Dược Hắc Thần đang ngồi làm việc trong phòng, ngón tay thon dài đánh phím liên hồi, thỉnh thoảng quay sang kí một số tài liệu. Khi tập trung làm việc như vậy trông anh thật điềm tĩnh, nho nhã, cả cơ thể đều toả ra sự lãnh đạm, khí chất lạnh lùng.
Bầu không khí yên tĩnh dần bị phá hủy bởi tiếng người bên ngoài, tiếng giày cao gót nghe thật chói tai. Vãn Thanh Ly từ bên ngoài đẩy mạnh cửa đi vào, chẳng có chút kiêng nể gì mà hùng hồn tiến thẳng đến trước bàn làm việc của Dược Hắc Thần. Anh biết cô đã đến nhưng vẫn ung dung làm việc, còn chẳng nhìn cô lấy một lần. Vãn Thanh Ly đảo mắt nhìn lướt qua đống tài liệu trên bàn, cô không quan tâm anh có bận gì hay không mà lên tiếng nói:
– Dược Hắc Thần, là anh đúng không? Là anh gây ra chuyện này đúng không?
Dược Hắc Thần vẫn tiếp tục đánh máy, một lúc sau mới cất tiếng đáp lại.
– Vãn Thanh Ly, cô ầm ĩ đi vào đây rồi hỏi một câu ngớ ngẩn không đầu không đuôi, tôi muốn tôi phải trả lời như thế nào?
Vãn Thanh Ly cắn môi, tay đập mạnh lên bàn, cúi người đưa mặt sát lại gần anh hơn, tức giận nhìn thẳng vào mắt anh mà nói to:
– Haha, tôi còn lạ gì con người anh nữa, những việc khốn nạn ấy ngoài anh ra thì còn ai nữa sao?
Vãn Thanh Ly nói đến đâu nhấn mạnh từng chữ đến ấy, giọng điệu nghe có vẻ bình thường nhưng lại chứa đầy sự phẫn nộ và ghét bỏ. Lúc này, Dược Hắc Thần mới ngừng đánh máy, ngưởng mặt lên nhìn cô, tay anh đưa ra bóp lấy cằm cô. Anh nheo nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy sắc sảo, nhướn mày rồi nói:
– Cô nói năng cho cẩn thận, đây không phải nơi cô thích làm gì thì làm đâu.
Cách nói nghiêm túc này cô thật chẳng quen tí nào. Vãn Thanh Ly hất tay anh ra rồi từ từ tiến đến đứng sát gần anh, một tay đặt nhẹ lên vai anh, còn miệng bật cười đầy chế giễu:
– Hahaha, con mẹ nó ra vẻ làm cái chó gì nữa, ghen thì cứ nói thẳng là ghen, lại còn bày đặt. Thì ra là Dược tiên sinh đây không thích tôi làm việc cho người đàn ông khác. Nhưng mà, tôi lại cứ thích đấy, anh làm gì được tôi nào? Haha!!!
Vãn Thanh Ly nói lời khích bác, châm chọc rồi bật cười khanh khách. Phải rồi, cô thích nhất là khiến cho người ta phải tức chết mà, có vậy thì cô mới cảm thấy thoải mái. Dù tức vì anh ta dám cắt hết mọi nguồn làm việc của cô, nhưng đối với người mặt dày như anh ta thì tức giận cũng không giải quyết được gì, chỉ có nói trúng tim đen thì mới có thể giải quyết được.
Nghe từng lời của người phụ nữ đứng trước mặt nói, lông mày Dược Hắc Thần giật giật, tiếng cười của cô nghe thật muốn tức chết. Cái bút mà anh đang cầm trong tay cứ thế mà bị anh ném mạnh xuống đất, bút văng đi xa rồi toé mực ra, đến cả Vãn Thanh Ly đứng bên cạnh cũng giật mình mà nhìn theo, miệng vẫn không ngừng cười.
Dược Hắc Thần kéo tay cô về phía mình, Vãn Thanh Ly bị lực kéo ngã xuống ngồi trên đùi anh. Còn đang bất ngờ chưa kịp làm gì thì bàn tay săn chắc của anh đã đặt lên cổ cô, ánh mắt anh trở nên sắc nhọn như lưỡi dao đang muốn đâm xuyên tim người khác. Dược Hắc Thần nhìn chằm chằm cô, nghiến răng thì thầm nói:
– Em có tin là tôi bóp chết em ngay tại đây không? Vãn Thanh Ly, dám nói lời khích bác tôi, ai cho em cái lá gan to như vậy?!
– Chẳng lẽ tôi nói sai à? Anh giỏi thì làm luôn đi, chần chừ cái gì nữa.
Càng nói, tay anh càng bóp chặt cô cổ. Vãn Thanh Ly cực kì khó chịu nhưng vẫn tỏ ra không sao, mạnh mẽ mà đáp lại sự đe doạ của Dược Hắc Thần. Một tay bóp cổ, tay còn lại ôm chặt lấy eo cô, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Thừa Ảnh Lâm đang choàng chiếc khăn lụa lên người cô để tiếp tục chụp ảnh. Vãn Thanh Ly hôm ấy mặc sườn xám cực kì quyến rũ, xinh đẹp như tiên, thế mà Dược Hắc Thần lại không được biết. Khi anh vừa bước chân vào thì từ xa đã thấy cô đang tạo dáng chụp rồi, tất cả mọi người ai nấy đều tập trung nhìn cô mà chẳng để ý là anh đến từ bao giờ. Dược Hắc Thần tức điên lên mà rời khỏi đó ngay lập tức.
Anh nhướn mày, khuôn mặt đẹp trai này trông thật nguy hiểm:
– Em làm gì những người khác đều được biết, đến cả một tên thiết kế mới xuất hiện được vài ngày mà em đã giúp anh ta như vậy, còn tôi thì em vứt một xó. Tôi đã nói rồi, nếu tôi muốn thì em cũng sẽ chẳng được vui vẻ mà làm việc nữa đâu.
Vãn Thanh Ly chẳng cảm thấy tức giận gì nữa, ngược lại lại cảm thấy thoải mái. Buổi hôm đó cô đã nhìn thấy Dược Hắc Thần đứng ở phía cửa nhìn rồi nên cô mới giả vờ nhờ Thừa Ảnh Lâm khoác khăn lụa cho mình để cố tình chọc tức anh. Bà đây cứ muốn chọc anh ghen lồng lộn lên đấy, thì sao nào? Nếu không làm vậy thì cô có quyến rũ được anh không? Cái đó gọi là "Cách tạo nên sự quyến rũ của phụ nữ"
Vãn Thanh Ly im lặng không nói gì, ánh mắt khép nhẹ nhìn khuôn mặt anh như muốn hút hồn. Dược Hắc Thần thấy cô cứ nhìn mình bằng ánh mắt quyến rũ như vậy thì ngẩn người, tay trên cổ cô buông lỏng ra, vẫn giữ chặt lấy eo cô.
Bất chợt Vãn Thanh Ly cúi mặt đặt lên môi Dược Hắc Thần một nụ hôn rồi nhanh chóng ngưởng mặt lên. Nụ hôn này chỉ kéo dài 3 giây nhưng đủ để khiến cho Dược Hắc Thần mê muội đến thần hồn điên đảo, cơ mặt anh dãn ra, ánh mắt đắm đuối si tình nhìn đôi môi đỏ quyến rũ kia vừa chạm vào mình. Hồ ly tinh này được lắm, cố tình chọc tức rồi quyến rũ anh như vậy, con mẹ nó anh lại thích kiểu đó đến phát điên.
Cái đó cũng gọi là "Cách tạo nên sự quyến rũ của phụ nữ"
Dược Hắc Thần nâng cằm cô, giọng điệu lãnh đạm nhẹ nhàng:
– 10 tỷ để em ngủ với tôi một đêm!
– Dược tiên sinh thật biết đùa, người ta nghe thấy lại tưởng anh thiếu hơi phụ nữ đấy a~~
Giọng Vãn Thanh Ly trở nên ngọt ngào, cuốn hút đến kì lạ. Dược Hắc Thần không còn bất kì một suy nghĩ gì ngoài việc muốn ngủ với cô, anh nhấn giọng đầy lạnh lùng:
– Thiếu hơi em!