Thật ra trong lòng Tiết Bồng rất rõ, nếu chỉ dựa vào một bức hình và một chiếc chìa khoá còn không biết là mở được gì mà đã đoán ai là người đứng sau thì cũng chỉ quá ư là viển vông.
Hai gợi ý này rõ là chỉ đang thăm dò, cũng có thể nói là hoàn toàn bịa đặt.
Tiết Bồng nghĩ tới nghĩ lui một hồi, đặt tấm ảnh và chiếc chìa khoá vào lại trong phong thứ, trong lòng cũng đã ra quyết định, nếu mục đích của người này là Khang Vũ Hinh, cô chắc chắn sẽ không để người ta lợi dụng.
Trong lúc Tiết Bồng sắp xếp đồ đạc của Tiết Dịch, Lục Nghiễm cũng đi đến phòng thường trực, hỏi thăm ông bác trực ở đó rồi lại kiểm tra camera ban sáng.
Căn nhà của Tiết Bồng chỉ là một trong số dãy nhà ở đây, bên cạnh còn có không ít hộ gia đình, thường thì nếu có nhân viên giao hàng tới giao bưu kiện, ông bác ở phòng thường trực đều quen mặt cả, thấy mặt quen thì sẽ để cho vào, có lúc người ta sẽ ném đồ vào trong sân nhà, có lúc thì để ngay trước cửa phòng thường trực.
Không bao lâu sau, Lục Nghiễm đã về, Tiết Bồng ngẩng đầu hỏi: “Đã thấy được là ai chưa?”
Lục Nghiễm ngồi xuống nói: “Thấy rồi, nhưng mà thứ gửi phong thư này cho em không phải người.”
Không phải người?
Tiết Bồng sững người: “Thế thì là gì?”
Lục Nghiễm: “Flycam.”
Tiết Bồng lập tức không nói được gì.
Lục Nghiễm lại nói: “Tuy camera quay không được rõ lắm, nhưng mà anh cũng có thể nhận ra được vài điều qua hình ảnh hiện có, flycam đối phương dùng thuộc loại có tính năng cao, có thể dùng trong quân sự, hơn nữa còn không có tiếng ồn, nếu anh nhớ không lầm, giá trước đây của loại flycam này là khoảng hai mươi lăm nghìn đô Mỹ.”
Nếu là giá này thì quả thật đủ chuẩn quân sự.
Tiết Bồng nói: “Xem ra người này bảo vệ tung tích của mình rất cẩn thận, lại còn rất có điều kiện nữa. Cái quan trọng nhất là với độ cao của flycam thì camera dọc đường chắc cũng không làm gì được, hoàn toàn không thể lần theo điểm bắt đầu của nó.”
Lục Nghiễm nói tiếp: “Dù thế nào thì em tạm thời không cần tốn công suy nghĩ xem rốt cuộc người này muốn gì. Lời ám chỉ thế này quá khó hiểu, chắc sẽ không ngừng lại tại đây đâu. Hẳn sẽ còn có hành động tiếp theo.”
Tiết Bồng gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, đợi đến lần hành động tiếp theo, tôi lại ứng phó sau cũng không muộn.”
“Ừ” Lục Nghiễm nhoẻn cười, lấy điện thoại ra xem thời gian.
Tiết Bồng cũng để ý đến hành động của anh, trước khi Lục Nghiễm lên tiếng, cô lại nói trước: “Đáng ra hôm nay định đưa Barno đi chơi để thư giãn thoải mái, nhưng mà suốt dọc đường anh cũng tốn không ít tế bào não, mới rồi còn giúp tôi phân tích không ít thứ. Thế này đi, anh ngủ một giấc đã, đợi nghỉ ngơi lại sức, tối đến chúng ta lại cùng ăn tối. Anh xem Barno đi, nó cũng mệt rồi.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lục Nghiễm thoạt đầu thoáng ngẩn người, anh nhìn Tiết Bồng rồi lại quay đầu nhìn về phía Barno đang ngủ trên tấm thảm, sau đó mới khẽ thở dài hỏi: “Vậy có phiền em không?”
Tiết Bồng liếc mắt: “Anh hỏi vậy rồi tôi nói “có” hay gì? Thôi được rồi, anh nằm trên sofa ngủ một giấc đi, sofa nhà tôi khá rộng, tôi đi lấy chăn cho anh.”
Tiết Bồng vừa nói vừa đứng dậy, đi nhanh lên lầu trên.
Lục Nghiễm nhìn theo bóng lưng cô, vài giây sau bèn nằm ngang trên sofa, kê đầu trên gối đệm, nghiêng người nhìn về phía Barno, chầm chậm nhoẻn miệng cười.
Chưa bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân.
Lục Nghiễm dần thu lại nụ cười, anh nhìn thấy Tiết Bồng ôm đến một tấm chăn, cô mở chăn đắp lên người anh.
Chăn được đắp rất kín, bỗng chốc đã ấm hơn nhiều.
Lục Nghiễm hỏi: “Vậy em thì sao?”
Tiết Bồng nói: “Tôi đi thu dọn mớ đồ này rồi xem sách một lát, nếu buồn ngủ thì lên lầu ngủ, lát sau lại đặt đồ ăn.”
Nói đến đây, Tiết Bồng quay người lại, cầm lấy một cái nút bịt tai ở bên cạnh, đeo vào cho Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm ngẩn người, vì Tiết Bồng nhích tới gần nên anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ở khoảng cách gần hơn, chỉ là âm thanh bên tai bỗng nhiên biến mất, cứ như bỗng chốc chìm vào một thế giới không chút âm thanh.
Sau đó, anh nhìn thấy Tiết Bồng nhìn mình cười, môi mấp máy như đang nói gì.
Lục Nghiễm tháo nút bịt tai ra hỏi: “Sao cơ?”
Tiết Bồng cười bảo: “Tôi nói là như thế này thì anh sẽ không nghe thấy tạp âm, tôi sợ làm ồn anh.”
“À.” Lục Nghiễm lại nhét nút bịt tai vào.
Tiết Bồng lại bảo: “Ngủ đi.”
Lục Nghiễm đọc được khẩu hình, gật đầu rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tiết Bồng xoay người, sắp xếp lại từng món đồ của Tiết Dịch mà ban nãy vừa lấy ra.
Lục Nghiễm lại mở mắt nhìn bóng lưng của Tiết Bồng, chỉ thấy cô lật sơ quyển album, cúi đầu, không thấy động đậy gì, một lát sau mới gập quyển album lại, đặt trở vào trong.
Cùng lúc Tiết Bồng quay đầu lại, Lục Nghiễm lại nhắm mắt vào.
Tiết Bồng thu dọn xong, đứng dậy lấy một cuốn sách, khoanh chân ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh, trên chân có đắp một tấm chăn mỏng.
Chỉ một lát sau, Barno nhẹ nhàng đi đến bên hai người, nằm ngay bên dép Tiết Bồng rồi lại nhắm mắt ngủ.
Lục Nghiễm nhìn thấy cảnh này thì không khỏi cười thầm, anh đang hé mắt nhìn Tiết Bồng, Tiết Bồng đọc sách rất chăm chú, cứ giữ nguyên một tư thế một hồi lâu không nhúc nhích.
Từ từ rồi Lục Nghiễm cũng thấy buồn ngủ, cuối cùng cũng thiếp đi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đến lúc Lục Nghiễm thức giấc thì đã là hai tiếng sau.
Vì đeo nút bịt tai nên anh không hề cảm nhận được bất cứ âm thanh nào xung quanh, cho đến khi có gì thứ gì đó lông lá động khẽ vào tay anh.
Lục Nghiễm mở mắt, nhìn thấy Barno đang gác đầu bên sofa nhìn anh chằm chằm.
Lục Nghiễm giơ tay khẽ xoa đầu nó, tay kia tháo nút bịt tai, lúc này lại nghe thấy tiếng động trong bếp.
Lục Nghiễm đi tới xem, Tiết Bồng đang nấu gì đó, trên bàn bếp còn có rau củ đã cắt sẵn.
Lục Nghiễm há miệng ngáp rồi tới hỏi: “Ăn gì thế?”
Tiết Bồng giật mình quay người: “Dậy rồi à, ngủ ngon không?”
Lục Nghiễm ngồi lên ghế quầy, vẫn còn ngái ngủ, hơi mơ màng: “Cái nút bịt tai của em đỉnh thật, đeo vào cứ như cách âm với thế giới ấy, ngủ mê luôn, chẳng nghe được gì hết.”
Tiết Bồng cười nói: “Ừ, nhưng mà điện thoại anh có kêu đấy, chắc là tin nhắn.”
“Ồ.” Lục Nghiễm cầm lấy áo khoác, lấy điện thoại trong túi ra xem.
Đúng là có tin nhắn tới.
Nhưng đa phần đều là báo cáo kết quả sơ bộ công việc, không phải chuyện gì gấp, còn có một yêu cầu kết bạn.
Lục Nghiễm nhìn lướt, đang nghĩ chắc là tiếp thị hay gì đó, ai ngờ xem lại ảnh đại diện thì thấy khá quen.
Mở ra xem thì chính là cái hình xăm của Khang Vũ Hinh.
Lục Nghiễm nheo mắt, đồng ý xem tin nhắn.
Chưa tới ba mươi giây, phía bên kia đã gửi tin nhắn tới: “Lâu quá không gặp.”
Lục Nghiễm liếc nhìn, không trả lời mà chỉ ngồi lại trên chiếc ghế quầy, đặt điện thoại trên mặt bàn bếp.
Phía bên kia lại nhắn thêm một câu: “Đợi khi nào có thời gian cùng ôn lại chuyện xưa nhé, cảnh sát Lục.”
Lúc này, Tiết Bồng đã múc mì ra hai tô, xoay người bưng ra bàn, nhìn sang thì thấy Lục Nghiễm không nói tiếng nào, chỉ nhìn chăm chăm vào điện thoại.
Tiết Bồng hỏi: “Sao thế?”
Lục Nghiễm không nói gì, đưa điện thoại tới cho cô xem.
Tiết Bồng sững sờ: “Khang Vũ Hinh?”
“Ừ, chắc là cô ta.”
Tiết Bồng thở dài, anh mắt cũng lạnh đi: “Đúng là bám dai như đĩa, coi bộ thật sự là nhằm vào anh đấy.”
Tiết Bồng nói xong bèn đẩy một bát mì về phía anh, Lục Nghiễm đứng dậy rửa tay rồi ngồi xuống húp mấy ngụm nước lèo, đang định khen là mì ngon lắm.
Ai ngờ Tiết Bồng lại nói một câu vào lúc này: “Phụ nữ thù dai lắm, nhất là với những người đàn ông lừa gạt tình cảm của họ, cái then chốt là phải xem họ có năng lực trả thù không thôi.”
Lục Nghiễm ho khẽ, suýt thì sặc, anh ngẩng đầu: “Anh không có lừa gạt tình cảm của cô ta đâu nha.”
Tiết Bồng lại cười đầy hàm ý: “Anh thấy có hay không không quan trọng, cái này phải dựa vào cảm nhận của cô ta cơ. Khi đó, cô ta chắc chắn từng nuôi hy vọng về mối quan hệ của anh và mình, có khi chỉ cần một hành động, cử chỉ rất bình thường của anh thôi thì trong mắt cô ta, đó cũng đều được coi như là đáp trả, bật đèn xanh, hoặc là đôi bên cùng có tình ý gì đó…”
Lục Nghiễm: “…”
Lục Nghiễm không nói nổi câu nào, chỉ mím môi, vành tai ửng đỏ, khói nóng bốc lên từ bát mỳ cũng phủ mờ mặt anh.
Thì là cũng không tới nỗi tức quá hóa giận, nhưng mà tâm hồn chắc cũng tổn thương kha khá.
May là Tiết Bồng thấy không ổn là dừng lại ngay, còn đẩy cái đĩa bên cạnh tới trước mặt anh bảo: “Đùa với anh đấy.”
Lục Nghiễm cụp mắt nhìn, trong đĩa là giăm bông và trứng gà.
Lục Nghiễm thở dài, vẫn mím chặt môi, gắp lấy một cái trứng gà cho vào bát, cúi đầu cắn một miếng, lặng lẽ nhai thức ăn.
Tiết Bồng vẫn nghiêng đầu nhìn anh, cô hỏi: “Ngon không?”
Lục Nghiễm không trả lời.
Tiết Bồng lại hỏi: “Giận thật rồi đấy à?”
Mấy giây sau, trong lúc Tiết Bồng nghĩ rằng Lục Nghiễm đang hậm hực trong lòng, lúc này Lục Nghiễm mới thấp giọng trả lời: “Sao mà anh lại giận em cho được.”
Lần này, đến lượt Tiết Bồng sững người.
Chỉ là Lục Nghiễm không nhìn cô nữa, cứ cặm cụi cúi mặt ăn mì.
Vì húp khá nhiều nước lèo nóng nên mặt của Lục Nghiễm cũng dần ứng đỏ.
Tiết Bồng thấy thế lại đẩy cái đĩa về phía anh, đĩa chạm phải tô.
Lục Nghiễm giật mình ngước mắt, con ngươi đen láy và hàng mi như bị khói nóng làm cho ươn ướt, anh lại cụp mắt, nhìn hai miếng giăm bông còn lại trong đĩa rồi gắp hết vào bát.
Ăn uống xong xuôi, Lục Nghiễm không nói tiếng nào đã đứng dậy dọn dẹp, rửa bát dưới bồn nước.
Tiết Bồng cũng không lên tiếng, chỉ đưa cho anh một chiếc tạp dề trơn màu.
Lục Nghiễm mặc vào rồi nhanh chóng cọ rửa bát.
Đến lúc rửa sạch hết cả bồn rửa, Lục Nghiễm quay sang nhìn, Tiết Bồng đang cười đùa, chơi trò chơi với Barno.
Trông cô lúc này khác hoàn toàn với khi nãy vừa sốc bởi tấm hình kia.
Nếu là trước kia thì không biết sẽ còn đi vào ngõ cụt mất bao lâu.
Lục Nghiễm thấy thế cũng thở phào trong lòng, anh ho khẽ rồi nói: “Barno, phải về nhà rồi.”
Tiết Bồng và Barno cùng nhìn sang, cô đứng dậy bảo: “Trên đường về nhớ chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lục Nghiễm khoác áo ngoài vào, đứng thay giày ở cửa, đến lúc Barno đi tới, Lục Nghiễm đứng dậy, đang định dặn dò Tiết Bồng vài câu đại loại là “đừng có suy nghĩ lung tung” gì đó.
Ai ngờ anh vừa đứng thẳng dậy, phía trước đột nhiên có một luồng hơi ấm tựa vào.
Lục Nghiễm ngẩn người, bỗng chốc không biết làm thế nào.
Tiết Bồng đã dang rộng hai tay, khẽ ôm lấy anh, ôm cả cánh tay anh.
Vì vóc dáng anh cao ráo rắn rỏi, hai tay Tiết Bồng không thể đan lại, chỉ có thể đặt trên lưng anh.
Vài giây sau, Lục Nghiễm mới hoàn hồn, vô thức nâng cánh tay nhưng rồi lại để hẫng giữa lưng chừng, ngập ngừng không động đậy.
Lúc này, anh nghe thấy Tiết Bồng nói: “Lục Nghiễm, cảm ơn anh.”
Lục Nghiễm thở dài, anh ngửi thấy mùi trên người cô: “Cảm ơn gì cơ?”
Tiết Bồng lùi lại vài bước, mỉm cười ngẩng đầu: “Cảm ơn anh mở đường, đồng hành, còn cảm ơn anh đã giúp tôi phân tích nhiều như thế, cảm ơn anh đã khích lệ. Hôm nay nếu anh không ở đây, dù tôi có bình tĩnh, khách quan tới mấy thì em là cũng không thể dứt ra được nhanh như thế.”
Lục Nghiễm khẽ hé môi, một lúc sau mới nói: “Không cần phải nói cảm ơn với anh.”
Tiết Bồng khựng lại, không trả lời, chỉ mở to mắt nhìn anh.
Cả hai nhìn nhau, thời gian dường như đã trôi qua rất lâu.
Hai người đều chần chừ không nhúc nhích, trong lòng họ đều đang rất hỗn loạn.
Cho đến khi một tiếng “gâu” vang lên, Barno nãy giờ vẫn ngồi ở bên cạnh nhìn họ chăm chăm.
Lục Nghiễm nhìn đầu, liếc nhìn Barno rồi cười: “Con quỷ nhỏ hối anh rồi đấy.”
Tiết Bồng cũng cười, cô khom người, xoa đầu Barno: “Tuần sau chị lại đến thăm em nhé.”
Nó lại sủa một tiếng.
Lục Nghiễm và Barno lên xe, Tiết Bồng mỉm cười nhìn chiếc xe rời khỏi sân rồi mới quay vào trong nhà.
Cũng không biết cô có cảm nhận sai hay không, mà căn phòng tràn đầy ấm áp bỗng chốc tan dần, hiện giờ chỉ còn sót lại chút hơi ấm, còn lại thì hết sức tĩnh lặng.
Tiết Bồng không ở lại bên dưới mà đi lên phòng thí nghiệm trên lầu.
Trên bàn vẫn là mẫu nước hồ mà cô đã nghiên cứu được phần nào, thế nhưng việc giám định bước vào giai đoạn hiện giờ đã đi vào bế tắc.
Thiết bị máy móc bố Tiết Ích Đông để lại đã khá cũ, muốn có được kết quả chuẩn xác chi tiết hơn, phát hiện và phân tách được nhiều vi sinh vật hơn thì cần phải nhờ vào thiết bị của Phòng Thực nghiệm.
Tiết Bồng ngẫm nghĩ một lát, nhanh chóng bỏ kết quả có được và mẫu thử vào túi, định bụng thứ Hai mang đến Phòng Thực nghiệm hoặc là đưa cho mẹ Trương Vân Hoa, người chủ yếu phụ trách nghiên cứu thuỷ lợi.
Tiếp đến, Tiết Bồng lại lấy phong thư nhận được ban sáng ra, sau đó thu thập một ít vật chứng vi lượng trên phong thư rồi tiến hành thí nghiệm, kết quả bước đầu không phát hiện bất cứ tế bào da người hay bất cứ gì khác khả nghi.
Đa phần vật chứng vi lượng trên phong thư đều chỉ là bụi bặm.
Hơn nữa bức thư này được đưa tới bằng flycam, dù ban đầu có dính gì đi nữa thì sau một thời gian bay, e là cũng bị gió thổi hết kha khá rồi.
Tiết Bồng chỉ thở dài nhưng lại không chịu bỏ cuộc.
Nếu là vào mười năm trước, kỹ thuật hình sự phát triển có giới hạn, chắc cô cũng đã buông bỏ rồi, nếu là bây giờ thì bất cứ vật phẩm gì dù nhỏ bé tới đâu cũng có thể móc moi ra được.
Thế là Tiết Bồng cầm lấy tăm bông, thu thập chứng cứ lần hai trên phong thư, cô thậm chí còn mở banh cả phong thư ra, để lộ hai mép được xếp bên trong cùng, lấy tăm bông chấm vào đó để tiến hành giám định.
Lần này, sau gần một tiếng đồng hồ cố gắng, cuối cùng Tiết Bồng cũng phát hiện được một chút gì đó.
Nhưng kết quả chi tiết thì không chắc chắn, chỉ có thể xác định đại khái là lông tơ của một loài chim.
Lông tơ của chim… chuyện này thật quá là trùng hợp?
Trong vụ án của Mao Tử Linh cũng từng xuất hiện lông tơ của một loại chim tên gọi chim di vằn.
Tất nhiên là hiện giờ vẫn chưa thể xác định được lông tơ trong bức thư là của loài chim nào.
Điều duy nhất có thể khẳng định là số lông tơ này được phát hiện ở góc chết sát mép trong bức thư chứ không phải là bên ngoài.
Nếu là bên ngoài thì có thể là dính vào trong lúc tiếp xúc với một loài chim nào đó trên đường gửi đến.
Nhưng nếu là bên trong thì chắc chắn là người tiếp xúc với phong thư này cũng đã từng tiếp xúc với chim, thậm chí là có nuôi chim.
Tiết Bồng yên lặng giây lát, thu dọn mẫu nước hồ và quyển sổ ghi chép, lấy chiếc chìa khoá ra vừa nghịch trong tay vừa bắt đầu sắp xếp manh mối.
Theo suy đoán thì chiếc chìa khoá này rất có thể là chìa khoá một cánh cửa nào đó chứ không phải là một cái hộp.
Thường chìa chìa khoá hộp không lớn vậy, hơn nữa hộp có thể di chuyển được, có nghĩa là nó có thể bị mất hoặc bị phá hoại.
Hơn nữa, cô đã sắp xếp di vật của Tiết Dịch, chưa từng phát hiện cái hộp có khoá nào.
Thêm vào đó, người này chỉ đưa không cho cô một chiếc chìa khoá, có thể sẽ có hai trường hợp, một là cần dùng chiếc chìa khóa này để mở cánh cửa đó, sắp tới có thể cô sẽ gặp được, một trường hợp khác chính là cánh cửa này đã xuất hiện, chỉ là cô không để ý hoặc là đã bỏ qua.
Đang nghĩ tới đây thì điện thoại Tiết Bồng reng lên, là tin nhắn Trương Vân Hoa gửi tới.
Trương Vân Hoa: “Mai con về nhà một chuyến được không, chú Thường sẽ ghé chơi đấy, chú bảo là bạn chú gửi đặc sản tới, một mình ăn không hết nên mang tới cho mẹ một ít, còn nói là lâu rồi không gặp con.”
Tiết Bồng trả lời nhanh: “Dạ được, vậy sáng mai con về nhà, trưa mình ăn cùng.”
Nói xong, Tiết Bồng bỏ chìa khoá và ảnh vào túi xách.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tối đó, Tiết Bồng ngủ không ngon tí nào, dù ngủ nhưng đầu óc cứ lục lại đủ thứ chuyện, mơ thấy rất nhiều thứ lung tung.
Sáng Chủ nhật, Tiết Bồng thức dậy còn thấy hơn buồn ngủ, cô ăn sáng đơn giản, uống cà phê rồi cầm túi và điện thoại đi ra ngoài.
Vì quy luật hạn chế xe nên Tiết Bồng đành đặt một chiếc xe đi tới chỗ Trương Vân Hoa.
Một tiếng sau, Tiết Bồng bước vào nhà, Trương Vân Hoa mỉm cười bưng dĩa trái cây đã gọt tới, bảo Tiết Bồng mau đi rửa tay rồi ăn thử.
Tiết Bồng vâng dạ, đi vào bếp, nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông đang khom lưng, trông đã có tuổi, tóc cũng đã điểm hoa râm.
Đó là Thường Trí Bác.
Tiết Bồng lên tiếng gọi: “Chú Thường.”
Thường Trí Bác đang hầm thịt, nghe thấy tiếng gọi bèn quay đầu lại, ông mỉm cười, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, trông rất gần gũi: “Cái Bồng đấy à, mau rửa tay đi con, ăn thử trái cây chú mang tới xem. À, còn nữa, trưa nay có hải sản đấy, một người bạn của chú gửi tới, tươi ngon lắm, con phải ăn nhiều vào đấy.”
Tiết Bồng không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười nghe Thường Trí Bác luyên thuyên, sau đó lại nhìn sang bên bàn, quả là một bữa thịnh soạn đầy tôm cá.
Tiết Bồng rửa tay đi ra, ngồi bên bàn nhặt rau cùng Trương Vân Hoa.
Trương Vân Hoa cũng bắt đầu càm ràm, lúc thì bảo Tiết Bồng đừng chỉ lo đâm đầu vào công việc, phải để ý sức khỏe của mình, nhất là dạ dày và ruột, ăn uống không lành mạnh là cả người đều yếu ớt, lúc thì lại bảo còn phải ngủ sớm, mấy lúc không tăng ca đừng thức khuya, hại gan thận các thứ.
Tiết Bồng chỉ biết gật đầu, ậm ừ lia lịa, không hề cắt lời.
Trương Vân Hoa dặn dò xong một đợi rồi ngừng lại, Tiết Bồng cuối cùng mới nhân thời cơ lên tiếng: “Mẹ, đang có chuyện này con muốn hỏi ý kiến mẹ.”
Tiết Bồng nhanh chóng nhắc tới mẫu nước hồ cần được giám định chi tiết hơn.
Trương Vân Hoa nghe thấy thì thoáng sững sờ: “Vụ án của cái cô Trần gì đó đã qua mấy tháng trời rồi mà, sao tụi con còn điều tra nữa?”
Tiết Bồng nói: “Kết án rồi nhưng mà con cứ thấy chai nước đó có vấn đề, tự con không bỏ qua được thôi.”
Trương Vân Hoa thở dài: “Cái tính y hệt bố con vậy. Cái ông đấy đấy, bỏ qua nội dung công việc thì chỉ cần để ông ấy bắt được chút manh mối thôi, ông ấy cũng sẽ bám miết lấy, cứ phải đào cả hang cả hốc lên mới vừa lòng. Nhưng mà cũng nhờ cái tính đó, ông ấy mới có những thành tựu kia. Ông ấy có rất nhiều cống hiến lớn về địa chất, thuỷ lợi thành phố Giang.”
Trương Vân Hoa kể đại vài chuyện về Tiết Ích Đông lúc còn sống, Tiết Bồng chỉ chăm chú lắng nghe, một lát sau, Trương Vân Hoa lại chuyển chủ đề: “Lát nữa đưa mẫu nước cho mẹ đi, thứ Hai mẹ đem theo xem sao. Nhưng mà con cũng đừng gò ép quá, làm việc vẫn nên giữ tâm thái bình thường thôi, thay vì dốc sức suy nghĩ vụ án, chỉ cần con chịu nhín chút thời gian suy nghĩ chuyện của mình thì mẹ cũng không cần cứ phải càm ràm như vầy.”
Chuyện của mình?
À…
Tiết Bồng cụp mắt nói: “Ngày nào con cũng ở trong Cục, nhìn thấy toàn là nhân chứng với vật chứng, còn có nghi phạm nữa, toàn nghe mấy chuyện tranh chấp trong gia đình, còn có bạo lực gia đình dẫn tới án mạng, con làm gì có tâm trạng với sức lực mà đi tìm ai.”
“Vậy mấy người đồng nghiệp của con đâu? Cũng tốt đấy chứ?” Trương Vân Hoa dò hỏi.
Tiết Bồng không trả lời.
Trương Vân Hoa lại nói: “Cái cậu bạn hồi cấp Ba thì sao, hai đứa còn học chung Trường Cảnh sát, cậu ấy cũng làm việc ở Cục thành phố, hai đứa…”
Trương Vân Hoa đang nói đến Lục Nghiễm, chỉ là còn chưa nói xong, Tiết Bồng đã ngắt lời: “Mấy chuyện này… con muốn để tự nhiên.”
Trương Vân Hoa ngẩn người, vừa định nói gì, điện thoại Tiết Bồng đã kêu lên.
Tiết Bồng lấy điện thoại ra xem, bên trong có tin nhắn tới.
Hàn Cố: “Anh lại tới chuyển lời đây.”
Tiết Bồng chưng hửng, sau đó mới nhận ra là chuyện gì.
“Tôi đã nói rồi, chuyện Hoắc Kiêu tỉnh lại không có liên quan tới tôi, tôi…”
Thế nhưng chỉ mới gõ tới đó, còn chưa gửi đi, Hàn Cố đã gửi thêm một tin: “Lần này là ý của Hoắc Kiêu, cậu ấy nói muốn gặp mặt cảm ơn em.”
Tiết Bồng khựng lại, nhìn chăm chăm vào câu nói này, trong đầu lại nghĩ tới bức ảnh chụp chung của Tiết Dịch, Hoắc Kiêu và Khang Vũ Hinh.
Tiết Bồng ngẩn ngơ một lúc, đến khi định thần lại mới nhìn thấy Hàn Cố nói: “Nhưng mà hiện giờ cậu ấy vẫn đang hồi phục, vẫn chưa nói chuyện lưu loát được, chắc phải mấy ngày nữa mới gặp được. Nếu em từ chối nữa thì anh nghĩ cậu ấy sẽ còn bảo anh nói với em lần thứ ba.”
Tiết Bồng thở dài, trong đầu nhanh chóng lóe lên hai suy nghĩ, một là mang tấm hình đó đi hỏi Hàn Cố, hai là hỏi dò thẳng mặt Hoắc Kiêu, vì cả hai người này đều quen biết Khang Vũ Hinh, cũng đều từng có một mối quan hệ với Tiết Dịch, hỏi họ là cách trực tiếp nhất, cũng là cách hiệu quả nhất.
Tất nhiên là hiện tại chưa thể nhắc đến chuyện này.
Nghĩ đến đây, Tiết Bồng lại xoá đi câu nói vừa gõ ra mà nói: “Vậy đợi khi nào anh ta ổn rồi thì hẹn sau.”
Lần này, Hàn Cố lại thấy bất ngờ: “Em đồng ý à?”
Tiết Bồng không nói gì nhiều: “Ừ.”
Chớp mắt đã tới trưa, Tiết Bồng ăn cơm cùng với Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác.
Trên bàn bày đầy món ăn, Tiết Bồng còn chụp vài tấm gửi cho Lục Nghiễm.
Đến lúc ăn xong mấy con tôm lớn, Lục Nghiễm cũng trả lời: “Chú Thường mang tới hả?”
Anh đang nói đến Thường Trí Bác.
Tiết Bồng sững người hỏi: “Sao anh biết?”
Lục Nghiễm gửi nhanh sang mấy tấm hình, cũng là một bàn đầy thức ăn thịnh soạn với đủ loại hải sản như thế, trên bàn có ba bộ chén đũa.
Sau đó, anh bảo: “Hôm qua mẹ anh cũng nhận được hải sản chú Thường mang tới, hôm nay mới làm một mâm to, còn bảo anh về ăn này.”
Trùng hợp thật.
Tiết Bồng lại trả lời: “Vậy anh ăn nhiều vào.”
Lục Nghiễm: “Em cũng vậy.”
Tiết Bồng bỏ điện thoại xuống, lại quay sang ăn tôm, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã gặp phải ánh mắt của Trương Vân Hoa và Thường Trí Bác, trông cứ như đèn pha rọi thẳng vào mặt cô vậy.
Tiết Bồng hỏi: “Mẹ với chú nhìn gì vậy?”
Trương Vân Hoa bỏ đũa xuống hỏi: “Nhắn tin với ai đấy, vừa nhắn còn vừa cười nữa.”
Tiết Bồng bình thản nói: “Cái anh bạn cấp Ba của con đấy, mẹ biết đấy.”
“À, cậu Lục đấy hả.” Trương Vân Hoa lại hỏi: “Nói gì vậy?”
Tiết Bồng vẫn thong thả: “Nói về hải sản của chú Thường.”
Tiếp đó, cô lại quay sang Thường Trí Bác nói: “Chú Thường cũng quen người bạn cấp Ba này của con đấy, anh ấy tên Lục Nghiễm.”
Thường Trí Bác bất ngờ hỏi: “Thằng Nghiễm đấy hả? Hai đứa là bạn cấp Ba sao?”
“Không chỉ có vậy mà bọn con còn học chung Trường Cảnh sát nữa.”
“À, phải rồi, hai đứa đều làm việc ở Cục thành phố, vậy chắc chắn là có quen…”
Cuộc trò chuyện được chuyển chủ đề như thế, Thường Trí Bác nhanh chóng nói tới những ngày tháng trước kia khi còn là hàng xóm với gia đình Lục Nghiễm, lúc đó Lục Nghiễm với Thường Phong còn là bạn thân, tới tận lúc trước khi lên cấp Ba, cả hai vẫn còn rất thân với nhau.
Cho đến năm Lục Nghiễm và Thường Phong học lớp Tám, các căn hộ cũ đối diện với chuyện phải dọn đi, người lớn hai gia đình bắt đầu đi khắp nơi tìm nhà gần trường cho hai đứa trẻ học hành tiện hơn.
Nói đến đây, Thường Trí Bác lại bắt đầu nhớ lại trước kia, khi còn trẻ ông đã cùng gây dựng sự nghiệp với Tiết Ích Đông như thế nào, nhắc đến hoàn cảnh khi ấy, còn nhắc đến lý tưởng và chí hướng của Tiết Ích Đông.
Khi ấy, tính tình Tiết Ích Đông rất cương trực, con người cũng thật thà, ông ấy có rất nhiều tình cảm với vùng đất ở thành phố Giang này, cũng có đam mê với việc nghiên cứu địa chất, chỉ là vì thế mà thường bị động nghiệp bàn tán sau lưng, bảo rằng ông ấy quá ảo tưởng, sống không thực tế.
Thế nhưng Thường Trí Bác lại cảm thấy, Tiết Ích Đông là người thiết thực nhất, có tầm nhìn xa nhất trong số tất cả những học giả mà ông từng này suốt cuộc đời này.
Có rất nhiều suy nghĩ khi đó của Tiết Ích Đông bị coi là viển vông, những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp tất nhiên là không thể nào hiểu nổi, lại còn chế giễu ông ấy, thế nhưng ở thời điểm hiện tại, rất nhiều suy nghĩ khi đó đã có thể thực hiện.
Nếu bây giờ Tiết Ích Đông vẫn còn sống, chắc chắn sẽ trở thành nhân vật như một vị lãnh tụ về khía cạnh địa chất, thuỷ lợi.
Lúc này, Trương Vân Hoa cũng nói, không chỉ khi đó, mà đến tận bây giờ có một số người trẻ tuổi cũng đều rất hào hứng khi nghe nhắc tới Tiết Ích Đông, còn nói ông ấy người dẫn dắt về tinh thần của mình.
Tác giả nói về Tiết Bồng:
Chuyện tình cảm trong truyện có liên quan trực tiếp với tính cách của Tiết Bồng.
Trong rất nhiều tình tiết, chi tiết được thể hiện trước giờ, Tiết Bồng là một người có xiềng xích trong lòng, đây là xiềng xích cô ấy tự đeo vào người mình, cô ấy có vướng mắc với cái chết của chị, cũng rất ư sùng bái bố mình, muốn trở thành người giỏi giang hơn cả thế, noi gương bố và chị. Tính cách này không liên quan tới những tác động bên ngoài.
Tính cách của Tiết Bồng còn dao động theo suy nghĩ, một khi cô ấy đã xác định được mục tiêu để “hiếu thắng”, vậy thì những thứ còn lại sẽ bị cô gạt sang một bên, bởi vì chúng sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của cô.
Chuyện tình cảm chỉ có thể là phần phụ trong truyện, bởi tính cách của Tiết Bồng quá cố chấp, chỉ nghe theo tiếng lòng mình mà không phải kiểu suốt ngày nghĩ tới chuyện yêu đương, nếu không xảy ra quá nhiều chuyện, ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô ấy, khiến cô ấy chủ động thay đổi, thế thì thậm chí cô ấy có thể còn sẽ cô đơn cả đời.
Vì thế, quá trình để Tiết Bồng buông bỏ xiềng xích, mở rộng lòng mình, chủ động bắt đầu một cuộc sống mới là một quá trình dài.
Tiết Bồng và Lục Nghiễm ăn ý, mập mờ, cũng rất cùng chung nhịp điệu, thế nhưng cứ hễ công tắc trong lòng cô ấy chưa được bật mở thì mọi sự ăn ý đều chỉ là “vật ngoài thân”, hơn nữa, cô ấy sẽ chọn cách sống mà mình cho là thoải mái nhất, một khi tìm được thì không có lý do để thay đổi.
Đây cũng chính là kiểu tính cách ISTP mà tác giả đã từng nhắc đến trước đó, đa phần là những người chìm đắm trong cuộc sống khô khan nhưng trong lòng lại rất thoải mái, không thể dứt ra được, lại còn không có nhu cầu cao trong chuyện tình cảm.