Hồ Ly Truyện

Hồ Ly Truyện - Chương 25




Trong mắt mọi người ở động hồ ly, ta vì quá kích động nên mới lên núi liều mạng trồng cây. Nhưng thực tế, ta dự định lén dành thời gian theo Ly Tình “tầm sư học đạo.” Ngày đầu tiên, khi hắn dùng Ma Đăng đưa ta tới Ma Giới, ta hỏi:



“Ngươi đã có Ma Đăng, tại sao trước đây còn quấy nhiễu thần thú Lam Vân để đi vào Ma Giới?”



Hắn nói: “Lúc đó đang ở trong kết giới của Tĩnh Long, Ma Đăng bị chế ngự, trong khi Tiểu Liên không thể ra ngoài phạm vi Tĩnh Sơn. Vì vậy mới bất đắc dĩ dùng hạ sách ấy.” Sau đó dẫn ta xông vào một bầy ma thú cấp thấp.



Ly Tình làm mẫu chém bay đầu một con ma thú, gào lên với ta:



“Ngươi còn đứng đó làm gì?”



Ta nhón chân nhảy nhót giữa bầy thú hình thù kỳ dị, gào lại với hắn:



“Ta không làm được! Thật bạo lực quá! Mấy con này trông đáng sợ quá!"



Lần thứ tư trong ngày, Ly Tình một tay đỡ trán, một tay xách cổ áo ta kéo xềnh xệch lên ngọn cây. Hắn hung dữ nói:



“Chẳng phải lần trước ngươi vẫn đánh nhau với mãng xà đó sao? Tại sao bây giờ lại nhát gan như vậy?”



Ta đáng thương lắc đầu:



“Lần trước nằm giữa ranh giới sống chết, tiềm lực của ta tự động phát huy. Nhưng trong hoàn cảnh bình thường thế này, ta không thể nào ra tay đánh giết được.”



“Vớ vẩn.” Hắn xụ mặt. “Ngươi nghĩ đây là trò đùa sao? Nếu ngươi muốn đi lang thang để thu hồi hồn phách cho người thương, chút đánh nhau giết chóc có là gì. Ngươi không chịu rèn luyện, chẳng lẽ tới lúc một mình giáp mặt với thú dữ, ngươi đứng trơ đó chờ “phát huy tiềm lực” của mình?”



Ly Tình nói đúng. Con đường phía trước không hề bằng phẳng. Nếu ta vẫn giữ trái tim yếu đuối, e rằng sẽ sớm thất bại. Ly Tình nói:



“Rõ ràng Tĩnh Long đã dạy dỗ ngươi rất tốt, lĩnh hội của ngươi cũng không tệ. Nhưng chính vì hắn quá chìu chuộng, bảo bọc ngươi, nên ngươi mới thiếu quyết đoán, thiếu bản lĩnh thế này. Aiz, nhắc mới nói, sau này ta phải nghiêm khắc với Ly Hương thêm một chút.”



Ta bĩu môi. Sự thật sau này chứng minh, tên Ma Vương này chỉ có thể mạnh miệng mà thôi. Ly Tình nói tiếp:



“Thật ra, cách kiên trì đơn giản nhất là tìm niềm vui trong việc mình làm. Dù việc đó gian khổ, khó khăn tới đâu, ngươi chỉ cần nhìn thấy mặt tốt của nó, tự nhiên sẽ có sức mạnh đi tiếp.”



Ta gật đầu nói:



“Lần trước đánh nhau với mãng xà, ta bỗng nhiên có cảm giác hưng phấn. Sau đó ta lại sao sánh con rắn đỏ với con rồng đỏ Thương Diệp, cảm thấy đấu đá với hắn rất thú vị.”



“Đúng là có loại hưng phấn giữa cuộc chiến như vậy. Nhưng ngươi phải cẩn thận, tìm niềm vui trong lúc đánh nhau không có nghĩa là lấy nó làm mục đích tồn tại. Bạo lực chỉ là công cụ đạt được thứ ngươi muốn mà thôi.”



Không ngờ ta lại có thể nghe lời này từ một tên ma đầu giết chóc không gớm tay. Càng tiếp xúc nhiều với Ly Tình, ta càng phát hiện nhiều lý sẽ sống độc đáo từ hắn.





Ta về tới động hồ ly thì nhận được truyền âm của Diêm Vương báo rằng Thiên Long Hậu đồng ý gặp ta. Địa điểm không xa lạ, chính là khu vườn ở Tĩnh Sơn. Thật ra, lần trước Diêm Vương đến gặp, định thuyết phục ta đừng làm việc dại dột vì Tĩnh Long thì đã bị ta thuyết phục ngược lại, từ đó đồng ý làm sứ giả giúp ta trình bày với Thiên Long Hậu. Ta mừng như mở cờ trong bụng, cảm thấy kể hoạch của mình đang diễn ra thuận lợi.



Đúng giờ hẹn, ta cưỡi mây đến Tĩnh Sơn. Cảnh vật vẫn như cũ, chỉ tiếc người xưa không còn. Giữa làn khói mây lảng bảng quen thuộc, ta nhìn thấy một bóng lưng gầy cô độc: chính là Thiên Long Hậu Tĩnh Khê. Đây là lần đầu tiên ta chạm mặt với người mẹ trên danh nghĩa của sư phụ. Bà quay lại mỉm cười với ta, hé ra khuôn mặt nhuốm màu tuổi tác. Ta cúi người kính cẩn, hơi ngạc nhiên vì bà không duy trì nét đẹp thanh xuân như những tiên nhân khác. Bà cất giọng khàn khàn hỏi:



“Tiểu tiên tử, ngươi nhờ Diêm Vương gửi lời nhắn cho ta? Ngươi nói có khả năng xóa bỏ Ma Thần Trận vĩnh viễn?”



Giọng nói của bà như một dòng thác kỳ lạ tung bọt trắng xóa, hòa hơi nước vào không gian xung quanh. Ta lễ phép nói:



“Đúng vậy, thưa Thiên hậu. Tuy nhiên Tử Ly không chắc chắn về phương pháp, hơn nữa sức mạnh của Tử Ly quá yếu kém, cũng không thể tự mình thực hiện.”



“Vậy thì phải như thế nào?” Bà hỏi.



Ta cúi đầu nói:



“Tử Ly… muốn hồi sinh sư phụ của mình.”



Thiên Long Mẫu hơi cao giọng:



“Sư phụ của ngươi? Chính là con trai của ta, Bạch Sứ?”



Ta gật đầu, khóe mắt cay cay.



**



Vào buổi tối, ta thường cảm thấy cô đơn cực độ. Ta ngồi trước sân, buồn bã ngước nhìn trời, trong đầu lại hiện ra lời Thiên Long Hậu lúc trưa:



“Ngươi nghĩ mình làm được việc mà ngay cả thần cũng không thể làm sao?”



Trước đây, bà đã đến cầu xin Tĩnh Long cứu Bạch Hạc nhưng vô vọng.



Ta lại nhớ tới cuộc trò chuyện của ta và Ly Tình một thời gian trước. Lúc đó ta hỏi hắn:



“Ngươi có biết loại đất sét nào có thể nặn ra thân xác giống như thật không?”



Hắn nheo mắt hỏi:



“Để làm gì vậy?”




”Bởi vì khi sang không gian khác, linh hồn của ta sẽ bị tách lìa với thể xác. Không có thể xác thì làm gì được chứ?”



Ly Tình nặn ra nụ cười nhếch mép quen thuộc, chỉ vào mũi mình:



“Ngươi nhìn ta có giống kẻ chỉ có linh hồn không có thân xác không?”



Ta lắc đầu. Hắn chỉ về hướng núi Cửu Yêu cách xa mấy trăm ngàn dặm:



“Vậy ngươi thật sự nghĩ ban đầu Cảnh Châu không biết tác dụng của Ma Đăng?”



Ta ngơ ngác gật đầu. Giọng Ly Tình chợt vút cao:



“Cái đèn đó rõ ràng là hai vạn năm trước lão chạy vào điện Ma Thần cướp về, làm gì có chuyện không biết tác dụng của nó! Chẳng qua là cháu gái lão nghịch ngợm, trộm về chơi rồi xảy ra cớ sự mà thôi. Còn nữa, rõ ràng lão đã phóng đại lên để lừa gạt ngươi! Giữa Ma Đăng và Ma Thần Trận không có điểm tương đồng. Bởi được tạo ta từ oán niệm của Ma Thần trước lúc chết, Ma Thần Trận hút linh khí trời đất để lớn lên, sau đó hủy diệt linh hồn của loài tiên chứ không đưa họ tới không gian nào cả. Còn về phía Ma Đăng, mặc dù đường hầm không gian có sức ép khá lớn, nhưng cũng không đến nỗi khiến ngươi hồn lìa khỏi xác. Chẳng phải là lão vẫn thường dùng Ma Đăng chạy đi đó đây để tìm con gái con rể của mình sao?”



Ta há hốc miệng, không thể nói gì trong nhiều phút liền.



Ta bị lừa sao?



Bị lừa sao?



Bị lừa sao?



….



Cuối cùng, ta lắp bắp hỏi:




“Ngươi… ngươi… sao lúc đó ngươi không nói cho ta biết?”



Ly Tình vỗ vỗ vai ta:



“Khi ấy ngươi vẫn chưa tin tưởng ta, sao ta lại có thể phản bác kẻ mà ngươi cho là trưởng bối? Sau này ta cũng không nghĩ là ngươi sẽ tin hết câu chuyện đầy sơ hở như vậy, ngươi cũng chưa từng hỏi qua, nên ta quên không nhắc ngươi. Nhưng đây cũng là tin tốt, việc cần làm sắp tới sẽ dễ dàng hơn ngươi từng tưởng tượng rất nhiều.”



Lúc đó ta chỉ biết nhìn trời, tự hỏi mình có thật sự thuộc giống hồ ly nổi danh quỷ quyệt trong truyền thuyết không. Tại sao dễ dàng bị gạt nhiều lần như vậy? Ta lại rút ra một bài học: cả yêu và ma, không có kẻ nào đáng tin cả!



Một cái bóng đen đột ngột phủ xuống trước mặt. Sau đó Tiểu Cầm ngồi xuống cạnh ta:



“Tỷ tỷ, người đang nghĩ gì vậy?”




Ta vuốt tóc nó, khẽ hỏi:



“Tiểu Cầm, muội nghĩ cha mẹ muội vẫn còn sống?”



Nó có vẻ hơi ngạc nhiên, gật đầu lia lịa:



“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi! Mẹ muội còn thường viết thư kể lại phong cảnh lý thú các vùng đất xa lạ nữa!”



Ta mỉm cười với nó, nhắm mắt lại. Vạn vật tồn tại trong vũ trụ này, không có gì là tuyệt đối. Giữa thật và giả, giữa sống và chết, giữa có thể và không thể, đôi khi không có bất kỳ ranh giới nào. Những lúc như vậy, con người, thần tiên, yêu ma thường dùng niềm tin chủ quan của mình mà phán xét. Nhưng thực tế, cái gọi là niềm tin đó có gì là chắc chắn đâu?



Thiên Long Hậu có niềm tin của bà, ta có niềm tin của riêng ra. Điều quan trọng là, ta nhất định phải giữ gìn niềm tin này toàn vẹn tới phút cuối cùng.



Cho đến khi ta tìm được chàng.



**



Sáng sớm hôm sau, ta ăn mặc gọn gàng, đến trước mặt Ly Tình:



“Này, ngươi mau đưa ta đi săn ma thú đi!”



Hắn che miệng ngáp, lèo nhèo nói:



“Ngươi sao bỗng nhiên hăng hái như vậy?”



Nói vậy nhưng Ly Tình vẫn nhanh nhẹn rút ra Ma Đăng, niệm chú, đoạn xách cổ áo của ta theo. Chúng ta đến trước một khu rừng tỏa đầy khói đen. Ta nghi hoặc hỏi:



“Tại sao không thấy con ma thú nào cả?”



Hắn nhếch mép cười bí hiểm: “Rồi ngươi sẽ thấy.” Sau đó quay lưng bỏ đi. Thực tế chứng minh, Ly Tình không phải là người thầy tốt. Chỉ vài giây sau, ta thấy mình đang đối diện với con ma thú khổng lồ xù xì lông lá, giữa trán mọc thêm cái sừng dài nhọn hoắc, còn đôi mắt lồi trợn trừng nhìn ta đăm đăm. Ta bị nó rượt đuổi khắp khu rừng u ám, không biết đã xô ngã bao nhiêu thân cây, cũng như đã đạp chết hay làm kinh sợ bao nhiêu con ma thú nhỏ bé khác. Tới lúc ta chế ngự được nó, quần áo trang sức trên người đã không còn ra hình dạng ban đầu nữa rồi.



Ly Tình vừa dìu ta ra khỏi khu rừng đó, vừa lẩm bẩm:



“Sau này ta sẽ bảo nàng ấy vận động nhiều một chút… (blah blah blah).



Ta đá vào chân hắn, nghiến răng nói:



“Ly Tình, ta vẫn còn có thể săn ma thú!”