Hồ Ly Truyện

Hồ Ly Truyện - Chương 27: Ngoại truyện 5: màn đêm của tĩnh liên (1)




Tĩnh Liên giật mình thức giấc giữa cơn mơ, mệt mỏi xốc chăn, đứng dậy rót cho mình một cốc nước. Cô mở toanh cửa sổ, xua bớt cái ngột ngạt của đêm hè. Màn đêm giống như con quái vật cắn nuốt giấc ngủ của người ta, bởi vì có những niềm đau xé ruột chỉ phát tác trong không gian tĩnh lặng huyền bí của nó.



Giống như đêm nay.



Tĩnh Liên đứng bên cửa sổ hồi lâu, để mặc cho làn gió lạnh thổi cho tà áo mỏng bay phất phơ. Một lát sau, cô giật mình nhận ra dãy lầu các phía tây nổi đầy ánh lửa, lại vọng đến tiếng ồn ào.



Tinh Tú Môn là phái tu tiên lấy tĩnh lặng làm gốc, môn quy lại nghiêm ngặt. Nên sự việc ồn ào trong đêm như thế này chắc chắn không phải do đám đệ tử quậy phá mà ra. Tĩnh Liên nhanh chóng khoác ngoại bào, cầm theo kiếm, xông về phía Tây.



Khi cô đến nơi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một người đàn ông ngoài ba mươi, mặc áo bào trắng, khuôn mặt hiền hòa. Người đó đứng giữa quầng sáng do những cây đuốc dội lại, xung quanh là rất đông đệ tử khuôn mặt pha lẫn giữa vui mừng, khiếp sợ đang đứng thành vòng tròn.



Tĩnh Liên chợt thấy hai chân mình run rẩy. Cô quỳ phịch xuống nền đá cứng, chợt ngay lúc đó có một nam đệ tử xúc động gào to: “Sư phụ, sư phụ đi đánh yêu quái trở về rồi!” Không gian xôn xao thoáng chốc như ong vỡ tổ, tiếng reo hò đầy vui mừng của đám đệ tử vang vọng bốn góc trời.



Tĩnh Liên run rẩy ngẩng mặt, bắt gặp ánh mắt hiền từ mà xa lạ của người đó, cảm thấy tim hơi chùng xuống. Phút run rẩy trong lòng dần đi qua, đôi mắt Tĩnh Liên chợt lạnh. Chúng đệ tử có thể không rõ, nhưng Tĩnh Liên sao lại không biết? Chính cô ở bên sư phụ khi thời khắc đó xảy ra. Sư phụ Vân Hải của cô rõ ràng đã rơi xuống vực chết mất xác hơn ba năm về trước.



Tĩnh Liên điều chỉnh lại cơ mặt, bày ra dáng vẻ vui mừng. Cô đứng vụt dậy từ mặt đất, lao đến quỳ sụp dưới chân người nọ, hô lên:



“Trưởng môn Tinh Tú Môn, Tạ Tĩnh Liên, bái kiến sư phụ!”



Phía sau lưng Tĩnh Liên chợt vọng lại tiếng bước chân nặng nề. Ba vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, tay cần quải trượng chậm rãi tiến lại, áo trắng phiêu phiêu tối màu trong ánh lửa đêm. Nhị trưởng lão cất giọng nghiêm trang:



“Đây có phải đồ điệt Vân Hải?”



Người nọ cúi người thi lễ với ba vị trưởng lão, tự tin đáp:



“Chính là đồ điệt!”



Khắp giới tu tiên, ít người không biết đến Vân Hải chân nhân của Tinh Tú Môn. Người này chẳng những pháp lực cao cường, đối nhân xử thế hết sức khoan dung, lại dạy nên những đồ đệ rất giỏi. Ba năm trước, người dẫn theo vài đồ đệ đến động Thanh Thành để diệt trừ rết yêu quấy nhiễu dân lành. Nhưng không ngờ, pháp lực của con yêu này quá cao cường, khiến cho đại đồ đệ của Vân Hãi là Ngọc Chiến bị trọng thương, ngay cả nhị đồ đệ Tĩnh Liên cũng thoát chết trong gang tấc. Nhưng cuối cùng thiện cũng thắng ác, Vân Hải vẫn diệt trừ được rết yêu. Vì muốn giải yêu độc của con yêu đã chết, tránh để nó lan tràn làm hại nhân gian, Vân Hải tự nguyện ở lại trấn thủ trong động, rất lâu sau này không ra ngoài. Ngay cả chức trưởng môn, người cũng truyền lại cho nhị đồ đệ.



Nhưng chỉ có Tĩnh Liên biết rõ, quá nửa sau của câu chuyện là do mình và đại sư huynh thêu dệt mà ra.



“Vân Hải” rời động rết yêu trở về, lại được đối đãi như trước. Tĩnh Liên gõ cửa phòng, thấp thỏm không thôi. Người ra mở cửa mang nụ cười hòa ái, hỏi Tĩnh Liên:



“Dạo này sư môn thế nào?”



Tĩnh Liên vừa rót trà vừa kính cẩn đáp:



“Bẩm sư phụ, chúng đệ tử cố gắng rèn luyện. Cũng chưa có chuyện bất trắc xảy ra.”



Tĩnh Liên lén hé mắt nhìn thẳng người đó, đáp lại vẫn là vẻ mặt dửng dưng xa cách. Nhưng vẫn chưa nguôi hi vọng, cô cất giọng rụt rè hỏi:



“Sư phụ, người … đã tìm được sư mẫu chưa?”



Giới tu tiên không ai không biết Vân Hải chân nhân là người chính trực, ưa tĩnh lặng, lại chưa có vợ con. Nhưng cho dù là vậy, vẫn có những bí mật mà chỉ những kẻ thân cận bên người mới biết. Tĩnh Liên vô tình lại đang đóng vai một trong những kẻ thân cận đó. Hỏi xong, cô âm thầm quan sát, thấy chân mày “sư phụ” hơi nhướn lên, trong mắt thoáng có tia kinh ngạc, bối rối. Nhưng y đóng kịch rất giỏi, giả vờ nhập một ngụm trà, từ tốn nói:



“Vi sư vô năng, không tìm được nàng ấy.” Ánh mắt còn ánh lên chút vẻ đau thương.



Tới lúc này, mọi hi vọng trong lòng Tĩnh Liên đã sụp đổ. Cô gật đầu tỏ vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng cười lạnh, không quên chiếu tướng người kia. Hào quang xung quanh y khá dày đặc, chứng tỏ công lực của người này không hề yếu, chẳng trách ngay cả ba vị trưởng lão cũng không nhận ra.



Vân Hải giả chợt nói:



“Tĩnh Liên, nay vi sư đã trở về, chức trưởng môn,...”




Nhưng Tĩnh Liên đã nhanh trí vỗ vào đầu, thốt lên:



“Ôi, con quên mất, còn thần châu…”



“Phải, ta cũng đang định hỏi con.” Người đó nói. “Thần châu hiện tại như thế nào rồi?”



Tĩnh Liên tỏ vẻ kinh ngạc:



“Sư phụ, ngày đó thần châu theo người rơi xuống vực, Tĩnh Liên đã xuống tận đáy vực nhưng không tìm được tung tích. Vậy chẳng lẽ người cũng không biết nó đang ở đâu?”



Vân Hải giả thở dài:



“Lúc tỉnh dậy vi sư cũng không tìm ra tung tích của thần châu. Đây vốn là bảo vật trấn thủ của bản môn, không thể làm mất được.”



Tĩnh Liên nghĩ, thật ra sư phụ giả này xuất hiện cũng không phải là điều xấu. Trước đây sư phụ vong mạng, cô và sư huynh quyết định giấu giếm, lại thưa với ba vị trưởng lão nguyện ước của sư phụ cho cô làm trưởng môn. Nếu Tĩnh Liên không làm trưởng môn, với tính tình độc đoán, thiển cận của ba người đó, Tinh Tú Môn chắc chắn sẽ rơi vào hỗn loạn. Tuy được chấp nhận nhưng vị trí này chưa bao giờ vững chắc, một phần bởi vì Vân Hải chưa từng xuất hiện trở lại trong hơn ba năm qua. Vân Hải giả đến, vừa may lại có thể củng cố lòng tin cho ba vị trưởng lão, khiến họ không thể không hoàn toàn chấp nhận Tĩnh Liên. Tuy nhiên lợi dụng sự tồn tại của kẻ giả mạo pháp lực cao cường này lại giống như giấu ngòi nổ trong người, nếu không xử lý khôn khéo, nhất định sẽ chuốc họa vào thân.




Chợt nhớ lại lời sư phụ lén gọi ba vị trưởng lão là “ba ông già lọm thọm”, lại nhớ những giây phút ngọt ngào khi chỉ có hai người, Tĩnh Liên cảm thấy đáy lòng nửa nặng nề, nửa trống trải.



Chiều tối, Tĩnh Liên trèo lên mấy ngàn bậc thang uốn khúc dẫn tới Đông Tháp hiu quạnh, đẩy cửa bước vào phòng của sư huynh Ngọc Chiến. Ngọc Chiến mặc áo choàng xám rộng thùng thình, đang ngồi lọt thỏm trong chiếc xe lăn gỗ kềnh càng, đầu tóc tán loạn, hai tay vụng về gọt gọt chuốt chuốt cái gì đó không ra hình thù. Tĩnh Liên bước vào, ngồi bẹp xuống chiếc gối con bên cạnh, huynh ấy vẫn không ngẩng đầu lên.



“Liên Liên”, Ngọc Chiến cất giọng trách móc, “Đến khi nào muội mới học cách gõ cửa khi vào phòng hả?”



Giọng Ngọc Chiến nhỏ và trầm đục hơn mức bình thường, nghe như tiếng lá cây xào xào trong đêm. Tĩnh Liên nhìn vết thẹo hằn sâu ngang cổ Ngọc Chiến, khẽ nói:



“Huynh nghe tin sư phụ trở về chứ?”



“Có, đệ tử đưa cơm có nói với ta.” Ngọc Chiển ngẩng đầu, để lộ thêm vài vết sẹo chằng chịt trên mặt. “Nhưng đó là kẻ giả mạo, đúng không?”



“Sao huynh biết?”



Ngọc Chiến hạ mắt, nhìn về phía cánh cửa để mở từ lúc Tĩnh Liên bước vào:



“Bởi vì nếu người là thật, muội sẽ không rảnh mà đến đây thăm ta.”



Hai người bàn xong đối sách trong thời gian tới, Tĩnh Liên đứng dậy dọn dẹp đồ đạc trong phòng lại cho Ngọc Chiến. Hắn mỉa mai:



“Ta là đàn ông, những việc như thế này lẽ ra phải để cho nương tử của ta làm.”



Tĩnh Liên cười cười:



“Khi nào có cô nương chịu lấy huynh, muội không cần làm nữa.”



Ngọc Chiến ngước nhìn trần nhà:



“Kẻ mới đến, dù mang vẻ ngoài của sư phụ, cũng chỉ là tên giả mạo. Muội đừng lẫn lộn thật giả, lại gây hại cho mình.



Giọng nói lại thấp hơn bình thường, khiến Tĩnh Liên phải đến gần sát, dỏng tai lên mới nghe được.