Vãn Thanh Ly đẩy cho người đàn ông trước mặt một cái nhìn chán ghét rồi quay người định rời đi. Dược Hắc Thần nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh về phía cô, khi đến gần anh vòng tay qua eo kéo cả cơ thể cô về phía sau, áp sát lấy người mình. Vãn Thanh Ly cố tách tay anh ra nhưng không được, liếc nhìn khuôn mặt anh ở phía sau, miệng nghiến răng:
– Dược Hắc Thần, buông ra. Anh có bị điên không? Tôi đã nói là bây giờ không có hứng thú, anh không hiểu sao?
Nhìn bộ dạng như mèo xù lông của Vãn Thanh Ly, Dược Hắc Thần chẳng mảy may để tâm mà còn bật cười thành tiếng, tay cầm cằm cô, khuôn mặt điển trai cúi sát xuống bên tai cô rồi thì thầm, giọng nói trầm như khiến người ta cảm thấy rùng mình.
– Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, nhất định tôi sẽ cho cô vươn lên đỉnh cao nghề nghiệp. Cô thực sự không muốn?
Đúng là điên rồi mà, đầu của Vãn Thanh Ly sắp nổ tung vì tức rồi. Anh còn đưa ra đề nghị như thế, coi cô là gái nghành chắc? Vãn Thanh Ly cắn môi, vẫn cố vùng vẫy để thoát khỏi cái ôm này của anh, miệng không ngừng nói tỏ ý khinh thường.
– Nếu muốn tôi cũng chẳng cần đến anh, anh đúng là bỉ ổi. Tấm lòng này của Dược tiên sinh tôi thật chẳng dám nhận.
Dứt lời, chân của cô di chuyển để tìm chân của anh, sau đó dùng gót của giày cao gót dẫm mạnh xuống đầu ngón chân anh. Dẫm mạnh như thế không đau mới lạ, Dược Hắc Thần giật giật khoé môi rồi buông cô ra, lùi về phía sau. Đau đến như vậy rồi nhưng trên khuôn mặt anh chẳng chút biểu cảm nào, vẫn là cái vẻ tự kiêu tự đắc ấy, thật khiến người ta khó chịu.
Vãn Thanh Ly chớp thời cơ quay người, tay nhanh chóng nắm lấy cổ áo của anh, kiễng chân, đưa khuôn mặt mình lại gần rồi nhìn anh chằm chằm. Dược Hắc Thần nhìn đôi môi quyến rũ chết người của cô mà đắm đuối, định cúi mặt hôn lên đôi môi đó nhưng bị ngón tay cô chặn lại, ánh mắt sắc sảo của Hồ ly lướt qua khuôn mặt anh. Dược Hắc Thần nhướn mày, nheo nheo mắt:
– Ngoài tôi ra chẳng ai có thể giúp được cô, nếu tôi muốn tôi có thể khiến cho những người đó mất hết tất cả. Và cô, cũng sẽ chẳng được yên ổn mà tươi cười chụp hình đâu.
Khi nói ra những lời này, Dược Hắc Thần nghĩ lại những bức ảnh của blog hôm trước mà cả người ngứa ngáy khó chịu. Từ nãy đến giờ, Vãn Thanh Ly còn chẳng thèm bố thí cho anh ta một nụ cười tử tế mà chỉ toàn mỉa mai khinh thường.
Vãn Thanh Ly nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ ngốc nghếch, lưỡi liếm đôi môi của mình rồi nói:
– Rõ ràng là muốn ràng buộc tôi, tôi đâu có ngu mà nghe theo lời anh để anh chơi chán rồi đạp tôi xuống. Anh đừng có mà bễ nghễ* như thế. Nói trước cho anh biết, tôi không giống những người khác, đừng tưởng anh có quyền có tiền mà tôi sợ nhé.
*nhìn người khác bằng nửa con mắt
Vãn Thanh Ly chán ghét buông tay rồi đẩy anh ra, quay người mở cửa rời khỏi nơi này. Dược Hắc Thần ngồi xuống ghế, tay rót rượu, ánh mắt trở nên thâm thúy, cả cơ thể toát ra mùi nguy hiểm.
"Quả nhiên là Hồ ly tinh danh bất hư truyền"
_____________________
Trở về căn phòng trọ của mình, Vãn Thanh Ly mệt lả người nằm vật xuống giường. Phải nghĩ cách đối phó với Dược Hắc Thần này khiến cô chẳng còn chút sức lực gì nữa rồi. Bỗng nhiên vật nhỏ Tiểu Thiên hiện lên, lay lay người cô rồi vui vẻ nói:
– Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi sự truy đuổi chán ghét của nam chính.
– Thế mà là thoát ư? Anh ta tìm chị như vậy, chị khó chịu đến phát điên rồi.
Vãn Thanh Ly vò đầu bứt tai, thở dài chán nản. Tiểu Thiên bịt miệng cười khúc khích:
– Ít ra thì không bị ghét như cốt truyện thực. Tiếp theo, chị cần phải ngăn việc nam chính nảy sinh tình cảm với nữ chính để tránh việc cốt truyện đi theo lối cũ. Chị hãy xuất hiện ở nơi nam chính và nữ chính hẹn nhau nhé.
– Thế thì khác gì trà xanh phá hoại tình cảm của người khác. Tiểu Thiên, nhiệm vụ này thật sự khó lắm.
Vãn Thanh Ly xua xua tay từ chối. Việc này căn bản không hợp lí, hơn nữa cứ để cho Dược Hắc Thần đó gặp nữ chính, như vậy cô sẽ không bị làm phiền nữa. Tiểu Thiên liền nhắc nhở:
– Nếu không như vậy thì cốt truyện sẽ đi theo lối cũ và không có sự thay đổi. Chị đọc hết tiểu thuyết rồi đúng không, nữ phụ sẽ gặp thất bại trong việc trả thù và bị người ta ghét bỏ, chẳng lẽ chị cũng muốn bị như vậy?
– Đương nhiên là không. Nhưng mà....
Nhiệm vụ lần này thật sự khó nghĩ, cô không muốn gặp anh ta lần nữa. Tiểu Thiên vỗ vỗ vai chị an ủi.
– Chị cứ yên tâm hoàn thành nhiệm vụ, nếu tốt sẽ có thưởng từ hệ thống nha.
– Chị biết rồi, chị sẽ cố.
Vật nhỏ Tiểu Thiên liền vẫy tay bai bai cô rồi biến mất. Vãn Thanh Ly lại nằm xuống giường, chùm chăn mà lặn lộn không biết phải làm sao.