Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự - Chương 160: Quyển Kết (Phần đầu) - Chương 16




Lúc Lục Nghiễm gọi lại, Tiết Bồng vừa bước vào nhà.

Lục Nghiễm nói: “Vừa rồi có nhiệm vụ, không tiện nghe điện thoại, Khang Vũ Hinh sa lưới rồi. Giờ anh đang chạy về Cục Cảnh sát, chắc phải thâu đêm, giao Barno cho em nhé.”

Tiết Bồng đổ hạt vào bát của Barno, nghe thấy thế cũng thầm kinh ngạc.

Dù trước đó Tiết Bồng đã dự đoán được có thể sẽ liên quan đến Khang Vũ Hinh, nhưng lại không ngờ sẽ nhanh chóng đến thế.

Tiết Bồng hé môi: “Ừ, anh làm việc trước đi.”

Lục Nghiễm: “Ừm.”

Tiết Bồng cúp máy, để điện thoại bên cạnh, ngồi xuống sàn nhìn Barno ăn.

Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, hết chuyện này đến chuyện khác, trông có vẻ rất đột ngột, khiến người ta không biết đâu mà lần, nhưng nhìn lại thì lại dường như tất cả đều đã sớm được sắp xếp ổn thoả.

Tiết Bồng còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Khang Vũ Hinh, người phụ nữ này tuy trông có vẻ lụa là hào nhoáng, còn ra ra vào vào sảnh hội nghị riêng, nhưng mùi hận đời ở cô ta rất nặng, hệt như kiểu phản diện nhìn là biết ngay ở trong phim ấy.

Sau đó, từ lúc xuất hiện bên cạnh Hứa Cảnh Hân tới khi bị Trần Mạt Sinh bắt tới nhà xưởng, Khang Vũ Hinh đều như thế, lúc nào cũng ẩn giấu mưu mô sâu xa, mở miệng không được mấy câu là thật.

Cho đến hôm nay, Khang Vũ Hinh sa lưới, chứng tỏ là cả người lẫn hàng đều bị hốt trọn.

Đến nước này, bất cứ phần tử phạm tội nào có mọc cánh cũng không thoát được, phán quyết tư pháp sẽ là chốn nương thân cuối cùng của cô ta.

Con người ta luôn rơi xuống vực thẳm chỉ trong một tích tắc.

Ai cũng thế thôi.

Sau khi biết chuyện, Tiết Bồng không hề thấy vui được bao nhiêu, đây là chuyện sớm có thể lường trước được, lưới trời lồng lộng, thưa mà khó thoát, ai cũng phải trả giá cho hành vi của mình, dù là qua luật pháp hay là những con đường khác.

Họ là cảnh sát, họ rất hiểu điều này.

Tiết Bồng rất bình tĩnh, cũng thấy bùi ngùi, từ kẻ điều chế ma tuý đến kẻ buôn ma tuý đều ngày càng trẻ hoá.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Từ năm 1991, nữ tội phạm buôn ma tuý trẻ nhất sa lưới khi ấy cũng chỉ mới hai mươi tuổi, sau đó bị xử tử hình.

Chuyện này khi đó đã chấn động toàn quốc, đến giờ đã ba mươi năm trôi qua, đã có không biết bao nhiêu tội phạm vị thành niên bắt đầu buôn ma túy khi mới mười mấy tuổi, đám buôn ma túy dạng mới bây giờ đã thuộc lứa thế hệ 10x, vì truyền thông phát triển, người ta cũng không sốc như trước nữa.

Khang Vũ Hinh đã hai mươi tám tuổi, đến lúc chuyện này lên báo, đa phần người ta cũng sẽ coi nó như một mẩu tin tức xã hội mà thôi.

Tiết Bồng đợi Barno ăn xong, dắt nó ra sân chơi ném đĩa một lúc.

Mười mấy phút sau, điện thoại Tiết Bồng có tin nhắn tới, đồng nghiệp tăng ca ở tổ điện tử nhắn cho cô: “Tệp tin gài mã cô hỏi tôi đã được giải rồi. Tôi cũng đã gửi qua bên trinh sát hình sự, để tôi gửi bản sao cho cô xem, lạ lắm tôi còn tưởng là hồ sơ cơ mật gì… Thôi, cô xem đi là biết thôi.”

Tệp tin gài mã nằm trong USB mà Trình Khi đưa cho Lục Nghiễm, trước đó đồng nghiệp tổ điện tử đã nói tệp tin không nặng, nhưng lại có gài một tổ hợp mật mã gồm số và chữ cái.

Tiết Bồng cảm ơn, chỉ một lát sau, cô nhận được hai bức ảnh, mở ra xem thì ngơ ngác, phản ứng của cô hệt như đồng nghiệp tổ điện tử, cũng chẳng biết ất giáp gì.

Hai bức ảnh là bản vẽ hai căn nhà, có thể chia thành hai tầng trên dưới, đầy đủ cửa sổ cửa chính với mấy gian phòng, viết rõ ràng cả diện tích.

Lúc này, Barno ngậm đĩa quay lại, Tiết Bồng lại cầm lấy rồi ném cái đĩa đi.

Barno lại chạy theo.

Nhân lúc đó, Tiết Bồng lại nhìn vào điện thoại.

Tầng một không có nhiều phòng, hai phần ba diện tích đều dùng làm phòng khách mở, ngoài ra còn chia thành hai căn phòng nhỏ làm nhà vệ sinh và kho.

Tầng trên chia thành hai phòng lớn, ở giữa là lối đi rộng rãi chia cắt hai phòng, một phòng trong số đó còn được chia thành nhà vệ sinh và phòng thay đồ.

Lạ thật, Trình Khi đưa họ hai tấm hình này để làm gì?

Đây là nhà ai? Ở đâu? Hai tấm bản vẽ này nói lên được gì?

Tiết Bồng lại nhìn chăm chăm vào điện thoại một lúc, đến khi Barno lại quay về, cô dắt nó vào trong nhà.

Tiết Bồng bước vào, đặt điện thoại xuống rửa tay, lúc quay người lại, vô thức ngước nhìn, ánh mắt lập tức khựng lại, chầm chậm nhìn khắp xung quanh…

Tiết Bồng yên lặng một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, vội cầm điện thoại lên, mở nhanh tấm bản vẽ, so sánh với căn nhà của Tiết Ích Đông để lại.

Tầng trệt chỉ có một phòng lớn là phòng khách.

Tiết Ích Đông đã sửa lại phòng khách, lúc vào nội thất đã bảo công nhân ngăn phòng khách thành ba khu vực, một phần làm bếp, một phần làm phòng khách, còn có một phần để làm góc đọc sách, còn đóng thêm rất nhiều kệ kê trên vách ngăn dùng để sách.

Nếu tháo dỡ số vách ngăn này ra, thế thì kết cấu của tầng trệt sẽ y hệt như trong bản vẽ!

Tiết Bồng lại mở bức bản vẽ thứ hai, cô không cần lên lầu thì cũng đã thầm lường trước được, kết cấu bản vẽ và tầng hai y hệt nhau, phòng có toilet được dùng làm phòng ngủ, đối diện phòng ngủ được sửa sang thành phòng thí nghiệm.

Ở giữa hai phòng là lối đi, không được bày trí quá nhiều.

Cũng có nghĩa là bản vẽ mà Trình Khi giao cho họ chính là nhà cô?

Thật khó mà tưởng tượng nổi…

Tại sao Trình Khi lại làm vậy, y có ý đồ gì? Chẳng lẽ y đã vào nhà cô rồi sao?

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tiết Bồng bỗng chốc rối ren, cô ngơ ngác ngồi xuống sofa, không xem điện thoại nữa mà chống đầu, nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại hết tất cả thông tin về căn nhà này.

Tiết Ích Đông đã xây căn nhà này hai năm trước khi mất, Tiết Ích Đông mua lại căn nhà, sửa sang xong thì thường tới ở.

Lúc đó Tiết Bồng còn nhỏ, không nhớ rõ lắm, nhưng sau này nghe Trương Vân Hoa nói, Tiết Ích Đông chìm đắm trong việc làm thí nghiệm, làm ở cơ quan chưa đủ, còn muốn nghiên cứu ở nhà, nhưng ngặt nỗi căn nhà bốn người họ ở hơi nhỏ, nhiều giới hạn, lại còn là khu dân cư, không thích hợp làm mấy chuyện này, ông bèn sửa sang lại căn nhà này để làm thí nghiệm mỗi lúc cần.

Trương Vân Hoa còn từng nói, khi đó có nhiều thiết bị mà Tiết Ích Đông không đủ điều kiện có được, còn có mấy người bạn giúp ông, có người bỏ tiền, có người bỏ công, lúc rảnh rỗi sẽ tụ tập ở đây.

Phải rồi, lần trước cô đưa Lục Nghiễm về nhà, Thường Trí Bác còn có nhắc tới chuyện này, bảo rằng lúc còn trẻ, Tiết Ích Đông, ông và Tần Bác Thành hay tụ họp với nhau.

Bây giờ nhớ lại, chuyện họ nói cũng không thích hợp gặp nhau ngoài quán rượu, quán ăn, ngược lại phải cần một nơi yên tĩnh kín đáo hơn. Chẳng lẽ là ở căn nhà này sao?

Còn nữa, Thường Trí Bác và Trình Khi có quen biết nhau, vậy có khi nào Thường Trí Bác là người đã đưa tệp tin này cho Trình Khi, bảo y tìm cơ hội giao ra không?

Có thể là Thường Trí Bác cũng không hoàn toàn tin tưởng Trình Khi nên phải gài mã vào sao?

Nghĩ đến đây, Tiết Bồng lại lấy điện thoại ra, nhắn tin cho đồng nghiệp tổ điện tử: “Mật mã giải được là gì vậy, anh còn nhớ không?”

Đồng nghiệp tổ điện tử bảo: “Tất nhiên rồi, để tôi gửi cho.”

Tin nhắn nhanh chóng hiển thị một tổ hợp chữ và số: Gdtid20000917.

Tiết Bồng sững sờ.

Dãy số phía sau rất quen thuộc với cô, đó là ngày 17 tháng Chín năm 2000, ngày mất của Tiết Ích Đông.

Còn ba chữ tid đằng trước chính là viết tắt của tên Tiết Ích Đông.

Còn Gd thì…

Tiết Bồng lại cố nghĩ ra những chữ có thể là Gd, hình như không phải tên người, khá có thể là hai chữ: Gửi đến.

Thế có nghĩa là gì?

Mật mã của hai bức bản vẽ này có liên quan đến ngày mất của Tiết Ích Đông?

Tiết Bồng bỗng chốc ngơ ngác, rốt cuộc Thường Trí Bác muốn làm gì?

Cô ngồi thẫn thờ một lúc, cố hít thở, vội lấy điện thoại gọi tới cho Thường Trí Bác.

Không ai nghe máy, điện thoại reng một phút rồi tự động tắt máy.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tiết Bồng lại ngơ ngẩn một lát, cũng không nghĩ nổi là Thường Trí Bác đang không tiện nghe điện thoại hay không muốn nghe điện thoại, chỉ đành mở tấm bản vẽ lên lần nữa, cẩn thận xem lại chi tiết.

Cô tin là Thường Trí Bác sẽ không khi không giao hai bức ảnh này cho Trình Khi, chúng chắc chắn đại diện cho gì đó, hoặc là ở đây có ẩn giấu thông tin then chốt gì.

Số lượng phòng giống hệt, kết cấu giống hết, còn diện tích thì…

Tiết Bồng nheo mắt, đến lúc liếc thấy toilet và kho được chia ở tầng trệt, ánh mắt chợt khựng lại.

Đợi đã.

Tại sao trên bản vẽ, toilet và kho ở tầng trệt lại có kích cỡ như nhau?

Rõ ràng cô nhớ là nhà kho nhỏ lắm, Tiết Ích Đông còn sửa lại thành phòng giặt, bên trong chỉ có một cái máy giặt, ngoài ra thì nhét thêm được vài thứ linh tinh nữa thôi, không gian rất bị giới hạn.

Toilet ở tầng trệt thì lại rộng rãi hơn nhiều.

Tiết Bồng thầm hoảng hốt, vô thức đứng dậy khỏi sofa, nhìn về phía cửa kho.

Cũng chính vào lúc này, cô bỗng chốc dựng cả tóc gáy.

Tiết Bồng đi đến trước mở cửa nhà kho ra, lần tìm trên tường một lúc, bật cái đèn nhỏ bên trong lên.

Barno ngồi xuống trước cửa nhà kho.

Tiết Bồng bấu chặt vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi, đưa tay ước lượng độ rộng nhà kho, khoảng hơn năm gang tay một chút, có thể để được một cái máy giặt lớn, còn dư lại chút kẽ hở.

Tiết Bồng lại đi vào toilet, nhanh chóng ước lượng y hết, gần như rộng hơn gấp đôi.

Tiết Bồng lùi khỏi toilet từng bước, vô thức khoanh tay lại, sau khi sợ hãi và kinh ngạc, lúc này đây cô cực kỳ bình tĩnh.

Cô nhìn chăm chăm vào bức tường ngăn cách giữa kho và toilet, một chốc sau lại bước vào kho, không nói lời nào, đưa từng thùng đồ linh tinh trong kho ra ngoài.

Đa phần những cái thùng này đều đựng những quyển sách mà Tiết Ích Đông từng xem trước kia, lúc trước Trương Vân Hoa đã sắp xếp lại, sau đó thì Tiết Bồng chuyển vào ở, nhưng đồ đạc của cô không nhiều nên cũng không chuyển chúng ra ngoài, cô cũng chưa dùng tới cái kho này, quá lắm cũng chỉ dùng máy giặt thôi.

Tiết Bồng lấy hết đống thùng ra, đứng thẳng người dậy lấy hơi, bước vào lại bên trong, vừa xem vừa gõ khắp nơi.

Tuy cái kho là một gian phòng riêng lẽ nhưng xung quanh không được quét sơn trắng mà là dán gỗ, thoạt nhìn trông như có lắp tủ quần áo.

“Cộc cộc.”

Trái phải đều đặc bên trong, Tiết Bồng xác nhận rồi lại quay sang tấm ván gỗ.

“Cộc cộc cộc…”

Tiếng động không được đúng.

Tiết Bồng lại áp tai vào rồi gõ lại.

“Cộc cộc.”

Tiết Bồng nhắm mắt, để mình bình tĩnh lại, cô đưa tay lần tìm trên tấm ván gỗ, nhận thấy ở góc nối hai bên trái phải có một khe hở/

Thế nhưng tấm váng không có chút điểm chịu lực nào, đẩy hay kéo đều không được.

Tiết Bồng lại bắt đầu xem kỹ xung quanh, đến khi nhìn thấy hộp công tơ điện sau lưng.

Cô mở nắp hộp, bên trên là một hàng công tắc nhỏ, mỗi hàng công tắc đều có thể điều khiển một phần dòng điện trong nhà.

Tiết Bồng thử hết từng cái, quan sát xem phần nào trong nhà bị tắt đèn.

Tổng cộng có năm hàng, không chỗ nào bất thường.

Sau đó cô lại nhìn xuống miếng kim loại bên dưới hàng công tắc.

Căn nhà này chưa từng nhảy cầu giao hay ngừng điện bao giờ, đây là lần đầu tiên cô mở hộp công tơ điện, cũng là lần đầu tiên để ý đến miếng kim loại tròn bên dưới.

Cô sờ vào đó, nhận thấy nó nó thể được bật tắt bèn ấn vào, nút tròn được bật, để lộ ổ khoá bên trong.

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào ổ khoá, yên lặng một lát, nhanh chóng rời khỏi kho, chạy vào góc đọc sách, lấy chiếc chìa khoá đã nhận được trước đó ra.

Cô cầm chìa khoá chạy về trước cái hộp công tơ điện, sờ vào đường vân trên chìa khoá trước rồi cắm vào trong ổ khoá.

Lúc này đây, cô nín thở, đầu óc trống không, bỗng chốc cũng không biết mình mong chìa khoá có thể mở được hay là không mong.

Cho đến khi chiếc chìa khoá được cắm vào trong ổ.

Ngón tay nhẹ xoay, ổ khoá chuyển động, Tiết Bồng nghe thấy một tiếng “cạch” ở đằng sau, sau đó là tiếng ổ trục chuyển động.

Tiết Bồng vô thức quay người, váng gỗ đang khép chặt bỗng mở ra, ổ trục chuyển động ở giữa tấm ván, tấm ván gỗ chính là một cách cửa chuyển động.

Tiết Bồng đứng yên ở đó không nhúc nhích, một tay vẫn đang dán trên vách tường, ngón tay vô thức cuộn lại.

Trần nhà kho có chút ánh sáng trắng yếu ớt, chỉ có một luồng sáng như thế, cô hoàn toàn không nhìn ra bên trong cửa như thế nào, trước mắt chỉ là một khoảng đen.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tiết Bồng thấy chấn động trong lòng, vừa sợ hãi vừa kinh hoàng.

Nhưng cô biết những nỗi sợ này không phải là do cô nhút nhát, dù gì thì đến thi thể bị băm nhuyễn cùng đã từng nhìn thấy, còn gì để sợ nữa đâu, cô lại không tin vào ma quỷ.

Nỗi sợ này là sự khiếp đảm với thứ “chưa biết”.

Cô biết, Tiết Ích Đông sẽ không vô duyên vô cớ làm một căn mật thất như thế này, chắc chắn là để giấu một thứ gì đó.

Trong đầu cô xuất hiện những manh mối trước đó: Tai nạn xe, có người thực hiện, giám định nước ô nhiễm động chạm đến một số người.

Cô sợ hãi, thứ giấu ở đây chính là nguyên nhân thật sự.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng hít sâu một hơi, đợi đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại mới bật đèn pin điện thoại, đi đến cửa chuyển động, một tay đẩy cửa, tay kia rọi đèn pin vào trong.

Diện tích căn mật thất không lớn, chỉ thêm một mét so với nhà kho, bên trong cùng có một chiếc bàn, trước bàn là một cái ghế, trên bàn có rất nhiều hồ sơ tài liệu.

Cạnh bên bàn là một cái kệ sắt, trên kệ có rất nhiều thùng giấy, bên cạnh thì lại để trống, nhưng trên tường bên này làm có dán ảnh của rất nhiều người và nơi chốn, còn dùng dây đen và đỏ nối liền những nhân vật này, mỗi sợi đều được ấn đinh cố định.

Tiết Bồng không lục tìm trong thùng giấy, cũng không xem tài liệu trên bàn mà bị bức tường thu hút sự chú ý đầu tiên.

Y hệt như sơ đồ mối quan hệ mà cảnh sát liệt kê.

Chỉ là người và địa điểm ở đây đều là từ hai mươi năm trước, đa số những cái tên trên đây, Tiết Bồng đều không biết tới, những địa điểm thì đa phần đều là nhà máy hoá chất, về cơ bản đều đã bỏ hoang.

Tiết Bồng cầm đèn pin điện thoại xem một lúc, đột nhiên nhìn thấy tên “Hoắc Đình Diệu”, lại còn có dán cả một tấm ảnh.

Chỉ là Hoắc Đình Diệu trong ảnh còn rất trẻ, hai mươi năm trước chắc cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, mặt mũi và khí chất đều giống hệt Hoắc Kiêu bây giờ.

Tên của Hoắc Đình Diệu lại được nối với người bố vợ là chủ doanh nghiệp hóa chất của ông ta, còn có vợ và người tình, cũng chính là mẹ ruột của Hoắc Ung.

Ngoài ra còn có hai sợi dây đen nối tới Cao Thế Dương, Lý Lan Tú… Vợ chồng nhà họ Cao sao?

Sao họ lại xuất hiện ở đây?

Tiết Bồng cố gắng trấn tỉnh, nhìn thấy một tấm ảnh trong số đó bị cong góc, cô nghiêng đầu, nhìn vào phía sau góc hình bị cong đó, nhìn thấy vài hàng chữ nhỏ, cô nhanh chóng bước ra khỏi mật thất, lục tìm hộp dụng cụ dự phòng, lấy một cái nhíp rồi quay lại, cẩn thận lật tấm ảnh ra sau.

Những hàng chữ có viết về thuở sinh thời của Lý Lan Tú, đồng nhất với kết quả điều tra lúc điều tra vụ thảm sát nhà họ Cao, trước tiên là làm việc ở nhà máy hoá chất, sau đó là đến công ty kiểm nghiệm bên thứ ba.

Tiết Bồng khựng lại, xem đến đây, đột nhiên lóe lên trong lòng rất nhiều nghi vấn.

Lạ thật, nếu cô nhớ không lầm, Lý Lan Tú mười mấy năm trước mới đến công ty kiểm nghiệm bên thứ ba, cụ thể bao nhiêu năm cô không nhớ, nhưng chắc không phải là hai mươi năm trước.

Căn mật thất này lại thuộc về Tiết Ích Đông, hai mươi năm trước Tiết Ích Đông đã qua đời, ông không thể viết lên những chuyện sau này.

Vả lại, bút tích trên những hàng chữ này rất có hồn, nhưng lại không giống bút tích của Tiết Ích Đông, mà lại giống…

Tiết Bồng lại đặt bức ảnh lại lên tường, về góc đọc sách, lấy ra một quyển sổ của Tiết Dịch.

Tiết Dịch luôn có thói quen ghi chép lại trong sổ, cô chỉ cần lật đại một quyển là có thể tìm được.

Quả là thế, bút tích trên đây rất giống với khi nãy cô nhìn thấy.

Cũng có nghĩa là Tiết Dịch đã từng vào đây…

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tiết Bồng ngồi trên sofa, một lúc lâu không nhúc nhích, cô rét căm cả sống lưng, không phải vì lạnh, mà là vì phấn khích.

Cô lại tới gần chân tướng thêm một bước, hơn nữa lại còn là đi đến cốt lõi.

Hiện giờ có thể khẳng định được, Tiết Dịch không chỉ từng vào mật thất, mà cô ấy còn từng nghiên cứu những thứ ở trong đấy, những thứ đó nói cho cô ấy biết, cái chết của Tiết Ích Đông có khúc mắc.

Đương nhiên là chắc cô ấy còn từng tiếp xúc với Thường Trí Bác, vì nghi ngờ dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, cô ấy cần có người chứng thực.

Những chuyện này chắc Trương Vân Hoa không biết gì nhiều, mà dù có biết cũng sẽ không nói với Tiết Dịch, vì thế Tiết Dịch sẽ đi tìm Thường Trí Bác.

Thế thì cái chết của Tiết Dịch và vụ tai nạn của Tiết Ích Đông có liên quan tới nhau không? Liệu có phải vì điều tra tai nạn của Tiết Ích Đông mà Tiết Dịch đã mất đi cả mạng sống?

Chẳng lẽ Tiết Dịch biết được gì trên cái sơ đồ mối quan hệ chằng chịt đó sao?

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng lại tìm lấy một cái đèn chiếu khẩn cấp, cầm hộp dụng cụ bước vào mật thất.

Barno vẫn cứ ngồi im trước cửa kho nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng đặt hộp dụng cụ ở kho, đeo găng tay vào khẩu trang, lấy ra những dụng cụ cần thiết rồi bắt đầu thu thập chứng cứ lần đầu.

Muốn chứng thực được đã có ai bước vào, động tới những thứ gì, thu thập dấu vân tay là cách giám định tốt nhất.

Đã qua mười năm, tất cả mọi thứ đều đã đóng bụi, lớp bụi này sẽ che đi một số dấu vân tay, nhưng đồng thời cũng có tác dụng bảo vệ những dấu vân tay này.

Vừa rồi cô không hề dùng tay động trực tiếp vào ảnh và hồ sơ bên trong, không để lại dấu vân tay mới, thế thì tất cả những dấu vân tay thu thập được ở đây đều là từ mười năm trước trở lên.

Cả đêm ấy, Tiết Bồng phấn chấn lạ thường, cô không hề buồn ngủ chút nào, chỉ vùi đầu trong mật thất, thu thập tất cả những dấu vết mà cô có thể nghĩ đến.

Đến tận hơn hai giờ sáng, cuối cùng cũng hoàn thành xong việc thu thập lần thứ nhất.

Tiết Bồng đứng thẳng dậy, bước ra bếp uống một hớp nước, mở điện thoại ra quan sát những tấm ảnh đã chụp, những dấu vết bên ngoài đã được chụp xong, tất cả hình ảnh đều có ích.

Hiện tại nhẩm tính thì dấu vân tay được thu thập trong mật thất chắc là của ba tới bốn người.

Đúng là đáng để nghiền ngẫm.

Ba đến bốn người này là những ai?

Tiết Dịch chắc chắn nằm trong số đó, những người khác thì sao?

Tiết Ích Đông? Khả năng không cao cho lắm.

Tiết Dịch đã vào đây lật tìm, động chạm tới, có thể đã phá huỷ dấu vân tay của Tiết Ích Đông, khả năng tìm được dấu vân tay của Tiết Ích Đông là rất thấp.

Chẳng lẽ còn có dấu vân tay của Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác?

Bản vẽ nhà là do Thường Trí Bác giao cho Trình Khi, lần trước ông ấy cũng có nhắc đến việc mình và Tiết Ích Đông, Tần Bác Thành thường xuyên họp mặt, nói với nhau về tương lai của thành phố Giang, vậy thì Thường Trí Bác chắc chắn sẽ biết chuyện mật thất.

Hơn nữa nếu mười năm trước, Tiết Dịch từng tìm đến Thường Trí Bác để xác nhận suy đoán của mình, thế thì Thường Trí Bác cũng có thể đã để lại dấu vân tay của mình ở mật thất vào lúc đó.

Ngoài ra còn có ai?

Hàn Cố?

Tiết Bồng nhân lúc uống nước, sắp xếp hoàn chỉnh lại suy nghĩ, cô tìm mấy cái tên đã viết ra giấy, bưng ly quay lại mật thất.

Lần này, cô ngồi xuống ghế, xem thời gian trên điện thoại, quyết định bắt đầu từ số tài liệu này.

Sau đó, cô giở bộ hồ sơ ở trên cùng ra.

Vừa nhìn đã sửng sốt.

Trang đầu tiên có kẹp ba bức ảnh, người đàn ông trông ảnh rất quen, trông y hệt Lưu Cát Dũng và Thẩm Chí Bân.

Bên dưới ảnh là một xấp tài liệu, trong đó có thông tin và bối cảnh xuất thân của cả hai, trong phần tài liệu về Lưu Cát Dũng, có nhắc tới mẹ con Phương Tử Oánh.

Quả thật là thế, những thứ này là do Tiết Dịch để lại.

Cô ấy điều tra những thứ này để làm gì? Ai đã điều tra giúp cô ấy?

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng bỗng nhớ đến một người, đó chính là Lý Thăng, thám tử tư trong vụ án Trần Mạt Sinh. 

Tiết Bồng cứ thế ngồi bên bàn xem hồ sơ tài liệu, đến tận bốn giờ sáng, cuối cùng cũng thấy hơi buồn ngủ.

Cô biết mình bắt buộc phải ngủ, trời sáng còn phải đến Cục thành phố, còn phải đợi phần thẩm vấn phía sau của Khang Vũ Hinh, còn phải tìm cơ hội gặp Khang Vũ Hinh, cô có rất nhiều thứ muốn biết, dù không thể gặp mặt, cũng phải tìm cơ hội nhờ Lục Nghiễm hỏi một tiếng mới được.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng cất chìa khóa mật thất, đi trở lên tầng, mò mẫm trong bóng tối, nằm xuống giường rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ không mơ mộng cho đến tận sáng.

Sáng sớm, chưa tới chín giờ, Tiết Bồng đã tới khoa, Mạnh Nghiêu Viễn và Trình Phỉ đã ở đó trước.

Tiết Bồng ngồi xuống chỗ, thẫn thờ một lúc, một tay day huyệt thái dương, vẫn chưa hết buồn ngủ, trong đầu rất hỗn loạn.

Mạnh Nghiêu Viễn thấy Tiết Bồng đến thì chạy tới ngay, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua bà không sao chứ?”

Tiết Bồng ngẩn người, phản ứng chậm mất một lúc: “Tôi có chuyện gì được kia chứ…”

Nói đến đây cô mới nhớ lại, à, hôm qua đã xem bài đăng của Silly Talk, trong đó có nhắc đến việc Tiết Ích Đông mất vì tai nạn giao thông, hơn nữa còn ám chỉ tai nạn là do có người gây ra.

Cô gặp phải cú sốc, chạy về nhà gặng hỏi Trương Vân Hoa về nội tình, tối đến lại gặp Hàn Cố, về đến nhà lại phát hiện thì ra trong nhà có “một khoảng trời riêng”.

Ôi trời, bây giờ nghĩ lại, hôm qua thật sự cứ như là đánh trận vậy, dường như những bước đệm trước đó đều được tuần tự tiến hành, thầm lặng sắp xếp sẵn, chỉ đợi thời cơ hôm qua rồi bùng nổ cùng một lúc.

Tiết Bồng cố gượng cười: “Tôi không sao.”

Một chốc sau, cô lại hỏi: “Phải rồi, nghe nói tối qua đội hình sự và chống ma tuý đã hành động, ông có biết là chuyện gì không?”

Lần này thì hỏi đúng người thật, Mạnh Nghiêu Viễn biết được thông tin đầu tiên, mau chóng thuật lại với Tiết Bồng.

Tối qua, hai bên chi đội gồm trinh sát hình sự và chống ma tuý đã hợp tác hành động, đội chống ma tuý là mũi tiến công chính, trinh sát hình sự hỗ trợ, nghe nói bên hình sự bảo Lục Nghiễm đến gặp mặt người tình báo trong nội bộ tập đoàn ma tuý, cố ý dụ rắn ra khỏi hang.

Hai người gặp nhau khoảng hơn một tiếng, thành công dụ được con mãng xà là Khang Vũ Hinh.

Khang Vũ Hinh vội vã chạy đến tụ điểm điều chế ma tuý, định bụng bảo đàn em mang hết những gì có thể đi trong đêm, không ngờ cô ta vừa mới bước vào sắp xếp, đội chống ma tuý đã lập tức ập vào, bắt gọn cả ổ tội phạm ma tuý, tính luôn cả Khang Vũ Hinh.

Nhóm tội phạm tổng cộng có mười lăm tên, cả nam lẫn nữ, từ già tới trẻ, trong số đó còn có vài người với học lực từ thạc sĩ trở lên, người trẻ nhất còn chưa tới hai mươi lăm, lớn nhất là khoảng hơn bốn mươi.

Họ thu thập được ma tuý, nguyên liệu điều chế và công cụ tại hiện trường, số ma tuý này không chỉ có nguyên liệu hiếm có mà nồng độ lại còn rất cao, nghe nói còn tìm được Methamphetamine ở thể lỏng, độ nguyên chất gần 100%.