Vùng ngực đẫy đà, khiêu gợi, nhất là hai viên hồng ngọc, sớm đã dựng đứng mời gọi môi mỏng của Hứa Mộ Nhiên thưởng thức. Với những thứ kích thích này, đầu óc hắn tức khắc trống rỗng, nhường chỗ cho dục vọng lên ngôi, hai mắt hắn mờ đi, cả hành động không tự chủ, đưa miệng ngậm chặt thứ kì quang kia.
Tranh Nhi nằm im thinh thích, chịu trận, mặc hắn vần vò cơ thể đau nhói, hôm nay cô bị hắn hành hạ đến không còn sức phản kháng.
Giọt lệ ướt át chảy dài từ hốc mắt ra chân tóc, cô buông xuôi khiến mọi hành động điên cuồng kia dừng lại, Hứa Mộ Nhiên mất hết hứng thú, kéo cô thân trần ngồi dậy, cưỡng chế nâng cằm cô.
" Hàn Tranh Nhi tại sao lại không phản kháng ? " hắn hỏi, một câu hết sức vô nghĩa.
Trông Tranh Nhi bây giờ, sức lực đâu chống chọi lại với hắn, hai tay mềm mại của cô đưa lên, cầm chặt bàn tay đang giữ cằm cô, đạm mạc nói.
" Đô đốc, chẳng phải anh muốn thân xác này sao ?
Tôi phản kháng để làm gì ?
Anh nhất định sẽ thô bạo...
Phản kháng...chỉ tổ làm bản thân thêm đau ! "
" Hứa Mộ Nhiên thứ anh có được chỉ là cái xác này...
Anh dùng nó được bao lâu ?
Đến lúc anh chán thì cũng vứt đi thôi ! " cô ngạo nghễ, đáp trả hắn cực gắt.
Chưa kể, trước ánh mắt hung tàn của ác ma, Tranh Nhi còn cười nhạt, tiếp tục xấc xược.
" Hứa Mộ Nhiên, bây giờ tôi không chống đối nữa
Mặc xác anh làm gì ! Tên thèm khát thân thể phụ nữ như anh cứ tự nhiên đi
Cùng lắm tôi đợi anh chơi chán rồi giết tôi luôn cũng được "
" Đằng nào tôi cũng không thể tự sát, không thể rời khỏi đây...
Kết thúc như vậy cũng tốt ! " cô nở nụ cười ngặt nghẽo, không khóc nữa.
Hơn 5 tháng Tranh Nhi ở cạnh hắn, là địa ngục không lối thoát, cô tìm cách trốn chạy, mãi không thể rời khỏi tay ác ma, càng lúc càng liên lụy đến nhiều người. Giờ đây, hai chân Tranh Nhi đã thấm mệt, không muốn chạy nữa, để hắn tùy ý dày vò.
" Hứa Mộ Nhiên tốt nhất là anh chơi tôi đến chết đi !
Ngay bây giờ ! Như vậy tôi đỡ phải chờ ! " Tranh Nhi cố ý kéo tay kia của Hứa Mộ Nhiên đặt lên bầu ngực căng tròn, kích thích hắn.
Trong hoàn cảnh hiện giờ, cô đâm dao vào tim hắn liên tục, tâm trí nào để làm chuyện đó, Hứa Mộ Nhiên bỗng buông tay, đỡ lấy đầu Tranh Nhi, cực kì dịu dàng.
" Xin lỗi...là tôi không đúng... " giọng hắn rưng rức.
Lần thứ hai Hứa Mộ Nhiên xin lỗi, nghe có vẻ hối hận, nhưng Tranh Nhi của hiện tại, bị hắn hành hạ đã không còn lòng nhân từ chấp nhận lời xin lỗi ấy.
" Đô đốc ! " cô gọi hắn, cố kéo tay hắn ra, nhưng bàn tay đó rất chắc chắn, giữ chặt đầu cô không buông.
Nghe tiếng cô gọi, Hứa Mộ Nhiên căng thẳng, chờ câu nói tiếp theo của Tranh Nhi.
" Tôi không cần lời xin lỗi đó ! " cô cự tuyệt lần nữa, chẳng chút kiêng nể.
Hắn sớm đã đoán được câu nói ấy, vậy mà vẫn im lặng trông chờ, chờ cô sẽ chấp nhận tha thứ cho tội lỗi của hắn.
Hơi thở của hắn ngân dài, cực kì não nề, Tranh Nhi lại tiếp tục dùng dao, rạch từng nhát lên trái tim của hắn.
" Hứa Mộ Nhiên !
Anh muốn cơ thể tôi mà...nó ở đây...
Mời anh tự nhiên ! " Tranh Nhi hếch mặt, tỏ thái độ thách thức.
Bấy giờ, Hứa Mộ Nhiên bị tình cảnh này, biến thành một con người hoàn toàn khác, không còn để dục vọng thao túng, trở thành một người ôn nhu lạ thường.
Chiếc chăn bên cạnh được hắn kéo lên, che đi cơ thể yêu kiều của Tranh Nhi, rồi hắn tựa chặt đầu hắn vào trán cô, thì thầm.
" Tôi yêu em, Hàn Tranh Nhi ! "
" Em là người phụ nữ đầu tiên tôi chạm vào ! " hắn bộc bạch, chuyện kinh khủng mà hắn giấu suốt nhiều năm.
Tranh Nhi là người đầu tiên hắn chạm vào, nghe có chút không đúng, khiến đầu óc cô nhất thời không kịp thích ứng.
Hứa Mộ Nhiên, Đô đốc cao cao tại thượng, có tận 4 người vợ, vậy mà chưa từng chạm vào ai, còn chính miệng thốt ra, Tranh Nhi là người đầu tiên của hắn. Vậy, những cô vợ kia là gì đối với hắn ? Nếu hắn chưa từng quan hệ, cưới họ để làm gì ? Còn để họ ở bên cạnh suốt tận ba năm ?
Phút chốc, những suy nghĩ đó làm não bộ Tranh Nhi rối rắm vài giây, rồi cô lại bình tâm, suy nghĩ theo chiều hướng khác, đối với cô một tên ác ma như Hứa Mộ Nhiên, sẽ không bao giờ có lời lẽ thật lòng, Tranh Nhi chỉ tin vào những gì mắt mình thấy.
" Đô đốc, ngài nói dối hay thật đấy ! " cô cười mỉa mai.
Bất thình lình tóm lấy đầu hắn, ép cho hắn cúi sát vào miệng cô.
" Hứa Mộ Nhiên, Đô đốc người người khiếp sợ...
Chưa từng ngủ với ai ngoài tôi...anh định lừa con nít sao ? " Tranh Nhi cợt nhả, hỏi.
" Là thật ! Tranh Nhi !
Em là người đầu tiên của tôi ! " hắn cố giải thích.
Tranh Nhi tuyệt nhiên không tin, mạnh tay đẩy hắn ra, ngang nhiên nằm xuống, quay ngoắt đi, Hứa Mộ Nhiên hít một hơi cay đắng, biết mình không thể nào giải bày sự thật, đành chấp nhận cho cô nghĩ xấu.
" Hồ ly nhỏ !
Tôi sẽ cho em làm chính thất...tôi sẽ ly hôn với hai người kia... " hắn hạ mình, lấy lòng Tranh Nhi.
" Cho cô làm chính thất... " nghe thôi đã đủ khinh bỉ, thử hỏi, rốt cuộc Hứa Mộ Nhiên xem phụ nữ là gì ? Và cả những cô vợ kia của hắn thì sao ? Có ai lại thay vợ tùy ý như hắn không ?
Bấy nhiêu đó suy nghĩ, đủ để Tranh Nhi giữ nguyên chính kiến, cô không phải là người đầu tiên của hắn, chẳng buồn nghe nữa, im lặng, nép mình nằm một bên giường.
Đêm đó, Hứa Mộ Nhiên không ép cô quan hệ, âu yếm ôm cô vào lòng, nâng niu như bảo bối, thấy cô trằn trọc không ngủ được, hắn dùng hành động xoa lưng, dỗ dành cô, đến khi nào người phụ nữ nhỏ thật sự say giấc hắn mới yên lòng.
Mấy ngày tiếp theo, sau khi Tranh Nhi trở về Hứa gia, lúc nào cũng bị Tô Ngọc Hồng và Lý Hoan giám sát, hể cô đi đâu, làm gì họ cũng đứng ở một góc dõi theo như hai chiếc camera.
Nhất là Lý Hoan, anh có đôi mắt giống hệt với Hứa Mộ Nhiên, lạnh lẽo, đáng sợ đến nỗi Tranh Nhi tưởng tượng, như Hứa Mộ Nhiên thật sự đích thân giám sát cô.
Hắn cho cô được gặp anh trai, vẫn như cũ, giới hạn thời gian và địa điểm, thời gian còn lại Tranh Nhi đều bị giam lỏng trong phòng. Không có chuyện hắn cho cô bước ra khỏi cổng lớn của dinh thự, kể cả nông trường, cô cũng không được phép đặt chân ra đó.
Đã thế, mỗi đêm Tranh Nhi đều bị hắn cưỡng ép mang thai, muốn dùng chuyện con cái để trói buộc cô cả đời.
Hầu như, cô không thể thoát khỏi sợi dây xiềng xích của Hứa Mộ Nhiên, những lúc hắn bận rộn ở quân doanh, cũng mang cô theo.
Dù ở bất thời điểm nào, dù ở đâu, hắn không bao giờ để cô lọt ra khỏi tầm mắt hắn, trong lòng hắn lúc nào cũng lo sợ, sẽ xảy ra sơ suất một lần nữa, để cô rời khỏi hắn.
Dần dần sự yêu thương và chiếm hữu của hắn dành cho Tranh Nhi càng lúc càng rõ rệt, hầu như chẳng để tâm đến Âm Tuyết Ánh và Thương Lan, hắn bây giờ chỉ chờ Tranh Nhi mang thai sẽ lập tức ly hôn với hai người đó.
Thương Lan sinh lòng đố kỵ, nhưng không làm gì được, chỉ luôn nhịn nhục chịu đựng, còn Âm Tuyết Ánh, dù không được Hứa Mộ Nhiên yêu thương, không oán thán, nhưng lại phải chịu cảnh cùng cực.
Hứa Đoản, lúc nào cũng tìm đủ mọi cách cưỡng đoạt cô rất nhiều lần, lắm lúc Tuyết Ánh tìm đến cái chết, nhưng chẳng lần nào thành công, không bị Hứa Đoản phát hiện, thì cũng mang gánh nặng Âm gia, không thể xuống tay.
Càng lúc, Hứa Đoản càng quá quắc, những lúc Hứa Mộ Nhiên vắng mặt, anh chẳng ngại công khai đến phòng của Tuyết Ánh, mang tiếng là trò chuyện, thực tế lại làm những chuyện hèn hạ.
Hôm nay, Hứa Mộ Nhiên lại mang theo Tranh Nhi ra ngoài, có lẽ họ sẽ ngủ ở quân doanh, Âm Tuyết Ánh ở trong phòng, bắt đầu đứng ngồi không yên, lòng thấp thỏm lo sợ.
Cô biết, những lần Hứa Mộ Nhiên đi vắng, Hứa Đoản chắc chắn không bỏ qua cơ hội này, sẽ tìm đến đây.
Và đúng như thế, ngay khi cô vừa dứt suy nghĩ ấy, bên ngoài vang lên từng nhịp gõ cửa giục giã, Tuyết Ánh ra đó, nhìn qua vòm kính.
Hơi thở của cô trở nên nặng nề, gương mặt tối sầm như đưa đám, tiếng gõ cứ liên tục vang lên, sợ đánh động người khác, Tuyết Ánh chỉ đành ngậm chua chát, mở cửa cho Hứa Đoản.
Anh lách người vào trong ngay lập tức, vừa chốt cửa liền giở trò với Tuyết Ánh.
" Ánh Nhi ! Anh nhớ em quá đi ! " Hứa Đoản ôm chặt người cô, xổ xàng hôn vào cổ cô, còn hít hà mùi hương trên người Tuyết Ánh.
" Hứa Đoản, buông ra ! " Tuyết Ánh cự tuyệt, muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Nhưng, với sức của một nhi nữ, trói không chặt như cô làm gì phản kháng được, Hứa Đoản cường thế vác ngang lưng cô, đi thẳng đến chiếc giường bên trong.
" Ưm... " Tuyết Ánh bị Hứa Đoản ném mạnh xuống giường, chưa kịp phản ứng, đập vào tầm mắt cô ngay gương mặt của Hứa Đoản.
Anh hung hăng, cởi áo Tuyết Ánh, như hổ đói vồ lấy thân thể cô, để cô ngoan ngoãn, anh rút thắt lưng, trói tay cô lại.
" Ánh Nhi, ngoan nào ! Để anh yêu thương em !
Em còn la sẽ lộ chuyện đấy ! " Hứa Đoản thì thào, lời lẽ trơ trẽn.
Không đợi cởi hết quần áo, anh tách hai chân Tuyết Ánh ra, vén chiếc quần lót ở bên trong, không dạo đầu, không cho Tuyết Ánh phản đối, bịt miệng cô lại, cứ thế mà đi thẳng vào cơ thể mềm mại kia.
Tuyết Ánh gồng mình, cơn đau xé rách qua đi, bắt đầu cho màn luận động kịch liệt ở bên dưới, Hứa Đoản như thú hoang bị bỏ đói, lúc mạnh lúc nhẹ theo cảm hứng, tay còn lại không quên vần vò bầu ngực căng mảy.
" Ánh Nhi, ưm...anh nhớ em quá... " anh kêu rên, tiếng nói đê tiện thỏ thẻ bên tai Tuyết Ánh.
Người phụ nữ không thể chống cự, bị anh trói tay, còn bịt miệng, trong lòng nhốn nháo không yên, dùng hết sức, vùng ra khỏi bàn tay bịt miệng kia, đáng vào vai rộng, lớn tiếng ngăn cản Hứa Đoản.
" Hứa Đoản, dừng lại đi ! Tôi đang mang thai ! "