Đúng như đã nói trước đó, chú Ân lái xe đưa tôi về ký túc xá trước 22 giờ tối để tôi không bị nhốt ngoài cổng. Nhìn chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi trước mặt, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác cô độc và trống rỗng vô cùng.
Lúc này, tôi lại chợt nhớ đến sơ suất nghiêm trọng của mình hai tuần trước. Liệu tên giả mạo chú Ân kia có phải là đồng bọn của người đàn ông trên hồ hay không? Rất có thể hắn lường trước được tôi sẽ nhìn ra điểm không ổn ở hộp mỹ phẩm và đem đi điều tra, nên đã giở trò nhằm xóa sạch dấu vết.
Nếu đúng như vậy, tình hình hiện tại của tôi có an toàn không?
Nhớ đến lời chú Ân nói trước khi đưa tôi về làm tôi càng thêm hoang mang: "Chú không muốn làm cháu sợ, nhưng có thể chẳng có công ty nào đứng sau hộp mỹ phẩm đó đâu."
Bước nhanh về phòng của mình trên tầng hai, tôi luôn có cảm giác vai mình đang mang theo một người phụ nữ. Vì trước khi ra về, tôi đã xin lấy một ít kem trong hộp để thực hiện một thử nghiệm.
Nếu Hương mà biết trong hộp mỹ phẩm này có ADN của một người phụ nữ, cá chắc cô ấy sẽ làm ầm ĩ lên cho cả thành phố biết. Cô ấy vốn là đứa nhát ma nhất mà tôi từng biết.
Tôi chợt đứng khựng lại, hình như có điều gì đó hơi kỳ lạ. Bình thường tầm giờ này tôi đang đứng ở hành lang nghe nhạc, đèn điện hắt ra từ các căn phòng khác trong dãy đều sáng trưng như nhà hàng.
Thế nhưng hôm nay lại khác, trước mắt tôi lúc này là dãy hành lang tối đen như mực, xung quanh tòa nhà không hề có ánh đèn điện nào chiếu vào.
Ban nãy, tôi mải suy nghĩ về chuyện tối nay nên không chú ý cho lắm, giờ nhìn lại mới thấy, bên ngoài cổng ký túc xá hình như cũng chẳng còn chút ánh sáng nào.
Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi, dựa vào ánh đèn flash để bước đi trong đêm tối. Phía trước tôi lúc này chỉ có duy nhất một đoạn sáng mờ ảo, xung quanh hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.
Tôi cũng không hiểu tại sao lại có thể tối đến vậy, cứ như thể không gian xung quanh đã bị bao phủ bởi màn đêm bất tận.
Sau cùng, tôi cũng đến được phòng của mình ở cuối dãy, bàn tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng. Ở chính giữa căn phòng cách giường tôi nửa mét, có một đôi mắt to tròn đang mở thao láo nhìn tôi.
Tôi giữ chặt chiếc điện thoại trong tay, không sao nhấc lên nổi. Chỉ cần tôi khẽ nhích tay là gương mặt của người kia sẽ hiển hiện dưới ánh đèn, nhưng không hiểu sao người tôi như bị bóp chặt lấy, một li cũng không cựa quậy nổi.
Đôi mắt vẫn nhìn tôi chằm chằm, tôi cảm nhận được nó đang sợ hãi điều gì đó. Tôi cố gắng cử động bàn chân, khẽ khàng lùi về sau định tìm đường bỏ chạy.
Đột nhiên, tôi đứng khựng lại khi nhận thấy đôi mắt đang chậm rãi di chuyển về hướng mình, lúc đó tôi chỉ muốn co chân chạy hết tốc lực xuống tầng. Nhưng không hiểu sao, trực giác lại mách bảo rằng tôi nên đứng yên tại chỗ.
Một bàn tay nóng rực đột ngột chạm vào tay tôi khiến tôi giật mình, tôi nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang lơ lửng trước mặt.
"Cậu làm sao thế?"
Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên bên tai tôi. Tôi thở hắt ra một hơi, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi.
"Lệ Chi à? Cậu làm mình sợ quá đấy."
"Sợ cái gì mà sợ? Tự dưng lẳng lặng không nói câu nào đã bước vào trong phòng, đã thế lại còn đứng nhìn mình chằm chằm nữa chứ! Là ai dọa ai hả?" Lệ Chi bực bội nói trong lúc kéo tôi đứng dậy.
"Xin lỗi cậu, trời tối quá. Nhưng mà tại sao ký túc xá lại tối om thế này?"
"Thì mất điện chứ sao. Cậu vừa chui ra từ chỗ quái nào thế?" Lệ Chi giật lấy điện thoại trong tay rồi soi lên mặt tôi. "Dạo này mình thấy cậu cứ lạ lạ sao ấy. Đừng bảo là cậu có bạn trai rồi đấy nhé! Là cái tên đứng ở cổng trường sáng nay à?"
"Làm gì có. Cậu đừng có tự biên tự diễn nữa đi, và lần sau đừng có đứng chặn cửa như thế nữa, sợ chết đi được ấy." Tôi giả vờ khó chịu bước thẳng vào nhà vệ sinh.
Không biết những lời nói mất tự nhiên vừa rồi có lừa được Lệ Chi không, nhưng tôi tuyệt đối không thể để cô ấy biết được chuyện đáng sợ này.
Vệ sinh cá nhân xong trong phòng cũng vừa có điện, ngắm nhìn khuôn mặt chính mình trong gương làm tôi cảm thấy hơi thất vọng. Có lẽ là do dạo này thức khuya nhiều, nên tàn nhang đã bắt đầu xuất hiện lấm tấm trên làn da mịn màng tự nhiên.
Tôi chợt nghĩ đến một ít kem bôi mà mình trích ra từ hộp mỹ phẩm Erehewon, chỉ cần thoa một ít lên mặt là tôi sẽ lại tự tin như xưa.
Nghĩ đến đây tôi đột nhiên cảm thấy rùng mình vội lùi lại phía sau, tránh xa khỏi chiếc gương trước mặt. Dù chỉ là trong một khoảnh khắc, nhưng tôi thực sự đã có suy nghĩ sẽ sử dụng đến chiếc hộp mỹ phẩm ma quái kia.
Mày đang cố thao túng tao đấy à?
Đêm đó tôi gần như không ngủ được, hàng ngàn suy nghĩ về những thứ quỷ dị không rõ nguồn gốc cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi không thôi.
Sáng hôm sau, tôi đi bộ lên chợ từ rất sớm. Hôm nay là thứ Bảy nên lịch học của tôi gần như trống trơn. Sau khi đã ăn sáng xong, tôi ghé vào một tiệm bán đồ lưu niệm gần trường để mua một con chó bông nhỏ.
Bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ mua những thứ tốn tiền này, tất cả đều là vì cuộc thử nghiệm bí mật của tôi. Tôi khá tin tưởng vào kế hoạch tôi định thực hiện lần này.
Về đến phòng vẫn chưa có ai dậy, tôi bèn lén lút đem con chó vào nhà vệ sinh rồi bôi một ít kem lên mặt nó. Sau đó, tôi nhét nó vào trong cái ba lô to mà tôi hay để ở góc phòng.
Tất cả đều đã được thực hiện xong xuôi, việc của tôi bây giờ là chờ đợi kết quả. Nếu cuộc thử nghiệm này thành công, tôi có thể sẽ tìm ra nguyên nhân thật sự đằng sau vụ biến mất bí ẩn của Thu Hường.
Sau lần thứ nhất thử nghiệm, hôm nào tôi cũng bí mật lấy con chó ra kiểm tra. Vài ngày đầu tôi vẫn chưa nhận ra có điểm gì khác biệt, cho đến khi tròn một tuần trôi qua, rốt cuộc cũng có sự chuyển biến.
Trước đây gương mặt con chó được trang trí vô cùng dễ thương, đôi mắt to tròn đen láy, khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xắn cùng chiếc mũi to màu hồng nhạt. Còn bây giờ tất cả những gì tôi có thể thấy là một tấm vải phẳng lì, hoàn toàn không hề có bất kỳ thứ gì tồn tại trên đó.
Toàn thân tôi bỗng chốc ớn lạnh. Vậy là tôi đã đúng, việc biến mất của Thu Hường chắc chắn cũng đã diễn ra tương tự.
Tuy nhiên, có một chuyện tôi vẫn cảm thấy không đúng. Nếu như vào lúc đó gương mặt Thu Hường đã biến mất hoàn toàn thì các bạn cùng lớp cô ấy phải biết chứ? Hay là thời gian trên cơ thể người và chó bông là khác nhau?
Lệ Chi vừa dậy là tôi đến hỏi cô ấy ngay, tôi cố gắng năn nỉ cô ấy kể về hôm gặp bạn cùng lớp của Thu Hường. Qua lời nói của cô ấy, tôi có tóm tắt được vài điểm cần lưu tâm.
Tuần đầu tiên, Thu Hường bắt đầu chuyển sang học môn mới và tách ra khỏi lớp tôi, trong tuần đó các bạn cùng lớp của cô ấy nói rằng họ trông thấy gương mặt Thu Hường bắt đầu nhạt đi trông thấy.
Sang đến tuần thứ hai, Thu Hường chỉ đi học đúng hai buổi rồi không thấy đến trường nữa, những gì diễn ra tiếp theo tôi đã kể trong hồ sơ rồi nên không cần nhắc lại.
Vậy là còn khoảng một tuần nữa con chó bông của tôi mới biến mất, tôi liền lấy điện thoại chụp lại khuôn mặt nó để sau này đưa cho chú Ân xem.
Tuần thứ hai đến nhanh hơn tôi tưởng, hôm đó là chiều thứ Sáu tôi vừa đi học về. Việc đầu tiên tôi làm khi bước vào phòng là kiểm tra ba lô xem con chó có còn đó không.
Nó không có ở đó. Đúng như những gì tôi nghĩ. Con chó đã biến mất hoàn toàn mà không hề để lại bất kỳ dấu vết nào, cứ như thể nó đã tan biến vào hư vô.
Chờ đã... tôi vừa mới nói là hư vô?
Đúng là như vậy!
Tôi vội lấy điện thoại ra gọi cho chú Ân, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Vừa nhận được tín hiệu, tôi liền nói luôn: "Chú Ân, cháu là Thảo Nguyên đây. Bây giờ chú có rảnh không?"
"Trùng hợp thật, chú cũng đang định gọi cho cháu. Hiện giờ cháu đang ở đâu?"
Ba mươi phút sau cuộc gọi, chú Ân lái xe đến đón tôi ở cổng ký túc xá, theo sau tôi chỉ có duy nhất một chiếc điện thoại có lưu giữ tấm ảnh chụp con chó bông.
Chúng tôi dừng xe ở một bờ sông vắng vẻ. Vừa xuống xe, chú Ân đã vòng ra sau xe mở cốp, sau đó lấy hộp mỹ phẩm Erehwon được bọc cẩn thận trong một cái túi nilon thường thấy trên tay cảnh sát.
"Sáng nay khi đang thử nghiệm nó với một vài chất, chú đã phát hiện ra trong này có một thứ được gọi là ultima materia dịch từ tiếng Latin có nghĩa là vật chất cuối." Chú Ân nói.
"Vật chất cuối là thứ gì thế ạ?"
Chú Ân nhìn tôi nghiêm túc hỏi: "Cháu đã bao giờ nghe thấy cái tên Dominantur chưa?"
"Cháu chưa từng nghe qua, đó là một cái tên khác của vật chất cuối?"
Chú Ân khẽ lắc đầu. "Đó là tên của một hội kín nguy hiểm."
Tôi bị sự kinh ngạc làm cho đứng hình, trước giờ tôi chưa bao giờ nghe đến cái tên này, mặc dù đã tìm hiểu qua rất nhiều hội kín lớn nhỏ.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, chú Ân bình thản nói: "Chắc là cháu ngạc nhiên lắm, thực ra hội kín này được coi là thông tin mật của một vài quốc gia. Bố chú từng là nhà khảo cổ học nên chú đã được nghe kể lại từ ông ấy.
Khoảng ba thế kỷ trước, hội kín Dominantur được một người phụ nữ tên là Ellen Clade sáng lập ra. Trong tiếng Latin, Dominantur có nghĩa là "thống trị, kiểm soát".
Đúng như cái tên của nó, hội viên của hội này đều là những kẻ mang trong mình dã tâm muốn thống trị một vùng lãnh thổ, một quốc gia hay thậm chí là cả thế giới.
Nghe thì có vẻ rất điên rồ nhưng vấn đề nằm ở người sáng lập ra Hội. Ellen Clade chưa bao giờ thất hứa trong lời thề sẽ giúp toàn bộ hội viên đạt được ước nguyện, chỉ có điều họ sẽ phải kiên nhẫn và nỗ lực hết mình để biến mong muốn của bản thân thành hiện thực một cách chậm rãi.
Trong kho tài liệu quốc gia có sót lại một vài bằng chứng cho thấy hội này vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay."
"Vậy nó có liên quan gì đến vật chất cuối ạ?"
Chú Ân bỗng nhìn tôi bằng một ánh mắt nghiêm trọng, chú nói: "Ngoài hội viên của Hội ra, không một ai có quyền sở hữu vật chất cuối làm của riêng. Nếu có bất kỳ kẻ nào cả gan dám trái lại tuyên ngôn của Hội, sẽ phải trả một cái giá vô cùng đắt."
Tôi căng thẳng nhìn chú Ân, lời nói của chú ấy lúc này như tiếng sấm găm chặt vào não tôi. Tôi như bị xoáy sâu trong đôi mắt đen láy trước mặt, nước sông phía sau lưng chú dường như cũng đã biến thành một dòng biển đen vô tận.
"Đó chính là nguyên văn lời tuyên ngôn của Ellen Clade, người sáng lập ra hội kín Dominantur." Câu nói tiếp theo của chú Ân đã kéo tôi ra khỏi thứ ảo ảnh tôi tự tạo ra trong đầu mình.
Không thấy tôi lên tiếng, chú Ân lại nói tiếp: "Vật chất cuối mà chú đang cầm trong tay đây chính là mảnh ghép cuối cùng của những thứ tưởng chừng như không thể. Cỗ máy tạo ra các sinh vật kỳ bí, thuốc trường sinh bất lão, cánh cổng đen, những thực thể đáng sợ... và hàng ngàn những thứ khủng khiếp khác. Còn ở trong trường hợp này của cháu là..."
"Đưa con người vào trong cõi hư vô."
"Làm sao cháu biết?" Chú Ân nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy kinh ngạc và không kém phần thán phục, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng vì lý do tôi phát hiện ra nó khá đơn giản.
Tôi bèn mở điện thoại ra, đưa cho chú Ân xem bức ảnh tôi chụp con chó bông trước khi nó hoàn toàn biến mất. "Cháu cũng chỉ vô tình phát hiện ra khi thấy gương mặt con chó này đang dần biến mất. Lúc đó, cháu đang lẩm nhẩm trong đầu cụm từ Erehwon thì chợt nhận ra rằng nó chính là cách viết đảo ngược của từ "nowhere", có nghĩa là "hư vô"."
"Thông minh! Từ lúc cháu đưa hộp mỹ phẩm tới giờ chú chỉ lo tập trung vào các thành phần của nó, mà không hề chú ý đến chi tiết nhỏ này." Chú Ân mỉm cười đắc ý nhìn tôi. "Đúng là sinh viên ngành Ngôn ngữ Anh."
Tôi im lặng gật đầu, đang định nói thêm đột nhiên bầu trời xám xịt lại, mây đen như những chiếc phi thuyền khổng lồ đang ùn ùn kéo đến.
"Chúng ta về thôi." Chú Ân trầm giọng.
Ngồi nhìn cơn bão đang dần kéo đến qua cửa sổ xe khiến tôi cảm thấy hơi bất an, dù những suy đoán của chú Ân khá logic và hợp lý nhưng tôi vẫn có cảm giác chúng tôi đã bỏ qua thứ gì đó. Một chi tiết vô cùng quan trọng.
Và chỉ một ngày sau đó, tôi rốt cuộc cũng biết mình đã bỏ sót điều gì.
Rạng sáng ngày chủ nhật, tôi nhận được tin chú Ân đã bị xe tải tông trúng trên một con đèo vắng vẻ. Tài xế gây ra tai nạn đã hoàn toàn biến mất không một chút tung tích, chú Ân bị chấn thương khá nặng có thể sẽ phải nằm viện vài tuần. Rất may là tính mạng chưa đến mức nguy kịch.
Tôi vẫn lầm tưởng chuyện này là hết sức hi hữu, cho đến khi tôi vào viện thăm chú Ân. Chú nói với tôi rằng khi ấy chú đang trên đường mang vật chất cuối đến cho một người bạn là giáo sư của chú ấy, thứ đó được đặt trong một chiếc hộp bằng gỗ có khóa ngoài cẩn thận.
Nhưng khi chú tỉnh lại nó đã hoàn toàn biến mất, các điều tra viên cũng nói rằng họ không hề tìm thấy hộp gỗ nào trên xe hay thậm chí là bán kính một kilomet xung quanh đó. Toàn bộ manh mối về vật chất cuối đã biến mất hoàn toàn trong buổi sáng ngày hôm đó.
Bước đi chậm rãi trong dãy hành lang bệnh viện vắng vẻ, tôi vẫn luôn nghĩ mãi về thứ được gọi là vật chất cuối và câu chuyện sáng lập của Hội Dominantur. Không biết là chuyện kỳ quái gì, trong đầu tôi chợt hiện lên một gương mặt vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, cùng với đó là cái tên tôi mới được nghe qua lần đầu bởi chú Ân.
"Ellen Clade."