Thẩm Chính Văn thích vẽ tranh, nghĩ muốn vẽ lại bộ dáng xinh đẹp của Liên Bích, ở trong phòng vung bút vẽ tranh, vẽ ra bộ dáng hắn ái mộ.
Đang lúc miêu tả eo liễu của nữ tử, ai ngờ đúng lúc này, lão nô dọn bể cá tiến vào, dọa Thẩm Chính Văn làm lệch đầu bút lông về một bên, đem eo nhỏ của mỹ nhân họa thành bụng lớn mập mạp.
Thẩm Chính Văn đau lòng phát điên, tức giận mắng lão nô một trận, đáng tiếc bức họa này ngẫm lại vẫn là treo ở trên vách tường.
Lại nhìn con cá chép vàng kia, cái đầu nhét ở bể cá, đuôi thô dài bạch bạch vỗ nước, bắn đến trên mặt Thẩm Chính Văn.
Thẩm Chính Văn lau mặt, giận không thể át: "Cá này chẳng lẽ bị điên rồi?"
Lão nô nghẹn cười: "Có thể là cao hứng."
Đêm đó, Thẩm Chính Văn ngủ đến hàm hương, hoàn toàn không biết, nước trong bể cá trào ra ngoài, lưu lại đầy vết nước trên đất.
Trong phòng, đèn sớm đã tắt, chỉ có ánh trăng mông lung.
Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ, giống như nước chảy róc rách, hợp lại thành một đạo thân hình eo thùng nước.
"Cạc cạc cạc, Thẩm công tử quả nhiên si tâm một mảnh, vẽ tranh chân dung của Yêm."
"Thẩm công tử ở nơi nào, Yêm không thấy rõ..."
Lúc này, Thẩm Chính Văn mơ thấy giai nhân Liên Bích, đang ngủ cũng mỉm cười, đột nhiên trời giáng tai họa bất ngờ, mông to giống như cái lu nước đè ở trên mặt hắn.
Thẩm Chính Văn miệng sùi bọt mép, ngất luôn tại chỗ.
*
Tia nắng ban mai chiếu vào phòng, Thẩm Tương ngồi trước gương trang điểm để nha hoàn Hạ Nhi chải đầu cho nàng.
Ngày thường nha đầu Liên Bích này luôn thích dính lấy chính mình, đêm qua lại không thấy bóng dáng, Thẩm Tương tự nhiên cảm thấy có điểm cô đơn.
Thẩm Tương nhìn chính mình trong gương, mặt mang sắc xuân, giống như hoa thược dược được trải qua mưa móc, tươi sáng kiều diếm, phảng phất thấy mùi hoa đâu đây.
Đêm đó cùng hồng y công tử triền miên, thân hình bị liếm hôn nhiều điểm đỏ, hẳn là đã phai nhạt đi chút ít.
"Phu nhân thật đẹp." Hạ Nhi tấm tắc khen ngơi, "Chính là đáng tiếc..."
Lời nói chưa dứt đã ngập ngừng.
Thẩm Tương không thích thừa nước đục thả câu, hỏi: "Đáng tiếc cái gì, ngươi nói thẳng ra đi."
"Đáng tiếc so với nhị phu nhân." Hạ Nhi nói xong, liền phi vài tiếng, "Nô tỳ không phải nói phu nhân không đẹp bằng nhị phu nhân, chỉ là người xưa nói rất đúng, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Thiếu gia một lòng hướng về nhị phu nhân, nô tỳ lo lắng phu nhân về sau..."
Thẩm Tương nhíu lại mày liễu: "Liên Bích nàng ấy không giống."
Hạ Nhi nghe vậy cười: "Không có gì khác biệt. Nô tỳ biết hai phu nhân quan hệ hòa hợp. Nhưng một người là thê, một người là thiếp, thân phận thiếp so với thê, tự nhiên sẽ hiện rõ trên mặt lấy lòng, sau lưng làm cái gì, ai mà biết được."
Thẩm Tương trách cứ nói: "Chớ có nói bậy, ngươi đừng có vu khống, Liên Bích sẽ không làm như vậy."
Hạ Nhi âm dương quái khí nói: "Ai nha, nô tỳ nghe được lời đồn nhiều lắm, thê thiếp tranh sủng là hết sức bình thường, trong mắt nữ nhân nơi nào có thể dung được nữ nhân chú. Nô tỳ thấy nhị phu nhân lớn lên mị người như vậy, giống như hồ ly tinh, nam nhân đều thích nữ nhân như vậy. Đêm qua nhị phu nhân không lại đâym nói không chừng hiện tại còn đang trong ổ chăn của thiếu gia đó."
Thẩm Tương tâm phiền ý loạn quát khẽ: "Đừng nói nữa."
"Vâng vâng vâng, phu nhân biết việc này là được." Hạ Nhi tiếp tục chải đầu cho nàng, "Nô tỳ chỉ muốn cảnh tỉnh phu nhân, cũng là muốn tốt cho phu nhân thôi, phu nhân về sau cẩn thận một chút."
Thẩm Tương nắm chặt vạt áo, ánh mắt trầm xuống.