Hồ Ly Tác Quái

Chương 8: Hoàn




23

Khi tôi tỉnh lại khi thì phát hiện bản thân đang nằm trên bãi cỏ trong sân.

Còn căn biệt mà tôi và Hồ Từ đã chung sống với nhau bảy năm qua đang dần sụp đổ.

Hết thảy tựa hồ đều trở về với sự sắp đặt vốn có của nó.

Tôi chống tay lên mặt cỏ ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra bản thân đã giành lai được quyền làm chủ cơ thể.

Tôi cực kỳ hưng phấn, muốn đem tin tức này chia sẻ với Hồ Từ, nhưng khi đưa mắt nhìn quanh bốn phía lại chẳng thấy bóng dáng của anh.

Mà lại nhìn thấy Giang Du đang đứng cách đó không xa.

Hắn thấy tôi tỉnh lại, do dự một chút mới chậm rãi đã đi tới.

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một lại dự cảm chẳng lành.

“Hồ Từ đâu?”

Chịu đựng cảm giác toàn thân đau nhức, tôi bước về phía trước.

Giang Du trầm mặc một chút, thấp giọng nói: “Cùng Đát Kỷ…… Đồng quy vu tận rồi.”

Đồng quy vu tận……

Tôi chưa bao giờ cảm thấy bốn chữ này tàn nhẫn như vậy. Hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất trong nháy mắt.

Trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, hô hấp trở nên khó khăn.

“Anh ấy hiện đang…… Ở đâu?”

Không biết qua bao lâu, tôi mới miễn cưỡng nói ra một câu, giọng nói khản đặc đến đáng sợ.

Sống phải thấy người, chết…… phải thấy xác.

Giang Du đi tới, ngồi xổm trước mặt tôi, đôi mắt của hắn đỏ bừng, đáy mắt tràn đầy tia áy náy:

“Hắn vì cứu cậu nên đã cùng Đát Kỷ…… Đồng quy vu tận, hồn phi phách tán.”

Tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm đám cỏ trước mặt, rất lâu sau mới miễn cưỡng tiêu hóa hết những lời này.

“Cho nên……”

“Anh ấy không để lại bất cứ thứ gì ư?”

Giang Du gian nan gật đầu, “Hồ Từ có để lại một câu, chỉ cần cậu nghĩ đến hắn thì hắn sẽ liền xuất hiện.”

“Nhưng mà Lâm Y,” hắn nhẹ giọng nói, “Tôi đã tận mắt nhìn thấy hắn bị tiêu diệt, lựa chọn chết cùng với Đát Kỷ, hắn…… sẽ không thể nào xuất hiện được nữa đâu.”

Tôi lảo đảo đứng dậy, Giang Du duỗi tay tới đỡ lấy nhưng lại bị đẩy ra.

Vẻ mặt của cậu ta vô cùng buồn bã, thấp giọng nói.

“Lâm Y, đến hôm nay tôi mới hiểu được lí do vì sao mà cậu thích lại Hồ Từ.”

“Tôi cho rằng chính mình vì ngăn cản Đát Kỷ sống lại, vì diệt trừ tà, yêu vì duy trì trật tự thế giới mà phải bất đắc dĩ từ bỏ cậu. Tôi cho rằng bản thân đang gánh vác trọng trách rất lớn, cho nên phải trả cái giá lớn như thế nào tôi cũng chấp nhận hết tất cả, bao gồm mất cả sinh mạng… và cậu.”

“Thẳng đến khi gặp được Hồ Từ, tôi mới hiểu được rằng, tình yêu của hắn có lẽ vô cùng ích kỷ nhưng lại là thứ tình cảm thuần tuý nhất. Hắn chỉ cần cậu sống tốt, mọi thứ còn lại đều để ý đến, hắn mặc kệ kế hoạch của bộ tộc Hồ ly như thế nào, mặc kệ Đát Kỷ có phải là tộc trưởng của hắn hay không, hắn thậm chí còn không thèm để ý đến việc sống chết của bản thân, chỉ cần cậu sống tốt là được.”

Trong lúc Giang Du nói chuyện, tôi đã chậm rãi đi đến chỗ đống phế tích phía trước.

Phía sau, Giang Du thấp giọng nói: “Thật sự xin lỗi cậu.”

Tôi không nói chuyện, cũng không có gì muốn nói với cậu ta.

Tôi không có quyền để chất vấn vì sao cậu ta lại không cứu tôi, kể cả bị cậu ta hạ độc cổ trùng vào trong cơ thể, muốn tôi và Đát Kỷ đồng quy vu tận.

Tôi đánh không lại cậu ta, giờ phút này cũng chẳng có tâm trạng để so đo.

Tiếc nuối duy nhất chính là, thật ra tôi tình nguyện để Đát Kỷ thâu tóm linh hồn của mình.

Tôi và Hồ Từ đều ích kỷ như nhau.



Tôi thà tình nguyện tái sinh Đát Kỷ, còn hơn là để Hồ Từ hồn phi phách tán.

Tôi chỉ muốn anh ấy có thể tiếp tục tồn tại.

Lạnh lùng, kiêu ngạo giống như trong quá khứ cũng được, không yêu tôi cũng được, yêu người khác cũng được. Chỉ cần anh còn tồn tại là được.

Phía sau vang lên từng tiếng bước chân, Giang Du đã rời đi.

Mà tôi đứng trên đống phế tích, hồi tưởng câu nói mà Giang Du đã thay Hồ Từ chuyển lại cho mình.

Chỉ cần tôi nghĩ đến anh thì anh sẽ liền xuất hiện….

Hồ Từ chắc chắn sẽ không gạt tôi.

Tôi tin rằng anh nhất định không bị hồn phi phách tán.

Không biết là vì tin tưởng vào anh hay vì tự lựa chính mình, tôi bỗng nhớ tới Hồ Từ đã từng đưa cho tôi một chiếc lục lạc nhỏ.

Anh thường làm việc ở dưới lầu một, không cho phép tôi đi xuống quấy rầy, nếu có gì gấp, chỉ cần lắc lục lạc vài tiếng thì anh sẽ lập tức xuất hiện.

Ký ức thay nhau ùa vào trong đầu, tôi càng tin chắc rằng chỉ cần mình di chuyển chiếc lục lạc, Hồ Từ nhất định sẽ xuất hiện thêm một lần nữa.

Từ trước đến giờ anh ấy chưa từng lừa dối tôi

Giữa đống phế tích.


Tôi dùng đôi tay ra sức đào bới.

Mãi đến khi ngón tay đã chảy máu đầm đìa.

Tôi chết lặng tại chỗ, không hề cảm nhận được một tia đau đớn, cũng may Hồ Từ vừa thích yên tĩnh vừa là người có quá nhiều bí mật nên đã mua căn biệt thự nằm giữa sườn núi, xung quanh không có hàng xóm nào cả, xe cộ qua lại cũng không.

Không biết qua bao lâu, từ ánh mặt trời chói chang cho đến màn đêm tăm tối.

Rốt cuộc cũng đã xong được một phiến đá, tôi nhìn thấy chiếc lục lạc quen thuộc của mình.

Dù bị đè ở dưới đống phế tích nhưng vẫn không bị hư tổn chỗ nào. Là do nó quá mức rắn chắt, hay do thật sự có chỗ thần kỳ.

Phủi đi lớp bụi bên trên bề mặt, tôi chịu đựng cảm giác khó chịu trong khoang mũi, vừa thành kính vừa nghiêm túc nhẹ nhàng lắc lư chiếc lục lạp.

Một trận gió lạnh thổi phất qua.

Trước mặt vẫn trống vắng như cũ.

Đáy lòng lập tức trở nên lạnh lẽo, nhưng có lẽ vừa rồi nó đã bị lắc nhẹ?

Nhất định là như vậy.

Nhất định là âm thanh phát ra quá nhỏ nên Hồ Từ đã không nghe thấy được.

Vì thế, tôi siết chặt chiếc lục lạc, dùng sức rung lắc nó——

Tiếng chuông vang lên lanh lảnh trong màn đêm, phá lệ dễ nghe vô cùng, tôi nín thở chờ đợi, thậm chí còn hơi híp mắt lại.

Tôi rất mong vào lúc mình mở mắt ra, liền có thể nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, thờ ơ và vô cùng hoàn mỹ của Hồ Từ.

Nhưng khi tiếng chuông tắt lịm, tôi chậm rãi mở mắt ra, trước mặt vẫn là một mảnh hư vô.

Không có gì cả…..

“Sao có thể như vậy……”

Hồ Từ đã nói rõ ràng, chỉ cần tôi nghĩ đến anh thì anh sẽ liền xuất hiện.

Tôi liều mạng lắc lư chiếc lục lạc, tiếng chuông dồn dập vang vọng khắp nơi, thế nhưng mọi thứ vẫn hoang vắng như cũ.

“Hồ Từ, có phải vì em chưa nhớ anh đủ nhiều nên anh không chịu xuất hiện hay không…..”

Giọng nói nghẹn ngào không phát thành lời.

Tôi nhớ tới nụ hôn phớt nhẹ dưới tầng hầm hôm nay.

Nhớ tới anh đã nhẹ nhàng vuốt v e tóc tôi, trả lời tôi rằng: Có, vẫn luôn có.


Trước giờ tôi vẫn luôn cho rằng tính tình của anh rất thờ ơ, nhạt nhẽo, trên đời này không có bất cứ việc gì có thể khiến cho lòng anh gợn sóng.

Nhưng mãi đến hôm nay tôi mới hiểu được.

Anh vẫn luôn yêu tôi một cách âm thầm mà mãnh liệt, tình yêu của anh là ẩn nhẫn, là khắc chế, là bảy năm như một ngày, bảo vệ sự bình yên cho tôi.

Tôi không có ba mẹ, không có bạn bè thân thiết, cũng chẳng có được một người vô cùng yêu mình.

Tựa như Giang Du, cậu ta luôn miệng nói yêu tôi, nhưng đứng giữa tôi và chính nghĩa, cậu ta lại không hề do dự mà vứt bỏ tôi.

Ngoại trừ Hồ Từ.

Người mà tôi cho rằng lạnh lẽo vô tình, lại là người duy nhất trên thế giới này yêu tôi.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất, muốn khóc, muốn gào rống, muốn trở nên điên loạn.

Nhưng trên thực tế, trái tim đã gần như chẳng còn thở được nữa, đến khóc mà cũng khóc không ra.

Tôi thẫn thờ nhìn chiếc lục lạc, lồ ng ngực như bị chiếc đao cắt qua.

Giờ khắc này mới thật sự hiểu được, hoá ra có một số người, có thể đau lòng đến mức ngay cả khóc mà cũng chẳng khóc được.

Gió lạnh hiu quạnh.

Tôi rung chiếc lục lạc, không cam lòng thử lại thêm một lần nữa.

Nhẹ nhàng đong đưa, tiếng chuông dễ nghe phát ra.

Sau đó, trước mặt xuất hiện một thân ảnh.

Là một con hồ ly có bộ lông màu trắng, mà nó phía sau, chỉ có một cái đuôi duy nhất.

Đây chính là…… Hồ Từ.

Tôi nhận ra đôi mắt của anh.

Hồ Từ tiến về phía trước, dừng lại cách tôi một bước.

Chậm rãi mở miệng, “Đừng khóc.”

“Anh về rồi đây.”

Tôi sờ gương mặt của mình, lúc này mới phát hiện, vào một giây nhìn thấy anh xuất hiện, cảm xúc căng thẳng trong lòng liền tức khắc sụp đổ, nước mắt tuôn như mưa.

Hồ Từ quả nhiên sẽ không gạt tôi.

Bất luận là thời điểm nào, bất luận là anh đã biến thành bộ dạng gì, chỉ cần tôi nghĩ đến anh thì anh sẽ xuất hiện ở ngay bên cạnh.

KẾT THÚC


Anh tiến về phía trước một bước, giơ móng vuốt lên, nhẹ nhàng cọ cọ trên đầu của tôi, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ.

“Đừng khóc, xấu quá.”

…… Tôi yên lặng đẩy móng vuốt anh ra, dè đặt hỏi: “Anh có thể dùng tay sờ tóc của em được không, cứ thế này thì kỳ kỳ sao ấy.”

“Không được.”

Anh trả lời không chút do dự, “Thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, không thể nào biến lại thành người.”

Giơ móng vuốt đẩy chiếc lục lạc trong tay tôi một cái, “Nếu không nhờ thứ này bảo vệ nguyên thần thì hiện tại ngay cả hồ ly cũng chẳng thể nào nào biến thành được.”

Tôi có chút run sợ, ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ như không có việc gì, hỏi: “Vậy thì sẽ biến thành thứ gì?”

“Một cơn gió, hoặc cũng có thể là một tinh tú trên bầu trời.”

Anh tuỳ tiện nói ra, tôi nghe thấy lại chút buồn bã trong lòng.

Cơn gió và sao trời, nói thì dễ nghe nhưng trên thực tế chính là hoá thành tro bụi.

Tôi không tránh khỏi cảm thấy hoảng sợ khi nghĩ đến điều này.


Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi, tôi sẽ vĩnh viễn mất đi anh trong cuộc đời.

Tôi lấy hết can đảm sờ lên đầu của anh, nhẹ giọng hỏi: “Phải làm thế nào anh mới có thể trở lại thành người?”

Ánh mắt Hồ Từ nhìn tôi đầy ẩn ý.

Tuy rằng hiện tại anh chỉ là một con hồ ly, nhưng ánh mắt lại rất giống với con người.

“Đồng ý kết hôn với anh, không phải là kiểu chỉ trên danh nghĩa.”

Tôi âm thầm ngấu nghiến những lời này, tựa hồ đã hiểu rõ.

Vấn đề là……

Nếu như trước kia Hồ Từ nói ra những lời này, tôi có thể mừng đến phát điên, bảo đảm nhất định sẽ chủ động cầm lấy chiếc gối Snoopy nhỏ xinh của mình chui vào phòng anh.

Nhưng hiện tại……

Nhìn bộ lông hồ ly trắng như tuyết ở trước mặt, vẫn là gi3t chết tôi đi.

——

Đêm đó.

Tôi và Hồ Từ cùng nằm trên một chiếc giường trong căn nhà khác ở ngoại ô của anh.

Hồ Từ kéo tay tôi đặt trên eo của anh, lòng bàn tay vô cùng ấm áp.

Không sai, chính là tay.

Anh đã biến trở về thành người, chẳng qua vẫn còn có chút yếu ớt.

Thẳng đến giờ phút này, tôi mới hiểu được câu nói của anh vừa rồi là có ý gì ——

Đó chỉ là một nụ hôn mà thôi.

Hồ Từ bảo tôi hôn anh một lúc, chỉ cần hấp thụ được một chút dương khí từ tôi thì sẽ có thể hoá lại thành người.

Biết được chân tướng, tôi bỗng nhiên phát hiện tiếng mẹ đẻ của mình thật sự rất ba chấm.

Chỉ là hôn môi mà thôi, nhưng lại suy nghĩ sâu xa như vậy.

Nằm ở trong ngực anh, lần đầu tiên không kiêng nể mà có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hồ Từ, lúc này tôi bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện:

“Đêm hôm kia, em vô tình nhìn thấy anh quỳ lạy dưới ánh trăng ngoài cửa sổ ở trong căn phòng nhỏ, khi đó anh rốt cuộc là đang làm gì vậy?”

Giọng điệu Hồ Từ thờ ờ, “Hồ ly bái nguyệt, hấp thụ ánh sáng từ ánh trăng, có ích trong việc đắc đạo thăng tiên.”

Nghe thấy mấy chữ này, tôi nháy mắt cảm thấy hứng thú, “Cho nên một ngày nào đó anh sẽ trở thành tiên ư? Có thể mang em theo cùng không?”

“Không thể.”

Người này cự tuyệt vô dùng dứt khoát.

Trước khi tôi cảm thấy mất mát anh đã quay đầu lại nhìn.

“Hiện tại có vái lạy thêm lần nữa không thể nào trở thành một vị tiên.”

“Tại sao?”

Bàn tay Hồ Từ đặt ở trên eo tôi, véo nhẹ một cái, “Em còn không biết xấu hổ mà hỏi câu này?”

…… Tôi có chút ngượng ngùng vì câu hỏi này

Xuất phát từ cảm giác chột dạ, tôi chôn trong ngực của anh, “Ừm….. Không thành tiên cũng khá tốt, ở lại nhân gian dạo chơi cùng em đi, anh có công ty có biệt thự, hơn nữa lương tháng của em là 2000 tệ, chẳng lẽ không đủ để chúng ta vui vẻ sống cùng nhau sao?”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khe khẽ của Hồ Từ.

“Ừm, cũng đúng.”

“Vậy thì ở lại đây cùng em tạo dựng một cuộc sống thật hạnh phúc.”

– HOÀN TOÀN VĂN –