Hồ Ly Tinh

Chương 13




Xe ngựa của Triệu phủ lộc cộc lộc cộc chạy ở trên đường, đi vào núi Tùng Hoa dưới chân miếu Quan Âm.

Xe ngựa dừng lại trước cửa miếu, một đám ni cô mặc áo xanh tiến đến cung nghênh.

Thẩm Tương vén rèm cửa sổ nhìn xung quanh, mắt thấy Liên Bích định ra ngoài theo lối cửa sổ, vội vàng ôm vòng eo của nàng ấy, thật vất vả đem nàng kéo trở về, cùng nhảy xuống xe ngựa, tiến vào miếu Bồ Tát.

Lý thị quỳ xuống trước tượng đá Bồ Tát, khẩn cầu nhiều con cháu nhiều phúc, muốn Liên Bích và Thẩm Tương tới dập đầu.

Liên Bích hỏi: "Bái cục đá làm cái gì vậy?"

Thẩm Tương che miệng nàng lại: "Hư, đừng nói bậy."

Nàng thầm nghĩ, may mắn Lý thị không nghe được, nếu không đã có thể có phiền toái. Liên Bích ngay cả bái Phật cũng đều không hiểu, chỉ có thể từng bước một dạy nàng.

Thẩm Tương chắp tay trước ngực, quỳ gối trên đệm hương bồ: "A Bích, học theo ta, quỳ xuống."

"Tương Nhi muốn ta làm cái gì đều được, ta chỉ cảm thấy khó hiểu, ta còn chưa thấy qua ai lạy cục đá đâu." Liên Bích nâng nâng lông mày, học bộ dáng của Thẩm Tương, đứng đắn quỳ lạy.

Nhưng học được không quá giống, tứ chi đều dán trên đệm hương bồ, híp mắt lại, giống như con mèo lớn nằm bò ra để ngủ.

Thẩm Tương bật cười: "Ngươi cái vật nhỏ này."

Liên Bích căng mí mắt, há mồm ngáp: "A, mệt quá đi."

Sau khi lễ bái xong, Lý thị mang tới hai chén nước trong, muốn trụ trì rải lên một ít hương tro: "Chén nước này dính tiên khí của Bồ Tát, uống vào có thể sinh con trai. Hai người các ngươi uống hết đừng để dư thừa giọt nào, xem ai trong các ngươi có thể sinh ra trưởng tôn của Triệu gia."

Thẩm Tương tiếp nhận chén nước có tro, mãn tâm mãn nhãn nghĩ, lại nhìn Liên Bích đang ghé vào đệm hương bồ ngủ say.

Lý thị trừng mắt liếc Liên Bích một cái: "Còn không qua đây uống tiên thủy."

Thẩm Tương ngồi xổm xuống, một tay nâng Liên Bích dậy, tay kia cố ý làm đổ ra nửa chén nước hương tro.

Liên Bích dựa vào đầu vai Thẩm Tương, lười biếng mà đứng dậy, hừ hừ nói: "Còn chưa ngủ đủ..."

Lý thị cất cao thanh âm: "Nhanh uống đi."

Thẩm Tương đưa cho nàng chén nước đã bị đổ đi một nửa, lại tự mình nhận lấy một chén đầy khác, miễn cưỡng uống vào miệng, ghê tởm đến buồn nôn.

Liên Bích mắt buồn ngủ mông lung, không thấy rõ trong chén là cái gì, thoải mái hào phóng mà uống vào, sắc mặt tức khắc khẽ biến, phồng má phun ra, vừa vặn phun lên trên làn váy của Lý thị.

Lý thị cả kinh thét chói tai: "Ai nha, muốn chết a, ngươi đồ nha đầu thối."

Trụ trì chịu đựng không cười, khuyên giải an ủi nói: "Thí chủ, ở trước mặt Bồ Tát đừng nổi nóng."

Lý thị run rẩy nhấc làn váy ướt đẫm, hung hăng trừng mắt với Liên Bích: "Hồi phủ lại thu thập ngươi."

Liên Bích liền phi mấy cái: "Uống chính là cái gì vậy."

Phảng phất như không nghe thấy Lý thị nói lời độc ác, hoặc là đơn thuần như nàng đánh rắm.

Sau khi lên ngựa, Thẩm Tương rót ly trà đút cho nàng, đau lòng không chịu được: "Súc miệng đi."

Liên Bích đỡ tay nàng, một ngụm uống cạn.

Thẩm Tương nghẹn cười: "Như thế nào uống nhanh vậy."

Liên Bích gối lên đầu gối Thẩm Tương, giống như con mèo cọ cọ, không đến một lát liền ngáy khò khò.

Xa phu vì tiết kiệm thời gian, tìm lối tắt, đi tới con phố phồn hoa nhất.

Bên ngoài xe truyền tới tiếng pháo bùm bùm, đánh thức Liên Bích đang ngủ say.

Liên Bích ngồi dậy vén rèm cửa sổ, tròng mắt đen lưu chuyển, khóe môi nhộn nhạo ý cười sung sướng: "Tương Nhi, bên ngoài thật náo nhiệt."

Thẩm Tương theo ánh mắt của nàng tiến về phía đường phố: "Hôm nay là lễ hội hoa đăng đi, Lý phu nhân khẳng định không cho chúng ta lên phố."

Liên Bích túm chặt tay nàng, cười bừa bãi: "Chính chúng ta đi không phải là được rồi sao?"

Xe ngựa tới Triệu phủ, Lý thị xuống xe trước, đợi nửa ngày cũng không thấy hai người kia đi ra, liền gọi người hầu đi qua thúc giục.

Người hầu xốc lên màn xe, sợ tới mức giật mình: "Hai vị phu nhân đều không thấy."

Lý thị đi đến nhìn, nếp nhăn hằn càng sâu.

"Hai người lớn sống sờ sờ, làm sao không thấy bóng dáng, chẳng lẽ đắc tội Bồ Tát, bị bắt đi. Bồ Tát từ bi, hai nàng cùng ta không có liên quan, ngàn vạn lần đừng giận chó đánh mèo."

Mà lúc này, Liên Bích nắm tay Thẩm Tương, xuyên qua đầu đường phồn hoa, nhẹ nhàng mà nhảy lên, cười khanh khách quay đầu lại nhìn nàng: "Tương Nhi, nhanh lên."

Thẩm Tương thở hồng hộc: "Ta không chạy nổi nữa rồi."

Liên Bích dừng lại, thuận tay lấy xuống hai cây kẹo hồ lô, đưa cho Thẩm Tương: "Hồng quả ngày rất giống trái cây ở trong núi, chua chua ngọt ngọt."

Người bán hàng rong hô to: "Nha a, các ngươi còn không có đưa tiền đâu!"

Thẩm Tương sờ sờ cổ tay áo: "Ta quên mang tiền."

Người bán hàng rong méo miệng: "Không có tiền còn đòi lấy đường hồ lô, nhìn hai ngươi ăn mặc giống như là người nhà giàu, chẳng lẽ là từ nhà thổ chạy ra?"

Thẩm Tương nổi giận, đang muốn cãi lại.

"Ngươi muốn chính là màu bạc, hay là màu vàng?" Liên Bích vung tay lên, tự nhiên nhiều ra một thỏi vàng cùng một nén bạc.

Người bán hàng rong nghiêng đầu, chảy nước miếng: "Vàng! Vàng!"

Liên Bích đưa cho hắn thỏi vàng, kéo cánh tay Thẩm Tương rời đi.

"Phát tài, lão tử phát tài rồi, a ha ha ha..."

Thẩm Tương nhíu nhíu mày: "Tiền ở đâu ra vậy, cho hắn chẳng phải lãng phí sao."

Liên Bích lè lưỡi: "Giả a."

Thẩm Tương thoải mái cười to: "Ngươi được lắm."

Chạng vạng, đêm tối kéo xuống, đường phố hoa đăng rực rỡ lóa mắt, từ xa vọng lại, giống như sáng rọi bốn phía du long phi vũ.

Thẩm Tương đang ở trong đó, càng cảm thấy đẹp, ngửa đầu xem hoa đăng đố đèn: "A Bích, ngươi tới đoán xem chữ này là gì."

"Tiết Nguyên tiêu tiền nhân cười, ta đoán chính là hoàn." Bên tai là giọng nam trong sáng, mềm nhẹ nói nhỏ, phảng phất như nói lời âu yếm.

Thẩm Tương giật mình, quay đầu nhìn lại.

Chỗ ánh đèn huy hoàng, công tử tuấn mỹ hồng y tóc đen, ý cười giống như vằn nước ở Kính Hồ, ở khóe miệng khẽ nhếch của hắn tràn ra.