Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 113: Đây là chuyện không thể!




Nụ cười trên mặt Lâm Thiển lập tức biến mất, bĩu môi nhìn mẹ mình. Nhưng cô ấy vẫn rất hiểu chuyện, không nhõng nhẽo muốn ra ngoài chơi.

“Được! Vậy mình đi về trước đi."

Lâm Vũ đáp ứng, lại lặng lẽ nháy mắt với em gái mấy cái.

Lâm Thiển chú ý tới ánh mắt của hẳn, lập tức hiểu lát nữa hắn sẽ lặng lẽ dẫn mình đi ra ngoài chơi, vì thế cô ấy lại lộ ra nụ cười.

Tuyên Vân Lam tạm biệt bọn Tạ Thiên Cơ rồi mới đi về theo Lâm Vũ.

Đang lúc này, Tạ Lưu gọi Lâm Vũ lại: "Anh có dám tiếp một chiêu của tôi hay không?”

Tạ Lưu lộ ra vẻ mặt khiêu khích, cuối cùng vẫn muốn để Lâm Thiển biết được sự lợi hại của mình.

"Ngậm miệng!"

Tạ Thiên Cơ gầm thét một tiếng, trừng Tạ Lưu rồi khom người nói với Lâm Vũ: "Lưu Nhi trẻ tuổi nóng tính, đã mạo phạm nhiều, xin Lâm

tiên sinh thứ lỗi, lão hủ xin lỗi cậu thay nó."

"Trẻ tuổi nóng tính không sao, đừng quá kiêu căng là được." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi dẫn mẹ và em gái rời đi.

Nhìn ba người bỏ đi, Tạ Lưu vẫn rất không phục nên kiêu ngạo hất cao đầu nhìn ông nội.

Tạ Thiên Cơ hằm hằm nhìn cháu trai: “Cháu cảm thấy mình rất ghê gớm à?" "Không có." Tạ Lưu cứng rắn đáp lại.

Mặc dù ngoài miệng nói không có, nhưng cái đầu nâng lên thật cao kia lại bán đứng cậu ta.

Cậu ta chưa đến hai mươi tuổi đã là Tiên Thiên đại thành, có thể tiến vào Luyện Thần cảnh bất cứ lúc nào!

Cậu ta không dám nói mình là người đứng đầu trong đồng lứa, nhưng cũng. xem như kỳ tài ngút trời.

Cậu ta đương nhiên có tư cách kiêu ngạo!

"Cháu còn kém xa lắm!" Tạ Thiên Cơ nhìn bóng lưng Lâm Vũ dần dần biến mất với ánh mắt sáng rực: “So với cậu ta thì cháu không bằng cái rắm!”

Tạ Thiên Cơ nói quá trực tiếp lập tức làm Tạ Lưu bất mãn: “Ông đang khen người khác mà giẫm đạp uy phong của cháu!"

"Giãm đạp uy phong của cháu? Cháu có uy phong gì để giãẫm chứ?"

Tạ Thiên Cơ hừ lạnh một tiếng: “Cháu cảm thấy ông so với cháu thì như thế nào?”

"A?"

Tạ Lưu hơi sững sờ, hậm hực nói: "Thực lực của chúng ta có thể so. được sao?"

Ông nội cậu ta đã tám mươi ba tuổi! Mà tháng trước cậu ta mới tròn hai mươi tuổi! Ông không cảm thấy ngại mà so thực lực với một thanh niên sao.

Đương nhiên, cậu ta chỉ dám nói thầm câu này trong lòng, tuyệt đối không dám nói trước mặt Tạ Thiên Cơ.

"Đương nhiên là có thể so."

Tạ Thiên Cơ nhìn về phía Lâm Vũ biến mất: “Cậu †a lớn hơn cháu không được mấy tuổi mà thực lực đã thắng ông rồi!"

"Cái gì?"

Tạ Lưu kinh hô một tiếng, sau đó liều mạng lắc đầu: “Không có khả năng! Ông đã đạt tới Quy Nguyên cảnh! Anh ta còn trẻ như vậy thì làm sao mạnh hơn ông được!"

Thực lực còn mạnh hơn ông nội cậu ta thì chẳng lẽ Lâm Vũ đã là Quy Nguyên cảnh đại thành?

Có thể tiến vào Hóa Hư Cảnh bất cứ lúc nào?

Cậu ta chưa từng nghe thấy có cường giả Quy Nguyên cảnh đại thành nào còn trẻ như vậy!

Đây là chuyện không thể!

"Không có gì không thể cả, ông ta đã so với cậu ta rồi."

Tạ Thiên Cơ thở dài: “Cậu ta mới thật sự là thiên tài tuyệt thế! Ở trước mặt cậu ta, không ai dám tự cho mình là thiên tài."

"Không thể nào!"

Tạ Lưu cố chấp nói: "Cháu không thấy hai người giao thủ, ông nhất định đang gạt cháu."

"Cường giả chân chính so chiêu căn bản không cần trực tiếp ra tay."

Tạ Thiên Cơ nhẹ nhàng lắc đầu: “Ông đứng ở nơi đó làm mặt hồ phẳng lặng như gương, cậu ta khẽ di động thì nước cả hồ đã gợn sóng rồi! Lưu Nhi, cháu biết điều này có nghĩa là gì không?”

Tạ Lưu hoảng sợ há to mồm, khó mà tin nổi.

"So với cậu ta thì cháu còn kém xa!"

Tạ Thiên Cơ khuyên nhủ nói: "Cả đời này cháu có thể nhìn theo bóng lưng cậu ta đã là không tệ!"

Tạ Lưu ngây người, thật lâu sau vẫn không nói nên lời...