Trong mắt Tranh Nhi, hành động lẫn lời nói của Hứa Đoản xấu xa hệt với Hứa Mộ Nhiên, vì anh là anh trai của hắn, cô liền không ưa gì anh ra mặt.
" Anh một tiếng là em dâu, hai tiếng cũng là em dâu !
Sao lại không biết giữ khoảng cách trong chính hành động của mình vậy ? " Tranh Nhi mỉa mai, gai mắt anh vô cùng, nói xong còn chẳng buồn nhìn thẳng anh.
Ánh mắt của cô dành cho anh là sự ghét bỏ, ghét tới mức Hứa Đoản phải ngớ người, không biết bản thân đã đắc tội cô chỗ nào mà phải nhận thái độ ghét bỏ ấy của cô.
" Ưm... " anh ậm ừ trong cuốn họng, bị cô chỉ trích, bèn điều chỉnh lại phong thái và giọng nói nghiêm trang hơn, đứng xa cô một chút, chậm rãi giải bày với cô.
" Có lẽ em dâu có hiểu lầm gì đúng không ?
Anh không có làm gì em đâu ?
Nếu có ý xấu thì lần trước em ngất ở bãi ngô anh đã không đưa em vào nhà rồi !
Em... "
" Là anh ! "
Tranh Nhi còn chưa đợi Hứa Đoản nói xong hết lời, lập tức nhảy vào cướp lời anh, cô bàng hoàng khi biết người cứu mình ngày đó là Hứa Đoản, chứ không phải là Hứa Mộ Nhiên.
Khi ấy, cô lên cơn sốt cao, trong não chỉ được chút hình ảnh mờ nhạt, bóng của một người đàn ông cao lớn, lúc mở mắt hình bóng xuất hiện rõ rệt lại là của Hứa Mộ Nhiên, nên cô đã đinh ninh chính hắn là người cứu mình.
Và, cũng chẳng có ai cho cô biết chính Hứa Đoản đã cứu cô ngày hôm đó, ngay cả Ngọc Hồng cũng không ngoại lệ, mọi chuyện họ đều yếm đi.
" Tại sao bây giờ anh mới nói ? " Tranh Nhi tra hỏi ngay, có chút ngờ vực, sợ Hứa Đoản lừa cô.
" Mọi người không ai kể cho em biết sao ? " hai mắt anh mở to, vài giây lại nhíu mày, chống cằm đăm chiêu, biểu thị sự khó hiểu.
Nét mặt này, đâu có chỗ nào giống người nói dối ! Tranh Nhi quan sát kĩ một vòng, ngẫm nghĩ.
Khóe miệng kia bỗng nhếch nhẹ, Hứa Đoản tự hiểu ra tất cả, anh cười khẩy trước ánh mắt ngờ vực của Tranh Nhi.
" Ra là vậy...
Xem ra A Nhiên cảnh giác với cả người anh trai này rồi ! " anh nói, như lẩm bẩm, nghe không rõ ràng.
Tranh Nhi nhíu mày, càng khó chịu với cách cư xử của anh, một kẻ thì độc đoán, còn một kẻ thì thích bỡn cợt người khác.
" Đúng là anh em ! " cô mắng thầm trong miệng.
Thấy Hứa Đoản cứ đứng đó, cười cười nói nói một mình như kẻ điên, cô dứt khoát không thèm hỏi, cũng chẳng thèm biết chuyện đó nữa, xoay người sang nơi khác.
Rồi, cô bỗng dừng chân, ánh mắt cô chăm chăm vào những đóa hoa ly ở đây, lúc thì nhớ đến Thương Liên, lúc thì nhớ đến Thương Hà.
Một người cô cảm thấy có lỗi, còn một người cô hận đến thấu xương tủy, vòng lao luyến làm đầu óc cô thêm nặng nề.
Vốn ra đây để thư giản, lại bị Hứa Đoản phá đám, Tranh Nhi cụt hứng, chẳng muốn ngắm hoa nữa, khiễng chân vào trong, ai ngờ cô đi được vài bước, không cẩn thận trượt chân, té ngã.
" Á !!! " tiếng của cô la lên.
Hai mắt phượng mở to, ngã cơ thể ra trước theo phản xạ, eo của cô truyền qua da thịt cảm giác được giữ chặt, hai bàn tay của cô còn đang đặt vào một vòng tay rắn chắc, to lớn.
Đôi mắt kia tức thì nhìn xuống dưới, hai chân cô không chạm đất, thân thể đang được nhấc bổng lên cao, đầu óc cô quay cuồng trước cảnh tượng này.
" Em dâu ! Em không sao chứ ? " giọng nói dịu dàng của Hứa Đoản bên tai, kéo cô từ trong những hoang mang, hoàn hồn lại.
Vừa nãy, khi Tranh Nhi sắp úp mặt xuống đất, Hứa Đoản kịp thời phản ứng nhanh, chụp lấy người cô, do cô quá nhẹ, anh dùng lực hơi mạnh, vô tình nhấc bổng cả cơ thể cô lên cao.
" Hứa Đoản, thả tôi xuống ! " Tranh Nhi quát lớn, đập vào cánh tay của Hứa Đoản.
Anh còn chưa kịp buông tay, từ đằng xa vọng lại giọng nói đanh thép mọi ngày, to rõ, hùng hổ phang tới chỗ anh.
" Buông Hàn Tranh Nhi ra ! "
Hứa Mộ Nhiên, là hắn, con quỷ dữ với ánh mắt hung hãn, đằng đằng sát khí đang khiễng chân đến đây.
Hứa Đoản lập tức buông lỏng tay mình, cố điều chỉnh tác phong nghiêm trang, ra dáng của một người đứng đắn.
Hắn vừa đến nơi, không trừng trừ kéo ngay Hàn Tranh Nhi ra sau, còn giữ chặt cổ tay cô, xiết mạnh, như muốn bẻ đứt rời bàn tay ra khỏi cổ tay.
" Đau quá ! " Tranh Nhi oán thầm trong miệng, không dám thốt ra, cắn răng chịu đựng cơn đau, chịu đựng cơn điên loạn của hắn.
" A Nhiên, anh thấy... " Hứa Đoản ấp úng, muốn giải bày.
Còn không đợi anh nói hết câu, Hứa Mộ Nhiên liền mở miệng hớt lời anh, còn tặng cho anh ánh mắt không thiện cảm.
" Em thấy cả rồi ! " giọng hắn hậm hực, đôi mắt nhỏ híp nhẹ.
" Cảm ơn anh đã giúp vợ của em ! " hắn bỗng thay đổi thái độ đột ngột, nhỏ tiếng, chậm rãi, trở về gương mặt lãnh đạm của ngày nào.
Thế nhưng, câu nói mà hắn thốt ra Hứa Đoản nghe vẫn cảm nhận được hắn đang ghen với chính anh trai, còn là cơn ghen đáng sợ.
Hứa Đoản biết tỏng tính hắn, ngoài mặt điềm nhiên như chẳng có chuyện gì, bên trong lại dậy sóng không yên. Nói không chừng, hắn đang sắp nổi cơn tam bành với Hàn Tranh Nhi, anh sợ hắn hiểu lầm, trút giận lên người phụ nữ tội nghiệp kia, muốn mở miệng giải thích lần nữa.
" A Nhiên, anh... "
" Anh không cần giải thích, em hiểu cả !
Tối rồi, hồ ly nhỏ của em phải về nghỉ ngơi !
Chúc anh ngủ ngon ! " hắn hằn giọng, chặn họng Hứa Đoản, nói câu nào cũng đều rất nhanh và dứt khoát.
Không đợi Hứa Đoản trả lời, hắn kéo Hàn Tranh Nhi ở phía sau đi ngay, người phụ nữ nhỏ không theo kịp bước chân hắn, loạng choạng, hai chân va vào nhau, hắn thấy gai mắt vác cô lên vai, đi một mạch không ngoảnh đầu.
" Hồ ly nhỏ... " Hứa Đoản làu bàu, đứng ở đó ngơ ngác, đưa mắt dõi theo bóng lưng của Hứa Mộ Nhiên.
Lần đầu anh nghe hắn gọi cái tên cún cơm như vậy với một cô gái, môi mỏng của Hứa Đoản bỗng cong hớn hở, một nấm đấm đập vào lòng bàn tay kia. Anh nhận ra, em trai máu lạnh của anh đang rơi vào yêu, yêu một cô gái thích chống đối mình.
....
Bên ngoài hành lang.
" Hứa Mộ Nhiên thả tôi xuống ! Anh làm tôi đau đấy ! " Tranh Nhi la hét, vùng vằng trên vai hắn, bụng cô đang đau, bị hắn vác ngang hông, cơn đau càng co thắt hơn.
* Chát *
" Im lặng ! " hắn đánh vào mông cô, cọc cằn trong câu nói.
Cô ứa nước mắt, sắp chịu không nổi, hai chân cô co giật, hắn trông thấy, đột ngột thả cô xuống, biết cô đau thật, dịu dàng bế cô trong tay, cơn đau cũng theo hành động của hắn mà lắng xuống.
" Mộ Nhiên ! " Thương Lan vẫn quỳ trước cửa phòng, nhìn thấy hắn trở về, cơ mặt đang cong hết cỡ của cô ta bỗng chùn xuống, ánh mắt ghen ghét chĩa thẳng vào người phụ nữ trong tay hắn.
Hàn Tranh Nhi, lần nào cũng là cô hớt hết mọi yêu thương mà cô ta luôn mong chờ, nhìn cô được Hứa Mộ Nhiên cưng chiều, lòng Thương Lan bừng bừng lửa ghen tị.
Tuy nhiên, trong tình cảnh hiện giờ, cô ta phải cầu xin Hứa Mộ Nhiên tha cho Thương Hà, phải đặt danh tiết em gái lên hàng đầu, cô ta buộc lòng nén cơn ghen, đợi hắn đến gần, liền lết gối đến, cản bước hắn.
" Mộ Nhiên, em xin anh, xin anh tha cho Thương Hà đi !
Li hôn, đuổi em ấy đi như vậy đã đủ rồi ! Em xin anh...
Đừng đẩy em ấy vào hộp đêm ! " cô ta ríu rít ở bên dưới, chấp hai tay khẩn xin hắn.
" Cút !
Đừng làm bẩn trước phòng tôi " hắn hắng giọng, gai mắt, lồng ngực chịu tác động của tiếng nói to, căng cứng đập vào mặt Tranh Nhi.
Chẳng buồn để ý Thương Lan, hắn thẳng chân đá cô ta sang một bên, mở cửa, sải bước vào trong.
* Rầm * cánh cửa đóng sầm ngay, Thương Lan quỳ ở bên ngoài, thấp thỏm không thôi, chẳng chịu rời đi.
Nộ khí từ trong lồng ngực Hứa Mộ Nhiên dường như sắp thoát ra, đến mức có thể cảm nhận được qua âm thanh và da thịt, truyền vao trong màng nhĩ của Tranh Nhi.
* Ực * cô nuốt một ngụm khí lạnh, bị bá khí của hắn dọa toát mồ hôi hột, hắn quăng thẳng cô lên giường, làm đầu cô va đập choáng váng.
" Aa !!! " cô chỉ kịp há miệng, còn chưa kịp định thần, bàn tay thô ráp của hắn bóp lấy cổ cô, một lực ấn thật mạnh, giữ chặt người cô dưới ga giường.
" Hồ ly nhỏ, tôi chưa phạt em việc đốt giấy tiền vàng mã cho Hoắc Tuấn...
Em lại dám ra ngoài nói chuyện với người đàn ông khác sao ! " hắn gằn giọng, mang theo hơi thở lạnh buốt, đầy sự chết chóc.
Hai bả vai tròn trịa, run lên, Tranh Nhi vừa sợ vừa tức giận, nghe không lọt tai câu hắn nói, mấp máy phản bác với hắn.
" Đó là anh trai của anh...
Tôi và anh ta minh bạch, rõ ràng...
Đừng...đừng có ăn nói bậy bạ ! " miệng cô cứng, nhưng cơ thể cô mềm yếu, không chịu được hành động thô bạo của hắn, nhăn mặt.
Bàn tay kia tuy không xiết, nhưng nó to và quá nặng so với chiếc cổ nhỏ bé của cô, đủ làm cô thở cũng khó khăn.
Hai mắt cô dần mờ, không nhìn rõ nét mặt lãnh khốc của hắn, đôi bàn tay yếu ớt của cô cố gắng kéo tay hắn ra, không thành còn bị hắn đột ngột giữ chặt ra hai bên, nhận xuống ga giường.
Thân xác to kềnh kia đè chặt phần thân dưới của cô, hắn cúi xuống, đụng hai chiếc mũi cao vào nhau, bắt cô nhìn trực diện vào đôi mắt tăm tối của hắn, thều thào những lời nói chậm rãi.
" Tôi không cần biết đó là ai...
Em nghe cho rõ đây...
Kể từ bây giờ hể là đàn ông !
Em không được quá gần họ, càng không được tiếp chuyện quá lâu !
Nếu không...đừng trách tôi... " hắn đe dọa cô, hơi thở ngắt quãng của hắn như những lưỡi dao, cắt vào da thịt cô.
Đau, đau đến nổi dù là tưởng tượng cô cũng cảm nhận được thứ đau đớn đó, càng lúc cô càng nhìn rõ nhân cách đáng sợ và móp méo của hắn.
Tính chiếm hữu của hắn quá cao, đã thế còn đa nghi, bất cứ người đàn ông nào lại gần cô, hắn đều nổi cơn ghen, kể cả anh trai của mình.