Hồ Ly Phu

Chương 3




“Khụkhụ...”

“Mờithiếu phu nhân uống thuốc.”

Lăng Thanh Tuyết nâng nha hoàn dậy rồi ngồi xuống, dựavào lớp đệm thật dày, đón lấy chén thuốc đen như mực từ tay một nha hoàn khác,vẻ khổ sở thoáng hiện trên mặt.

Đêm khuya ngắm trăng để lại hậu quả thật nghiêm trọng,nàng ngủ quên tựa vào cửa sổ, nhiệt độ ban đêm xuống thấp cùng sương sớm mátlạnh làm nàng bị cảm, chưa kể bệnh phong hàn do rơi xuống nước lần trước vẫnchưa dứt hẳn, hiện giờ bệnh càng thêm bệnh, ngã bệnh ở Giang gia, muốn đi xa ư– lòng có dư mà lực thì không đủ.

Nước thuốc chua xót chảy vào yết hầu, cả người nhưchìm trong mật đắng, Lăng Thanh Tuyết vội đưa tay nhón khối hoa quế ngòn ngọt,bỏ vào miệng, làm dịu bớt vị đắng gai người kia.

“Thiếuphu nhân còn gì phân phó không ạ?”

“Khôngcó, các ngươi lui xuống đi.”

“Vângạ.”

Dù bệnh tình có chuyển biến tốt, tinh thần Lăng ThanhTuyết vẫn không khá nổi, bảo hạ nhân lui ra rồi, nàng một lần nữa nằm xuốnggiường.

Thời điểm Giang Tùy Vân vào là lúc thuốc bắt đầu cótác dụng, nàng gần như đã chìm vào giấc mộng.

Hắn ngồi ở mép giường, vươn tay sờ trán nàng, thấykhông nóng hơn, mới yên tâm hạ tay xuống.

Nhìn nhìn khuôn mặt vì bệnh mà có vẻ tiều tụy, mày hắnnhíu lại. Nàng nói hôn sự của nàng đã bị nguyền rủa, tại sao hắn vẫn không bịgì?

Từng nữ nhân gả cho hắn đều chẳng sớm thì rất sớm mấtmạng, mà nàng, một nữ tử đã quen với đao kiếm trên giang hồ, lại cũng bệnhkhông dậy nổi. Hắn vì ý nghĩ này mà trong lòng lo lắng không thôi.

“Khụ khụ...”

Lúc ngủ, Lăng Thanh Tuyết bật ra vài tiếng ho khan,thân thể không thoải mái, hơi nghiêng người chuyển tư thế, một mặt dây chuyềnlà một khối ngọc gắn trên sợi dây bạc vì động tác của nàng mà rơi khỏi vạt áo.

Giang Tùy Vân mắt khẽ động, cầm sợi dây ánh bạc kialên, nhìn khối ngọc thiền trụy chỉ khắc hai chữ “Thanh Tuyết”, trầm mặc một lúclâu.

Cuối cùng, hắn vẫn nhẹ nhàng đặt lại ngọc trụy vào vạtáo nàng, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Rời khỏi phòng, hắn phân phó gã sai vặt đang đứng đốidiện cửa,“Mời đại phu đến thư phòng gặp ta, mời cả quản sự vào.”

“Vâng ạ.”

Không lâu sau, đại phu đến phủ để chẩn bệnh cho LăngThanh Tuyết và quản sự của Giang phủ đều đến thư phòng.

Giang Tùy Vân ngồi sau áng thư rộng rãi, đôi mắt hạxuống, vẻ mặt khó lường, thanh âm trầm thấp mà ngắn gọn: “Đạiphu, bệnh tình của nương tử tại hạ thế nào vậy?”

“Xin Giang thiếu gia yên tâm, bệnh tình củatôn phu nhân đã có dấu hiệu khởi sắc, tiếp tục uống thêm vài đơn thuốc, lão hủbảo đảm tôn phu nhân sẽ hoàn toàn khỏe mạnh như cũ.”

“Thậtsao?”

“Lãohủ cam đoan.” – lão đại phu vô cùng tin tưởng.

Thân hình Giang Tùy Vân hơi hơi thẳng lên, gật gậtđầu, “Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa phiền đại phu tiếp tục chẩnbệnh cho chuyết kinh.”

“Đây vốn làviệc của lão phu.”

“Quản sự,tiễn đại phu về.”

Quảnsự của Giang phủ tiễn đại phu ra ngoài, sau đó trở lại thư phòng.

“Thiếu gia.” – hắn biết chủ tử nhất định có việc muốn phân phó.

Lật lật giấy viết thư trên bàn, Giang Tùy Vân dườngnhư không chút để ý, nói: “Chuyện của Lý gia xử lý tốt chưa?”

“Đã xử lýthỏa đáng.” – quản sự dừng lại, cẩnthận nói tiếp:“Thiếu gia cũng đừng quá lo lắng cho thiếu phu nhân,thiếu phu nhân là người tập võ, thân thể cũng khỏe mạnh hơn người thường nhiều,hơn nữa vừa rồi đại phu cũng nói sau vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn, bây giờ thiếugia hẳn nên tính toán xem chừng nào đến Lăng gia bảo một chuyến có lẽ hay hơn.”

Giang Tùy Vân vuốt cằm, “Việc nàyđúng là quan trọng hơn thật, để tránh nhạc phụ đại nhân trách móc, đích thân tađến mới có vẻ thận trọng.”

“Đúng vậy.”

“Trungthúc.”

“Thiếugia.” – quản sự trả lời, đợi câu tiếp theo.

Giang Tùy Vân lại rơi vào trầm mặc, đứng dậy khoanhtay nhìn ra cửa sổ, thân hình có vẻ đơn bạc mà trong trẻo, nhưng lạnh lùng.

Quản sự nhìn hắn lớn lên từ tấm bé, tất nhiên hiểuđược suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi mở miệng khuyên nhủ: “Thiếugia đừng nghĩ nhiều, thiếu phu nhân cũng vì bệnh cũ chưa hết mà lại hứng giólạnh cả đêm nên mới khiến bệnh tình thêm trầm trọng, chỉ cần điều dưỡng thậttốt, nhất định sẽ không có vấn đề gì.”

“Tamuốn yên tĩnh một lát.”

Quảngia nhìn hắn một lát, rồi im lặng lui ra.

“Nương tử,chúng ta đánh cược một chút, nếu ngày mai bệnh tình của nàng chuyển biến tốt,ta sẽ lên đường đi Lăng gia bảo, được không.”

Trongthư phòng yên tĩnh, Giang Tùy Vân thì thào một mình.

~~~~~***~~~~~

Hoa viên của Giang phủ cực kỳ lịch sự tao nhã, tụ tậplâm viên đặc sắc xinh đẹp của vùng đất Giang Nam.

Khúc kính thông u*, tiểu kiều lưu thủy*, thậm chí còncó một hồ nước thiên nhiên, giữa hồ xây một lương đình hình bát giác. Trong hồđầy sen, mà mùa này chính là mùa hoa nở, gió nhẹ thổi, bích diệp bồng bềnh trênmặt nước, hoa sen vươn lên lay động trong gió, đẹp không bút nào tả xiết.

*khúckính thông u: đườngmòn quanh co dẫn vào nơi tĩnh mịch, có câu thơ là:

“Khúckính thông u xứ,

Thiềnphòng hoa mộc thâm.”

dịchnghĩa:

“Đườngmòn quanh co dẫn vào nơi tĩnh mịch,

Thiềnphòng nằm sâu trong đám cây hoa.”

trongđó “thiền phòng” là căn phòng tĩnh mịch chuyên dùng để ngồi thiền.

*tiểukiều lưu thủy: “kiều”là cây cầu, “lưu thủy” là nước chảy, nguyên câu này là một câu tả cảnh củangười Trung Quốc, nghĩa là: “cầu nhỏ nước chảy”, có câu thơ như sau:

“Khôđằng lão thụ hôn nha,

Tiểukiều lưu thủy nhân gia,

Cổđạo tây phong sấu mã,

Tịchdương tây hạ;

Đoạntràng nhân tại thiên nhai...”

dịchnghĩa:

“Cổthụ cằn cỗi trong chiều tối,

Cầunhỏ nước chảy bên nhà,

Ngựađi qua lối cũ,

Nắngchiều rơi rớt về (phía) tây,

Nơithiên nhai có người đứng, thắt ruột gan...”

trongđó, “nhai” nghĩa là vực.

Lương đình đã buông lụa mỏng, ngồi trong đình, thưởngthức cảnh đẹp động lòng trước mắt, Lăng Thanh Tuyết không những tâm trạng tốtmà tinh thần cũng khá hơn nhiều.

“Thiếu gia đãdặn nô tỳ rằng, nếu thân thể thiếu phu nhân khá hơn một chút, thì khi người cảmthấy buồn chán, có thể xem những cuốn sách này để giết thời gian.”

Nhahoàn cung kính đặt mấy quyển sách lên bàn đá trong đình.

Lăng Thanh Tuyết khoát tay, ý bảo cô ta có thể luixuống.

Đúng lúc nha hoàn sắp rời khỏi lương đình, nàng bỗngnhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Hình như mấy ngày nay ta khôngthấy Giang Tùy Vân, hắn bận gì thế?”

Nha hoàn cung kính trả lời: “Bẩm thiếu phunhân, thiếu gia đã rời nhà lo chuyện buôn bán, lúc gần đi có nói là trễ nhấtcuối tháng sẽ hồi phủ.”

“Ừh.”

Nhahoàn thấy nàng không nói gì nữa, thức thời lui xuống.

Thiếu phu nhân không thích người khác hầu hạ, dù miễncưỡng cho người đi theo cũng chỉ trong vòng hơn mười bước, không được lại gần.

Lăng Thanh Tuyết hôm nay tinh thần khỏe khoắn, hiếmhoi được lúc nhàn nhã, nghĩ đến sáng sớm hôm đó, thái độ hưng phấn của Giang TùyVân mang theo chút kỳ dị.

Bọn họ biết nhau chưa lâu, nhưng trước mặt nàng hắnđều thong dong bình thản, thông thường, người bị chọc đến cả người đều tức giậnphẫn nộ đều là nàng.

Chuyện có thể làm hắn hưng phấn như vậy, lại còn ánhmắt hắn nhìn nàng lúc ấy khiến bất an không ngừng lan ra trong lòng nàng.

Thân thể đang dần khỏe lại, phải mau mau rời khỏiGiang gia thôi, còn chần chừ nữa e rằng sẽ hết đường chối cãi.

Lăng Thanh Tuyết nhìn thoáng qua mấy quyển sách trênbàn, nhẹ nhàng bay xuống dưới, rời khỏi bàn đá, đến bên chiếu ngồi xuống, nộilực lưu chuyển toàn thân.

Nha hoàn ở ngoài xuyên qua tấm lụa mỏng thấy hành độngnày có chút kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh quan sát sự thay đổi này.

Nghe nói thiếu phu nhân bị gả nhầm vào phủ là ngườigiang hồ, phải chăng thật như lời đồn, người giang hồ có thể đến vô ảnh, đi vôtung, có thể chưởng nát cự thạch, địch lại ngàn quân?

Tiểu nha đầu* đangsuy nghĩ lung tung thì một người dáng điệu ung dung được hai nha hoàn đỡ độtnhiên xuất hiện trước mặt.

*tiểunha đầu: cô gái nhỏ.

“Nô tỳ thamkiến lão phu nhân.”

“Thiếuphu nhân có ở trong đình không?”

“Bẩmcó.”

Nghe đượcmàn đối thoại này, Lăng Thanh Tuyết mở to mắt, đứng dậy ra khỏi đình.

“Lão phunhân.” – nàng hơi cúi người thi lễ.

Giang lão phu nhân thấy nàng nhất định không chịu đổixưng hô cũng không quá so đo, cười cười đánh giá nàng: “Hôm naytinh thần con thật tốt đó, ta nghe người nói con đến đình ngắm cảnh nên liềnghé thăm con.”

“Thếạ.” – Lăng Thanh Tuyết thản nhiên đáp lời, chẳng muốn nóinhiều.

“Đã quen chỗchưa? Con là người phương bắc, có lẽ với ẩm thực nơi này còn lạ miệng khôngquen, có gì cần phân phó cứ bảo người dưới làm, đừng câu nệ gì cả.”

Lăng Thanh Tuyết cười điềm đạm, “Đa tạlão phu nhân quan tâm, Thanh Tuyết đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, trời nam đấtbắc cũng dừng chân không ít, về phần ăn uống, quả thật không có gì bất tiện.”

Giang lão phu nhân kéo tay nàng, vỗ nhẹ, cười nói: “Conđó, đứa nhỏ này, đã là người Giang gia chúng ta, lại còn khách khí như vậy,người ngoài không biết còn tưởng lão thái bà ta bắt nạt con đó nha.”

“Lãophu nhân đối với Thanh Tuyết rất tốt.”

“Từhôm con vào cửa đến giờ, chúng ta vẫn chưa có cơ hội cùng ănmột bữa cơm, ta thấy thân mình con khỏe lên không ít, không bằng tối nay chúngta cùng dùng bữa đi.”

Đốidiện với lão phu nhân từ ái hiền lành, lời cự tuyệt không thốt lên nổi, LăngThanh Tuyết liền mỉm cười, gật đầu đáp ứng. “Vâng ạ.”

Hômnay, khi bước vào phòng ăn, Lăng Thanh Tuyết mới biết mình bị lừa.

Nhà ăn rộng rãi, ánh nến sáng trưng như ban ngày đôngnghẹt người, cả chủ lẫn khách ngồi la liệt, khoảng khắc nàng tiến vào, tất cảmọi ánh mắt không hẹn mà cùng tập trung trên người nàng, làm người dày dặngiang hồ, đã từng trải qua bao hiểm nguy cả lớn lẫn nhỏ như Lăng Thanh Tuyếtnàng lần đầu tiên có cảm giác luống cuống.

Giang lão phu nhân ngồi ghế chủ tọa nhìn nàng cườihiền lành, làm một bụng nghi vấn của Lăng Thanh Tuyết không thể nói ra miệng.

“Thanh Tuyết,lại đây nào, nơi này không có người ngoài đâu, đều là người trong tộc Giang thịchúng ta cả. Đây là Cửu thúc...”– Giang lãophu nhân nhiệt tình mà tự nhiên giới thiệu từng người một cho nàng.

Lăng Thanh Tuyết đã lỡ leo lên lưng cọp không thểxuống, chỉ có thể hơi hơi xấu hổ cười cứng ngắc với mỗi người, trong lòng thầmnghĩ: Hồng Môn Yến bất quá cũng như thế này thôi.

Bữa cơm này nàng nuốt không trôi, khổ không nói nổi.

Dụng ý của Giang lão phu nhân đã thập phần rõ ràng,nhưng nàng đối với cuộc hôn nhân âm kém dương sai, nhầm lẫn tai hại này vẫnkhông chấp nhận, không nghĩ “đã lỡ đâm lao phải đành theo lao”.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, nàng hiểu sâu sắc việcnhanh chóng rời khỏi Giang gia, nếu không hậu quả càng khó lường.

Nàng cũng không muốn “không từ mà biệt”, như vậy chỉchứng tỏ nàng đang chột dạ khiếp đảm mà thôi.

Hôm sau, khi Lăng Thanh Tuyết chưa kịp đến chính thứctừ biệt lão phu nhân, trước mặt nàng bỗng xuất hiện mười vị đại chưởng quỹ.

“Lão phunhân...” – nàng kinh ngạc nhìn lão phunhân, chờ bà giải thích.

Giang lão phu nhân mỉm cười, thay nàng giới thiệu, “Đâylà các vị chưởng quầy của các cửa hàng ở phía nam của Giang gia, để bọn họ ramắt thiếu phu nhân là hợp lẽ thôi.”

“Chàothiếu phu nhân.” – mười vị đại chưởng quỹ trăm miệng một lời.

Lăng Thanh Tuyết sắc mặt cương cứng, không hề đáp lại,chỉ tiếp tục nhìn lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân, người cần gìphải khó xử cháu* như vậy?”

*người,cháu: như ta đã nói trong truyện nào ấy nhỉ, là trong tiếng Hoa, xưng hô giữa 2người khi đối thoại chỉ có “wo” (ta, ta, cháu, con, mẹ, cha,...) và “ni” (bạn,anh, cô,...). “Wo” là ngôi thứ nhất, “ni” là ngôi thứ hai, cả 2 đều là số ít.Nên ở đây dịch suôn ra theo tiếng Việt và hợp với thái độ có chừng mực + giữkhoảng cách của Thanh Tuyết thì chỉ có thể là “cháu”, ko thể nào tự xưng là“con” được, mà ở đoạn dưới, chữ “mẹ” ta để lưu ý, là do Gianglão phu nhân cố tình xưng là “nương” =.=

Nhưng Giang lão phu nhân lại cố ý xuyên tạc lời nàng, “ThanhTuyết, mẹ* biết con không hiểu việc kinh thương, trước giờ chỉ có thói quenhành tẩu trên giang hồ, nhưng sự nghiệp Giang gia lớn mạnh như vậy, mà con thânlại là thiếu phu nhân của Giang gia, có những người tất nhiên sẽ phải gặp, cónhững việc tất nhiên sẽ phải biết.”

Lăng Thanh Tuyết ánh mắt khó tin, muốn nói lại thôi,cuối cùng một chữ cũng không thoát ra từ làn môi như cánh hoa.

Giang lão phu nhân tươi cười đầy mặt tiếp tục giớithiệu lần lượt từng vị chưởng quỹ. Bà hiểu cô con dâu sẽ không làm bà khó xửtrước mặt người ngoài, nên mới không sợ hãi gì mà dám làm vậy.

Kế tiếp, một chữ cũng không nhả ra, Lăng Thanh Tuyếtchỉ lẳng lặng gật đầu, nét mặt không giận không vui, rất có vẻ bí hiểm, khó nắmbắt.

Đợi mười vị chưởng quỹ cáo lui, khi trong phòng thuchi chỉ còn lại hai người: nàng và Giang lão phu nhân, Lăng Thanh Tuyết mới mởmiệng nói thẳng: “Lão phu nhân, cháu không cần biết người códụng ý gì, lúc này cháu chỉ muốn chào từ biệt người, rời khỏi Giang gia.”

Gianglão phu nhân “Ừh” một tiếng, không hề giữ lại, vẻ tươi cười vẫn chưabiến mất, “Vậy con đi đường cẩn thận nha.”

LăngThanh Tuyết kinh ngạc liếc mắt xem xét bà, “Như vậy, Thanh Tuyết xin cáotừ.”

“Ừh.”

Nàngmang một đầu hoang mang vội vàng trở lại Tê Vân Tiểu Trúc, nơi ở của nàng vàGiang Tùy Vân, cầm bọc hành lý đã được nha hoàn chuẩn bị sẵn, ra khỏi phủ.

Ngoài phủ từ sớm đã có gã sai vặt cầm cương ngựa chờsẵn.

Nhanh nhẹn phi thân lên ngựa, nàng ánh mắt phức tạpquay đầu nhìn đại môn của Giang phủ, sau đó khẽ quát một tiếng, hai chân kẹpbụng ngựa, một người một ngựa chạy như bay rời đi.

Tại trà lâu, người hầu bưng trà nước miếng như mưa kểlại sự kiện “hot” nhất gần đây trong giang hồ.

Việc xuất giá của Lăng gia bảo nhị tiểu thư nơi GiangBắc xảy ra biến cố bất ngờ, trên đường xuất giá gặp phải bão táp, trượt chân rơixuống nước, rồi sau đó âm kém dương sai gả vào Dương Châu Giang gia* phú giápthiên hạ (giàucó nức tiếng trong thiên hạ).

Người nói khí thế dạt dào, một bộ như chứng kiến tậnmắt, người nghe hứng thú dạt dào, hận không thể là nhân vật chính trong câuchuyện hấp dẫn kia.

Mà nhân vật chính của sự kiện này chỉ có một – LăngThanh Tuyết ngồi ở một góc trà lâu, dùng sức bóp mạnh chén trà trong tay, sắcmặt đông lạnh.

Hóa ra, đây là lý do Giang lão phu nhân không ngăn cảnnàng.

Người người trong thiên hạ đều đã biết sự thật, bấtluận chân tướng có thế nào đi nữa thì miệng thế gian cũng xối chảy vàng, tiêuhủy sạch sẽ ngay cả mẩu xương cũng chẳng còn.

Nàng – Lăng Thanh Tuyết, đã là thê tử danh chính ngônthuận của Giang Tùy Vân.

Chuyện này làm nàng tức giận không thôi, mà lại vô kếkhả thi.

Nàng bệnh ở Giang gia những nửa tháng, tin tức sớmtruyền khắp giang hồ, duy chỉ có đương sự là nàng đến lúc này mới biết. Nàngkhông khỏi cười khổ.

Mẹ con Giang gia này quả nhiên là “nhất mạch tươngtruyền”. A!

Với tình hình này, nàng quyết định thật nhanh, khôngtrở về Lăng gia bảo.

Lúc này trở về gần như tự chui đầu vào rọ, hiện giờ nàngchỉ có thể làm một việc, đó là tìm ra đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này,tiểu thư Lý gia.

Khi Lăng Thanh Tuyết tìm tới Vạn Sự Thông nổi tiếngtrên giang hồ, lão một bộ “chờ đã lâu”, không cần hỏi câu nào, lập tức nói hếtnhững tin tức mình biết cho nàng, “Cháu còn chưa ra giá nữa,chẳng lẽ lão không sợ cháu quỵt sao?” –nàng nhịn không được trêu ghẹo đối phương.

Vạn Sự Thông cười nói: “Hôn sự của Nhịtiểu thư biến đổi bất ngờ, trong ván bài này lão đã kiếm được không ít, nên tintức này xem như quà tặng miễn phí.”

Sóngmắt Lăng Thanh Tuyết chuyển động, nàng cười hỏi:“Chẳng lẽ lần này lãocũng thắng?”

Vạn Sự Thông gật đầu, “Người xưa cócâu “bất quá tam”, mà nhị tiểu thư đã trải qua ba lần thất bại, lãobiết lần thứ tư này ắt cơ duyên sẽ đến, sự thật chứng minh trực giác của lãovẫn chuẩn như vậy.”

“Xemra cháu phải chúc mừng lão rồi.”

“Khôngdám, không dám, tất cả đều nhờ phúc của nhị tiểu thư, như vậy lão mới có thể tiếnnhư vậy chứ.”

“Thế,ta không quấy rầy lão phát tài nữa, cáo từ.” –còn đứng đây, e rằng nàng sẽ không nhịn được mà động thủ làm biến dạng vẻ mặtdương dương tự đắc của lão mất. Ba lần hôn ước đối với nàng là một loại tai nạndị thường, thế mà trong mắt người khác lại trở thành trò cười, những năm gầnđây, nàng đối với chuyện này vẫn rất chán ghét và thống hận.

“À đúng rồi,nhị tiểu thư.”

“Chuyệngì?” – Lăng Thanh Tuyết đã ra đến cửa, nghe hỏi liền quayđầu.

“Tề trang chủđã tìm vị Lý tiểu thư này ở chỗ ta.”

Mâuquang chợt lóe, nàng gật gật đầu, “Cám ơn đã cho cháu biết.”

Vạn Sự Thông nghiền ngẫm nhìn nàng, “Nhịtiểu thư không muốn nói gì sao?”

“Khôngthể phụng bồi.” – nàng phi thường rõ ràng cự tuyệt việc cung cấp thôngtin giải trí.

Rời khỏi nơi ở của Vạn Sự Thông, Lăng Thanh Tuyết dừngtrước một ngã ba đường.

Trầm ngâm một lát, nàng kéo kéo dây cương, giục ngựađi vào một trong hai ngã rẽ mới.

Võ lâm đại hội năm năm tổ chức một lần, năm nay phátthiếp mời bằng hữu giang hồ về Cô Tô.

Trên đường tới đây, nàng thấy thật nhiều nhân sĩ võlâm.

Lăng Thanh Tuyết dắt ngựa trong Cô Tô thành, tìm nơitrọ.

Khách sạn lớn nhỏ dọc đường đều treo biển “hết chỗ”khiến nàng đành thở dài, rốt cuộc vẫn đến trễ.

Khi nàng dẫn ngựa ngang qua một tiểu lâu thật lớn, mộttên tiểu nhị từ điếm chạy ra, ngăn nàng lại.

Vẻ mặt Lăng Thanh Tuyết khó hiểu.

“Thiếu phunhân, mời vào.”

LăngThanh Tuyết mím môi. Hóa ra đây là sản nghiệp của Giang gia. Nàng không nói gì,bỏ qua tiểu nhị, hướng tới phía trước tiếp tục đi.

“Nương tử.”

Khoảnhkhắc nghe giọng nói này, Lăng Thanh Tuyết cảm thấy đầu to ra, gần như không códũng khí quay lại nhìn.

Nàng trước cũng biết Tô – Dương hai châu cách nhaukhông xa, nàng tới nơi này, tám chín phần mười đụng phải người Giang gia, lúcnày, xem ra nàng thật đen đủi, gặp ai không gặp, lại gặp đứa con của chủ giađình Giang gia mà nàng muốn tránh còn tránh không kịp (cái câu dài dòng nàychỉ có 1 nghĩa thôi =.= là gặp Vân ca).

“Nương tử.” – tiếng kêu gần hơn.

Nàng nắm chặt cương ngựa, xoay người, “Saoanh lại ở Cô Tô?”

Giang Tùy Vân nhìn nàng mỉm cười, nói như lẽ tấtnhiên: “Ta nghĩ nương tử nhất định sẽ tham dự đại hội võ lâm,nên tới đây thật sớm để đợi nàng.” –Hắn nhìn cương ngựa trong tay nàng, “Nương tử.”

LăngThanh Tuyết vài phần bất đắc dĩ ném dây cương cho tiểu nhị vẫn đứng chờ mộtbên, cất bước tiến vào tửu lâu.

Đã đến thì trốn không thoát, vậy thì phải đối mặtthôi.

Nàng theo Giang Tùy Vân vào một nhã gian, thức ăn trênbàn chỉ còn non nửa.

“Phân phó đầubếp làm thêm một ít thức ăn đem lên.” –GiangTùy Vân dặn gã sai vặt đang đứng chờ sẵn ở cửa.

“Tiểu nhân điliền.”

“Nươngtử, mời ngồi.”

LăngThanh Tuyết gần như lười so đo cách xưng hô của hắn, kính tự ngồi xuống, rótchén trà.

Giang Tùy Vân kín đáo đánh giá nàng. Thần thái sángláng này mới đúng là thần thái nàng nên có, bên ngoài mềm mại, bên trong lại ẩnẩn vẻ hiên ngang của nữ tử giang hồ.

“Nương tử saokhông trở về Lăng gia bảo?”

“Phụthân đã biết ta bình an vô sự, trở về hay không cũng thế thôi.”

Giang Tùy Vân cười thấu hiểu, “Kháchsạn trong thành đều đã đầy khách, tối nay nương tử tính ở đâu?”

Nàng liếc hắn một cái, “Ta có thể tựtìm chỗ ở sao?”

Hắn vẻ mặt săn sóc lấy lòng, “Việc nhỏnhư vậy hãy để vi phu ra tay, nương tử không cần bận tâm?”

“Vậyhuynh cứ làm đi, cần gì hỏi nữa?” –dứt lời, nàng nhịn không được trừng hắn.

“Ta thấy hỏiqua tốt hơn.”

“...” – Lăng Thanh Tuyết uống một ngụm trà.

Thức ăn nhanh chóng được mang lên, Lăng Thanh Tuyếtchuyên tâm dùng cơm, mà Giang Tùy Vân lại bày ra bộ dạng nhàn nhã, phần lớnthời gian đều thưởng thức trà xanh, tùy ý ngồi một bên.

Nàng biết hắn luôn nhìn nàng, không những thế, ánh mắtcàng lúc càng càn rỡ. Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, nàng buông đũa, cămtức nhìn hắn: “Nè, huynh chưa từng thấy ai ăn cơm sao?”

Giang Tùy Vân bình thản ung dung nói: “Đâyquả thật là lần đầu vi phu ngồi cùng bàn dùng bữa với nương tử.” – giọng nói nhẹ nhàng, hắn cười khẽ: “Nươngtử thật đẹp.”

MặtLăng Thanh Tuyết không tránh khỏi nóng lên, nàng hơi hơi lảng tránh ánh mắthắn, “Khôngđược nhìn nữa.”

“Ừh.” – hắn không phải thật tình hưởng ứng.

“Tề trangchủ, hạnh ngộ.” (rất vui khi gặp lại)

“Trình chưởngmôn đừng khách khí.”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng người hàn huyên làmhai người trong nhã gian đều ngẩn ra.

Giang Tùy Vân theo bản năng nhìn thê tử.

Lăng Thanh Tuyết hơi hơi nhíu mi, sau cái bĩu môi lạitiếp tục uống canh của mình.

Giang Tùy Vân vì phản ứng của nàng mà tâm trạng tốthẳn, vì thế liền ngồi sát vào nàng, ôn nhu gọi, “Nương tử.”

Nàngthuận tay gắp một miếng thịt nhét vào miệng hắn, đôi mắt hạnh ẩn ẩn mấy phần uyhiếp, “Câmmiệng.”

GiangTùy Vân cười cười nhai thịt trong miệng, ngoan ngoãn không nói nữa.

Khi hai người ra khỏi nhã gian, vừa khéo gặp nhữngngười ở cách vách ban nãy.

Nhất thời, không khí nơi hành lang trở nên càng quỷdị.

Cuối cùng, vẫn là Giang Tùy Vân lên tiếng, phá vỡ trầmmặc của đôi bên, “Tề trang chủ, đã lâu mới gặp.”

TềHạo Vũ chẳng nhìn đến hắn, chỉ tập trung vào Lăng Thanh Tuyết vẫn trầm mặckhông nói gì, nhẹ giọng gọi: “Thanh Tuyết.”

Lúcnày, Lăng Thanh Tuyết không thể không lên tiếng, “Tề đại ca, thật khéo.”

Giang Tùy Vân tiến lên vài bước, lơ đãng mà cố ý ngăncản tầm mắt của Tề Hạo Vũ, “Trang chủ và bằng hữu dùng cơm tạiđây, Giang mỗ thân là chủ nhà, bữa cơm này xem như Giang mỗ mời.”

TềHạo Vũ giọng nói có chút lạnh, “Không cần.” – Nói xong lại nhìn vào mắt Lăng Thanh Tuyết, rồi cùng hai người bêncạnh đi qua, xuống lầu tính tiền.

Bằng hữu của hắn cũng rời đi, nơi hành lang chỉ cònlại Lăng, Giang hai người.

Giang Tùy Vân lắc đầu thở dài, “Chuyệnnày vẫn luôn là Giang mỗ thẹn với Tề trang chủ mà.”

Lăng Thanh Tuyết liếc hắn, lẩm bẩm: “Nóigì thì nói, là ta chứ có phải ai khác, can hệ gì đến người ngoài đâu.”

“Viphu sai rồi.” – hắn vui đùa khom người nói.

“Mặc kệhuynh.” – Lăng Thanh Tuyết xoay ngườixuống lầu.

Hắn cười đuổi theo.