Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự - Chương 156: Quyển Kết (Phần đầu) - Chương 12




Đến trưa, Tiết Bồng làm xong báo cáo, giao lại cho phân cục khu phía Nam.

Sau đó không bao lâu, Lục Nghiễm nhắn tin tới, chỉ có bốn chữ: “Thường Phong đi rồi.”

Tiết Bồng thầm run rẩy, ngồi thẫn thờ trên ghế một lúc rồi cầm túi và điện thoại chạy vào bệnh viện.

Trên đường đến, Tiết Bồng gọi điện cho Lục Nghiễm.

Hai người chỉ nói qua loa vài câu, Lục Nghiễm chỉ bảo sẽ sắp xếp khám nghiệm tử thi cho Thường Phong ngay, còn nói Thường Trí Bác ban đầu không đồng ý, chỉ muốn lo liệu hậu sự cho Thường Phong.

Nhưng đây là vụ án hình sự, dù người nhà không đồng ý, cảnh sát cũng phải làm theo quy định.

Nhưng Lục Nghiễm vẫn đã bỏ ra rất nhiều thời gian để thuyết phục Thường Trí Bác, cho đến khi ông đồng ý.

Sau đó, Tiết Bồng lại gọi điện cho Trương Vân Hoa, biết được Trương Vân Hoa cũng đang trên đường đến bệnh viện, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào.

Tiết Bồng an ủi mẹ mấy câu, trong lòng cũng rất sốc.

Đến lúc tới hành lang bệnh viện, từ xa chỉ nhìn thấy Lục Nghiễm đứng ở hành lang, trao đổi gì đó với cảnh sát và pháp y của phân cục khu phía Nam.

Tiết Bồng đứng cách đó một đoạn, vẫy tay ra hiệu với anh rồi đi tìm Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác.

Trước đó Trương Vân Hoa đã nhắn tin nói họ đang ở ngoài sân, ở gần bồn hoa.

Tiết Bồng đi ra sân sau, quả thật có một bồn hoa lớn, tới gần thì thấy Trương Vân Hoa đang ngồi trên băng ghế than ngắn thở dài, không thấy Thường Trí Bác đâu.

Tiết Bồng đi tới hỏi: “Mẹ, sao mẹ ở đây một mình, chú Thường đâu?”

Trương Vân Hoa lau nước mắt bảo: “À, hồi nãy mẹ với chú còn ngồi chung, sau đó chú đi nghe điện thoại, nói là có bạn đến, chú đi gặp rồi về ngay. Ôi trời, mẹ còn mua đồ uống nóng chờ chú về uống, mà đi đâu cả buổi trời rồi…”

Tiết Bồng nhìn cái chai nhựa trong tay Trương Vân Hoa: “Mẹ đưa con đi, để con đi tìm chú Thường cho, tìm không thấy thì con lại về.”

Trương Vân Hoa: “Cũng được.”

Tiết Bồng cầm lấy cái chai, bỏ vào túi rồi đi về phía Trương Vân Hoa chỉ.

Đi chưa tới một trăm mét, xung quanh càng lúc càng ít người, gió cũng càng lúc càng to hơn.

Đến lúc bước qua một góc rẽ, gió nhẹ đi.

Tiết Bồng nhìn quanh nhìn quất, không thấy bất kỳ ai, đang định quay trở lại, ai ngờ lúc quay người lại liếc thấy hai bóng người.

Hai người kia đứng trước cửa một lối hành lang, cửa đang đóng, hành lang kia lại có thể đi thẳng tới cổng trước bệnh viện, một người trong số đó chính là Thường Trí Bác.

Tiết Bồng không để ý gì mấy mà đi nhanh tới.

Chỉ là đến càng gần, càng thấy sắc mặt hai người rất nặng nề, hết sức kỳ lạ.

Trông Thường Trí Bác không giống đang đau buồn mà là đang phẫn nộ.

Nhưng mà nghĩ thì cũng đúng, con trai bị người ta làm nổ chết, đổi lại ai mà không căm tức?

Người bên cạnh thì trông còn rất trẻ, quá lắm cũng chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chắc chắn chưa đến ba mươi, vẻ mặt y cũng không giống như đang an ủi Thường Trí Bác, ngược lại còn hết sức lạnh lùng.

Vào lúc này, Tiết Bồng thấy do dự, vì vị trí đứng nên không nhìn thấy rõ khẩu hình của họ, cũng không nghe thấy họ nói gì, nhưng trực giác lại cho cô biết, họ không đang nói tới việc lo liệu hậu sự cho Thường Phong mà là chuyện gì đó khác.

Là gì được nhỉ?

Lúc này còn có chuyện gì quan trọng hơn cả việc lo liệu hậu sự cho Thường Phong nữa?

Thế nhưng Tiết Bồng chỉ vừa nghĩ đến đấy, người đàn ông trẻ tuổi ở cửa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Y đã phát hiện ra cô.

Người đàn ông khẽ mấp máy môi nói chuyện với Thường Trí Bác.

Thường Trí Bác cũng lập tức quay sang.

Cũng bởi người đàn ông ngẩng lên, Tiết Bồng mới thấy rõ khẩu hình của y hơn.

Cô nheo mắt, dường như y vừa nói: “Tiết Bồng đến rồi, tôi đi đây.”

Sau đó thì vội vã quay đi về bên kia hành lang.

Sao thế? Y biết cô sao?

Tiết Bồng bước lên bậc thêm, nghi vấn cũng loé lên trong đầu.

Cô đang định kéo cánh cửa kia, Thường Trí Bác lại mở cửa từ trong.

Thường Trí Bác chặn ở cửa hỏi: “Bồng, con tới tìm chú à?”

Tiết Bồng nhìn vào mắt Thường Trí Bác, điềm tĩnh gật đầu, lấy chai nước ra từ trong túi, đưa cho ông: “Mẹ bảo con mang tới cho chú.”

Thường Trí Bác gắng gượng cười: “Cảm ơn con.”

Tiết Bồng lại nghiêng đầu, nhìn bóng lưng người đàn ông trẻ đã đi xa, một lúc sau mới hỏi: “Đó là bạn chú ạ?”

Thường Trí Bác chợt khựng: “À không, đó là bạn tù khá thân với Thường Phong, nghe nó gặp chuyện nên tới xem sao.”

Bạn tù?

Tiết Bồng hoàn toàn không tin.

Lúc này, Thường Trí Bác nói: “Mình về thôi.”

Tiết Bồng nói ngay không nghĩ ngợi: “Chú về trước đi ạ, mẹ con đợi chú bên bồn hoa, con ghé nhà vệ sinh một lát.”

Tiết Bồng thản nhiên nói, chưa đợi Thường Trí Bác phản ứng thì cô đã đi về phía cuối hành lang.

Cô biết người đàn ông đó chắc chắn sẽ đi về phía cổng chứ sẽ không quanh quẩn ở đây, cô chỉ cần đi thẳng theo tới đó, có lẽ có thể nhìn rõ dáng vẻ của y, dù là bóng lưng thôi cũng được.

Vào thời khắc vừa rồi, bóng lưng người đàn ông kia khiến cô nhớ đến một người: Trình Khi.

Tiết Bồng đi rất nhanh, gần như có thể nói là chạy bước nhỏ suốt quãng đường, mục tiêu lại rất rõ ràng, không hề rẽ sang bất cứ đâu, cô đã chắc mẩm hướng đi của người đàn ông đó.

Nhưng cô không hề biết, sau khi cô đi khỏi, Thường Trí Bác cũng móc điện thoại ra, gọi một cuộc.

Trong điện thoại, Thường Trí Bác chỉ nói: “Con bé đang đuổi theo cậu.”

Bên kia đầu dây có tiếng cười lạnh rồi cúp máy ngay.

Tiết Bồng đuổi theo đến cổng, mất dấu người đàn ông ban nãy.

Tiết Bồng đi vòng quanh đó mấy phút vẫn không tìm được người.

Lúc Tiết Bồng về lại trong bệnh viện, thi thể của Thường Phong đã được đưa đi.

Lục Nghiễm, Thường Trí Bác và Trương Vân Hoa cũng đang đi ra, Thường Trí Bác cúi đầu, bước chân lảo đảo, Lục Nghiễm đưa một tay nắm lấy vai ông, Trương Vân Hoa cũng dìu giúp.

Tiết Bồng đi tới trước mặt ba người rồi khựng bước.

Lục Nghiễm nhìn về phía cô, vô thức nhướng mày, anh nhìn thấy cảm xúc lạ thường lên xuống trong mắt cô, hình như đang cố nén xuống nhưng lại đang dâng trào.

Trương Vân Hoa hỏi: “Bồng, sao đi lâu vậy con?”

Tiết Bồng không trả lời, chỉ nhìn Thường Trí Bác, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất rõ ràng: “Chú Thường, người bạn tù ban nãy tên gì thế ạ?”

Cô chỉ hỏi thế, không đầu không đuôi, Trương Vân Hoa cũng ngạc nhiên.

Lục Nghiễm cũng hơi bất ngờ, nhưng có vẻ đã hiểu ra ngay, anh nhìn sang Thường Trí Bác theo tầm mắt của Tiết Bồng, thấy hơi khó tin.

Thường Trí Bác vẫn cúi đầu, một lát sau mới ngẩng lên, trông ông như bỗng chốc già đi mười tuổi, nếp nhăn hằn sâu trên mặt, hơi sưng lên, sắc mặt cũng mỏi mệt.

Tiết Bồng vẫn không rời mắt, hết sức kiên định, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt ông, muốn nhìn thấu tất cả.

Không biết đã qua bao lâu, Thường Trí Bác cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói từng trải lại lạnh lùng: “Chẳng phải trong lòng con đã có câu trả lời rồi sao?”

Đồng tử Tiết Bồng khẽ co lại, không nói gì thêm nữa.

Lại một chốc sau, cô khẽ gật đầu rồi nghiêng người nhường đường.

Thường Trí Bác tiếp tục đi về phía trước.

Trương Vân Hoa nhìn vội Tiết Bồng với chút trách móc rồi mau chóng đi theo Thường Trí Bác.

Trương Vân Hoa bắt xe đi cùng Thường Trí Bác.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng về thẳng Cục thành phố, nhưng trước khi đi, Lục Nghiễm đã hứa với Thường Trí Bác, nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự, điều tra ra chân tướng sự việc.

Thường Trí Bác không trả lời gì, dường như không còn quan tâm tới gì nữa.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng lên xe, lúc này anh mới hỏi cô về chuyện khi nãy.

Tiết Bồng nói với anh chuyện mình nhìn thấy ở bệnh viện, nói luôn cả nghi ngờ và phán đoán của mình.

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Lục Nghiễm vẫn biến sắc ngay.

Trong xe không ai nói gì một lúc lâu.

Tiết Bồng đợi một lát, quay sang nhìn anh, lại thấy anh nhíu mày, mím môi, sắc mặt nặng nề, cô bèn nói: “Nhưng mà nói ra thì cũng chỉ là cảm giác của em thôi, chắc em nhận lầm người rồi, chắc em nghĩ xa xôi quá.”

Cô cứ nghĩ Lục Nghiễm đang còn nghi ngờ.

Lục Nghiễm lại nói: “Không đâu, anh lại thấy khả năng cao là Trình Khi.”

Lục Nghiễm nhanh chóng đưa ra phân tích: “Mối quan hệ của Trần Mạt Sinh và Thường Trí Bác vẫn còn là một câu đốt, Trình Khi giúp Trần Mạt Sinh, lại có liên quan đến Thường Trí Bác, thế này là hiểu được rồi. Hơn nữa em đã chắc là em chưa nhìn thấy người đàn ông vừa rồi, nhưng em lại nhìn được khẩu hình anh ta đang nói tên em. Chắc chắn là anh ta có quen biết em, chứ không thì có lý do gì vừa thấy em lại quay đi? Ngoài Trình Khi từ đầu tới cuối chưa lộ mặt thì anh cũng không nghĩ được đến ai khác.”

Tiết Bồng gật đầu rồi bảo: “Em chắc chắn là em chưa nhìn thấy anh ta, nhưng không biết tại sao em lại cảm thấy anh ta hình như trông quen lắm, hình như có gặp rồi. Lạ không?”

Lục Nghiễm nghiền ngẫm: “Hình như có gặp rồi, mà lại chắc chắn là chưa gặp… Thế này đi, nhân lúc con nhớ rõ, về phác hoạ chân dung trước.”

Tiết Bồng: “Ừm.”

Sau đó, hai người không hề chần chừ, vừa về đến Cục thành phố thì ai làm việc người đó.

Pháp y Trần Huân phụ trách khám nghiệm thi thể Thường Phong, Tiết Bồng phải đến tổ điện tử phác hoạ chân dung nên người phụ trách công tác ghi chép của kiểm nghiệm dấu vết là Mạnh Nghiêu Viễn.

Tiết Bồng làm xong phán hoạ, tổ điện tử cũng mang chân dung tới phân cục khu phía Nam và Chi đội Hình sự.

Tiết Bồng cũng lấy một bảng, nhìn vào chân dung người đàn ông được phác hoạ hồi lâu, càng nhìn càng thấy quen, gần như sắp xuất hiện ảo giác, muốn phân biệt cho rõ.

Tiết Bồng nhìn một lúc rồi nhắm mắt lại, day ấn đường, nhớ tới lúc trước khi rời khỏi nhà máy hóa chất, tên Trình Khi kia từng đưa cho Lục Nghiễm một cái USB qua cửa sổ, bèn hỏi luôn đồng nghiệp tổ điện tử đã giải được chưa.

Đồng nghiệp tổ điện tử bảo đã sắp xong, chắc vài ngày nữa là giải được.

Tiết Bồng cảm ơn rồi cầm điện thoại về lại khoa.

Đến lúc ngồi lại bàn làm việc, Tiết Bồng lại lấy chân dung mô phỏng trong điện thoại ra xe hồi lâu, vừa xem vừa nhớ lại mối liên hệ giữa những vụ án này, xem xem có bỏ sót gì không.

Trần Mạt Sinh, Trình Khi, Mao Tử Linh, Chung Ngọc, Trần Lăng, Quý Đông Duẫn, Lâm Tăng Thanh, Khúc Tân Di…

Từng cái tên lướt qua trong đầu cô.

Đến lúc nhớ đến bức hình năm người trong cô nhi viện, dòng suy nghĩ bỗng khựng lại.

Tiết Bồng sững sờ, ngẩn người một lát, vội vã lục tìm lại bức ảnh kia trong điện thoại, đối chiếu với tấm chân dung mô phỏng người đàn ông cô nhìn thấy trong bệnh viện.

Giống, quả thật rất giống…

Từng đường nét đều như được phóng to lên.

Tiết Bồng lập tức đứng dậy, đi về phía tổ điện tử.

Vừa gõ cửa bước vào đã thấy đồng nghiệp tổ điện tử đang nói chuyện điện thoại: “Được, tôi làm ngay đây.”

Vừa cúp máy đã nhìn thấy Tiết Bồng, đồng nghiệp tổ điện tử bèn hỏi: “Sao thế?”

Tiết Bồng nói: “Đối chiếu lại chân dung mô phỏng khi nãy giúp tôi lần nữa được không, tôi có mẫu ở đây.”

Tiết Bồng vừa nói vừa đưa bức ảnh năm người cho người đồng nghiệp.

Người cảnh sát bên tổ điện tử mở ra xem: “Trùng hợp thế, đội phó Lục cũng muốn đối chiếu với tấm này. Giờ tôi làm đây, nhanh lắm.”

Rõ là tới Lục Nghiễm cũng thấy điểm giống nhau.

Tiết Bồng ngồi xuống: “Được, vậy tôi đợi ở đây.”

Chưa tới một phút, máy tính đã cho ra kết quả, độ tương đồng đạt đến 85%.

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào kết luận báo cáo, nghe đồng nghiệp tổ điện tử giải thích, rằng vì tấm ảnh chụp chung của năm người không được rõ nét cho lắm, hơn nữa còn là chụp lúc nhỏ, chân dung phác hoạ của Tiết Bồng lại là người trưởng thành, vì thế sẽ có sai lệch nhất định, nhưng như thế này mà kết quả đưa ra còn giống tới 85% thì gần như đồng nghĩa là cùng một người.

Cũng có nghĩa là Trình Khi chính là Chương Nghiêm Vân.

Tiết Bồng lần nữa rời khỏi tổ điện tử, suy nghĩ cũng dần rõ ràng hơn.

Trước hôm nay, Trình Khi vẫn luôn là một dấu chấm hỏi, nhưng hiện giờ dấu chấm hỏi này đã được giải đáp, vậy thì còn có thể liên hệ tới rất nhiều chuyện trước đó.

Năm người ở cô nhi viện Lập Tâm đều có liên quan tới những vụ án này, chẳng qua có người là nạn nhân, có người có mối quan hệ liên đới, còn có người trực tiếp tham gia gây án.

Trần Lăng vẫn luôn giữ vai trò chị lớn, cô ta mưu mô xảo quyệt, chỉ mỗi tội không sống được lâu, tuy biết tính kế nhưng lại không có cơ hội thực hiện.

Mao Tử Linh và Lâm Tăng Thanh đều là nạn nhân, Mao Tử Linh là vợ chưa cưới của Quý Đông Duẫn, cũng là nguyên do khiến Lâm Tăng Thanh tiếp cận Liêu Vân Xuyên, dẫn đến rối loạn tâm thần.

Tiếp đến chính là Chương Nghiêm Vân, cũng chính là Trình Khi, có cái Trình Khi chỉ là tên giả, vì thế trước đó cứ điều tra dựa theo cái tên Trình Khi, đồng nghĩa với việc mò kim đáy biển.

Nhưng hiện giờ đã xác định được hai người là một, vậy thì chỉ cần điều tra Chương Nghiêm Vân là được.

Tiết Bồng vừa nghĩ vừa về phòng làm việc, ngồi xuống mà đầu óc không tập trung được, lại lấy sơ đồ mối quan hệ trước đó ra.

Hiện giờ năm người ở cô nhi viện Lập Tâm đã tìm được đầy đủ, ngoài nhóm người này lại còn có dính dáng với vài người nữa, ví dụ như Trần Mạt Sinh, Chung Ngọc, còn có… Phương Tử Oánh.

Đáng lẽ Phương Tử Oánh không được tính trong vòng quan hệ này, nhưng bởi sự việc ở nhà xưởng hóa chất, Phương Tử Oánh và Hách Hữu Mai rõ là đã quen biết từ lâu, Hách Hữu Mai lại là con cờ mà Trần Mạt Sinh thầm gài vào, tránh để sáu nhân chứng riêng lẻ hợp sức lại.

Trong mấy ngày đó, Hách Hữu Mai hết sức chiếu cố Phương Tử Oánh, Phương Tử Oánh thì tuy ngoài mặt rất kháng cự nhưng từng bước đều phối hợp với Trần Mạt Sinh.

Phương Tử Oánh còn nói: “Tôi không muốn chết, cũng không thể chết.”

Tiết Bồng lại nhớ tới việc Phương Tử Oánh và Trần Lăng luôn xích mích với nhau trong tù, Trần Lăng áp chế Phương Tử Oánh, thậm chí là bắt nạt hết lần này đến lần khác, đến bạn tù cùng buồng giam cũng hùa theo.

Từ mối quan hệ của hai người và tính cách nhút nhát của Phương Tử Oánh có thể thấy, khả năng cô ta gia nhập tổ chức này ngay từ đầu là rất thấp.

Vậy thì tới tận sau này Phương Tử Oánh mới tham gia vào sao?

Hoặc là Phương Tử Oánh chưa từng gia nhập thật sự, chỉ là sau khi cô ta ra tù, Trần Mạt Sinh đã tiếp xúc với cô ta, lấy lý do khiến Lưu Cát Dũng vào trong để khiến Phương Tử Oánh tạm thời hợp tác?

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng nhắm mắt, xoa huyệt thái dương, chỉ thấy đầu óc trĩu nặng.

Dường như có nhiều chuyện đã sống động như thật, nhưng lại đi vào bế tắc, chỉ còn thiếu một chút là đã có thể hiện rõ, nhưng không thể nào bước qua được.

Tiết Bồng nghỉ ngơi một lúc, đứng dậy đi rót cà phê, lúc quay lại, Mạnh Nghiêu Viễn cũng đã vào, lên tiếng ngay: “Mau tới xem này, Silly Talk lại cập nhật rồi, sao lúc này bà cần mẫn thế?”

Tiết Bồng khựng lại, vội lấy điện thoại lướt xem diễn đàn.

Cứ tưởng lần này Silly Talk sẽ viết tiếp chuyện của O, không ngờ lại bắt đầu với câu chuyện “nữ thần”.

Vừa xem xong dòng đầu tiên, da đầu Tiết Bồng đã bắt đầu tê rần, bỗng dưng có cảm giác như đang rình mò một cuộc đời khác của chị mình ấy, vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ.

Câu chuyện kể rằng nữ thần có một người bố hết sức quang minh công chính, ông ấy còn là nhân vật cốt cán trong một lĩnh vực nọ ở thành phố G.

Người bố có kiến thức sâu rộng, chịu nghiên cứu học hỏi nhưng không hề ngạo mạn, còn rất chịu khó đi sâu vào đời sống người dân, cống hiến cho sự nghiệp môi trường của thành phố G.

Tiếp đến, Silly Talk dùng một đoạn để nói về vấn đề môi trường ở thành phố G, chủ yếu là ở ba lĩnh vực, bao gồm thổ nhưỡng, ô nhiễm nguồn nước và nông sản.

Tất nhiên là ba thứ này cũng sẽ bổ trợ cho nhau, không tồn tại riêng biệt.

Ô nhiễm nguồn nước sẽ ảnh hưởng đến nguồn đất, ô nhiễm đất cũng sẽ ảnh hưởng đến nguồn nước, cả hai thứ này đều được dùng trong canh tác và tưới tiêu, tất nhiên là còn với gia súc và thực vật.

Khi lương thực, rau củ, trái cây, thịt gia súc được đưa tới thị trường, người ta sẽ dùng trong ăn uống, chỗ bẩn bên ngoài có thể rửa sạch, nhưng thứ ô nhiễm ngấm vào bên trong thông qua nguồn nước, nguồn đất sẽ đi vào cơ thể người qua thực phẩm.

Trong những chất ô nhiễm này, ngoài một số có thể bị giết chết sau khi nấu chín như các vi sinh vật, ký sinh trùng, còn có một số thứ không thể tiêu diệt được, ví dụ như kim loại nặng.

Đoạn bên dưới liệt kê nhanh một số kim loại nặng như: Thủy ngân, cadmium, chì, crom, đồng, niken, coban, thiếc, arsenic vân vân.

Trong số đó có rất nhiều chất mà người bình thường xem rồi cũng có thể không có cảm giác gì, mọi người chỉ quen thuộc với vài loại như thuỷ ngân, chì, đồng, những thứ khác đều dường như không liên quan tới mình.

Nhưng Silly Talk cũng đã nhanh chóng giải thích, những kim loại nặng này đã ngấm vào trong đất thông qua chất thải mà nhà máy hóa chất đã thải ra sông hồ.

Con đường khác thường thấy trong đời sống thì chính là qua pin cũ và các thiết bị điện tử, gồm một số phế liệu rắn, nếu gom chúng lại một chỗ, khi trời mưa, nước mưa sẽ mang kim loại nặng đi vào đất, vì kim loại nặng trong đất có khả năng di chuyển rất mạnh, chúng sẽ nhanh chóng ngấm xuống nguồn nước dưới đất, đi vào nông sản qua dòng nước bên dưới, cuối cùng đi vào cơ thể người theo một vòng tuần hoàn.

Xem đến đây, đám đông hóng phốt không rõ chân tướng có thể sẽ hiểu lầm, nghĩ là mình mở sai bài, hoặc là Silly Talk đã đổi phong cách, từ trang hóng hớt thành trang khoa học.

Cho đến khi câu chuyện sau đó tiếp tục có bước rẽ, đề cập đến kim loại nặng chính là “thuốc độc” đối với nguồn nước và nguồn đất, các kim loại nặng có hàm lượng khác nhau sẽ gây ra các bệnh khác nhau cho con người sau một thời gian dài tiếp xúc, ví dụ như ung thư, đau xương khớp vân vân.

Silly Talk còn nói rõ rằng không phải ăn thực phẩm hàm lượng kim loại nặng cao là chắc chắn sẽ bị ung thư, nhưng nếu tiếp xúc trong thời gian dài, tỷ lệ mắc bệnh và tỷ lệ tử vong có thể cao hơn mười đến hai mươi lần, việc này cũng có chứng cứ khoa học.

Kế tiếp, Silly Talk mỉa mai hỏi, rằng chắc mọi người đều sẽ rất tò mò tại sao lại nói về những thứ này, đó là bởi ông T, bố của nữ thần chính là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề ô nhiễm kim loại nặng trong nguồn đất và nguồn nước ở thành phố G.

Hơn nữa, ông ấy không chỉ phát hiện ra mà còn mang đi nghiên cứu, sau khi nghiên cứu đã có được kết quả, còn phản ánh lên cả Toà Thị chính.

Dưới sự nỗ lực bền bỉ của ông T, chính phủ thành phố nhanh chóng đóng cửa một số nhà máy hoá chất không phù hợp quy chuẩn, nhưng trước khi đóng cửa, nhưng nhà máy hóa chất này đã gây ra vấn đề ô nhiễm môi trường ở địa phương, cho đến bây giờ vẫn chưa thể hồi phục.

Trong mấy năm sau đó, ông T tiếp tục làm nhiều chuyện thiết thực cho người dân, không chỉ tố giác một số nhà máy hoá chất, mà còn thông qua đó, đào bới ra được mấy ổ điều chế ma tuý, vì người ta có thể giám định ra được hàm lượng ma tuý trong nước ô nhiễm.

Như một lẽ hiển nhiên, việc làm của ông T có lợi đối với người dân, nhưng vô hình trung lại chắn mất con đường phát tài của một số người.

Rất không may, vào tháng Chín năm 2000, ông T qua đời vì tai nạn giao thông.

Từ sau khi ông T qua đời, vấn đề ô nhiễm hóa chất ở thành phố G lại dần dần trở lại như trước kia, có nhiều năm thậm chí còn vực dậy điên cuồng.

Sự ra đi của ông T lại chẳng là gì to tát đối với đa số người dân mà nói, có người thậm chí còn không nhớ đến, khoan nói đến chuyện truyền thông khi ấy vẫn còn chưa phát triển, dù với mạng lưới truyền thông dày đặc như bây giờ thì liệu có được bao nhiêu người quan tâm đến việc sống chết của một học giả địa chất cơ chứ?

Ô nhiễm môi trường và an toàn thực phẩm luôn là một chuyện mà dường như tất cả mọi người đều quan tâm nhưng lại cũng như không quan tâm, bởi vì trông nó, nghe nó có vẻ cách cái chết quá xa xôi, dù tỷ lệ bệnh nhân ung thư ở một thành phố nào đó cao vượt bậc, thì cũng có ai mà dám chắc chắn rằng việc này là do ô nhiễm ở địa phương tạo thành?

Ở cuối bài đăng này, Silly Talk còn đưa ra một nhóm số liệu và một đoạn phát biểu của một tiến sĩ y học nào đó từ hai mươi năm trước.

Số liệu liệt kê đại khái con số ô nhiễm ở thành phố G hai mươi năm trước, còn đánh dấu ra những khu nào là khá nghiêm trọng, những kim loại nặng lần lượt là gì, vượt quá mức bao nhiêu lần.

Sau đó là số liệu ở thành phố G hai mươi năm sau, cũng chính là trong năm nay đã cao gấp bao nhiêu lần so với hai mươi năm trước.

Cuối cùng là một số liệu y tế, chủ yếu thể hiện tỷ lệ mắc bệnh và tỷ lệ tử vong của bệnh nhân ung thư.

Đủ mọi loại số liệu thống kê, thấy mà kinh hồn.

Hai mươi năm trước, vị tiến sĩ y học kia cũng đã nói thế này: “Cứ tiếp tục thế này, sau hai mươi năm nữa, thành phố G sẽ xuất hiện từ năm thôn ung thư trở lên. Việc thành phố sẽ còn tăng thêm bao nhiêu bệnh nhân ung thư thì vẫn chưa thể nói rõ, nhưng có một vài loại ung thư sẽ có tỷ lệ phát bệnh cao thấy rõ như ung thư gan, ung thư phổi, ung thư thực quản, ung thư đường ruột, ung thư tuyến giáp vân vân.”

Bài đăng tới đây thì kết thúc.

Tiết Bồng xem một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, không phải vì vấn đề ô nhiễm kim loại nặng, cũng không phải vì thống kê ung thư, mà là vì câu: “Tháng Chín năm 2000, ông T qua đời vì tai nạn giao thông.”

Cô nhìn chăm chăm vào câu này rất lâu, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, nghe thấy tiếng ù ù bên tai, chân tay cũng bắt đầu lạnh toát.

Cho đến khi Mạnh Nghiêu Viễn ở phía bên kia thốt lên một tiếng chửi thề, cô mới choàng tỉnh lại.

Tiết Bồng hoàn hồn, cố gắng nhớ lại kỹ càng một hồi lâu.

Tuy bố Tiết Ích Đông đã ra đi hai mươi năm, nhưng cô vẫn luôn nhớ, Tiết Ích Đông qua đời là vì bệnh, đột tử mà chết, hình như là bệnh tim chứ không phải là tai nạn giao thông gì cả.

Nhưng mọi vết tích trong bài đăng này đều đã cho thấy, ông T chính là Tiết Ích Đông.