bảo, vừa nãy có người dùng nước khử trùng tẩy rửa phòng làm việc, cho hỏi chuyện là thế nào vậy?”

Hoắc Kiêu lại không hề ngập ngừng: “Ban đầu có mấy người khác uống say, tìm toilet nhưng lại đi nhầm phòng làm việc, còn nôn khắp nơi trong đó. Quản gia phòng đó mới lập tức gọi phục vụ dọn dẹp ngay.”

“Hoá ra là thế.” Lục Nghiễm không truy xét ngọn nguồn, dường như trong lòng đã có tính toán, anh chỉ gật đầu với Hoắc Kiêu rồi quay người rời đi. Việc này lại trái ngược với dự tính của Hoắc Kiêu, anh ta nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lục Nghiễm, mắt dần nheo lại.

Một lúc sau, Hoắc Kiêu cũng xuống lầu, liếc nhìn đám đông đang vắng dần, trong lòng vẫn cứ nhớ những lời ban nãy.

Anh ta rất rõ, Lục Nghiễm tuyệt đối không thể nào vô duyên vô cớ nhắc tới Lưu Cát Dũng, càng không nhắc đến việc tai nạn xe “có liên quan” đến vụ bắt cóc của Hoắc Ung mà không có căn cứ.

Ai nghe cũng sẽ thấy chuyện này không thể nào có liên quan gì tới nhau, dù gì cũng đã cách nhau chín năm, vì thế chắc chắn là Lục Nghiễm đã nắm được đầu mối gì đó.

Còn cả Lưu Cát Dũng nữa, gã ta hiện đã ngồi tù vì vụ án giết hại Thẩm Chí Bân.

Nhưng suy đoán theo logic thông thường thì sau khi Lưu Cát Dũng bị bắt về quy án, chắc hẳn không nên nói gì “dư thừa” mới đúng, chắc gã ta đã gánh hết mọi nội tình rồi, nếu không cảnh sát đã sớm biết được gã ta giết Thẩm Chí Bân là do bị người khác ra lệnh, không thể không đưa ra lựa chọn, đã sớm tìm đến nhà họ Hoắc rồi mới phải.

Nhưng tính tới giờ, cảnh sát không hề tìm tới nhà họ Hoắc.

Hoắc Kiêu cụp mắt, chuyện này có hơi khó hiểu, rốt cuộc Lưu Cát Dũng có nói gì không, chỉ nói một phần, giữ lại một phần, hay là Lưu Cát Dũng đã nói cả rồi, chẳng qua là chưa có chứng cứ chứng thực, đó chỉ là lời nói từ một phía của gã ta, thế nên Lục Nghiễm mới lựa chọn “án binh bất động”, cố ý dò thám?

Hoắc Kiêu thế này quả đúng là người thông minh nhiều phiền não.

Nghĩ nhiều thì chắc chắn sẽ lo nhiều.

Mà lúc này anh ta quả là đang lo nhiều.

Đến một lát sau, Hàn Cố đi tới.

Hoắc Kiêu thức tỉnh từ “lo lắng” ban nãy, ngước mắt nhìn Hàn Cố, lên tiếng: “Nếu tôi nói, cảnh sát đã nắm được một số manh mối việc Hoắc Ung bị bắt cóc mười năm trước, hơn nữa tôi còn nghi ngờ là do Lưu Cát Dũng nói ra, thế thì anh có gợi ý gì?”

Hàn Cố ngạc nhiên, mấp máy khoé miệng, liếc nhìn cảnh sát và khách khứa cách đó không xa, hắn quay người, đứng ở một góc để người khác không nhìn thấy khẩu hình mình: “Ai nói thế? Lục Nghiễm sao?”

Hoắc Kiêu nhắm mắt, khẽ gật đầu.

Hàn Cố cau mày suy nghĩ: “Cá nhân tôi nghĩ án binh bất động vẫn hay hơn, dù Lưu Cát Dũng đã nói, cũng không tiện phơi bày ra, coi như không biết gì cả đi.”

Hoắc Kiêu nhướng mày: “Cứ để người này tiếp tục lan truyền lời bất lợi sau lưng chúng ta à?”

Hàn Cố nói: “Logic của cảnh sát là nếu thật sự không liên quan tới cậu Hoắc, thế thì cậu Hoắc sẽ không hiểu được những lời này là ý gì, vậy nên sẽ không làm gì cả. Ngược lại, chỉ có người chột dạ mới nghĩ tới chuyện diệt khẩu. Nếu Lưu Cát Dũng gặp chuyện gì không hay trong tù, xét tới những mối quan hệ thiệt hơn dính líu tới vụ án của ông ta, cảnh sát nhất định sẽ làm triệt để. Như thế ngược lại sẽ thành ra bứt dây động rừng.”

Hoắc Kiêu im lặng một lúc, cân nhắc gợi ý của Hàn Cố rồi nói: “Điều tra triệt để cũng không có chứng cứ, nhân chứng duy nhất hiện giờ chính là Lưu Cát Dũng, giết ông ta rồi, về sau không phải lo gì.”

Hàn Cố bị phản đối ý kiến nhưng cũng không khuyên tiếp mà chỉ nói: “Tôi chỉ nói ra đề nghị của mình thôi, cụ thể thế nào thì vẫn phải xem ý cậu Hoắc thế nào.”

Chuyện này chỉ có hai lựa chọn, một là án binh bất động theo ý Hàn Cố, không thì là giết người diệt khẩu như Hoắc Kiêu muốn.

Tất nhiên là cả hai đường đều có thiệt hơn, án binh bất động đồng nghĩa với việc mặc kệ Lưu Cát Dũng, chấp nhận rủi ro gã ta thành nhân chứng, giết người diệt khẩu cũng có rủi ro, dù chuyện có thành hay không thì người được phái đi ra tay đều có thể trở thành một “nhân chứng” khác, khai ra kẻ đứng sau chỉ thị.

Trong lúc Hoắc Kiêu đang đắn đo, Hàn Cố lại bỗng hỏi: “Phải rồi, chuyện tối nay… là sao vậy?”

Hoắc Kiêu hoàn hồn, ậm ừ bảo: “À, Thường Trí Bác tìm đến tôi, bảo là muốn tôi hợp tác tìm ra hung thủ gài bom nổ chết Thường Phong. Nên tôi đến hỏi thẳng Phùng Tề Chính.”

Hàn Cố sững sờ, câu trả lời này hơi khó lường.

Hoắc Kiêu lại cười: “Nếu tôi bảo anh đi làm chuyện này, Phùng Tề Chính chắc chắn sẽ không chịu nói gì, chỉ có tôi đích thân đi thì anh ta mới nể mặt. Anh ta cũng thầm dự đoán được, người kế nhiệm Hoắc Thị đời tiếp theo chắc chắn là tôi, hiện giờ chống đối tôi không có lợi cho anh ta. Tôi cũng đã nói rõ với anh ta rồi, giao cho Thường Trí Bác một mạng là có thể tránh được hậu hoạn mãi về sau. Ông ta là người thông minh, không nói gì nhiều đã khai gã Lâm ra luôn.”

Hàn Cố tiếp nhận xong phần thông tin này, lại nhớ tới chuyện sau đó: “Nhưng trên thực tế thì Thường Trí Bác không chỉ muốn lấy mạng Lâm, mà còn có cả Phùng Tề Chính nữa.”

“Ừ.” Hoắc Kiêu nói,: “Phùng Tề Chính sẽ không có lợi gì cho tôi, nếu giữ lại thì anh ta sẽ cản trở cả anh và tôi, hiện giờ như thế vừa có thể giúp Thường Trí Bác trả thù, cũng có thể dọn sạch chướng ngại vật, một công đôi việc.”

Một công đôi việc sao?

Chứ không phải là mượn đao giết người à?

Hàn Cố không trả lời, chỉ nhắm mắt, hít thở sâu.

“Nhưng mà tôi không ngờ chú Thường lại chọn cùng đi đến đường chết, chuyện tối nay không ai muốn nhìn thấy cả.”Hoắc Kiêu giơ tay vỗ vỗ vai hắn: “Nén đau thương.”

Vào giây phút này, hai cánh tay đang buông thõng của Hàn Cố dần siết chặt.

Nhưng rồi lại thả ra nhanh chóng.

Tiếp đến, Hàn Cố nghe thấy Hoắc Kiêu nói: “Cũng không biết tại sao, hơn một năm không hút thuốc, giờ bỗng dưng lại muốn làm một điếu, anh thì sao, hút cùng không?”

Hàn Cố mở mắt, đáy mắt khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn Hoắc Ung, nửa cười nửa không: “Cậu Hoắc quên rồi à, hệ hô hấp của cậu không tốt, không được động tới thuốc lá.”

Hoắc Kiêu nhớ lại: “À, phải rồi, xem trí nhớ tôi kìa, từ sau khi tỉnh lại không được ổn định lắm.”

Nói rồi, Hoắc Kiêu buông tay, đút tay vào trong túi quần, mò mẫm được cái bật lửa.

Ngón tay lướt trên đường vân lớp ngoài, mày mắt cụp xuống, trong lòng cũng thầm hiểu, hai chữ H.X này là chỉ Hoắc Kiêu chứ không phải Hàn Cố. (*)

Hàn Cố có hút thuốc đâu, sao Tiết Dịch lại chuẩn bị một cái bật lửa làm quà được?

Xem ra trước khi chết, Thường Trí Bác không hề giở trò.

Cái bật lửa này đúng là dành cho anh ta.

(*) H.X là viết tắt phiên âm quốc tế của Hoắc Kiêu, cũng là Hoắc x Tiết, hay còn có thể là Hàn x Tiết.