Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 375: Lúc anh ta bóp cò




Bị ông ta mảng, mọi người nhất thời tỏ ra xấu hổ. Một lúc lâu sau, cơn tức giận trong lòng Tống Hư Cốc hơi vơi bớt đi, cười lạnh nói: “Nếu Vạn gia cho rằng Tống gia ta chỉ có chút thực lực này, vậy thì chính là

đang tự tìm cái chết!”

Trong lòng Tống Phong Ngô vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Cha, chúng con cần phải làm gì ạ?”

"Các người không cần phải làm gì cả! Chỉ cần ở nhà là được rồi!"

'Tống Hư Cốc lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sau đó nói tiếp: “Cha đã tìm được chỗ dựa vững chắc, chậm nhất là sáng mai sẽ đến! Chỉ cần bọn họ xuất hiện 'Tống gia ta, Vạn gia sẽ không dám hành động liều lĩnh! Đến lúc đó chính là lúc.

chúng ta trả thù!"

Sau khi nghe ông ta nói và nhìn vẻ mặt đầy tự tin đó, nội tâm vốn đang hoảng loạn của mọi người dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Nếu ông ta đã tự tin như vậy, chứng tỏ sự hỗ trợ này rất lợi hại. Chắc chắn đủ để trấn áp Vạn gia!

Nghĩ đến đây, Tống Phong Ngô thăm dò hỏi: "Cha, chỗ dựa vững chắc mà cha đang nói tới, rốt cuộc là ai ạ?”

Khoé miệng Tống Hư Cốc cong lên: "Kinh Thành, Đằng Ngũ Thiếu!" Bùm!

Ông ta vừa dứt lời, Tống gia lập tức bùng nổ, sau đó, tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Đằng Ngũ Thiếu! Đây là đại nhân vật thủ nhấn thông thiên ở Kinh Thành!

Lão gia nói đúng, chỉ cần Đằng Ngũ Thiếu đến Tống gia, Vạn gia sẽ không dám hành động liều lĩnh!

Anh ta không phải là người mà gia đình thương nhân như bọn họ có thể đắc tội!

Ngày hôm sau.

Người của Tống gia còn đang ăn sáng thì một chiếc ô tô nội địa bình thường và một chiếc xe tải đỗ trước cửa nhà họ.

Xe vừa dừng lại, người gác cửa của Tống gia đã hung hãn chạy tới, hét lên: “Các người mù à, không biết đây là nơi nào sao, đây là nơi có thể đỗ xe à? Mau cút khỏi đây, nếu không..."

Người đó còn chưa kịp nói xong thì một ánh mắt lạnh lùng đột nhiên xoẹt qua.

Đối diện với ánh mắt này, người gác cửa cảm giác như rơi vào hang băng, toàn thân lạnh buốt, không dám nói lời tiếp theo nữa mà run rẩy lùi lại.

Lạc Trường Phong xuống xe, lạnh lùng liếc nhìn người gác cửa rồi mở cửa cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ thản nhiên liếc nhìn anh ta, cười nói: "Ngay cả hai người gác cửa cũng kiêu ngạo như vậy, Tống gia quả thực lợi hại!

Lạc Trường Phong gật đầu đồng tình, sau đó ra lệnh cho những người trên xe tải: “Canh giữ ở đây, ai dám chạm vào đồ trên xe, lập tức giết chết!”

"Rõ!" Hai Chu Tước Vệ trên xe tải hét lên nhận lệnh. Lâm Vũ cười nhạt, sau đó bước vào Tống gia.

Hai người gác cửa muốn ngăn cản, nhưng thân thể dường như không nghe lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bước vào trong nhà.

"Ai?"

Hai người vừa đi vào bên trong hơn mười mét, vài vệ sĩ của Tống gia nhanh chóng tiến tới chặn đường, tức giận hét lên: "Ai cho các người vào đây?”

Nhìn thấy có người cản đường, Lạc Trường Phong lập tức bước tới, vung lên một chưởng, một luồng lực lượng uy nghiêm lập tức khiến vệ sĩ trước mặt ngã xuống đất như gió thu quét sạch lá rụng.

"Cút đi! Tôi không thèm giết các người!"

Lạc Trường Phong hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, trở về phía sau Lâm Vũ.

Lâm Vũ vẫn không hề dừng lại, đi vào sâu trong trang viên. Nhìn bóng lưng hai người, một vệ sĩ dũng cảm giơ khẩu súng trong tay lên.

Lúc anh ta bóp cò, một viên sỏi bất ngờ bản tới, xuyên thẳng vào đầu anh ta. "Bụp!"

Khoảnh khắc người vệ sĩ chết, anh ta cũng đã kịp bóp cò nhưng không biết họng súng đã hướng đi đâu.

Tiếng súng bất ngờ ngay lập tức kinh động đến những người khác trong trang viên.

Có thêm nhiều vệ sĩ lập tức tập trung đến đây, người của Tống gia nghe thấy động tĩnh cũng lần lượt từ các biệt viện đến.

Lâm Vũ và Lạc Trường Phong hoàn toàn không quan tâm, vẫn bước vào như: đi dạo trong vườn.

Ngay sau đó, họ một lần nữa bị các vệ sĩ của Tống gia và những người trong đội Sói bao vây.

'Tống Hư Cốc cũng dẫn theo người của Tống gia bước ra.

Vẻ mặt ông ta u ám nhìn hai người, nghiêm nghị hét lên: "Các người là ai? Sao lại dám xông vào Tống gia!"