Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 135: Phượng Mị Nương kinh ngạc





Đóng cửa xe cho Lâm Vũ xong, Bạch Hổ Vệ lập tức khởi động xe rồi lái đi.

Ở cửa Phượng Lâu, vô số người nhào ra, lại chỉ thấy ánh đèn sau xe nhanh chóng biến mất.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Khương Dục đè nén sự sợ hãi trong lòng, dò hỏi.

“Phủ của quân chủ Bạch Hổ.” Lâm Vũ không chút che giấu. “Anh..”

Sắc mặt Khương Dục lập tức thay đổi: “Anh là người của quân chủ Bạch Hổ?”

Hiểu rồi!

Cuối cùng cũng hiểu rồi!

Thì ra là người của quân chủ Bạch Hổ, Ninh Loạn!

Chả trách lại dám ngông cuồng đến vậy!

Như này là quân chủ Bạch Hổ chuẩn bị ra tay với Khương gia sao? Haha.

Kẻ khác e sợ Ninh Loạn, nhưng Khương gia thì không sợ!

Lâm Vũ không trả lời câu hỏi của anh ta mà quay ra hỏi Phượng Mị Nương: “Cô là người của Đường Môn?”

“Anh...sao anh biết?”

Sắc mặt của Phượng Mị Nương lập tức thay đổi, trong lòng kinh hãi. Mà ở bên cạnh, Khương Dục lại hơi ngơ ngác.

Hiển nhiên, anh ta căn bản không biết Phượng Mị Nương là người của Đường Môn.

Lâm Vũ không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ tiếp tục h¡ gì của cô?”

'Đường Thanh Vân là

Sắc mặt Phượng Mị Nương lại thay đổi, trong mắt chợt lóe lên sát ý: “Ông ta là kẻ thù của tôi! Chỉ cần anh giết ông ta giúp tôi, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anhI”

“Tôi đại khái biết cô là ai

Lâm Vũ khế thở dài một hơi: “Đường Nhu chắc hẳn là mẹ của cô nhỉ? Cha cô tên là Sở Nam Phong.”

“Anh..."

Phượng Mị Nương hoàn toàn sững sờ, nhìn Lâm Vũ với ánh mắt khó tin. Sao có thểt

Sao hắn có thể biết rõ về cô ta đến thế?

Bao nhiêu năm trời che giấu tên thật, ngay cả bản thân cô ta cũng sắp quên luôn tên cha mẹ mình.

Nhưng người đàn ông bí ẩn này lại biết hết sức rõ ràng!

Lâm Vũ không để tâm tới sự kinh ngạc của cô ta, tự mình nói tiếp: “Tám năm trước, Đường Môn gặp biến cố, vốn dĩ chỉ có lão trưởng môn Đường Môn là Đường Thanh Vân đắc thế, lão phu nhân bị sát hại.”

“Cả nhà đại tiểu thư Đường gia là Đường Nhu bị truy sát, hai vợ chồng Đường Nhu vì để bảo vệ con gái trốn thoát, cũng chết thảm dưới ám khí độc môn của

Đường Môn, duy nhất chỉ có con gái của họ là không rõ tung tích!”

“Cô nói xem, rốt cuộc tôi nên gọi cô là Đường Tuyết Vũ hay là Phượng Mị Nương đây?”

Chuyện cũ bị Lâm Vũ khơi lại. Biến cố của Phượng Mị Nương gần giống với hoàn cảnh của hắn. Chỉ là, khi Lâm gia gặp nạn, hẳn mới chỉ bảy tuổi.

Khi Đường Môn xảy ra bi kịch, Đường Tuyết Vũ đã hai mươi hai tuổi rồi, bằng với số tuổi bây giờ của hắn.

Đôi mắt Phượng Mị Nương đỏ lên, ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.

Hắn biết quá chỉ tiết! Cô ta ở trước mặt hắn, dường như chẳng có bí mật gì cả.

Qua rất lâu sau, Phượng Mị Nương mới rút đi hàng nước mắt: “Đường Tuyết Vũ đã chết rồi, anh vẫn nên gọi tôi là Phượng Mị Nương đi thì hơn!”

“Cũng được, dù gì thì tên cũng chỉ là cái để gọi.”

Lâm Vũ không gặng hỏi sâu, thản nhiên cười, lại hỏi: “Trong những năm cô đi theo Khương Dục, anh ta có bao giờ ép cô làm những chuyện mà cô không muốn không?”

“Quá nhiều, tôi không biết anh muốn nói tới phương diện nào.”

Thân phận đã hoàn toàn bại lộ, Phượng Mị Nương cũng chẳng còn gì phải kiêng dè nữa.

“Khụ khu...” Lâm Vũ ho khan hai tiếng, cũng không biết nên hỏi cái chuyện mình muốn hỏi như nào cho tế nhị.

Nhìn dáng vẻ có chút gượng gạo của Lâm Vũ, Phượng Mị Nương bừng tỉnh, cười thê lương nói: “Anh yên tâm, tuy tôi đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn trong trắng! Chỉ cần anh giết chết Đường Thanh Vân thay tôi, cơ thể của tôi sẽ thuộc về anh!”

Đàn ông, rốt cuộc cũng không vượt qua được chữ “sắc! Chỉ là, người đàn ông này, có lẽ là có bệnh sạch sẽ. “Cô hiểu nhầm rồi.”

Lâm Vũ lắc đầu cười: “Tôi hỏi cô chuyện này, chỉ là muốn xem xem có nên cho Khương Dục một cái chết thoải mái hay không thôi.”

Phượng Mị Nương kinh ngạc, có chút khó hiểu.

Ý của Lâm Vũ là, muốn ra mặt trả thù cho cô ta sao?

Nhưng, cô ta và hắn cũng chẳng có quan hệ gì mà!

Đón nhận cái nhìn của Phượng Mị Nương, Lâm Vũ lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại: “Lệnh cho Sở Nam Phong lập tức lên đường, nhanh chóng tới Bạch Hổ quân chủ phủ báo cáo, mọi chuyện trên tay tạm thời do Hồng An Quốc tiếp nhận!”

Khi Lâm Vũ tắt điện thoại, nước mắt Phượng Mị Nương đã tuôn ra ào ạt.

“Cha tôi...ông ấy...vẫn còn sống?”

Phượng Mị Nương hoàn toàn sững sờ, nước mắt không cách nào ngăn lại được.

Lâm Vũ gật đầu khẽ cười: “Nếu không có gì bất ngờ thì trước khi trời sáng cô chắc là có thể gặp được ông ấy.”