Đàn ông dù bao nhiêu tuổi thì tới lúc đấu bóng đều sẽ có chút háo thắng. 3 đấu 3 trên cơ bản sẽ là 1 kèm 1. Trịnh Dư An là tiền phong của đội mình còn Yến Thư Vọng là tiền phong của đội hắn nên tất nhiên hai người sẽ tụ lại một chỗ.
Vóc người Yến Thư Vọng cao hơn một chút, lúc nhấc tay cản người dù ít dù nhiều đều sẽ có đụng chạm da thịt. Bước chân hắn linh hoạt, làm động tác giả cũng tới nơi tới chốn, mấy lần đột phà sự phòng thủ của Trịnh Dư An. Qua qua lại lại, hai người tiêu tốn không ít sức lực. Lúc Yến Thư Vọng ném cú 2 điểm cuối cùng, Trịnh Dư An vội cản hắn nên nhảy lên không chú ý thăng bằng, ngã lên người đối phương.
Tiêu Đường kêu một tiếng: “Chú ý!”
Yến Thư Vọng theo bản năng ôm lấy eo Trịnh Dư An.
Trọng lượng cơ thể của một người đàn ông trưởng thành không như chó mèo nhỏ. Trịnh Dư An chỉ cảm thấy tầm mắt nhanh chóng hạ thấp, Yến Thư Vọng rõ ràng không thể đỡ được anh.
Trịnh Dư An đè lên người Yến Thư Vọng, khuỷu tay chống ở hai phía cạnh đầu đối phương, nửa thân dưới của hai người áp sát. Cơ đùi Yến Thư Vọng căng cứng nóng rực. Hắn nằm đờ ra đó, dường như buồn bực vì chuyện bị ngã, không nhúc nhích chút nào.
“Ngại quá.” Trịnh Dư An tính đứng dậy, vừa đổi tư thế thì Yến Thư Vọng ở bên dưới lại rên lên một tiếng.
“Cậu đè lên tóc tôi rồi.” Yến Thư Vọng nhỏ giọng bảo.
Trịnh Dư An vội vàng dịch tay. Tóc tai Yến Thư Vọng bị anh làm rối không ít, quá nửa bị bung ra lòa xòa nên hắn trực tiếp tháo dây buộc rồi ngồi nửa người dậy.
Trịnh Dư An thật sự rất ngượng: “Xin lỗi.” Anh đưa tay về phía Yến Thư Vọng: “Có thể đứng lên không, anh không bị thương chứ?”
Ánh mắt Yến Thư Vọng dừng lại ở đầu ngón tay đối phương. Hắn chần chừ một lúc rồi mới đưa tay nắm lấy. Tiêu Đường lúc này đã chạy qua, thấy hai người nắm tay thì ngẩn ra.
“Không sao chứ?” Gã hỏi.
Yến Thư Vọng lắc đầu: “Không sao.”
Hắn không buông tay, Trịnh Dư An cũng không để tâm mà để hắn kéo đi, bảo với Tiêu Đường: “Bọn tôi vào phòng nghỉ trước.”
Tiêu Đường đương nhiên không ý kiến gì, đánh tiếng kêu những người còn lại giải tán.
Trịnh Dư An sợ Yến Thư Vọng thật sự ngã bị thương chỗ nào, trực tiếp nửa đỡ nửa ôm đối phương vào phòng nghỉ.
“Để tôi coi chân anh.” Trịnh Dư An nửa quỳ trước mặt hắn, kéo ống quần đối phương lên tận đầu gối rồi cúi đầu cẩn thận kiểm tra một lượt.
Dáng chân Yến Thư Vọng rất đẹp, da dẻ thì trắng bóc, lông cơ thể không thưa cũng không quá dày, mọi thứ đều ở mức vừa đủ. Trịnh Dư An coi thấy có chỗ ửng đỏ do cọ xát nhưng không rách da nên ngẩng lên hỏi: “Có đau không?”
Yến Thư Vọng có lẽ không nghĩ anh sẽ đột nhiên ngẩng lên như vậy, ánh mắt vừa vặn lọt vào trong tầm mắt của Trịnh Dư An. Hai người im lặng nhìn nhau một lúc rồi hắn mới khẽ cười: “Không đau lắm.”
Trịnh Dư An: “Hẳn là không tổn thương tới xương cốt…… Chỗ khác thì sao?”
Yến Thư Vọng nghĩ một chút, cũng không biết có phải đùa hay không mà nói: “Mông bị đập rất đau.”
Trịnh Dư An thì cực để tâm: “Xương cụt sao? Anh nằm sấp xuống tôi xem.”
Yến Thư Vọng còn thật sự nằm úp lên băng ghế.
Trịnh Dư An vén áo hắn lên, để lộ nửa phần eo của Yến Thư Vọng. Đường cong ấy như thể được chạm khắc ra, vừa rắn chắc vừa gợi cảm. Gặp cơ thể người cùng giới có thể trạng tương đồng dù ít dù nhiều cũng sẽ so sánh một chút, Trịnh Dư An đột nhiên tò mò không biết cơ bụng phía trước của Yến Thư Vọng có mấy múi.
Dù đều là nam thì cái chuyện cởi quần giúp người khác này cũng vẫn có chút xấu hổ. Trịnh Dư An cuối cùng chỉ kéo lỏng dây quần thể thao của đối phương, nhìn vào một chút rồi nói qua loa: “Hình như cũng không sưng.”
Yến Thư Vọng úp sấp mặt, qua một lúc lâu mới ậm ờ “Ừ” một tiếng.
“Tôi đi mua ít nước cho anh.” Trịnh Dư An đứng lên, săn sóc bảo: “Anh nằm thêm một lúc đi.”
Yến Thư Vọng đã ngồi dậy. Hắn không tỏ ý gì, chỉ gật gật đầu, tư thế có phần quái dị, bộ dạng như thể lơ đãng tiện tay cầm lấy cái khăn tắm che chỗ đũng quần. Trịnh Dư An không nghĩ nhiều, lấy ví tiền từ trong tủ để đồ rồi ra ngoài mua nước cho hắn.
Chờ người ta đi xong, trong mắt Yến Thư Vọng mới để lộ ra nét uể oải khó kiềm nén.
Điện thoại để cạnh kêu vang, Yến Thư Vọng chẳng thèm để ý. Hắn chờ dục vọng mãnh liệt ở nửa thân dưới dịu xuống tương đối rồi mới móc bao thuốc lá từ trong cái túi để dưới đất, rút một điếu ngậm vào miệng.
Là Tiêu Đường gọi tới. Yến Thư Vọng kẹp điếu thuốc ở một bên tay, biếng nhác quẹt qua màn hình.
“Tiểu Trịnh Tổng đẹp trai ghê cơ.” Tiêu Đường nói, “Thảo nào cậu thích.”
Yến Thư Vọng “xì” một tiếng. Vẻ ngoài hắn quá đẹp, đến hình dáng chóp môi cũng lay động lòng người, lúc cười mỉa thì như kẻ lãng tử phong lưu bạc tình: “Cậu ấy là trai thẳng, không thuộc về thế giới chúng ta.”
Tiêu Đường léo nhéo kêu: “Ôi chao, nói ra làm chi vậy, trai thẳng chẳng thú vị gì cả.”
Yến Thư Vọng hút một hơi, không đáp.
Tiêu Đường thực ra cũng không thật sự dám quở miệng với hẳn, đặc biệt là lúc tâm trạng Yến Thư Vọng đang bình bình, chỉ nhẹ giọng khuyên: “Đại dương thiếu gì cá, bot trong giới đều để cậu chọn cả, đừng cứ đâm đầu vô đó.”
Yến Thư Vọng lại bật cười. Tiêu Đường nghe vậy lập tức biết điều mà ngậm miệng.
“Anh bảo,” Yến Thư Vọng nhìn ánh lửa lập lòe trên đầu điếu thuốc, hơi híp mắt lại, bình tĩnh nói, “Tôi chờ tới lúc cậu ấy quay lại rồi đè ra làm thì có tính là cưỡng gian không?”
—