Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự - Chương 154: Quyển Kết (Phần đầu) - Chương 10




Luật sư của Ngải Tiểu Nguyên rời khỏi đó, cảnh sát phân cục khu phía Nam nhanh chóng triển khai công tác thăm hỏi.

Lục Nghiễm và Hạ Minh đều không tham gia trực tiếp mà chỉ ngồi quan sát toàn bộ quá trình trong phòng giám sát.

Suốt cả quá trình thăm hỏi thông tin, Ngải Tiểu Nguyên đều thấp thỏm thấp rõ, dường như rất mệt mỏi, mặt và mắt đều sưng lên, có lúc sẽ hoảng loạn tinh thần, nhưng khi cảnh sát nhắc đến chuyện Thường Phong bị thương trong vụ nổ, Ngải Tiểu Nguyên lại không nén được mà khóc.

Đây là một quá trình lấy thông tin hết sức đau khổ, dù với Ngải Tiểu Nguyên hay là với cảnh sát hỏi cô ấy, đến cả Lục Nghiễm hiểu rõ tính khí Ngải Tiểu Nguyên, ngồi trong phòng giám sát mà ngày cũng dài như năm.

Đến hiện giờ, thông tin khá có ích đã hỏi ra được chính là Ngải Tiểu Nguyên khai rằng hôm qua đã đi hát karaoke, sau đó thì gặp được bạn ở quán karaoke, tiếp đến thì lên xe đi chung với bạn.

Người bạn còn về nhà chung với cô ấy, đến khuya mới đi.

Để chứng thực được chuyện này, chỉ cần sáng sớm mai, trích lục camera ở khu chung cư và quán karaoke theo thời gian mà Ngải Tiểu Nguyên đã nói, tiến hành đối chiếu là được.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Sau đó, cảnh sát lại hỏi vết thương trên mặt và trên người của cô ấy là như thế nào, Ngải Tiểu Nguyên lại ấp úng bảo rằng hôm qua có chút xung đột với bạn ở nhà, xô đẩy lẫn nhau mà thành, không cần phải giám định vết thương.

Ngoài những việc đó ra, những chuyện khác Ngải Tiểu Nguyên đều bảo không biết, bao gồm cả việc Thường Phong bị thương trong vụ nổ, Thường Phong đã qua lại với ai trước đó vân vân.

Ngải Tiểu Nguyên còn nói, cô ấy và Thường Phong chỉ là bạn, không có mối quan hệ nào khác.

Quá trình được tiến triển tới đây, Hạ Minh không nén được khẽ thở dài.

Dựa vào tình hình hiện giờ, muốn hỏi ra được manh mối gì trong tối nay thì chắc là khó lắm, trừ phi dùng chiến thuật kiệt sức.

Nhưng Ngải Tiểu Nguyên dù gì cũng không phải đối tượng tình nghi có liên an, cô ấy tới để hợp tác điều tra chứ không phải để tiếp nhận thẩm vấn, làm gì cùng phải vừa vừa thôi.

Lại một lúc sau, đến lúc Ngải Tiểu Nguyên khóc lóc không thành tiếng lần nữa, Hạ Minh cuối cùng cũng quay sang Lục Nghiễm hỏi: “Đội phó Lục nghĩ thế nào?”

Ý muốn nói là còn cần tiếp tục không?

Lục Nghiễm chống đầu thở dài: “Để tôi nói với cô ấy mấy câu. Đợi bọn tôi nói xong, tôi chắc là bên Tiết Bồng cũng sắp được rồi, tới lúc đó nhờ người đưa cô ấy về.”

Hạ Minh: “Được.”

Vài phút sau, Ngải Tiểu Nguyên đã ổn định lại được cảm xúc, cảnh sát cũng rời khỏi phòng thăm hỏi.

Ngải Tiểu Nguyên lại ngồi thẫn thờ trong phòng một lúc, không biết vì sao người ta còn chưa thả mình đi, đang chuẩn bị đứng dậy ra ngoài thì cửa phòng mở ra.

Lục Nghiễm bình tĩnh nhìn Ngải Tiểu Nguyên, anh đóng cửa lại, đặt cái ly giấy trên tay xuống trước mặt cô, sau đó thì ngồi xuống.

Ngải Tiểu Nguyên chỉ nhìn nhanh vào mắt Lục Nghiễm rồi cúi đầu, đây là một phản ứng tránh né trong vô thức.

Lục Nghiễm chỉ vào cái ly: “Uống ít nước nóng đã.”

Ngải Tiểu Nguyên bưng ly nước, uống một hơi hết nửa rồi đặt xuống lấy lại hơi.

Lục Nghiễm im lặng một lát rồi mới nói: “Hiện giờ mình không ngồi ở đây với tư cách cảnh sát, mà lạ bạn của cậu, quen biết nhau lâu thế rồi, mình biết cậu đang có trở ngại, mình muốn giúp cậu. Những gì mình nói trong điện thoại đều ra thật, Thường Phong đang rất nguy kịch, bệnh viện cũng nói chắc cũng chỉ còn mấy ngày này nữa thôi.”

Nghe đến đấy, Ngải Tiểu Nguyên lại rơi nước mắt, cô ấy cúi đầu không nói gì.

Lục Nghiễm thấy thế lại bảo: “Nếu cậu cứ kiên quyết không nói gì, bọn mình cũng sẽ tiếp tục điều tra vụ án này, sẽ gắng suy truy tìm hung thủ hại Thường Phong. Nhưng cậu có nghĩ tới hậu quả của việc làm thế này không? Cậu để lỡ cơ hội lần này, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, cảnh sát biết bảo vệ cậu thế nào đây? Người ta sẽ không bỏ qua cho cậu vì cậu giữ bí mật đâu.”

Ngải Tiểu Nguyên lau nước mắt, vẫn không nói gì.

Lục Nghiễm khẽ thở dài, ngồi đó nhìn cô ấy, cho cô ấy thời gian để suy nghĩ, cân nhắc đắn đo.

Nếu thân phận cảnh sát cộng thêm với mối quan hệ bạn bè vẫn không thể khiến Ngải Tiểu Nguyên lên tiếng, vậy thì anh cũng không biết còn có thể làm gì bây giờ.

Không biết đã qua bao lâu, chắc là một phút, cũng có thể là một phút rưỡi, Ngải Tiểu Nguyên đột nhiên cử động, khẽ ngước lên, giọng khản đặc: “Cậu coi mình là bạn…”

Lục Nghiễm khẽ nhích người tới.

Ngải Tiểu Nguyên lại nói: “Vậy có thể tắt camera đi đã được không, mình chỉ muốn nói với bạn của mình mấy câu.”

Lục Nghiễm nhìn nhanh về phía camera.

Không bao lâu sau, camera tắt tối đen.

Lục Nghiễm lại ra hiệu cho Ngải Tiểu Nguyên: “Cậu xem đi, đã tắt rồi đấy.”

Ngải Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn lên xung quanh rồi lại cúi xuống, thả lỏng hơn khi nãy nhiều.

Lục Nghiễm lại hỏi: “Ai đã làm hại Thường Phong thế, cậu có biết không?”

Ngải Tiểu Nguyên chầm chậm lắc đầu, không nói gì nhiều.

Lục Nghiễm quan sát cử chỉ của cô ấy, thêm vào hiểu biết về cô ấy trước kia, anh đoán ra được chút ý cô ấy muốn nói.

Có lẽ là cô ấy không nhìn thấy kẻ kia.

Lục Nghiễm lại hỏi: “Người làm hại cậu ấy với người đánh cậu là cùng một nhóm người sao?”

Ngải Tiểu Nguyên cứng đờ người, sắc mặt thay đổi, nhưng lại nhanh chóng khẽ gật đầu rồi không nhúc nhích nữa.

Lục Nghiễm nheo mắt, nắm bắt được cử động trong phút chốc ấy.

Cũng có nghĩa là tuy cô ấy không nhìn thấy là ai, nhưng cô ấy đã bị đánh cùng lúc với khi Thường Phong bị nổ.

Vậy thì chuyện đã xảy ra như thế nào?

Tại sao vụ nổ ở nhà tôn, nạn nhân lại là Thường Phong và Lý Thành Kiệt?

Lúc đó Ngải Tiểu Nguyên đang ở đâu? Chẳng lẽ đã bị đưa về nhà rồi sao?

Nếu tình hình thật sự là thế, thế thì có thể nằm trong vài khả năng. Thứ nhất, Ngải Tiểu Nguyên và Thường Phong đã động tới một tổ chức nào đó, đồng thời đối mặt với nguy hiểm, lúc này, Ngải Tiểu Nguyên lại lựa chọn tự bảo vệ mình, khiến Thường Phong rơi vào nguy hiểm. Thứ hai có thể là Thường Phong đã đứng ra bảo vệ Ngải Tiểu Nguyên. Còn một khả năng khác chính là Thường Phong đã làm phật lòng ai, người ta dạy cho y một bài học, còn dùng Ngải Tiểu Nguyên để đe doạ y.

Đương nhiên là còn phải thêm một tiền đề là Lý Thành Kiệt vào khả năng này.

Thường Phong có quen biết gì với Lý Thành Kiệt không? Hay là Ngải Tiểu Nguyên có mối quan hệ gì với Lý Thành Kiệt?

Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm hỏi: “Cậu không biết Lý Thành Kiệt thật à?”

Trong quá trình hỏi thông tin vừa rồi, cảnh sát đã nhắc đến người này, còn cho Ngải Tiểu Nguyên biết là hắn gặp chuyện cùng lúc với Thường Phong.

Ngải Tiểu Nguyên chỉ lắc đầu bảo không biết.

Bây giờ, Lục Nghiễm lại hỏi lại lần nữa.

Ngải Tiểu Nguyên ngẩng lên, lần nữa lắc đầu: “Mình không quen anh ta thật, lần đầu tiên mình nghe thấy cái tên này.”

Tuy hiện giờ trông cô ấy rất tiều tuỵ, mắt cũng sưng húp, nhưng Lục Nghiễm vẫn có thể nhìn vào sắc mặt và ánh mắt để phán đoán được cô ấy đang nói thật.

Cũng phải thôi, người bình thường ai lại đi giao du với Lý Thành Kiệt cơ chứ?

Lục Nghiễm yên lặng vài giây, thấy cũng đã đến lúc, bèn đưa ra câu hỏi cuối cùng, cũng là câu hỏi then chốt nhất: “Người luật sư ban nãy là do người nhà họ Hoắc mời giúp cậu đúng không?”

Ngải Tiểu Nguyên cứng đờ cả người, dù có cúi đầu thì Lục Nghiễm cũng có thể nhìn thấy mặt cô ấy đã bỗng chốc trắng bệch, bàn tay đặt trên bàn cũng siết chặt lại với nhau, khớp ngón tay trắng xác.

Lục Nghiễm bình tĩnh quan sát được hết từng biểu hiện che giấu nhỏ nhặt này, giọng anh rất nhẹ nhàng: “Là Hoắc Kiêu hay là Hoắc Đình Diệu?”

Ngải Tiểu Nguyên đã bắt đầu run rẩy, nhanh chóng lắc đầu: “Không ai cả, tớ tự tìm đấy, là bạn tớ.”

Lục Nghiễm không bám miết lấy vấn đề này, anh đã tìm được thứ cần tìm rồi, hơn nữa dù hiện giờ người này là ai, trước giờ anh cũng chưa từng cố moi móc hết lời chứng của nhân chứng.

Ít nhất thì với những gì anh biết, không có một nhân chứng nào là thành thật một trăm phần trăm, dù lời mà nhân chứng đó nói ra có thật sự là những gì anh đang nghĩ thì họ vẫn đang tô điểm cho ký ức của mình ở một mức độ nhất định.

Đây cũng là lý do vì sao trong cùng một chuyện mà có những người nhìn khác nhau, thì cũng có những người miêu tả khác nhau.

Một lúc sau, đợi Ngải Tiểu Nguyên dần bình tĩnh lại, Lục Nghiễm lại đổi sang một câu hỏi khác đơn giản hơn: “Lúc nãy thấy địa chỉ của cậu, mình mới biết hoá ra cậu không còn ở chỗ cũ nữa, sao lại đi thuê phòng thế?”

Anh nhớ, trước khi ly hôn, bố mẹ Ngải Tiểu Nguyên từng có một căn nhà, sau đó bố cô ấy đi bước nữa, mẹ cô ấy cũng tái hôn, Ngải Tiểu Nguyên sống cùng bố và mẹ kế.

Ngải Tiêu Nguyên dừng một lát rồi cười: “Mẹ kế tớ cũng có một đứa con, ba người nhà họ sống hoà thuận, êm ấm lắm, chuyện gì cũng bàn bạc với nhau, mình giống người ngoài hơn, thế nên quyết định dọn ra luôn.”

Lục Nghiễm lại nói: “Nếu có gì cần mình giúp thì cậu cứ việc nói.”

Ngải Tiểu Nguyên lại cười, cúi gằm mặt, hồi lâu mới hỏi: “Cậu giúp được thật sao?”

Lục Nghiễm chững lại, đang định nói thì lại nghe cô ấy bảo: “Dù cậu có là cảnh sát, cậu cũng không thể bảo vệ tớ an toàn hai mươi bốn tiếng một ngày, dù cậu có nhiều thời gian như thế, cậu có thể bảo vệ tớ không chút tổn thất gì sao? Ai cũng biết mà, gặp chuyện thì vẫn phải trông cậy vào bản thân.”

Cô ấy nói thế, căn phòng lại yên ắng hồi lâu.

Lục Nghiễm nheo mắt, nhìn Ngải Tiểu Nguyên đang khẽ gục đầu, cố gắng nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của cô ấy, đột nhiên hiểu ra.

Đám người dám giết người một cách rầm rộ như thế này, không chỉ hết sức lớn mật mà có lẽ còn có thế lực chống đỡ phía sau.

Có thể cuối cùng người mà họ bắt được sẽ không phải là chủ mưu phía sau, mà chỉ là tay sai trong vụ nổ của Thường Phong, Ngải Tiểu Nguyên chắc biết được đại khái kẻ phía sau là ai, chỉ sợ sau khi vụ án này kết thúc, bản thân cô ấy cũng sẽ bị thanh toán.

Đứng trước thế lực này, cô ấy cho là không có ai có thể dựa vào, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi mà giữ mạng.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm thở dài, biết được cái khó của cô ấy nhưng cũng thất vọng: “Vậy là cậu lựa chọn tiếp tục im lặng mãi mãi.”

Ngải Tiểu Nguyên không trả lời.

Lục Nghiễm: “Đã thế thì mình không còn gì để hỏi nữa, lát nữa sẽ có cảnh sát đưa cậu về nhà. Ít nhất thì suốt quãng đường này, cảnh sát sẽ bảo vệ cậu.”

Nói rồi, Lục Nghiễm đứng dậy.

Cũng vào giây phút đó, Ngải Tiểu Nguyên bỗng nhìn về phía anh mà gặng hỏi: “Thường Phong thật sự…”

Lục Nghiễm dừng bước nhưng không quay người, tay anh đã đặt trên thanh nắm cửa: “Mình nghĩ là chắc cậu cũng biết.”

Mấy phút sau, Ngải Tiểu Nguyên được cảnh sát phân cục khu phía Nam đưa đi.

Lục Nghiễm bước ra khỏi toà nhà phân cục, thở hắt ra bầu trời đêm nhưng lại không vội rời khỏi.

Anh đi được mấy bước, quay người lại thì thấy có người đang ngồi xổm bên bậc thêm ngay kế mà hút thuốc.

Đó chính là Hạ Minh.

Lục Nghiễm nhướng mày, đi tới gần, Hạ Minh cũng đứng dậy, chìa hộp thuốc trong tay: “Làm một điếu không?”

Lục Nghiễm xua tay hỏi: “Anh thấy sao về vụ án này?”

Hạ Minh cười, hỏi ngược lại: “Vậy còn phải xem xem là đứng ở góc độ của cảnh sát hình sự hay là đứng ở góc độ trực giác của cá nhân tôi.”

Lục Nghiễm suy nghĩ: “Có gì khác nhau?”

Hạ Minh: “Nếu ở cương vị của cảnh sát hình sự, tôi sẽ trả lời cậu, thật ra vụ án này không hề khó, có quá nhiều chứng cứ được tìm thấy ở hiện trường, bắt được hung thủ là chuyện sớm muộn.”

Đúng là như thế, từ thuốc súng, bố trí hiện trường đến việc lần theo các mối quan hệ của Thường Phong và Lý Thành Kiệt, hoặc có thể trích xuất camera giao thông gần đó, sớm muộn cũng có thể khoanh vùng được đối tượng tình nghi.

Lục Nghiễm cười: “Vậy trực giác cá nhân thì sao?”

Hạ Minh lại hút thêm một hơi rồi nhả ra làn khói, nói với không khí trước mặt: “Rầm rầm rộ rộ, có chống lưng nên không biết sợ, tôi làm cảnh sát mười mấy năm rồi, chỉ mới từng trải nghiệm có một “lần” thôi.”

Lục Nghiễm hiểu ý ngay: “Ý anh đang ám chỉ những hành vi phạm tội buôn bán nội tạng, dược phẩm gen, thuê sát thủ giết người phía sau “Địa Ốc Thừa Văn” bảy năm trước sao?”

Hạ Minh gật đầu: “Năm đó tôi đúng là được mở mang tầm mắt, dính líu đến quá nhiều bên, có tận mấy vụ đều xảy ra ở địa phận khu phía Nam chúng tôi, khi đó tôi còn là đội phó, vì tham gia điều tra phá án mà còn lập công hạng ba.”

Nói đến đây, Hạ Minh lại ngồi xổm xuống.

Lục Nghiễm cũng xách cái quần đã nhăn nhúm, ngồi xuống bậc thềm.

Hạ Minh lại nói: “Chúng ta đều là cảnh sát hình sự, tôi nghĩ mọi người ai cũng như nhau, tin vào chứng cứ, cũng tin vào trực giác. Nói sao nhỉ, tuy thủ đoạn trong vụ nổ này không giống với cái chuỗi hoạt động phạm tội của “Địa Ốc Thừa Văn” mà chúng tôi điều tra được năm đó lắm, nhưng mà cái lá gan coi trời bằng vung này thì lại khiến tôi cảm thấy rất tương đồng.”

Lục Nghiễm không trả lời, anh cũng nhìn vào khoảng không trước mặt như Hạ Minh.

Anh hiểu ý Hạ Minh, họ có cảm nghĩ giống nhau về chuyện này.

Nếu chỉ là loại hung hãn thì dù thủ đoạn có cực đoan tới đâu đi nữa, cũng chưa chắc có thể dễ hạ được Lý Thành Kiệt như vậy, huống hồ gì còn khiến hắn nổ banh xác như thế.

Chưa tới nửa tiếng sau khi Ngải Tiểu Nguyên được phân cục khu phía Nam đưa về, người của Lập Khôn đã đến, điều này thì chỉ có thể hiểu là cô ấy đã bị người ta giám sát.

Hung thủ gây nổ cộng với người của Lập Khôn, vừa có bạo lực vừa có luật pháp, đây không còn là quy mô của đám côn đồ tàn ác nữa, nó mang ý nghĩa phía sau còn có một thế lực to lớn chống lưng, có đủ tiền tài và quyền thế, vừa có thể thuê sát thủ, cũng có thể dùng luật pháp để bảo vệ.

Nhìn khắp cả thành phố Giang, ai sẽ có đường, có mối quan hệ, có khả năng làm được tới bước này, quan trọng nhất còn gan thực hiện, thật sự đúng như Hạ Minh nói: Có chống lưng nên không biết sợ.

Người này hẳn là hết sức chắc chắn, cho dù cảnh sát có nghi ngờ hắn, cũng không thể nắm được bất cứ chứng cứ xác thực gì để khép tội, phía trước chắc chắn có người đỡ đạn cho hắn, hoặc hắn tin là mình có đủ các mối quan hệ để san phẳng.

Rồi cuối cùng tính chất của vụ án này sẽ trở thành vụ án gây nổ thông thường.

Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm nói qua loa: “Đúng thật đấy, coi trời bằng vung.”

Hạ Minh nhìn sang Lục Nghiễm, lấy điếu thuốc trên miệng xuống hỏi: “Cậu có suy nghĩ gì hả?”

Lục Nghiễm cũng nhìn sang, vẫn hết sức bình tĩnh: “Nếu tôi nói, tôi muốn thử động tới con cọp này, đội trưởng Hạ thấy sao?”

Hạ Minh loé chút kinh ngạc trong mắt, không trả lời thẳng mà bảo: “Nói thật thì tôi chỉ là một đại đội trưởng thôi, vụ án Địa Ốc Thừa Văn năm đó cũng không phải do tôi phá, nên nói là tất cả bằng chứng đều đã có đầy đủ, nước chảy thành sông rồi, tôi mới nhặt được món hời. À, chắc cậu cũng biết rõ vụ án đó là thế nào đúng không?”

Lục Nghiễm gật đầu: “Cố Dao, con gái của Cố Thừa Văn đã thu thập chứng cứ suốt mười năm, mỗi tội lỗi đều không thể tha thứ được.”

Hạ Minh: “Đúng thế, nếu đổi lại, chuyện này mà do cảnh sát hình sự và cảnh sát kinh tế chúng ta, phối hợp với cả Viện Kiểm sát và các phòng ban để moi móc ngọn nguồn của Địa Ốc Thừa Văn thì đám tội phạm này chưa chắc đã chịu hợp tác. Người của chúng ta chỉ có thể xâm nhập từ bên ngoài, tương đối khó khăn. Trừ phi ở nội bộ cấp cao bên đó có người bằng lòng nằm trong đường dây… Nghĩ kỹ thì cho dù tất cả các bộ phận đều làm đến nơi đến chốn, trong ngoài phối hợp có tốt cũng phải mất năm ba năm, nhưng trong khoảng thời gian này, ít nhiều gì thì một số chứng cứ phạm tội sẽ bị tiêu huỷ, thế thì khó nói lắm.”

Đúng thế, năm đó nếu không có Cố Dao thu thập chứng cứ suốt mười năm, còn đặt luôn cả mình vào đó, làm sao có thể khiến cả một lâu đài lớn như thế sụp đổ được?

Từ sau đó, tuy các bên liên đới đã đều phải tiếp nhận điều tra, thế nhưng chỉ có vài người cảnh sát hình sự thì không thể nào điều tra nổi, rất nhiều chuyện đã vượt quá phạm vi quyền hạn của cảnh sát hình sự từ lâu.

Khi đó, tổ chuyên án cấp tỉnh đã được thành lập, người trong mỗi cơ quan tư pháp đều có tham gia, mỗi người một tay, khởi tố dựa vào tiêu chuẩn tội danh các bên chính trị, hình sự, kinh tế để lập án khởi tố, chỉ việc điều tra bước sau thế này thôi đã phải mất hết một năm phê duyệt đủ thứ thủ tục rườm rà.

Nói đến đây, Hạ Minh lại cười: “Nhưng mà nếu cậu là người dẫn đầu, có khi thật sự có thể động nhẹ tới con cọp đằng sau được đấy, đến lúc đó nếu có cần đến phân cục khu phía Nam chúng tôi thì nói một tiếng là được.”

Lục Nghiễm cũng cười: “Chắc rồi.”

Cùng lúc đó, Tiết Bồng và Trương Xuân Dương, Lý Hiểu Mộng của đội trinh sát hình sự cũng đang thu thập chứng cứ ở nhà Ngải Tiểu Nguyên.

Lý Hiểu Mộng và Trương Xuân Dương cũng đã hỏi thăm tình hình từ phía chủ nhà, biết được quả thật tối qua Ngải Tiểu Nguyên về rất muộn, lại còn dắt theo bạn.

Sau đó trong nhà Ngải Tiểu Nguyên có chút tiếng động lục đục, hình như là tiếng cãi nhau, nữ chủ nhà bèn gõ cửa hỏi thăm mấy câu.

Ngải Tiểu Nguyên ra mở cửa, trông là biết vừa mới khóc xong, lại nói với chủ nhà là không có chuyện gì to tát, chỉ cãi nhau với bạn trai thôi.

Nữ chủ nhà cũng không tiện xen vào quá nhiều, nhắc nhở mấy câu, bảo rằng có gì thì từ từ nói, đứng động tay động chân, thấy không được thì có thể báo cảnh sát.

Lúc rạng sáng, người Ngải Tiểu Nguyên gọi là bạn trai đã đi khỏi vào tầm khoảng ba giờ hơn, nữ chủ nhà ngủ không sâu, lúc phòng bên cạnh đóng cửa có nghe thấy tiếng, còn xem thời gian nữa.

Đợi đến sáng, chủ nhà lại đến gõ cửa nhà Ngải Tiểu Nguyên, còn hỏi han mấy câu, thấy Ngải Tiểu Nguyên hình như không có việc gì nên cũng thôi.

Rồi đến tối nay, Ngải Tiểu Nguyên vừa được cảnh sát đưa đi, chưa tới hai tiếng lại có thêm tốp cảnh sát khác đến, còn đòi vào phòng thu thập chứng cứ, nghĩ cũng biết nữ chủ nhà lo lắng cỡ nào.

Lúc đưa chìa khoá cho nhóm Tiết Bồng mở cửa, nữ chủ nhà cứ hỏi miết, hỏi có phải Ngải Tiểu Nguyên đã làm gì phạm pháp không, có nghiêm trọng không, có gây phiền phức, có ảnh hưởng đến mình không vân vân.

Cho thuê nhà gặp đủ mọi loại khách, lúc trước cũng vì thấy Ngải Tiểu Nguyên dịu dàng, không giống người hay gây chuyện, hơn nữa lại còn là y tá, chắc sẽ rất chú trọng vệ sinh nên mới cho cô ấy thuê phòng.

Ai ngờ bình thường Ngải Tiểu Nguyên ngoan ngoãn hiền lành, vừa gặp chuyện là đã kéo đến tận hai tốp cảnh sát.

Lý Hiểu Mộng an ủi chủ nhà, đồng thời hỏi thêm xem thường ngày Ngải Tiểu Nguyên hay tới lui với những người nào.

Tiết Bồng thu thập vật chứng ở trong phòng ngủ của Ngải Tiểu Nguyên cũng nghe được loáng thoáng, đầu tiên, cô tìm được một bộ đồ trong sọt đồ dơ, trên quần áo còn có dính ít chất lỏng đã khô cùng thành phần tương tự như đồ trang điểm, phần gấp bên trong còn sót lại mùi cồn, chắc là mặc đi karaoke hôm trước.

Trong tủ giày còn có vài đôi giày, ngoài đôi giày thể thao có độ mòn hơi nghiêm trọng, giày y tá mang lúc đi làm, còn có vài đôi giày đế vừa hoặc cao gót trông có vẻ chỉ dùng trong hoạt động cá nhân.

Tiết Bồng cẩn thận kiểm tra đế giày, phát hiện Ngải Tiểu Nguyên rất nâng niu đồ dùng của mình, thậm chí còn hơi sạch sẽ quá mức.

Mấy đôi giày đế vừa với cao gót đều được dán miếng lót đế, hơn nữa toàn là hàng hiệu, cũng phải ba, bốn nghìn một đôi, thậm chí còn hơn, đế giày đều bằng da thật, không chịu nổi ma sát hay nước, miếng dán đế có thể có tác dụng bảo vệ được.

Không chỉ có thế, có những đôi không chỉ được dán đế, mà trên miếng dán còn không dính bẩn quá nhiều, bên trên còn có dấu vết lau chùi, hơn nữa rõ là đôi giày đã được mang nhiều lần rồi, chứng tỏ Ngải Tiểu Nguyên về đến nhà còn dùng khăn ướt lau miếng dán đế.

Thế nhưng trong số đó có một đôi giày đế vừa hoàn toàn chưa được lau, hạt bụi bám bên dưới lại còn rất mới, chắc là mới mang hôm trước.

Tiết Bồng lại mở tủ quần áo của Ngải Tiểu Nguyên ra xem, bên trong có vài chiếc áo khoác, chất liệu đều là lông cừu và lông tổng hợp, ngoài mỗi chiếc áo khoác còn có lồng tấm chắn bụi, tất cả những món khác như áo len, quần, váy đều được vệ sinh cẩn thận không chút dấu vết.

Đến lúc thu thập xong chứng cứ, Tiết Bồng vừa bước ra đã nghe thấy chủ nhà đang kể loại tình hình qua lại với bạn bè của Ngải Tiểu Nguyên, bảo rằng khoảng thời gian trước thường hay thấy có một người đàn ông trẻ tuổi về nhà cùng cô ấy, nhưng lần nào cũng không ở đến quá muộn, trông hai người tình cảm lắm, còn nắm tay nhau nữa.

Lý Hiểu Mộng lấy ảnh của Thường Phong ra cho chủ nhà nhận mặt, chủ nhà vừa nhìn là nhận ra ngay: “Đúng rồi, chính là cậu này, hình như là họ Thường, thấy tôi còn chào nữa.”

Lý Hiểu Mộng lại hỏi: “Vậy tối đó chị có thấy người đàn ông đưa Ngải Tiểu Nguyên về là ai không?”

Chủ nhà nói: “Chưa gặp bao giờ, mới thấy lần đầu, nhưng mà tôi thấy người đó ăn bận ra vẻ lắm, bộ vest trong không rẻ đâu, chắc giàu hơn cậu Thường kia.”

Tiết Bồng lại quay vào nhà tắm kiểm tra lại, sau đó đi đến ban công và máy giặt để thu thập chứng cứ, nhận ra máy giặt là dạng tuabin, kích thước khá nhỏ, nút chức năng giặt lâu nhất cũng chỉ bốn mươi lăm phút, nếu bật chế độ giặt đồ lót thì chỉ mất mười lăm phút, giặt nhanh chỉ mười phút.

Loại máy giặt này không thích hợp với người gom đồ giặt một tuần một lần, hơn nữa thời gian giặt ngắn, dung tích cũng có hạn, một lần cũng chỉ giặt được ba bốn món, tiện giặt mỗi ngày hơn.

Tiết Bồng bước ra hỏi: “Có phải ngày nào Ngải Tiểu Nguyên cũng giặt quần áo không?”

Chủ nhà bảo: “Đúng rồi, gần như là ngày nào cũng giặt, trừ phi bận quá thì có thể để hôm sau giặt chung.”

Tiết Bồng lại hỏi: “Vậy hôm nay cô ấy có ra ngoài không?”

Chủ nhà lắc đầu: “Không có, cả ngày đều ở trong nhà, bảo là không khoẻ, nghỉ ngơi mấy ngày.”

Tiết Bồng không trả lời, lần nữa khẳng định quần áo trong sọt đồ và đôi giày đế vừa chưa được lau tìm được trên kệ giày đã được mang mặc vào hôm trước.

Mà cả ngày hôm nay, Ngải Tiểu Nguyên không hề ra ngoài, có một phần nguyên nhân là do bị thương, cần phải nghỉ ngơi, một phần nữa có thể là vì bị đe dọa, không dám ra ngoài.

Thế thì xem ra, cô ấy thật sự rất khó chịu, cả sức khoẻ lẫn tâm lý, trên người có vết thương, trong lòng cũng có áp lực, còn không có sức giặt giũ lau chùi nữa.

Cả nhóm ra khỏi nhà Ngải Tiểu Nguyên, đi thẳng ra ngoài khu chung cư.

Vừa ra đến cửa chuẩn bị lên xe thì Tiết Bồng bỗng khựng lại, để ý thấy khoảng sân không phía trước có thêm một cái bóng.

Cái bóng đó còn đu đưa tới lui ở bên trên.

Tiết Bồng ngẩng đầu, vô cảm nhìn lên bầu trời, tầm mắt nhanh chóng tập trung vào một chỗ.

Thứ đang đu đưa bên trên chính là một chiếc flycam chống ồn.