" Tôi... " Đường Ân do dự, chưa thể thích nghi.
Tranh Nhi tự dưng nở nụ cười dịu ngọt, chồm người sang gần phía anh, tắc lưỡi một cái, nghe rất rõ.
" Đừng ngại !
Cứ xem như Tứ phu nhân kia thật sự chết rồi đi !
Tôi giờ là Hàn Tranh Nhi ! Hàn Tranh Nhi của riêng một mình tôi ! " Tranh Nhi giữ nguyên nụ cười ngọt ngào.
Nó ngọt đến mức làm Đường Ân ngượng ngùng, vội xoay người ra ngoài, đưa tay che hờ cánh mũi, giấu đi sự dao động của mình.
" Vậy...Tra...nh Nhi...
Cô nghỉ ngơi đi ! Tôi gọi dì của tôi vào chăm sóc cô ! " Đường Ân chóng bước, không dám quay đầu.
" Cảm ơn anh !
Đường Ân ! " tiếng của Tranh Nhi the thé.
Giữ chân Đường Ân ở trước cửa vài giây, hai chân anh trụ vững, nghiêng nửa người gật đầu tỏ ý với cô, rồi anh khiễng chân, gọi ngay người phụ nữ kia vào, chăm sóc Tranh Nhi.
Cơ thể mảnh mai kia vẫn còn rất yếu, làm bất cứ chuyện nhỏ nhặt gì cũng phải nhờ người khác giúp đỡ, Đường Ân chỉ ở lại một tí, phải quay về tránh Hứa Mộ Nhiên nghi ngờ, mọi việc anh giao dì của mình phụ trách.
Tranh Nhi cả ngày ở trong phòng, không bước ra khỏi cửa, bắt đầu thấy ngột ngạt, tay chân cô đã cử động linh hoạt, ngồi mãi một chỗ, phần mông của cô truyền đến cảm giác ê ẩm, gần như tê liệt.
" Không được rồi... " cô làu bàu, lắc đầu than vãn, cứ ngồi lì mãi, sẽ thành một người bại liệt, cô phải ra ngoài hít thở không khí.
Đôi chân nhỏ đặt xuống nền đất, Tranh Nhi làm vài động tác khởi động nhẹ nhàng, cho từng chi trên cơ thể linh hoạt, rồi cô cất bước chậm chạp, ra đến cửa phòng, mỗi một bước đi điều nặng nề, còn truyền tới cảm giác bị níu giữ ở dưới bắp chân.
Có lẽ, 10 ngày qua cô nằm một chỗ nên sinh ra cảm giác tê liệt tạm thời, tay cô vừa xoay nắm cửa, bất ngờ nó bật vào, làm cô ngã lưng ra sau, vịn vào thành tường theo quán tính.
Người phụ nữ dịu dàng, chăm sóc cho cô mang thức ăn đến, trông Tranh Nhi đang khổ sở, bà vội vàng cầm chắc mâm thức ăn bằng một tay, một tay kia đỡ lấy người cô.
" Này cháu gái ! Cháu vẫn còn chưa khỏe sao lại vội ra ngoài thế kia ? " bà nhỏ giọng, quở trách cô.
" Cháu xin lỗi, ngồi một chỗ ngột ngạt quá...nên... " Tranh Nhi ngập ngừng, đứng trước người lớn, lại là người lạ cô có chút không thích nghi.
Cơ thể Tranh Nhi hiện giờ quá yếu ớt, bị đẩy, cô chẳng còn chút sức lực nào nhấc bước, nương ý nhờ sự giúp đỡ của người phụ nữ, dìu cô quay lại giường.
" Cháu còn chưa khỏe, đừng miễn cưỡng !
Khỏe rồi muốn đi đâu cũng được, ta không cấm ! " người phụ nữ đặt thức ăn cạnh giường, ân cần kéo chăn che lấy chân Tranh Nhi.
Hành động của bà vô cùng ấm áp, đã thế cả tiếng nói của bà cũng nhỏ nhẹ, nghe êm tai cực kỳ, Tranh Nhi không dám cãi lời người lớn, ngồi trên giường chủ động đón thức ăn của bà đưa sang.
" Cháu cảm ơn ! "
* Cạch *
Đôi tay khẳng khiu của Tranh Nhi còn run run, không cầm chắc được muỗng, rơi nhẹ xuống bát, người phụ nữ tốt bụng giành lấy công việc, giúp cô chuyện ăn uống.
" Để ta giúp cháu ! " bà đánh tiếng, gương mặt phúc hậu lại còn có nụ cười duyên trên má lúm đồng tiền.
Tranh Nhi có chút ngượng, nhưng cũng bắt đầu quen dần với sự chăm sóc ân cần của bà, chung quy cô không thể từ chối, cô nằm hôn mê đã quá lâu, không ăn không uống, sức đâu mà chống chọi.
" Vâng...thưa...
Từ sáng đến giờ cháu được người chăm nom... vẫn không biết xưng hô như thế ạ ! " Tranh Nhi mấp máy, hàng chân mày mỏng cong nhẹ, lộ biểu cảm ngại ngùng.
Câu hỏi này cô đã muốn hỏi từ lâu, vì thấy người phụ nữ ấy mãi bận bịu, cô không dám phiền, đợi tới tận bây giờ mới ngỏ lời.
Người phụ nữ đối mặt với câu hỏi của Tranh Nhi, rất hòa nhã, chậm rãi đáp lại cô.
" Ta tên là Dương Hồng Di !
Người xung quanh đều gọi ta là dì Dương ! Sao này cháu cứ gọi ta như vậy là được ! " bà tươi cười ôn nhu, đút từng muỗng cháu cho Tranh Nhi.
Người phụ nữ nhỏ rất biết phối hợp, nuốt một ngụm cháo " vâng, dì Dương " một câu, cô ngoan ngoãn, nhu mì tới độ người khác điều thích cách hành xử của cô.
Bảo làm sao, tên ác ma như Hứa Mộ Nhiên không đổ trước sự nhu mì này.
" Dì Dương...
Cháu tên là Hàn Tranh Nhi...
Dì cứ gọi cháu là Tranh Nhi ! Đừng câu nệ tiểu tiết gọi cháu là Tứ phu nhân như trước được không ạ ! " Tranh Nhi đánh tiếng, muốn gở bỏ đi sự gò bó.
Dương Hồng Di hiểu ý, gật đầu với cô, sợ cô nghĩ nhiều lại nói đôi ba câu an ủi cô.
" Cháu đừng có lo !
Chuyện của cháu ta có nghe Ân kể qua, nghĩ bụng thấy cháu cũng đáng thương cho nên tao quyết định cùng Ân giúp cháu một lần !
Dù gì ta cũng chỉ có một đứa cháu trai này... "
Hơi của Dương Hồng Di tự dưng ngừng ở đây, cả cháo cũng không đút cho Tranh Nhi, hai mắt đầy vết chân chim, hiền hòa nhìn cô.
" Đời một người phụ nữ, khổ như vậy đã đủ rồi...
Ta đồng cảm cho cháu, và cũng thương Ân...
Giúp người thì giúp cho chót, cháu cứ ở đây yên tâm ẩn náu một thời gian đi ! "
Hơi thở của Dương Hồng Di kéo dài, như than vãn, Tranh Nhi không nhìn ra được sự tình, bà giúp cô một phần vì thương, một phần vì biết Đường Ân có tình cảm với cô, nên mới không ngại ra tay tương trợ.
Tranh Nhi ngây thơ, chỉ biết vảnh tai nghe Dương Hồng Di dặn dò.
" Ân sẽ thường xuyên đến đây thăm cháu !
Đảm bảo an toàn cho cháu !
Cháu đừng hoài nghi mọi chuyện nữa nhé ! "
" Không ! Không đâu ạ !
Cháu mang ơn hai người còn không hết...
Sao lại có lòng hoài nghi ! " Tranh Nhi líu lưỡi, giải bày, tiếng cô nhỏ dần theo câu nói, rồi cúi gầm mặt xuống hổ thẹn.
Ban đầu, do cô không rõ ngọ ngành, nên mới không tin lời Đường Ân, còn tưởng anh cứu cô theo lệnh của Hứa Mộ Nhiên, sẽ mang cô quay về địa ngục.
Đến khi tỏa rõ ngọ ngành, còn được nhận sự chăm sóc tận tình của hai dì cháu, Tranh Nhi cuối cùng cũng thông, dẹp bỏ hoàn toàn ý nghĩ xấu.
Người phụ nữ nhỏ, lúc này chỉ biết dồn hết tâm trí, dưỡng bệnh thật khỏe, chờ đợi cơ hội được gặp lại anh trai, được tự do sống cuộc đời bình yên.
Hai mắt phượng không giấu nổi sự hy vọng, lộ rõ trên khuôn mặt có chút hốc hác của Tranh Nhi, Dương Hồng Di tiếp tục đút cháo cho cô, hai người phụ nữ hòa hợp, trò chuyện rất vui vẻ với nhau.
Hơn ba ngày sau, nhờ sự săn sóc tận tình của Dương Hồng Di, Tranh Nhi đã có thể đi đứng bình thường, cơ thể không còn mệt nhoài, còn có thể chạy nhảy, tung tăng trong ngôi nhà nhỏ.
Căn nhà này, nằm ở xa với những ngôi nhà khác, còn nằm trên vùng núi cao trùng trùng, hiểm trở, rất hiếm người qua lại, cho nên nó vắng vẻ và không sợ bị người khác lui tới, nhìn thấy mặt Tranh Nhi.
Ở nơi bình yên này, Tranh Nhi thi thoảng cũng bước ra ngoài, vì trên núi, đâu đâu cũng toàn cây cối, phía trước sân còn trồng rất nhiều bồ công anh, thu hút sự hiếu kì của Tranh Nhi.
Loài hoa ấy được chính tay Đường Ân mỗi năm gieo trồng, đang vào mùa hoa nở, đâu đâu cũng bao phủ màu vàng nhạt rực rỡ, được vài ngày sau, chúng bắt đầu úa tàn, kèm theo đó là những nụ hạt, trắng như bông tuyết, mời gọi cơn gió đến đưa chúng gieo mầm hạt giống khắp núi đồi.
Chẳng mấy chốc cả ngôi nhà nhỏ bao trùm bởi bồ công anh, một cảnh mãn nhãn như vậy, khiến Tranh Nhi ở trong không nhịn được thích thú, tung tăng chạy ra, hòa mình vào làn gió, lẫn những hạt giống bắt mắt.
" Hi hi... " tiếng cô cười đùa trước sân, rất lâu rồi cô không cảm nhận được khoảng khắc bình yên này, mọi thứ ở đây dần kéo tâm trạng của cô quay về những ngày tháng yên ổn khi xưa.
Thấm thoắt, trôi qua gần hai tháng, Tranh Nhi ở đây cũng khá lâu, dường như hòa nhập với nơi này, cô còn thường xuyên chủ động giúp Dương Hồng Di làm việc nhà, đồng án.
Mùa hoa bồ công anh kéo dài, tới tận bây giờ vẫn chưa kết thúc, cứ đến chiều chiều Tranh Nhi lại ra đứng trước sân, ngắm bồ công anh bay trong gió.
" Tranh Nhi ! "
Bên tai Tranh Nhi vọng tới tiếng nói, cô nhận ra tiếng nói này là của Đường Ân.
Anh, tay cầm theo hoa ly trắng, mở cửa rào bước vào trong, hôm nay anh lại đến thăm cô, cứ cách đôi ba ngày anh sẽ đến, ở lại vài tầm 1 2h đồng hồ rồi lại đi ngay.
" Ân ! Anh đến rồi ! " Tranh Nhi xoay mặt, đôi tay còn đang giữ nguyên hành động đón hoa trong gió.
Nói được một câu, cô liền hướng mắt về nhìn bồ công anh, luôn giữ khoảng cách với Đường Ân.
" Tranh Nhi ! Trời vẫn còn sáng cô đừng ra ngoài nhiều !
Đô đốc vẫn còn đang truy lùng cô đấy ! " Đường Ân tiến vào trong, đứng cạnh cô có lòng nhắc nhở.
Gương mặt kia đang tươi cười, hể nghe nhắc đến Hứa Mộ Nhiên lại lập tức nhăn nhó, đôi mắt đượm buồn hẳn, cả đôi bàn tay cũng đưa xuống, xoay người đối diện với Đường Ân.
" Cảm ơn anh đã nhắc nhở ! " tiếng cô nhỏ nhẹ, mang theo nỗi thống khổ.
Kể từ lúc cô thoát khỏi tay Hứa Mộ Nhiên, không khi nào cô không lo lắng cho anh trai ở bên kia, tên ác ma vẫn không chịu buông tha cho cô. Mỗi lần Đường Ân đến, đều luôn mang tin không suôn sẻ.
" Cho cô ! Hoa ly trắng " Đường Ân đưa đóa hoa trong tay, biết cô buồn nên lúc nào đến anh cũng tiện thể mua hoa ly trắng cho cô.
Mong, hành động nhỏ có thể làm cô vui hơn một chút.
" Cảm ơn anh...
Anh thật tốt...hoa rất đẹp...
Nếu có anh hai ở đây thì hay biết mấy... " Tranh Nhi thở một hơi nặng trịch, đón nhận hoa trong tay Đường Ân, rồi cô lẳng lặng vào trong nhà, Đường Ân cũng theo chân cô.
Sống ở đây cũng lâu, Tranh Nhi hay phụ giúp Dương Hồng Di nấu cơm, giặt giũ, cô dần biết rõ sở thích của hai dì cháu, mỗi lần Đường Ân đến cô đều tự tay xuống bếp, làm món thịt kho tàu anh thích nhất.
Hành động nhỏ nhặt này giống như cô đang trả lại một chút ân tình của anh.