Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 46




Lạc Hà Vạn Thị!

Mọi người trong Thẩm gia hít một ngụm khí lạnh. Một trong bốn tập đoàn tài chính lớn trong nước.

Không ai có thể biết được Vạn Thị có bao nhiêu tiền. Nhưng họ biết các khoản đầu tư của Vạn Thị liên quan đến các ngành nghề khác nhau.

Nhà nào có thể hợp tác với Vạn Thị sẽ giống như ngồi trên núi vàng.

Ngay cả Lâm gia- đệ nhất hào môn ở Giang Bắc, cũng không đủ tư cách hợp tác với Vạn Thị!

Chưa nói đến việc hợp tác với Vạn Thị, ngay cả cơ hội hợp tác với một nhánh của Vạn Thị cũng không có!

Bây giờ, người Vạn Thị lại chủ động đến với Thẩm gia, một gia tộc thậm chí còn không được coi là hạng ba ở Giang Bắc!

Sau khi kinh ngạc, mọi người lại nhìn về phía Lâm Vũ. Có phải hắn đã gọi người của Vạn Thị tới đây không?

Lúc chiều, người mà hắn gọi điện bảo đến Thẩm gia một chuyến là người của Vạn Thị sao?
Thẩm Vũ Nông bất lực nhìn Lâm Vũ một cái, vội vàng đứng lên, trừng mắt nhìn mọi người còn đang kinh ngạc nói: "Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau cùng tôi ra ngoài nghênh đón!"

"Ông nội, không cần đâu!" Lâm Vũ khế lắc đầu với ông ấy, ra cửa lớn tiếng hô: "Cứ vào trong là được!"

Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào.

"Xin chào ân nhân!"

Khi Vạn Ức Khổ bước vào cửa, cúi đầu chào Lâm Vũ, mặt vô cùng tôn kính. "Không cần khách sáo." Lâm Vũ giơ tay lên, cười nói: "Ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa"

Vạn Nhất Khố cung kính nói: “Sau khi nhận được điện thoại của ân nhân, tôi vội vàng đến Giang Bắc, cũng không kịp ăn.”

“Vậy chúng ta cùng ăn đi.” Lâm Vũ ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, “Đều chỉ là đồ ăn bình thường thôi, anh đừng chê.”
" Ân nhân cứ nói đùa."

Vạn Ức Khổ ngồi xuống, duỗi thẳng người nói: "Có thể ngồi ăn cơm cùng ân nhân là vinh hạnh của tôi."

Nghe Vạn Ức Khổ nói vậy, người Thẩm gia không khỏi nhìn nhau.

Sao người của Lạc Hà Vạn Thị lại có thể khiêm tốn như vậy trước mặt Lâm Vũ?

Ăn cơm cùng bàn với hắn còn được coi là vinh hạnh sao?

Giống như anh ta nói, chẳng phải người nhà Thẩm gia đều đã thắp hương tám đời rồi sao?

Cho dù Lâm Vũ có là Mục Bắc Vương thì cũng không cần khoa trương đến mức như vậy chứ?

"Cứ bình thường thôi, không cần thận trọng."

Lâm Vũ mỉm cười với Vạn Ức Khổ: “Chuyện khác để chút nữa hãy nói, ăn cơm trước đã, mọi người làm quen với nhau chút đi.”

"Được."

Vạn Ức Khổ gật đầu, sau đó đứng dậy chắp tay chào mọi người nói: “Tôi là Vạn Ức Khổ của Lạc Hà Vạn Thị, còn cha tôi là Vạn Cửu Lĩnh, gần đây sức khoẻ. cha tôi không tốt, không thể đi xa. Trước khi đến, dặn dò tôi hỏi thăm mọi người."
Vạn Cửu Lĩnh!

Mặt mọi người biến sắc, nhanh chóng đáp lễ, trong lòng lại một lần nữa chấn động.

Vạn Cửu Lĩnh là người đứng đầu Lạc Hà Vạn Thị!

Thấy trước đó Vạn Ức Khổ tôn trọng Lâm Vũ như vậy, còn có người nghỉ ngờ rằng Vạn Ức Khổ là người của một nhánh của Lạc Hà Vạn Thị.

Không ngờ ngay cả con ruột của Vạn Cửu Lĩnh cũng kính trọng Lâm Vũ như vậy.

Vì một câu nói của Lâm Vũ mà lao tới Thẩm gia, thậm chí còn hạ mình chào. hỏi Thẩm gia!

Thể diện của Mục Bắc Vương này lớn đến thế sao?

Ngay cả Vạn Thị- một trong bốn tập đoàn tài chính lớn trong nước cũng kính trọng hăn đến vậy?

"Được rồi, vừa ăn vừa làm quen nhé!"

Lâm Vũ một lần nữa ra hiệu Vạn Ức Khổ ngồi xuống, mím môi cười nói: "Còn không ăn, đồ ăn sẽ nguội hết đó."