Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự - Chương 11




Quý Đông Duẫn đã bắt đầu giải phẫu thi thể của Trần Lăng, kéo dao một đường đến cuối, vạch mở lớp da, màng bụng và tổ chức dưới da, tiếp đó bắt đầu kiểm tra bên trong dạ dày, phán đoán thời gian tử vong qua mức độ tiêu hoá thức ăn.

Lục Nghiễm là một “người quan sát”, phần lớn thời gian đều chỉ đứng một bên, không xem vào cũng không cho ý kiến, chỉ nghe Quý Đông Duẫn giải thích trong quá trình giải phẫu, xem nội dung ghi chép của trợ lý pháp y, đôi lúc cũng sẽ nhìn sang Tiết Bồng đang phụ trách chụp ảnh.

Tiết Bồng từ đầu tới cuối tập trung vào công việc của mình, có vẻ coi Lục Nghiễm như người tàn hình, suốt buổi không để ý đến sự tồn tại của anh.

Quý Đông Duẫn nói: “Quan sát bên trong dạ dày có thể thấy sức ăn của Trần Lăng rất ít, chắc cũng có liên quan đến chứng loét dạ dày của cô ấy. Những khối tảng này là tổ chức loét, với số lượng này thì sau mỗi lần ăn Trần Lăng chắc đều sẽ cảm thấy đau dữ dội. Ngoài ra thì sau khi một người chết đi, cơ vòng ở bàng quang và cơ vòng ở hậu môn, trực tràng sẽ lần lượt mất đi chức năng, lúc này, cơ thể sẽ tự động bài tiết hết mọi thứ trong đường ruột. Nhưng nhìn lượng bài tiết của thi thể thì tình trạng dung nạp một lượng thức ăn ít đã kéo dài được một thời gian.”

Lục Nghiễm âm thầm lắng nghe, trong đầu vô thức phác hoạ trạng thái sinh hoạt của Trần Lăng.

Trần Lăng đã gần bốn mươi tuổi, đến tháng sau là đã mãn hạn tù nhưng sớm đã không còn người thân ở ngoài, trong lòng không có gì để gửi gắm, sau khi ra tù thì lại nên đi đâu?

Thường ngày Trần Lăng ăn rất ít, vì mắc chứng loét dạ dày nên sẽ thường đau dạ dày sau khi ăn, lâu ngày sẽ giảm dần lượng thức ăn. Khi lượng thức ăn ít, không đủ chất dinh dưỡng đi vào cơ thể, cơ thể sẽ càng lúc càng suy nhược, người cũng sẽ càng lúc càng gầy.

Trần Lăng bị chứng loét dạ dày giày vò nhiều năm, gần đây lại càng nghiêm trọng hơn, sớm đã mệt mỏi rã rời, không có tâm trạng cũng không có hơi sức mà chống chọi với bệnh, trong lòng bắt đầu chán ghét, gần đây thì đã nghĩ đến cái chết.

Dù sao nếu cứ sống tiếp như thế này thì về lại thế giới bên ngoài chỉ càng khó khăn hơn, không chỉ phải bỏ ra số tiền lớn mà còn chưa chắc chữa được.

Còn ở trong tù, cô ta không phải mang gánh nặng kinh tế, còn có thể kiếm được một phần lương nhỏ nhờ công việc lao động trong tù.

Thêm vào đó, lần trước khi Trần Lăng được tại ngoại khám bệnh đã phát hiện ra loét dạ dày đã biến chứng thành ung thư, những tế bào ung thư này cũng đã theo máu ở dạ dày di căn đi khắp cơ thể.

Những yếu tố này gộp lại quả thật đều sẽ khiến một người bị bệnh tật giày vò suốt một thời gian dài nảy sinh tâm lí coi nhẹ sự sống, chán ghét cuộc đời.

Chỉ là vì sao một người sắp sửa rời khỏi nhân thế lại phải khâu miệng mình lại trước?

Lục Nghiễm loé lên nghi vấn này trong đầu, anh nhanh chóng hỏi: “Pháp y Quý, trong những vụ án trước kia anh đã bao giờ gặp trường hợp tương tự như vậy không, rõ đã sắp sửa tự sát mà trước khi tự sát còn phải thực hiện hành vi tự hại như vậy?”

Quý Đông Duẫn: “Ý anh là chuyện Trần Lăng khâu miệng mình lại ấy hả?”

Lục Nghiễm: “Đúng vậy.”

Quý Đông Duẫn: “Nói thật thì đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi cũng không thể đưa ra giải thích hợp lí được, nhưng mà trước khi anh tới, tôi vừa phát hiện một thứ từ trong miệng Trần Lăng.”

Lục Nghiễm sững người: “Đó là thứ gì?”

Quý Đông Duẫn đứng thẳng dậy, hất cằm ra hiệu cho Lục Nghiễm nhìn sang xe đẩy bên cạnh.

Trên xe có vài khay kim loại, trong khay là những tổ chức được lấy ra từ trong thi thể, lát nữa sẽ phải tiến hành lưu trữ, còn phải thu thập một vài tổ chức trong số đó đến thực hiện bước kiểm nghiệm tiếp theo.

Trong số một khay có một túi nilon rất nhỏ, trong như loại đựng thuốc viên, trong túi nilon là một mảnh giấy được gấp lại.

Lục Nghiễm dùng nhíp gắp túi nilon lên, đưa đến trước mắt soi dưới đèn, muốn xem xem bên trong viết gì.

Nhưng mảnh giấy được gấp lại rất nhỏ, không chỉ một lớp, chỉ có thể thấy loáng thoáng bên trong có chữ, khó mà xem rõ được nội dung cụ thể. Liệu có phải là di ngôn của Trần Lăng không?

Nếu là đúng vậy thì sao lại phải niêm phong bằng cách này, cô ta hoàn toàn có thể để dưới gối cùng kim chỉ, đợi đến lúc thi thể được phát hiện, di ngôn cũng sẽ được tìm thấy.

Hơn nữa Trần Lăng đã không còn người thân nữa, vẫn còn gì muốn nói với ai sao?

Rõ là việc khâu mảnh giấy vào trong miệng không chỉ là nghi điểm lớn nhất của vụ án này mà cũng là điểm quan trọng.

Kể từ lúc đó, Lục Nghiễm không còn nhắc tới bất cứ vấn đề nào nữa.

Đến khi cả cuộc khám nghiệm kết thúc, Quý Đông Duẫn nói với Lục Nghiễm, dựa vào nội dung cuộc khám nghiệm hôm nay, dù là góc độ vết thắt, dấu vết dây thừng trượt qua để lại trên da hay là các tổn thương khác ngoài cơ thể đều không giống như bị giết ngụy trang thành tự sát.

Cũng có thể nói, cái chết của Trần Lăng có khả năng cao là tự sát, tạm thời có thể loại bỏ khả năng bị mưu sát nhưng kết quả cụ thể hơn còn phải đợi kiểm tra xong tổ chức nội tạng.

Thật ra chỉ nhìn hiện trường vụ án, Lục Nghiễm cũng thiên về hướng Trần Lăng tự sát hơn.

Nếu là bị giết mà không bỏ thuốc trước khi hành động, không khiến người bị hại hôn mê trước, người bị hại bị siết chặt cổ chắc chắn sẽ vùng vẫy kịch liệt.

Dù là tự sát cũng thế, vùng vẫy là phản ứng theo bản năng của cơ thể.

Trong quá trình vùng vẫy, đầu tóc, cổ và cơ thể của người bị hại đều sẽ cọ sát với nệm hoặc mặt sàn, để lại rất nhiều dấu vết.

Người bị hại còn sẽ vô thức cào vào cổ, mong muốn nới lỏng dây thừng, còn sẽ cào vào người tấn công họ, vậy thì da của hung thủ sẽ rất dễ lưu lại vết cào, cũng sẽ có cơ hội lấy được ADN của người bị hại hoặc hung thủ trong móng tay.

Tất nhiên cũng có hung thủ sẽ dùng những cách như bóp cổ, bịt mũi miệng, thậm chí là chèn ép phần ngực để khiến người bị hại tử vong trước rồi ngụy trang thành hiện trường treo cổ tự sát.

Chỉ là hiện trường ngụy trang thành tự sát và hiện trường tự sát sẽ có khác biệt rõ rệt, thêm vào đó, cái chết của Trần Lăng bằng nghĩa với việc xảy ra trong “phòng kín”, trong cùng căn “phòng kín” còn có bốn nữ tù nhân, nếu là hiện trường ngụy tạo sẽ lại dễ bị vạch trần hơn, bên phía trại giam cũng không cần phải viết báo cáo xin trợ giúp từ bên ngoài.

Điều quan trọng nhất là nếu phía trại giam đã nhờ trợ giúp thì chứng tỏ vụ án của Trần Lăng không giống như các vụ tự sát của tù nhân khác, có lẽ phía sau cô ta còn cất giấu bí mật khác.

Hoặc có lẽ những chuyện đó có liên quan đến mảnh giấy này?Lục Nghiễm bước ra từ phòng giải phẫu, trong lúc thay quần áo ở phòng thay đồ, anh đã trầm tư suy nghĩ rất lâu, cho đến khi nhìn thấy tin nhắn Trương Xuân Dương gửi đến.

Khi Lục Nghiễm đến trước thang máy, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tiết Bồng không biết đã đợi ở đó từ bao giờ.

Trông Tiết Bồng rất hời hợt, không có lẫn một chút cảm xúc riêng tư nhưng ánh mắt cô lại rất thẳng thắn.

Lục Nghiễm khựng lại, vừa bước tới đã nghe Tiết Bồng nói: “Tôi đã thử suy nghĩ kỹ về vụ án này, có một chuyện tôi phải nói rõ trước.”

Lục Nghiễm đứng lại tại chỗ, hai người đều không nhấn thang máy.

Lục Nghiễm: “Em nói đi.”

“Trước đó anh hỏi tôi sao Phương Tử Oánh lại chọn thời điểm này để “giao dịch” với tôi.” Tiết Bồng ngừng một lát rồi tiếp tục: “Tôi đã nghĩ về chuyện này, đúng là rất kỳ lạ. Vụ án xảy ra vào rạng sáng, sáng sớm bắt đầu thu thập chứng cứ, căn cứ theo hiện trường vụ án chỉ có thể bước đầu phán đoán là tự sát hay là bị giết. Hiện tại thì dù là người tham gia công tác có kinh nghiệm phong phú nhất cũng không dám ra kết luận trong giai đoạn này, hơn nữa hiện giờ cũng chưa khoanh vùng được đối tượng tình nghi, sao Phương Tử Oánh lại nóng vội tìm tôi bàn điều kiện tới vậy? Thật sự quá là chưa đánh đã khai.”

Lục Nghiễm gật đầu: “Điều này quả thật khó nghĩ, cứ như cô ta biết được có người sẽ đổ cái chết của Trần Lăng lên đầu mình, nôn nóng “thanh lọc” như thế, ngược lại càng đáng nghi hơn.”

Tiết Bồng không tiếp lời, chỉ giơ tay nhấn nút thang máy.

Lục Nghiễm nhìn chăm chăm vào con số bên trên.

Hai người không hẹn mà cùng im lặng, bầu không khí bỗng chốc lại lắng đọng.

Đến khi thang máy phát ra tiếng “ting”, cửa thang mở ra, Tiết Bồng mới nghiêng người sang, lên tiếng lần nữa: “Còn một chuyện nữa.”

Lục Nghiễm vừa định cất bước lại khựng lại.

Anh nghe thấy Tiết Bồng nói: “Bảng giám định của vụ án Vương Xuyên đang được thực hiện, tôi cũng sẽ tham gia, lát nữa sẽ có báo cáo giám định.”

Lục Nghiễm mấp máy môi: “Vất vả rồi.”

Tiết Bồng không để tâm, tiếp tục nói: “Bây giờ anh đã đến đội hình sự, có vài tình huống chắc anh còn chưa hiểu, để tránh xảy ra bất đồng không đáng có sau này, tôi cần nói trước một vài chuyện.”

Lục Nghiễm thở dài, đưa tay ấn giữ nút thang máy, quay đầu nhìn cô.

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào mắt anh, giọng nói lạnh lùng: “Vụ án của đội hình sự cũng rất quan trọng, không hề kém cạnh chống ma tuý. Năng lực của một người thì lại có hạn, muốn làm tốt một việc đã là rất khó, ôm cả hai phía chỉ tốn sức chứ không tốt lành gì. Tôi không mong muốn nhìn thấy vì ai đó nóng lòng muốn lập công mà làm hỗn loạn nhịp làm việc của cả một đội ngũ, tôi cũng không muốn bị liên lụy.”

Lục Nghiễm biến sắc nhưng không tiếp lời.

Ông bà ta nói đánh người đừng có vả mặt nhưng lời nói của Tiết Bồng lại vả chan chát vào mặt Lục Nghiễm, dù bên cạnh không có người thứ ba nghe thấy thì cũng đủ khó đỡ.

Hơn nữa dù là xét về chức vụ hay là về nhân tình thế thái thì phía kiểm nghiệm dấu tích cũng nên dùng lời ngon tiếng ngọt với đội phó chi đội mới phải, dù sao thì sau này còn phải công tác dài dài, lại còn thường xuyên phải đụng độ bàn bạc tình tiết án.

Nhưng Tiết Bồng lại không chừa lấy chút mặt mũi.

Một lúc sau, Lục Nghiễm mới lên tiếng: “Anh sẽ nhớ lấy lời em nói.”

Giọng nói của anh lại rất hòa nhã, như là không hề giận dỗi.

Tiết Bồng nhanh chóng bật cười, còn có chút mỉa mai: “Mong là như vậy, anh tự thu xếp ổn thoả nhé.”

Tiết Bồng quay người rời đi, phía sau cũng vọng tới tiếng cửa thang máy khép lại, Lục Nghiễm đã xuống lầu.

Tiết Bồng rẽ qua hành lang, đang chuẩn bị về Khoa kiểm nghiệm dấu vết tiếp tục công việc, ai ngờ vừa qua ngã rẽ lại nhìn thấy Mạnh Nghiêu Viễn khom lưng bên tường cười dị hợm.

Tiết Bồng ngẩn người nhưng chỉ liếc nhìn y rồi lại tiếp tục đi tới trước.

Mạnh Nghiêu Viễn toác miệng cười, bật ngón cái với cô: “Đỉnh cao!”

Tiếp đó lại chạy bước nhỏ cạnh Tiết Bồng, vừa đi vừa nói: “Một thành viên cỏn con của khoa mà lại dám ăn nói ngông cuồng như vậy với đội phó chi đội, bà ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Còn muốn làm ăn không vậy!”

Tiết Bồng không thèm quan tâm tới Mạnh Nghiêu Viễn quái gở, đi thẳng vào phòng trà.

Nhân lúc Tiết Bồng pha cà phê, Mạnh Nghiêu Viễn lại sáp tới trước mặt cô, nhỏ tiếng hỏi: “Này, bà nói nhỏ tôi nghe thử, hai người rốt cuộc có quan hệ thế nào vậy? Kẻ thù hả? Hay là người yêu?”

Tiết Bồng không lên tiếng, đổ lưng lưng nửa ly nước nóng, khuấy đều cà phê.

Mạnh Nghiêu Viễn lại nói: “Bà đừng có quên đây là Chi đội Hình sự đấy, ai ai cũng là thần phá án, chỉ một chút dấu tích thôi cũng chẳng thoát khỏi mắt thánh của chúng ta! Tôi khuyên bà khai ra đi, nhân lúc còn sớm này, để còn được xử lý khoan hồng. Với lại chuyện trai gái thì cũng chỉ vậy thôi, trai chưa vợ gái chưa chồng, cũng có gì xấu mặt đâu. Hơn nữa mình có tình có nghĩa với nhau mà, lỡ đâu mai mốt bất cẩn bị ai biết được thì có khi tôi còn giấu cho bà được thì sao?”

Tiết Bồng vẫn không lên tiếng, đổ thêm chút nước mát vào ly.

Mạnh Nghiêu Viễn vẫn không dẹp mộng “Đúng rồi, đám Trương Xuân Dương cũng thấy chuyện này sai sai rồi, còn hỏi nhau trong nhóm Wechat đấy, bà đoán xem đội phó Lục trả lời sao?”

Tiết Bồng cuối cùng cũng ngừng lại, liếc mắt nhìn Mạnh Nghiêu Viên.

Mạnh Nghiêu Viễn cười bảo: “Nguyên văn là: Không thể coi là thân, cũng chưa từng hẹn hò. Hí hí, cho tôi phỏng vấn tí nha, anh ta nói đúng không vậy? Hai người thật sự chưa từng hẹn hò hả? Thật sự không thân hả? Bà nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời nha, coi chừng mai mốt nghiệp quật ấy!”

Tiết Bồng nhìn Mạnh Nghiêu Viễn chằm chằm mấy giây, ánh mắt không chút thay đổi, tiếp đó lại bưng ly trước mặt y, đưa đến trước miệng uống một ngụm, cực kỳ bình tĩnh từ đầu tới cuối.

Sau đó, dưới con mắt chăm chăm không rời của Mạnh Nghiêu Viễn, Tiết Bồng hời hợt hỏi: “Ông kiểm tra mảnh giấy lấy ra từ trong miệng Trần Lăng chưa? Bên trong có gì?”

Chủ đề đột nhiên thay đổi.

Mạnh Nghiêu Viễn chửi thề một tiếng rồi nói: “Hoàn toàn chẳng cần kiểm tra, giấy trắng mực đen rõ ràng, cũng không có dấu vết cố tình ngụy tạo, làm uổng công tôi hào hứng!”

Tiết Bồng: “Ồ, viết gì thế? Di thư à?”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Cũng không thể coi là vậy, chỉ có mỗi một dòng: “Câu chuyện của chúng tôi phải bắt đầu được kể từ ba mươi lăm năm trước.” Thú vị không? Bà nghĩ “chúng tôi” ở đâu ra, còn gồm có ai nữa? Tôi nhớ cô Trần Lăng này hình như đã gần bốn mươi rồi, dù là muốn kể chuyện của mình cũng phải kể từ bốn mươi năm trước chứ, đúng không…”

Tiết Bồng khựng lại.

Phải bắt đầu được kể từ ba mươi lăm năm trước?

Nghe có vẻ quái gỡ nhưng nghĩ kỹ thì lại hình như không có gì đặc biệt.

Hơn nữa chỉ có một câu như thế, sau phải “giấu đi” bằng cách này chứ? Trần Lăng đang muốn thu hút sự chú ý của ai hay là đang mong có người dựa vào câu nói này mà tìm hiểu câu chuyện của cô ta khi còn sống?

Tiết Bồng vừa nghĩ vừa bưng ly cà phê ra khỏi phòng trà.

Mạnh Nghiêu Viễn ngẩn người, vội vàng đuổi theo: “Này, tôi trả lời câu hỏi của bà rồi, bà còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu đấy!”

Nửa tiếng sau, Lục Nghiễm đã về đến phòng làm việc Chi đội Hình sự, máy tính trước mặt đang mở một đoạn camera được trích xuất, chính là đoạn camera mà Trương Xuân Dương đã xem cả buổi sáng để trích ra.

Trong đoạn video, có một người đàn ông bịt rất kín, rẽ đúng sang một con hẻm trong phố quán bar.

Cả đoạn đường gã đều bám lấy rìa, cúi đầu, từ đầu đến cuối đều không nhìn xung quanh, dường như rất quen thuộc với địa hình bên trong.

Chỉ là góc camera có điểm mù, chỉ có thể quay được người đàn ông đi vào nhưng lại không quay được hình ảnh sau khi đi vào.

Mười lăm phút sau, người đàn ông bước ra từ bên trong, vẫn che chắn rất kỹ càng nhưng bước đi nhanh hơn thấy rõ.

Người đàn ông men theo đường cũ, quay người ở con hẻm nhỏ thông ra đường lớn.

Vào lúc này, đầu hẻm lại xuất hiện một bóng người, đó chính là Lục Nghiễm vừa rẽ vào hẻm.

Hai người sượt qua nhau, còn đụng trúng vai nhau.

Lục Nghiễm quay đầu nhìn người đàn ông nói, còn nói cả “xin lỗi”.

Xem đến đây, Lục Nghiễm sững người.

Người đàn ông từ đầu tới cuối không để lộ mặt trong video này rất có thể là nghi phạm trong vụ án Vương Xuyên, mà anh lại từng tiếp xúc với tên nghi phạm này trong con hẻm.

Lục Nghiễm nhắm mắt lại, đưa tay gõ trán, muốn tìm được chút thông tin hữu ích từ trong trí nhớ.

Phải rồi, anh nhớ ra rồi, tối qua anh quả thật đã đụng phải một người ở đầu hẻm.

Người kia đi rất nhanh, rất gấp nhưng anh không nhìn thấy mặt của y, vào lúc anh quay đầu lại, người kia đã đi được mấy bước rồi, chỉ còn để lại một cái bóng.

Lục Nghiễm căng cứng mặt, kéo camera ghi hình lại thời điểm ban đầu, xem đi xem lại mấy lần.

Lúc này, ba người là Trương Xuân Dương, Phương Húc, Lý Hiểu Mộng đang ngồi ở vị trí của mình, trong mười mấy phút này, ba người đã nhìn nhau được mấy lần, không ai nói gì, trong lòng càng hồi hộp khỏi phải bàn.

Tuy sau khi quay lại, Lục Nghiễm không hề nhắc tới cái phốt trong nhóm Wechat nhưng cả bọn dù gì cũng “có tật giật mình”, sợ cái câu “chó sủa là có không cắn” thành sự thật, lỡ đâu Lục Nghiễm là loại người ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng lại ghim gút, tính sổ bất cứ lúc nào thì cuộc sống sau này hắn là đặc sắc.

Một lúc sau, Lý Hiểu Mộng lại liếc mắt với Trương Xuân Dương, ra hiệu cho y mau chóng ra chủ đề làm dịu bầu không khí.

Ai ngờ lúc này Lục Nghiễm lại gọi tên: “Trương Xuân Dương.”

Trương Xuân Dương giật thót, bật dậy từ trên ghế theo phản xạ có điều kiện: “Vâng, thưa đội phó Lục!”

Lục Nghiễm ngước mắt, chỉ vào cái bóng người đàn ông trên màn hình nói: “Ngoài hình thái đặc trưng của người này trong camera, còn có một chi tiết tôi nhớ rất rõ, trên người hắn có một mùi rất lạ.”

Mùi?

Trương Xuân Dương không dám chậm trễ, lập tức ghi chú lại rồi hỏi: “Vậy cụ thể là mùi như thế nào?”

Lục Nghiễm cụp mắt như đang nhớ lại.

Trương Xuân Dương vừa quan sát sắc mặt anh vừa cho ví dụ: “Có phải là mùi của một loại xà phòng nào đó không? Hay là nước hoa? Hay là dầu gội, sữa tắm hoặc…”

“Đều không phải.” Lục Nghiễm nhịp nhịp ngón tay trên bàn nói: “Ngửi thấy như một loại hương liệu thực vật nào đó nhưng tôi không hình dung được, còn có hơi hăng nữa. Đúng rồi, lúc tôi đi ngang qua có đụng phải vai hắn, có lẽ có thể phát hiện được gì từ trên quần áo tôi mặc hôm qua…”

Lục Nghiễm ngừng lại mấy giây rồi lại hỏi: “Điều tra các mối quan hệ xã hội của Vương Xuyên thế nào rồi?”

Hứa Trăn đi theo tới, chia một bản ghi chép thông tin ra cho Lục Nghiễm: “Gần đây Vương Xuyên có rất ít hoạt động xã giao, tôi đã hỏi vài người bạn của anh ta, bọn họ đều nói đã từng hẹn Vương Xuyên nhưng anh ta đều từ chối với lý do có việc, bảo là mình đang bận. Tôi đã điều tra điện thoại của anh ta, chỉ có hai số điện thoại là anh ta liên hệ nhiều nhất trong nửa tháng nay, giờ đã thành số không chủ rồi.”

Hai số điện thoại đã được khoanh tròn bằng bút đỏ, Lục Nghiễm liếc nhìn, chỉ vào một trong số đó: “Số này trước đây được một nơi phân phối ma tuý dùng.”

Hứa Trăn nói tiếp: “Vương Xuyên vừa xảy ra chuyện, số này đã bị bỏ, xem ra thông tin rất nhanh nhạy.”

Lục Nghiễm: “Người này tên là Trương Lực, còn có biệt danh là Xuyên Tử, cậu tra theo manh mối này chắc chắn sẽ có thu hoạch.”

Chỉ là anh nói xong, Hứa Trăn lại không trả lời, dường như còn hơi chần chừ.

Lục Nghiễm hỏi: “Sao thế?”

Lúc này Trương Xuân Dương mới nói nhỏ: “Chuyện là thế này, đội phó Lục, bên chống ma tuý đã viết xong báo cáo, mai là phải giao vụ này sang… với lại bên đội trưởng Lâm cũng hối gắt lắm.”

Lục Nghiễm im lặng mấy giây rồi ậm ừ.

Lần này thì hoàn toàn không còn ai lên tiếng.

Trương Xuân Dương và Hứa Trăn lại đứng đó một lúc, cả hai cũng không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ mới tiếp xúc có một ngày, cũng không hiểu tính khí của Lục Nghiễm, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, quay về chỗ ngồi của mình.

Sau đó lại thêm vài phút nữa, Lục Nghiễm vẫn tiếp tục ngồi đó duy trì tư thế ban nãy, cúi mày cụp mắt không biết đang nghiên cứu cái gì, cũng không nhìn ra được cảm xúc gì.

Cho đến khi điện thoại sáng lên, một tin nhắn được gửi đến.

Là tin nhắn đến từ Tề Vận Chi, mẹ của Lục Nghiễm: “Nghiễm à, chú Tần của con đi công tác về rồi, tối đến có về sớm chút được không, mình cùng ăn một bữa nhé?”

Lục Nghiễm dùng ngón cái ấn vài con chữ trên màn hình: “Vâng ạ.”
Giải thích từ vựng:

Đặc điểm của hiện trường vụ án giết người ngụy trang thành tự sát rất khác với đặc điểm của hiện trường tự sát, thế nên thông thường lúc thu thập chứng cứ tại hiện trường vụ án sẽ biết được đại khái là bị giết hay tự sát.

Rất nhiều cơ quan trong khoang bụng bị bao bởi màng bụng, vạch lớp màng bụng ra mới có thể nhìn thấy các cơ quan như gan, dạ dày vân vân.

Chương trước có nhắc đến người bị loét dạ dày sẽ đau dạ dày sau khi ăn, đó là bởi vì dạ dày đã bắt đầu chức năng tiêu hoá. Khối tảng trong dạ dày chính là tổ chức loét, người bị loét dạ dày thời gian dài có tỷ lệ sẽ biến chứng thành ung thư. Nếu là loét đường ruột, cơn đau sẽ đến muộn hơn một chút, phải đợi đến khi thức ăn được tiêu hóa xong rồi đi vào đường ruột.