Tiểu Cầm cảm thấy bầu trời hôm nay âm u y như tâm trạng của nó.
Chủ nhân ru rú trong phòng mấy ngày không chịu gặp ai. Nó đứng trước cửa, mấy lần chặn con trai của Long Hải Đông Vương không cho hắn vào gặp chủ nhân. Lần đầu tiên gặp, hắn không nhận ra nó, nó lại không thể như mấy tháng trước lúc còn ở phàm giới gọi hắn một tiếng “thiếu gia”. Nó hơi bùi ngùi, đành dùng thuật truyền âm đem chuyện này kể với Bạch Sư. Bạch Sư nói:
“Muội dùng bộ dạng con hổ, lại là yêu, hắn nhận ra muội thế nào được?”
Nó thấy có lý, lần sau Thương Diệp đến, nó đã mang hình dạng cô gái xinh đẹp. Thương Diệp liếc nó, nói:
“Tiểu Cầm, mau để ta vào gặp Tử Ly.”
“Chủ nhân nói, không muốn gặp bất kỳ ai.” Nó hồi hộp nói nhanh. “Long tử nên về đi thôi.”
Thương Diệp tỏ vẻ tức giận, đấm vào một cây cột đá khiến nó nứt toác. Sau đó rời đi.
Tiểu Cầm buồn bã. Hắn nhận ra nó, nhưng không thèm nhìn nó lâu hơn ba giây. Nó lại đem chuyện này kể với Bạch Sư. Hắn nói:
“Ta đang luyện công, không thể nghe tâm tình của muội được. Sư phụ mà phát hiện ta lơ đãng sẽ rút xương ta ra mất.”
Tiểu Cầm nghĩ tới ông ngoại, cảm thấy quả thật ông có hơi dữ dằn. Nhưng mà trong lòng nó đang chất đầy tâm sự, nó biết chia sẻ với ai đây? Nó lại chẳng phải con hổ có nhiều kiên nhẫn. Vậy là Tiểu Cầm lén chạy đi tìm Thiềm thúc thúc tâm sự. Thiềm thúc thúc u ám ngẩng đầu từ một đống sổ sách lớn, đôi mắt thâm quầng híp lại nhìn nó:
“Ôi, Tiểu Cầm đáng thương, chẳng lẽ chủ tớ con đều mắc bệnh tương tư?”
Tiểu Cầm thở dài, lắc đầu rồi lại gật, tâm trạng hết sức nặng nề.
“Thiên giới hỗn loạn toàn làm thân già này đau đầu!” Thiềm thúc thúc chợt vỗ trán. “Ôi, Tiểu Cầm, Thiềm thúc thúc không được khỏe, xin lỗi con!”.
Thiềm thúc thúc lại bỏ chạy như mọi lần, chắc là lại đi tìm tiên nhân nào đó đánh cờ.
Tiểu Cầm dậm chân, hừ, ta vẫn còn ông ngoại.
Ông nó đang vác một thanh đao lớn, đứng trên đỉnh Cửu Yêu luyện công giữa màn mưa tuyết trắng xóa. Tiểu Cầm nuốt nước miếng, miệng lẩm bẩm: “Thật đẹp, thật oai hùng.” Một lúc sau ông ngoại nhìn thấy nó, cất giọng hào sảng:
“Ôi, Tiểu Cầm, về nhà đấy à? Lại gây họa gì rồi?”
Tiểu Cầm rơi lệ. Tiểu Cầm than oán, sao tất cả sinh vật trên thế gian này đều có cái nhìn sai lệch về nó?
Sáu trăm năm trước, lúc nó mới được sinh ra, mẹ nó hơi nhăn mặt: “Sao lại là một con mèo con?”
Năm trăm năm trước, cha nó vừa ôm nó vừa nói, tiểu bảo bối, con sẽ là con hổ dịu hiền nhất thế gian (không như mẹ con).
Bốn trăm năm trước, ông ngoại nhận nó về nuôi, cười ha ha nói: “Cháu gái, dù con có dỡ bỏ cả Yêu giới này, ông ngoại cũng có thể làm đệm lưng cho con.” Trước đó nó vô tình làm hỏng cung điện của cha mẹ nó, khiến ba người rơi vào cảnh màn trời chiếu đất. Mẹ nó cũng dẫn cha nó đi chu du tam giới từ đó chưa về. Nhưng nó thề, nó chỉ sơ ý, sơ ý mà thôi.
Công sự của ông ngoại bận rộn, không có thời gian để mắt nhiều tới Tiểu Cầm. Chẳng mấy chốc, nó trở thành tiểu bả vương của đỉnh Cửu Yêu. Không biết con yêu to gan nào dám lén đặt cho nó cái biệt danh “tiểu cầm thú”. Nó nghĩ đi, nghĩ lại, thực ra cũng không quá khó nghe.
Sau đó một thời gian, mọi người đều gọi nó là Tiểu Cầm. Chúng yêu đều quy phục nó.
Hơn một trăm năm sau, nó sống trong cảnh buồn chán.
Gần hai trăm năm trước, ông ngoại kể với nó vừa cùng bọn tiên nhân lập ra hiệp ước tiên yêu. Nó vui mừng nghĩ, có thể chơi với các sứ giả tiên nhân kia một chút. Nó cũng quyết định, trợ thủ đắc lực của nó sẽ là sư tử trắng xinh đẹp, tiểu đệ tử mới được thu nạp của ông ngoại.
Nó thật sự khiến cho bọn sứ giả tiên nhân đau đầu. Nhưng bọn họ không thể làm gì nó, vì đã có Bạch Sư hỗ trợ. Mà ai cũng biết Bạch Sư là đệ tử của Yêu Hoàng, ai đắc tội với huynh ấy thì ông ngoại sẽ cho họ một bài học ra trò.
Nó đặc biệt thích đến quấy phá ở vùng Thượng Linh, vì ở đó phong cảnh hữu tình nhất. Dĩ nhiên, tên sứ giả ở chỗ đó cũng sợ nó mất mật. Mấy chục năm trước, qua nhiệm kỳ sứ giả mới, nó nghe Bạch Sư nói, kẻ mới đến là một con hồ ly tiên.
Tiểu Cầm giãy nãy. Không được! Vùng Thượng Linh hữu tình của nó, há để cho bọn hồ ly õng ẹo làm càn? Nó nghĩ tới mấy con hồ ly tinh lẳng lơ bẩn thỉu sống trong hang động hôi hám mà nó vẫn khinh bỉ tột độ, rùng mình.
Nó xông vội tới núi Thượng Linh, định tìm con hồ ly kia tính sổ.
Ai ngờ vội quá, Tiểu Cầm lao thẳng vào hồ nước lạnh lẽo trên đỉnh núi. Tiểu Cầm lại có một khuyết điểm duy nhất là sợ nước, vì vậy chim muông Thượng Linh được may mắn thưởng thức qua tiếng gầm rú sặc sụa như bị chọc tiết của nó.
Sau đó, nó được tiểu hồ ly vớt ra.
Sau đó nữa, nó run rẩy nhìn con tiểu hồ ly kia, một phần vì lạnh, một phần vì quá ngạc nhiên. Đùa à, đây mà là hồ ly sao? Khuôn mặt trong sáng thánh thiện như ánh mặt trời này, khuôn mặt tuyệt đẹp mà không có chút lẳng lơ này, phải là của một vị Bồ Tát nào đó mới đúng. Không đúng, Bồ Tát cũng chưa chắc xinh đẹp như vậy.
Tiểu hồ ly lại đưa ánh mắt tuyệt đẹp mang đầy thương hại nhìn nó, trên mặt hiện ra rõ dòng chữ: “Hổ con đáng thương. Không có cha mẹ chăm sóc, nếu ta không cứu kịp thì đã chết dưới hồ nước mất rồi.”
Ánh mắt đó làm tim Tiểu Cầm nhũn ra. Thực ra nó đã có thể biến thành hình người từ lâu, nhưng nó lại thích lốt hổ hơn, vì có thể dọa kẻ khác. Vậy mà, tiểu hồ ly lại không hề có vể sợ hổ. Tiểu Cầm còn mải suy nghĩ tại sao tiểu hồ ly không sợ hổ thì đã bị bế thốc lên, sao đó được ôm về Điện Lưu Ly.
Nằm cuộn tròn lười biếng trong đống chăn ấm áp, miệng gặm miếng bánh bao nóng hôi hổi, Tiểu Cầm rơi lệ nghĩ, ta là con hổ, con hổ, chứ không phải là con mèo con. Nó suy nghĩ, suy nghĩ mãi về tiểu hồ ly. Nét đẹp tươi sáng thoát tục như vâỵ lại ở trên một con hồ ly, như vậy nó có bị đồng loại tẩy chay không? Có bị kẻ khác khinh bạc không? Chưa kể pháp thuật cũng quá đỗi tầm thường. Như vậy thì làm sao chế ngự được bọn yêu quái ở Thượng Linh?
Sau đó, có lẽ suy nghĩ nhiều quá nên Tiểu Cầm bị hỏng đầu, nó ra lệnh cho bọn yêu quái ở Thượng Linh phải phục tùng tiểu hồ ly. Ngay cả Bạch Sư cũng được nó đem ra làm hộ vệ cho vùng đất này. Bạch Sư có lúc nói đùa, vị sứ giả tiền nhiệm của tiểu hồ ly mà biết tin này, có khi hộc máu vì bị phân biệt đối xử. Tiểu Cầm khinh khỉnh đáp, hừ, cái tên thối nát đó làm sao xinh đẹp đáng yêu bậc này. Hơn nữa, tài nấu ăn không tệ. Nó lại thèm ăn rồi.
Tiểu Cầm tâm niệm rằng nó sẽ giữ hồ ly làm thú cưng, chứ không phải ngược lại. Nhưng giây phút nó bán đứng bản thân, vì mấy chiếc bánh mà ngọt ngào gọi tiểu hồ ly một tiếng “chủ nhân”, trong nội tâm nó đã tự nguyền rủa mình mấy trăm hiệp. Ông ngoại mà biết nó có nô tính như vậy, thế nào cũng cười nó thối đầu cho xem. Dù vậy, nó cảm thấy ở cạnh con hồ ly này cũng không tồi. Vòng tay của tiểu hồ ly làm nó nhớ tới mẹ nó, khiến nó vơi đi nỗi nhớ nhung đằng đẵng. Được tiểu hồ ly chăm sóc, nó cảm thấy nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng mình đang được sưởi ấm.
Chung sống một thời gian, Tiểu Cầm phát hiện ra, chủ nhân hay ngồi ngẩn người, ánh mắt thoáng lên tia buồn bã. Có lần đi ngang qua nhà Thiềm thúc thúc chơi mới nghe nhắc tới, thì ra tiểu hồ ly bị bệnh tương tư. Tiểu Cầm chưa bao giờ nghe tới chuyện hồ ly biết tương tư. Chẳng phải chỉ cần đến gặp thẳng đối phương, dùng chút mị thuật là xong rồi sao? Thiềm thúc thúc nghe nó nói vậy, khuôn mặt trở nên cổ quái, e hèm, Tiểu Cầm, chuyện này không phải muốn là được đâu.
Tiểu hồ ly lịch kiếp, Tiểu Cầm xin Thiềm thúc thúc cho nó đi theo. Không có tiểu hồ ly, nó sẽ chán đến chết mất.
Biết hồ ly đầu thai vào nhà họ Lam, Tiểu Cầm vờ làm cô gái nghèo bán thân làm a hoàn trong phủ. Nó từng bước tiến lại gần tiểu hồ ly, cho đến khi trở thành nha hoàn thiếp thân của tiểu thư. Nó chăm sóc tiểu thư vô cùng chu đáo, còn vì tiểu thư mà đối phó với tiểu thiếu gia tuấn tú tinh ranh kia nữa. Dần dần, nó cũng cảm thấy đau thương cho nô tính ngày càng trỗi dậy mạnh mẽ bên trong mình.
Nhưng có một chuyện khiến Tiểu Cầm canh cánh mãi. Lúc lịch kiếp xong, sau khi nói chuyện với Thiềm thúc thúc, chủ nhân mang khuôn mặt trắng bệnh lao vào phòng, đóng chặt cửa không nói chuyện với ai. Nó quay sang cầu cứu hồ ly mẹ, hồ ly cha, chỉ thấy họ khổ não thở dài. Sau đó nó mới biết, người mà chủ nhân thầm thương trộm nhớ đã bị Ma Thần Trận vạn năm xuất hiện một lần hại cho hồn phi phách tán rồi.
Nghe nói vạn năm trước, vị thần quân ấy cũng suýt chết một lần do chế ngự chính Ma Thần Trận đó.
Nó cảm thấy chủ nhân thật sự đáng thương. Lúc nó còn nhỏ xíu, mẹ nó từng bảo nó, nếu yêu ai cứ việc trói mang về, giống như ngày xưa mẹ nó bắt cha nó về. Vị thần quân mà chủ nhân yêu có sức mạnh quá cường đại, chủ nhân không đánh lại nên chỉ có thể lặng lẽ nhớ nhung. Bây giờ kẻ ấy hồn phi phách tán, ngay cả chút cơ hội dùng mị thuật vớt vát cũng không còn nữa rồi.
Tiểu Cầm khổ não, nó than thở với ông ngoại. Ông ngoại tuy không dành nhiều thời gian cho nó, nhưng lại rất yêu thương chìu chuộng nó. Ông ngồi bất động trên tảng đá băng, chăm chú lắng nghe tâm sự của nó làm Tiểu Cầm xúc động vô cùng. Nó chợt nghĩ ra một việc, hỏi ông nó:
“Ông ngoại có nhiều bảo vật như vậy, có cái nào giúp cho chủ… à không, tiểu hồ ly được gặp lại người thương không?”
Ông ngoại nó xoa cằm, chậm rãi nói:
“Tiểu Cầm, việc này rất khó, lại sẽ làm tốn yêu lực của ông ngoại.”
Tiểu Cầm nhào vào lòng ông ngoại làm nũng:
“Ông ơi, xem như nể mặt con đi… đi mà~~”
Ông nó bất đắc dĩ thở dài:
“Thôi được, nể mặt đứa cháu cưng duy nhất này, ông sẽ đi gặp tiểu hồ ly một lần.”