Đến tận chiều, trời tắt nắng dần, Tranh Nhi đem theo những giỏ cá, lại ra chợ bán, chợ chiều người qua lại ít hơn, cũng ít người mua hàng. Tranh Nhi không hy vọng sẽ bán đắt, nhưng mong sẽ thuận lợi không gặp phải Hứa Mộ Nhiên.
Thế nhưng, đời cô chẳng được như mơ, cô vừa đặt chân ra đến nơi liền nhận ngay ánh mắt lạnh lẽo ở phía trước, Hứa Mộ Nhiên đứng tồng ngồng ngay chỗ cô hay bán, như hắn đã chờ cô cả ngày hôm nay.
" Qua đây ! " hắn hắng giọng, đứng ở đó lệnh cho Tranh Nhi.
Giọng nói ngông cuồng, chói tai cực kì, nếu không vì cuộc khó khăn Tranh Nhi đã không phải chường mặt đến đấy, để Hứa Mộ Nhiên có cơ hội làm khó làm dễ cô.
Tranh Nhi khiễng chân, đến thẳng chỗ Hứa Mộ Nhiên, ngẩn cao mặt, lời nói trịch thượng dành cho hắn.
" Đô đốc, anh đến lấy cá phải không ? "
" Cầm lấy rồi cút chỗ khác cho tôi buôn bán ! " Tranh Nhi đẩy giỏ cá nhỏ ra trước mặt hắn.
Thái độ của cô, luôn xấc xược, câu nói cũng chẳng bao giờ kiêng nể, Hứa Mộ Nhiên nghe cũng thành thói quen, và cũng chỉ có mình cô mới được phép nói chuyện với hắn bằng ngữ khí ấy.
Hứa Mộ Nhiên cầm giỏ cá trong tay Tranh Nhi, còn ngoắt đầu ra hiệu cho đám thuộc hạ đứng ở trong một góc, đi tới cướp luôn những giỏ cá khác.
" Hứa Mộ Nhiên ! Mấy người làm cái gì vậy hả ? " Tranh Nhi ra sức giằng co.
Hôm qua cô bị hắn cướp đồ trắng trợn, còn bắt ép cô đủ điều, hôm nay hắn lại giở cái thói ấy, cô quyết không để hắn đạt được ý đồ, dùng hết sức chống trả quyết liệt.
Người phụ nữ nhỏ, vừa đá vừa đánh vào người những tên to con kia, bọn họ không chống trả, giữ lấy tay và chân cô, với sức của một cô gái yếu đuối, làm sao chống lại một đám đàn ông to con.
Chỉ vài phút, họ thành công cướp sạch cá của cô, khiến cô ấm ức đến bật khóc, Hứa Mộ Nhiên đứng trước mặt cô, không chút biểu cảm, gương lạnh tanh như băng đá ngàn năm.
" Lui đi ! " hắn lạnh giọng với đám thuộc hạ.
" Vâng thưa Đô đốc ! " họ cúi người, tuân lệnh, rất nhanh, họ đã biến mất tăm.
Tranh Nhi không muốn dây dưa với hạng người như Hứa Mộ Nhiên, mất cá rồi cô cũng không thiết nghĩ đến số tiền chi tiêu, quay đi ngay.
" Hàn Tranh Nhi ! " hắn gọi cô.
Tiếng nói lạnh buốt của hắn làm chân cô khựng lại, luồng bá khí từ đằng sau bủa vây cơ thể mảnh mai run lên, rồi Tranh Nhi nén sự sợ hãi, dứt khoát cất bước.
Bước chân ngắn, chưa bước tới bước thứ ba, tay Tranh Nhi lập tức bị Hứa Mộ Nhiên giữ lại, hắn nhét tiền vào tay cô, vẫn là một cọc tiền dầy cộp.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi không cần tiền của anh ! " cô xoay người vứt ngay cọc tiền ấy vào người hắn.
Thái độ hỗn láo không thay đổi, Hứa Mộ Nhiên bị cô sỉ nhục, cơn giận lên đỉnh điểm, chẳng màn cọc tiền dưới đất, thô bạo vác Tranh Nhi vào một con hẻm tối.
Hắn thả cô xuống, không cho cô kịp phản ứng, chống hai tay vào tường, khóa cô trong phạm vi vòng tay của hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, anh muốn làm gì ? " Tranh Nhi sợ hãi, dùng đôi tay mềm yếu, đẩy vào phần ngực rắn rỏi.
" Ai cho em dám đối xử với tôi như vậy ? " hắn gằn giọng, ghé sát mặt mình lại gần mặt Tranh Nhi.
Người phụ nữ ấy, bị dồn ép, sợ hãi lên đến đỉnh điểm, né tránh ánh mắt ác quỷ Satan kia.
" Hứa Mộ Nhiên, tôi và anh chẳng liên quan gì nhau cả !
Sao anh bám mãi tôi không buông vậy ? "
" Hàn Tranh Nhi, em biết rõ vẫn còn hỏi sao ?
Tôi yêu em ! Muốn theo đuổi em không được sao ? " hắn hắng giọng, bất mãn giải thích, cưỡng chế xoay mặt Tranh Nhi sang nhìn hắn.
" Không bao giờ ! " Tranh Nhi thà chết cũng không chịu tin hắn, liều mạng, vung tay tát thẳng vào mặt hắn.
Hứa Mộ Nhiên lần này có phòng bị, bắt được tay kia của cô ngay.
" Hứa Mộ Nhiên, buông ra ! " Tranh Nhi quát tháo, muốn rút tay.
Nhưng, tên ác ma kia giữ rất chặt, còn siết lấy cổ tay bé nhỏ làm trên làn da trắng in hằng dấu tay đỏ lự, Tranh Nhi cắn môi, càng chống cự hắn càng làm cô đau.
Đôi mắt nhỏ kia dần chuyển tối đen, như cơn thịnh nộ của hắn đang bùng phát dữ dội, dọa cho Tranh Nhi sợ xanh mặt, nuốt một ngụm khí lạnh, xoay mặt sang nơi khác né tránh.
" Hàn Tranh Nhi, dám từ chối tôi...
Hôm nay em còn dám để tôi đợi em cả một ngày sao ? " hắn gằn giọng, cúi mặt xuống gần tai Tranh Nhi, trách móc.
Người phụ nữ nhỏ, ưỡn người ra sau, né tránh gương mặt kinh tởm kia, bị hắn cường thế kéo lại gần, khiến Tranh Nhi tá hỏa, xoay mặt liên tục, miệng luân phiên mắng mỏ hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ vô sỉ, hạ lưu !
Rõ ràng sáng nay Đường Ân ra bán cá, sao anh không đến lấy ? Cứ phải đợi tôi rồi trách ai chứ ? " cô lộng ngôn, đôi mắt phượng lấm lét, không thành thật.
Rõ ràng, cô biết Hứa Mộ Nhiên cất công đến tận đây, là vì cô, nếu hắn không gặp được cô, dễ gì hắn chịu bỏ về, càng sẽ không lộ diện với Đường Ân.
Vậy mà, cô vẫn dám ngang nhiên dùng những lời lẽ ấy chọc điên hắn, chọc điên tên ác ma, Hứa Mộ Nhiên nổi máu điên, cưỡng chế vác ngang lưng Tranh Nhi.
" Hứa Mộ Nhiên, buông tôi ra ! Sao anh cứ thích tự ý làm càn chứ ? " Tranh Nhi la hét, đánh vào lưng hắn.
Gã đàn ông khổng lồ kia, chẳng buồn nghe, Tranh Nhi cựa quậy hắn lại dùng cách thức cũ, đánh vào mông cô, ép cô phải ngậm miệng, cúi đầu nhục nhã.
" Em còn chống đối, tôi bắt em về lại Hứa gia ở luôn đấy ! " hắn đe dọa.
Đương nhiên, với kẻ dám nói, dám làm như hắn, Tranh Nhi không có đủ can đảm thách thức hắn, bản thân cô không quyền không thế, không thể chống lại một vị Đô đốc cao cao tại thượng.
Tưởng rằng, Hứa Mộ Nhiên li hôn sẽ để cô được yên thân, ngày tháng sau này sẽ chấm dứt mọi nợ nần, ân oán với hắn. Nào ngờ, hắn vẫn bám lấy cô không buông, còn muốn theo đuổi cô theo cách ngông cuồng, làm Tranh Nhi luôn phải trốn hắn như trốn tà ma.
Hứa Mộ Nhiên cường thế đưa Tranh Nhi đến một nhà hàng khác, giống với lần trước, hắn vẫn muốn cô cùng dùng bữa với mình, muốn vỗ béo lại thân thể gầy gò kia.
Đến lúc ăn xong trời cũng đã tối, Tranh Nhi phải tranh thủ quay về, cô đi lâu như vậy hai người ở nhà chắc chắn đang nóng lòng, không đợi Hứa Mộ Nhiên cho phép, giống với hôm qua cô tự ý chạy về nhà.
Đường về nhà khá vắng vẻ, không có đèn đường, còn phải đi ngang qua một con đèo um tùm cây cối, bình thường đi buổi sáng Tranh Nhi đã thấy sợ, nay lại còn phải đi một mình vào ban đêm, cô chạy bạt mạng, cắm đầu cắm cổ.
Lúc này, bất thình lình từ trong rừng cây um tùm, một đám côn đồ nhảy ra cản bước, chúng có tới tận 3 tên, mặt mày kẻ nào cũng đáng sợ, hung tợn, xăm hình đầy người.
" Cô em, đi đâu một mình vào trời tối thế kia ? " tên đứng giữa bước ra trước, chống nạnh, dang hai tay trêu ghẹo.
* Ực * Tranh Nhi nuốt một ngụm nước bọt, sợ tụt lùi ra sau, khuôn miệng nhỏ lắp bắp, cảnh cáo bọn chúng.
" Mấy người không được qua đây ! Mấy người mà làm bậy tôi báo cảnh sát đó ! "
" Ôi cô em làm gì mà dữ thế ?
Bọn anh đã làm gì đâu ? " hắn dùng giọng cợt nhả, cười đểu với đồng bọn, dần dần bước tới chỗ cô.
Mặt mày Tranh Nhi tái mét, đưa hai tay ra trước, làm thế phòng bị, vừa lùi vừa cảnh cáo trong vô lực.
" Đừng có qua đây, tôi báo cảnh sát đó ! "
" Báo đi !
Báo đi, để xem có ai đến kịp cứu cô em ! " gã du côn vuốt cằm, thách thức, còn lăm le ánh mắt háo sắc vào người Tranh Nhi.
Hai tên bên cạnh hắn cũng có hành động hệt như vậy, còn liếm môi, bày ra bộ mặt dã thú, Tranh Nhi hoảng sợ, không nghĩ nhiều, co chân, quanh đầu chạy đi, nhưng chân cô không nhanh bằng chân chúng.
Gã bên phải chạy rất nhanh, đuổi theo, tóm ngay được tóc Tranh Nhi.
" Cô nhỏ kia, mày chạy đi đâu hả ? "
" Buông tôi ra ! Bớ người ta, cứu tôi với ! "
" Ưm... "
Tiếng Tranh Nhi tắt ngấm, bị ba tên đó nắm đầu nắm cổ lôi vào rừng hoang vắng, chúng đè cô xuống. Một tên ngồi lên người cô, hai tên kia khóa tay cô lại, còn bịt miệng cô không cho cô la lên cầu cứu.
" Cô em đẹp quá đi !
Để bọn này yêu thương cô em nhé ! "
Giọng nói kinh tởm của kẻ ngồi trên bụng Tranh Nhi cất lên, người phụ nữ nhỏ vùng vẫy trong vô lực, cắn lấy bàn tay dơ bẩn đang bịt miệng.
" Cứu tôi với ! "
* Bốp *
" Con đ.iếm mày dám cắn tay ông ! "
Tên bị Tranh Nhi cắn, tát vào mặt cô, cả gò má mềm mại in rõ dấu bàn tay đỏ lự, khóe miệng bị rách, rơm rớm máu, Tranh Nhi ứa nước mắt, cả khoang miệng truyền đến cơn đau tê dại, không thể kêu la.
Ngoài tiếng khóc thút thít của cô thì chỉ còn điệu cười hả hê của bọn cặn bã, chúng bắt đầu giở trò đồi bại, tên ở trên người Tranh Nhi xé rách phần áo mỏng manh, để lộ khuôn ngực căng tròn hồng hào khiêu gợi.
" Ôi, nhìn đi !
Cô em có bộ ngực chuẩn nhỉ !
Đẹp quá ! "
Bọn chúng giở giọng bỡn cợt cô, cười ha ha, còn cầm mảnh vải bị xé rách khoe khoang chiến tích, ngón tay dơ bẩn ấn ấn lên vành ngực căng tròn của Tranh Nhi.
Người phụ nữ nhỏ, phản kháng trong vô lực, nước mắt giàn giụa, cái miệng bị chúng đánh đau vẫn cố lí nhí, xin tha.
" Đừng...cầu xin...các người...
Đừng làm vậy... "
" Im mồm ! "
Tên trên người cô, tát một cái nữa, khiến răng hàm bên trong cạ vào nhau bật máu, Tranh Nhi lúc này đau không mở miệng được, trơ mắt nhìn mình sắp bị làm nh.ục, tinh thần hoảng loạn đạt giới hạn, vùng vẫy như cá mắc cạn.
* Bốp *
" Á ! " tiếng la vang lên.
Đoạn, mấy tên côn đồ đang hưng phấn, muốn cởi chiếc áo lót bao trọn bộ ngực của Tranh Nhi, thì bất ngờ từ sau tên ngồi trên người cô, xuất hiện một bóng người, tấn công hắn.
Dưới ánh trăng, Tranh Nhi nhìn rất rõ, là Hứa Mộ Nhiên ra tay đánh chúng, chính hắn dùng đôi chân dài miên man của mình, đá thẳng lên đầu tên ngồi trên người cô.