Một tiếng đồng hồ sau, Lục Nghiễm lái xe tới một khoảng đất trống gần hiện trường vụ án nhất, con đường bên trong nhỏ hẹp, không chạy xe vào tiếp được.
Trên khoảng đất trống này, băng cảnh giới đã được giăng lên, vài chiếc xe cảnh sát còn sáng đèn đang đậu, còn có cảnh sát đang tìm kiếm khắp nơi.
Lúc Lục Nghiễm xuống xe, có cảnh sát lập tức đi tới, Lục Nghiễm giới thiệu nhanh rồi hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào?”
Người cảnh sát kia ngẩn người, không ngờ đội phó chi đội lại đến nhanh như thế, tiếp đó bèn nói: “Báo cáo, đại đội hình sự phân cục chúng tôi đã tiến vào hiện trường, đang thu thập chứng cứ bên trong.”
Lục Nghiễm gật đầu, nói rằng người của chi đội cũng đã sắp đến, dứt lời bèn luồn qua băng cảnh giới, men theo con đường nhỏ đi sâu vào trong.
Ở đây, cỏ mọc cao khắp lối, ở lối sâu hai bên còn cao đến nửa người, thường sẽ chẳng có ai đến nơi như thế này, hơn nữa, nhà dân gần nhất còn cách tần sáu, bảy trăm mét, dù bên này có chuyện gì xảy ra, có người kêu cứu thì bên kia cũng sẽ không nghe thấy.
Gần đây có một nhà máy bỏ hoang, trước và sau có hai đường đi vào, một đường chính là con đường nhỏ này, đi bộ khá nhanh là đến cửa sau nhà máy, còn một đường nữa gần đường lớn hơn, xuống xe đi chưa mấy bước là tới cửa chính.
Nhưng hiện giờ Lục Nghiễm không lo nổi tới việc cái nhà máy bỏ hoang đó trông như thế nào, anh nhanh chóng đi thẳng tới cuối con đường nhỏ, quả thật đã nhìn thấy một căn nhà cũ nát, căn nhà được đóng bởi tôn và ván gỗ, trông không được kiên cố lắm, trước cửa có vài luồng sáng đèn pin, bên trong cũng có ánh sáng của đèn chiếu sáng khẩn cấp.
Ánh sáng đèn pin chiếu tới Lục Nghiễm, anh vô thức nheo mắt, nghe thấy cảnh sát cầm đèn pin nói: “Có phải là đội phó Lục không?”
Lục Nghiễm gật đầu, đi tới trước, kẹp thẻ ngành trước ngực áo, nhìn vào trong căn nhà hỏi: “Tình hình thế nào?”
Trong nhà có vài cảnh sát của phân cục phía Nam, ai nấy cũng đều mặc đồ bảo hộ, có người đang ngồi xổm, có người đang đứng, trong số đó còn có cả chuyên viên kỹ thuật đang thu thập chứng cứ.
Lục Nghiễm thấp thoáng thấy được hai cánh tay người dưới sàn xuyên qua kẽ hở giữa mấy bóng người, có người đang chiếu đèn khẩn cấp vào đó, hai cánh tay đó trắng bệch, không chút huyết sắc, dường như máu đã chảy cạn.
Lục Nghiễm cầm lấy găng tay và khẩu trang cảnh sát khác đưa sang rồi đeo vào.
Lúc này, một người bước ra từ trong nhà, vừa thấy Lục Nghiễm đã lên tiếng tự giới thiệu trước: “Chào đội phó Lục, tôi là Hạ Minh, đến từ đại đội hình sự của phân cục khu phía Bắc.”
“Chào đội trưởng Hạ.” Lục Nghiễm chỉ cười mỉm.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Hai người đều không bắt tay nhau, cũng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người kia, chỉ có thể nhìn thấy chút ánh mắt chờ vào tí ánh sáng yếu ớt.
Lục Nghiễm đã từng nghe tới cái tên Hạ Minh, mấy năm trước, gã từng lập được công hạng ba một lần, lại còn nhờ vào vụ án của Địa Ốc Thừa Văn, phân cục khu phía Bắc có công phá án, có cống hiến trong cả vụ án liên hoàn.
Đến nay, Hạ Minh đã là đội trưởng đại đội hình sự của phân cục khu phía Bắc, nếu như không có gì ngoại lệ thì tương lai chắc sẽ thành Cục Trưởng của phân cục.
Giới thiệu xong, Lục Nghiễm lại hỏi: “Tình hình bên trong thế nào?”
Hạ Minh thuật lại: “Hiện tại đã chứng thực được là cánh tay của nam giới, máu cũng đã khô, theo pháp y suy đoán sơ bộ thì chắc cánh tay đã được cắt vào khoảng một đến hai ngày trước, nơi này cũng không phải hiện trường đầu tiên, những chuyện khác phải đợi giám định chi tiết.”
Lục Nghiễm nhíu mày, khẽ cúi đầu, lại nhìn liếc vào trong phòng, trao đổi nhanh với Hạ Minh mấy câu, cho biết cánh tay cần được đưa đến phòng thực nghiệm chi đội để tiến hành giám định, còn phải đối chiếu với các bộ phận khác trước đó của Hoắc Ung.
Đang nói tới đây, lại có thêm vài người đi tới cuối con đường nhỏ.
Lục Nghiễm và Hạ Minh cùng nhìn sang, những người đang đi tới là Lý Hiểu Mộng, Trương Xuân Dương cùng vài cảnh sát hình sự khác, đi sau còn có Tiết Bồng và Quý Đông Duẫn.
Vì ở hiện trường đã có chuyên viên kỹ thuật giám định của phân cục khu phía Bắc đang thu thập chứng cứ, thế nên chi đội không cần chi đội không cần đưa quá nhiều người đến, hơn nữa còn phải chừa người ở lại trực.
Lục Nghiễm nhìn sang Tiết Bồng và Quý Đông Duẫn rồi nói nhanh: “Bên trong đủ người rồi nhưng vẫn chưa xem xung quanh, lát nữa mọi người đi xung quanh xem tình hình với tôi, có khi còn có cơ hội tìm được chút dấu vết hung thủ để lại.”
Một lát sau, hiện trường chia thêm một đội phụ trách công tác giám định xung quanh.
Hạ Minh lại gọi thêm một chuyên viên kỹ thuật đi cùng nhóm Lục Nghiễm, chia thành hai nhóm nhỏ, một nhóm thu thập chứng cứ ngoài rìa căn nhà, nhóm còn lại đi sâu vào bụi cỏ thu thập chứng cứ.
Đáng ra những trường hợp thế này phải đợi đến tối mới hành động, một là vì trời tối thì khó nhìn hơn, dễ bỏ sót những thông tin then chốt, còn sẽ bất cẩn phá hoại dấu vết hung thủ để lại, thế nhưng Lục Nghiễm đã xem dự báo thời tiết, nửa đêm e là sẽ có mưa to, nếu thật sự mưa thật thì đến sáng mai, rất nhiều dấu vết đều sẽ bị rửa trôi.
Vài phút sau, Tiết Bồng thay đồ bảo hộ, chuẩn bị xử lý côn trùng rắn rết, đi cùng nhóm Lục Nghiễm vào bụi cỏ.
Theo lời dân trong thôn gần đó, thường ngày họ sẽ không tới đây, nhất là vì bên này rất âm u, trời còn chưa tối, xung quanh đã trông có chút u ám kinh dị, người lớn sẽ không đến, càng không cho con cái mình chạy đến chơi.
Dân trong thôn còn nói, có lần đám trẻ ham chơi lạc tới đây, những đó đã là chuyện trước đó một tháng, nhưng mà khi đó, mọi người cũng đã tìm được chúng ở gần căn nhà, hoàn toàn không vào sâu trong bụi cỏ.
Thế nhưng trên đường từ con đường nhỏ thông ra bụi cỏ lại có một nhóm dấu chân đạp lên cỏ, nơi bị dấu chân giẫm lên còn có dấu vết cỏ bị dao bén cắt đứt, những phần bị cắt rơi khắp xung quanh.
Lần theo dấu vết bị cắt và cỏ vụn dưới đất để suy đoán, đây chắc đã là chuyện từ một hai ngày trước, cũng có nghĩa là vào khoảng trước hoặc sau khi hai cánh tay bị cắt đứt, có người đi đã đi sâu vào bụi cỏ, còn dùng vật sắc bén để mở đường.
Người này rất có thể là nghi phạm.
Tiết Bồng lấy một ít cỏ bị cắt đứt, sau đó lại cầm hộp dụng cụ, đi vào sâu trong bụi cỏ cùng cả nhóm.
Những người phía trước đi rất chậm, vừa đi vừa tìm kiếm dấu vết khả nghi, thế nhưng suốt dọc đường, ngoài những dấu chân không rõ mấy cũng đám cỏ bị cắt đứt thì không còn nhìn thấy gì khác.
Đi được khoảng năm mươi mét, cả nhóm nghe thấy tiếng nước chảy.
Đi thêm tới trước, đèn khẩn cấp chiếu rọi một khoảng hồ nhỏ, bụi cỏ cũng thưa dần, dưới đất xuất hiện những dấu chân rõ ràng hơn.
Nhìn về trước theo phía ánh đèn, những dấu chân tiếp tục đi tới bên hồ, trên vũng bùn lắng bên bờ có hai cái túi nilon đen, căng phồng, gió thổi qua, cái túi còn phát ra tiếng động.
Nhìn thấy cảnh này, cả nhóm đều giật thót tim, nghĩ đến cùng một chuyện.
Trương Xuân Dương và Lý Hiểu Mộng vô thức nhìn sang Lục Nghiễm, nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Chia ra hai bên đi vòng sang, đừng phá hoại dấu vết đi thẳng suốt con đường này.”
Sau đó, Lục Nghiễm lại quay người nói với Tiết Bồng: “Giao cho em đường ở giữa, em cứ chầm chậm thôi, không gấp. Bọn anh tới trước xem là thứ gì trước.”
Tiết Bồng khẽ gật đầu, không lên tiếng, nhanh chóng đặt hộp dụng cụ xuống, lấy đồ đạc ra, bắt đầu thu thập dấu chân trên đất.
Vì đất ở đây khá ẩm ướt, rất dễ để lại dấu chân, có thể thấy rõ đây là cỡ giày khoảng số ba mươi bảy đến ba mươi tám, hoa văn dưới đế giày khá to, bên trên là đường gợn sóng lớn, phía dưới là vài lằn ngang.
Kiểu đế giày thế này rất dễ bám in đất, thường sẽ là ủng đi mưa hoặc ủng leo núi, rất thích hợp đi ở những con đường nhỏ trơn trượt gập ghềnh thế này.
Dấu giày không sâu lắm, cũng không bị nước mưa rửa trôi như vụ án của Trình Lập Huy, lưu lại được khá hoàn chỉnh, thêm vào đó, với độ lún này, người này chắc có lẽ khá gầy.
Tiết Bồng men theo dấu chân đi xuống, vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm những thứ khả nghi khác, cho đến lúc đi tới chỗ gần bên hồ, nhóm Lục Nghiễm đang đợi ở đó.
Bọn họ chỉ mở he hé hai cái túi dưới đất, nhìn vào trong qua kẽ hở, hoàn toàn không phá hoại nguyên trạng chiếc túi, lúc tới gần, Tiết Bồng cảm nhận được ngay bầu không khí cực kỳ khác thường.
Không cần phải hỏi thì Tiết Bồng cũng đã tự liệu được.
Tiết Bồng nhìn xuyên qua khe hở Lục Nghiễm đã mở ra, nhìn thấy một đống máu thịt nhầy nhụa dưới ánh đèn yếu ớt, cô cau mày, đồng thời ngửi thấy một mùi cực hăng.
Là Formalin.
Chẳng trách quanh hai cái túi này không có ruồi nhặng.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tiết Bồng cầm dụng cụ bắt đầu nhanh việc kiểm tra dấu vết trên túi, Lục Nghiễm cùng cầm bộ đàm liên lạc với Quý Đông Duẫn trong nhà, bảo gã tới đây.
Dưới cái túi đã ướt một mảng, ngoài Formalin thì còn dính chút nước hồ và đất bên cái hồ này, có lẽ còn có một số vi sinh vật.
Tiết Bồng thu thập mẫu cỏ, nước hồ, đất và cả một ít các loại tảo ở đây.
Đến lúc hoàn thành xong tất cả công tác, Quý Đông Duẫn và trợ lý Thần cũng men theo con đường nhỏ ra tới.
Tiết Bồng nhường chỗ lại cho Quý Đông Duẫn, công việc của Quý Đông Duẫn khá là đơn giản, ngoài việc thu thập vài vật chứng sinh vật, quan trọng nhất là không được phá hoại tính hoàn chỉnh của túi nilon, sau đó còn phải đem cả cái túi về, đợi về đến phòng thực nghiệm lại mở ra tiến hành khám nghiệm tử thi, đưa các mẫu đi lần lượt các phòng khoa khác nhau.
Quý Đông Duẫn chỉ mở he hé một chút ở miệng túi, phán đoán thông qua hình thái xương và chất thịt, xác định được đây là tổ chức cơ thể người.
Cùng lúc đó, Lục Nghiễm cũng gọi thêm vài người tới tìm kiếm xung quanh.
Cả quá trình thực hiện công tác tìm kiếm duy trì hơn ba tiếng đồng hồ đến tận nửa đêm, trời bắt đầu có sấm chớp, công tác tìm kiếm cũng kết thúc, tìm được tổng cộng bảy túi đồ.
Có hai túi được vứt bên hồ, năm túi còn lại đặt trong bụi cỏ, có túi được đặt dưới gốc cây, đủ kích cỡ lớn nhỏ nhưng vì vấn đề môi trường xung quanh nên không tiện mở ra ghép lại, chỉ có thể ước lượng qua trọng lượng và khối lượng.
Đến lúc rút đội, trời cũng bắt đầu mưa như trút nước.
Tiết Bồng vốn phải tăng ca trong phòng thí nghiệm, thấy hơi mệt trong người, ai ngờ đi làm nhiệm vụ chuyến này lại đánh bay luôn cả cơn buồn ngủ, hết sức hào hứng suốt cả quá trình, đến tận khi lên xe, cảm giác hứng khởi mới dần biến mất, cơn buồn ngủ lại dần ập tới.
Tiết Bồng ngồi ở băng sau, lim dim nhưng không ngủ, nghe thấy Lý Hiểu Mộng và Trương Xuân Dương nói chuyện trên xe.
Lục Nghiễm ngồi ở ghế phụ, rất ít khi xen vào, anh đang suy nghĩ về thông tin của vụ án.
Địa điểm vứt xác này có chút làm cho người ta phải suy nghĩ.
Trước đó, hung thủ đã khua chiêng gõ trống đủ mọi kiểu, còn để lại thông tin then chốt trên mạng cùng với bức tranh vẽ tay, sao tới lúc vứt xác lại có vẻ sơ sài như thế? Cứ như là vứt đại đi vậy, hoàn toàn không có trình tự gì.
Hơn nữa chắc chắn là căn nhà được đóng bởi tôn và ván gỗ kia chắc chắn không phải hiện trường đầu tiên, hung thủ nhất định đã phân xác ở nơi khác rồi mới cho vào túi đem đến đây.
Để làm được việc này, cần phải có phương tiện giao thông, hơn nữa còn cần một lượng lớn Formalin để ngâm xác.
Hiện tại xem ra hung thủ chắc là nữ giới, độ sâu và kích thước dấu chân để lại đều đã chứng tỏ điều này, xung quanh cũng không phát hiện ra dấu chân của nam giới nào lạ, cũng có nghĩa là người phụ nữ này đã lái xe chở xác đã được phân sẵn tới đây rồi mang vứt từng túi.
Người phụ nữ này là ai? Cũng gan trời thật đấy, một mình tới gần đó thì thôi không nói, lại còn dám chở xác.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm đột nhiên lên tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện của Trương Xuân Dương và Lý Hiểu Mộng: “Có phải gần chỗ vứt xác có một cái nhà máy bỏ hoang không?”
Hơn nữa, họ cũng đã phát hiện ra dấu chân trên đường từ cổng nhà máy đến căn nhà nhỏ.
Hai người cùng ngẩn ra, Lý Hiểu Mộng đáp nhanh: “Người của phân cục khu phía Bắc đã sang đó rồi, bảo là cửa sau và cửa trước đều đã dùng vòng khóa lớn khóa cứng lại rồi, không mở ra được, nhưng mà cũng đã giăng niêm phong xung quanh rồi, có người canh ở đó, đợi hết mai hết mưa, đầy đủ nhân lực lại đập khoá ra vào xem.”
Lục Nghiễm không nói gì, chỉ gật đầu.
Cho đến khi Trương Xuân Dương hỏi: “Đội phó Lục, anh nghi ngờ cái nhà máy bỏ hoang đó sao?”
Lúc này, Tiết Bồng cũng mở mắt nhìn về phía Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm nói: “Lái xe đến gần đó, vác ngần ấy túi nilon xuống xe, còn phải xách chúng vào bụi cỏ, tìm nơi để vứt, không ít việc đâu. Tại sao hung thủ lại chọn vứt xác ở đây, nơi này ít có người tới lui, đột nhiên lại có người lạ lái xe tới, người dân gần đó không nghi ngờ sao?”
Trương Xuân Dương nói theo: “Phải đấy, muốn vứt xác thì tìm đại cái thùng rác khuất khuất chút cũng được mà.”
Lục Nghiễm gật gù: “Trừ phi ở đây có gì đó rất thu hút hung thủ, khiến hung thủ bắt buộc phải chọn nơi này, ví dụ như là chỗ để phân xác.”
Lý Hiểu Mộng nín thở: “Không phải chứ… trong cái nhà máy đó sao? Cửa khoá chết luôn rồi mà.”
Trương Xuân Dương: “Thì cũng có thể là hung thủ khoá mà.”
Lục Nghiễm nhìn Tiết Bồng qua kính chiếu hậu: “Tiết Bồng, em thấy sao?”
Lục Nghiễm vừa nói thế, Lý Hiểu Mộng và Trương Xuân Dương đều im lặng.
Tiết Bồng nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng mấy giây mới nói: “Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ chọn một căn phòng dễ dàng thực hiện hành động, diện tích không được nhỏ quá, cũng không được chọn nhà ở, rất khó để làm sạch, tốt nhất là chọn một nơi có làm dơ đến cỡ nào cũng không cần dọn dẹp, dạng như kho chứa ấy.”
“Muốn giết hại một người thật tàn nhẫn, cần phải xử lý cách âm, vì dù có cho uống thuốc mất tiếng thì trong suốt quá trình cũng sẽ phát ra âm thanh, nạn nhân sẽ vùng vẫy. Hơn nữa nạn nhân là nam giới trưởng thành, muốn không chế được thì cần phải có một số đạo cụ, máy móc, còn phải có dây thừng đủ lực để cậu ta không thể thoát ra được. Tất nhiên là phân xác thì cũng cần dụng cụ, còn cần có rất nhiều nước thuốc. Gộp tất cả những yếu tố này thì tố nhất cần có một không gian riêng lẻ như kiểu phòng giải phẫu ấy.”
Phân tích như thế thì nhà máy bỏ hoang là nơi đáng nghi nhất.
Nhưng đêm nay gấp gáp, phải mang thi thể về phòng thực nghiệm, tiến hành công tác khám nghiệm tử thi và giám định dấu vết trước.
Nếu nhà máy bỏ hoang đó thật sự là địa điểm phân xác, điều này có nghĩa là ngày mai còn có một trận chiến lớn hơn.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Sau khi những mảnh thi thể được đưa về phòng thực nghiệm, tất cả mọi người đều bận tối mắt tối mũi.
Hiện giờ vụ án đã tăng cấp từ án bắt cóc thành án giết người phân xác, với vụ án phân xác, công tác khám nghiệm cần có vài bước đặc biệt, đầu tiên là giám định chủng loại, phán đoán xem những mảnh thi thể được mang người có phải là của con người cả không.
Sau khi xác định là người, lại phải phân tích xem có phải cùng một người không.
Cả hai bước này đều không khó, các mảnh thi thể nhanh chóng được đưa lên bàn giải phẫu pháp y, tiến hành ghép nối ngay tại chỗ.
Tuy hung thủ đã phân xác người chết nhưng lại còn phá hoại mảnh thi thể lần thứ hai, bề mặt của mảnh thi thể được giữ khá là nguyên vẹn, sau khi ghép nối, về cơ bản có thể xác nhận là cùng một người.
Nhưng vấn đề là chỉ thiếu mỗi phần đầu.
Hiện giờ chỉ có thể tiến hành nhận dạng từ phần đầu trở xuống.
Pháp y vẫn là Quý Đông Duẫn, Tiết Bồng phụ trách công tác kiểm nghiệm dấu vết.
Việc nhận dạng về cơ bản chỉ nhìn là biết, người chết là nam giới, xét theo độ phát triển của xương thì ở khoảng hai mươi lăm tuổi, nếu tính cả phần đầu, chắc sẽ cao gần một mét tám, trạng thái trưởng thành tốt, cân nặng trung bình, thuộc nhóm người thường hay rèn luyện thể hình.
Trợ lý Thần nhanh chóng lấy mẫu tổ chức trên mảnh thi thể mang đến phòng giám định ADN, nhờ đồng nghiệp trực tiến hành đối chiếu với ADN của Hoắc Ung.
Tiết Bồng cũng nhanh chóng hoàn thành công tác thu thập dấu vân tay, sau khi khám nghiệm tử thi sẽ mang tới khoa kiểm nghiệm dấu vết đối chiếu.
Sau bước đầu khám nghiệm, nguyên nhân tử vong có lẽ do mất quá nhiều máu, thế nhưng trên cái xác không nguyên vẹn này, ngoài phần đầu còn thiếu, còn có hai điểm rất kỳ lạ.
Nội tạng của người chết đã bị moi sạch.
Hơn nữa tay nghề mở lồng ngực rất thuần thục.
Quý Đông Duẫn quan sát vết thương, miệng lẩm bẩm: “Tay nghề thế này, chắc chắn là có chuyên môn.”
Tiết Bồng vừa chụp ảnh vừa nói: “Chắc là người trong ngành đấy.”
Quý Đông Duẫn ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tiết Bồng, Tiết Bồng lại nói: “Ý em là người này cũng là bác sĩ, lại còn là bác sĩ ngoại khoa hoặc lâm sàng.”
Quý Đông Duẫn gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế.”
Tiết Bồng hỏi: “Theo anh thấy thì người này là nam hay là nữ?”
Quý Đông Duẫn nói: “Khả năng cao hơn có lẽ là nam, phái nữ rất ít người có lực như thế, nhưng mà nếu có dụng cụ trợ giúp thì nữ cũng làm được.”
Đang nói đến đây thì Lục Nghiễm bước vào.
Lục Nghiễm đi tới bàn mổ, đang định hỏi tình hình thì nhìn thoáng thấy thi thể, lập tức sững người.
Ánh mắt anh lướt nhanh qua xương ngực trống không, đưa xuống phần dưới của thi thể.
Đó chính là nguyên nhân khiến anh thấy kinh hoàng, cũng là điểm kỳ lạ thứ hai của thi thể.
Đây đúng là một thi thể nam giới, bên dưới cũng có dương v*t, thế nhưng hai bên dương v*t lại không có tinh hoàn.
Nhưng mà không phải người chết không có sẵn mà là đã bị người ta lấy đi, bởi hai bên còn có vết khâu lại, có một đường khá sâu, một đường còn lại khá nông, nhìn qua thì đã có thể chắc chắn không phải mới thế một hai ngày nay, chắc phải là từng làm phẫu thuật cắt bỏ nhiều năm trước.
Lục Nghiễm lập tức nhíu mày, đợi ngấm xong phát hiện kinh hoàng này mới hỏi: “Hiện giờ đã tiến hành tới đâu rồi, đã có phán đoán sơ bộ chưa?”
Quý Đông Duẫn nói: “Có rồi, đầu tiên là thời gian tử vong. Dựa vào mật độ xuất hiện và tính phân bố liên tục của mạch máu thối rữa ở hai đầu, thời gian tử vong chắc vào khoảng bốn mươi tám tiếng. Sau khi chết, thi thể đã bị xử lý, tất cả mảnh thi thể đều đã được ngâm vào Formalin. Nội tạng đã bị móc sạch, tuy vẫn chưa tìm được nhưng dựa vào thủ pháp và thói quen của hung thủ, chắc số nội tạng cũng đã được ngâm trong Formalin. Còn số mảnh thi thể này…”
Quý Đông Duẫn nhanh chóng giải thích, thông qua phần cắt trên mảnh thi thể và mức độ thành thạo với công cụ của hung thủ, hoàn toàn có thể suy đoán được thói quen sống của hung thủ qua chuyên môn và mức độ hiểu biết đối với cấu tạo cơ thể người.
Tất nhiên là hiện giờ internet phát triển, chỉ cần kiên nhẫn lên mạng tìm hiểu, có lẽ ai cũng có thể có được hiểu biết nhất định về cấu tạo cơ thể người. Thế nhưng nếu là thực hiện thực sự thì phải có liên quan đến nghề nghiệp.
Ví dụ như những công việc thường xuyên phải chặt giết động vật như đầu bếp, ví dụ như vận động viên các môn thể dục, thợ chuyên dùng máy cưa hoặc là người làm ngành y, thời gian phân xác của những người này đều sẽ có đặc điểm rõ rệt.
Những mảnh thi thể đều bị cắt ở những bộ phận mấu chốt được hung thủ lựa chọn chuẩn xác nhất, dụng cụ được dùng là vật dụng sắc nhọn mỏng nhẹ, mặt cắt gọn ghẽ dứt khoát, không làm tổn hại đến chất xương và các khớp, khả năng cao là do bác sĩ thực hiện.
Quý Đông Duẫn: “Thường thì sau khi phân xác sẽ không xử lý kỹ càng như thế, xử lý sạch bề mặt mảnh thi thể trước rồi lại ngâm trong Formalin, hung thủ rõ là muốn giữ cho mảnh thi thể được nguyên vẹn.”
Tiết Bồng cũng tiếp: “Không chỉ có vậy, tôi thu thập được một số dấu vết ở bề mặt mảnh thi thể, so với những vụ án phân xác khác, thi thể này dính rất ít vật chứng vi lượng, nhưng mà tôi vẫn tìm được một ít mạt cưa, lông tơ của chim, mủ cao su, hạt kim loại vi lượng. Nhưng mà hiện giờ vẫn chưa tiến hành đối chiếu, chưa thế xác định có trùng khớp khớp vật chứng thu thập trên tai Hoắc Ung lần trước hay không.”
Tiếp đến, Quý Đông Duẫn lại phân tích dựa vào bề mặt vết cắt của thi thể, hung thủ có thể đã sử dụng công cụ, tổng hợp lại thì chắc là một bộ công cụ “gây án”.
Hung thủ không chỉ kiên nhẫn mà còn có yêu cầu rất cao đối với “tác phẩm” của mình, không phải tuỳ tiện phân xác mà mỗi nhát đều đã được tính toán kỹ lưỡng, điều này cũng chứng minh được tính cách của hung thủ.
Lục Nghiễm yên lặng nghe hai người phân tích, không nói gì nhiều, lâu lâu chỉ gật đầu hoặc ậm ừ.
Tuy đeo khẩu trang, không nhìn thấy biểu cảm của nhau nhưng ánh mắt Lục Nghiễm rất nặng nề, dường như anh đã có một số câu trả lời, chỉ là còn thiếu minh chứng.
Tiết Bồng đều nhìn thấy hết cả nhưng vì đang khám nghiệm tử thi nên không tiện hỏi.
Đến lúc kết thúc buổi khám nghiệm tử thi, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cởi quần áo bảo hộ, lần lượt ra ngoài, đến lúc về đến khoa kiểm nghiệm dấu vết, Tiết Bồng mới nêu ra thắc mắc.
“Anh nghĩ ra gì rồi đúng không?”
Lục Nghiễm: “Anh có nghi ngờ vài thứ, nhưng có vài thứ anh đã tìm được câu trả lời rồi.”
Tiết Bồng thoáng ngẩn người, cô nghĩ ngợi rồi vẫn hỏi: “Có thể nói với tôi không?”
Lục Nghiễm: “Tất nhiên rồi, anh cũng định nói với em mà, có khi em có thể giải đáp cho anh một số thắc mắc.”
Lời người dịch: Chắc có bạn sẽ thắc mắc tại sao Hạ Minh và Tề Thăng ở “Hiện trường vụ án 2” đều là “đại đội trưởng” nhưng lại là cấp dưới của “chi đội phó Lục”. Mình xin phép giải thích là cả hai anh đội trưởng kia là đại đội trưởng của phân cục thành phố, còn Lục Nghiễm là đội phó của chi đội cục thành phố, theo thể chế bên đó thì phân cục thành phố thuộc quản lý của cục thành phố.
Thật ra ở đầu truyện, tác giả có nói về những thể chế này nhưng mình xin phép bỏ qua không dịch, thay vì đó, các bạn có thể tìm hiểu thể chế của nước mình nhé! ~~~