" Phải !
Hứa Mộ Nhiên, loại cầm thú như anh có chết hàng vạn lần cũng không rửa được mối hận trong lòng tôi ! " Tranh Nhi phùng mang trợn mắt, nghiến răng ken két, mặc cho những giọt máu nhỏ xuống mặt, cố dùng sức đẩy cây trâm vào sâu hơn.
Hứa Mộ Nhiên giữ cánh tay cô, bóp chặt cả cổ tay và cổ cô, cô không đâm được còn bị bóp đến ngạt thở, trợn trắng hai mắt.
" Hàn Tranh Nhi...
Thật uổng công tôi tin tưởng cô... " hắn hằn giọng, mỗi một chữ thốt ra đều mang theo sát khí, tay hắn càng lúc càng bóp chặt hơn.
Tranh Nhi ở bên dưới dùng tay còn lại liên tục đập vào tay hắn, hơi thở của cô dần yếu đi, tay cũng dần buông ra khỏi cây trâm, lúc này hắn lại đột ngột thả cổ cô ra.
Tưởng rằng, cô bị hắn bóp cổ không còn sức chống đối, bất thình lình cô lại rút mạnh cây trâm trên vai hắn, đâm tiếp nhát thứ hai. Hắn bắt kịp tay cô ngay tức khắc, tát một cái choáng váng, làm cô ngã ra giường, còn chưa kịp định thần hắn đã nắm lấy tóc cô, quấn thành một vòng trên tay mình, giật ngược đầu cô, bắt cô phải ngước mặt lên nhìn hắn.
" Hàn Tranh Nhi...cô thật sự muốn lấy mạng tôi đến thế sao ? " hắn hậm hực, đáu lưỡi trong khoang miệng, hệt như một tên du côn, nhìn cô bằng đôi mắt diều hâu, toát ra vẻ hung tợn, nghiến răng nghiến lợi như muốn xé xác cô ra.
Sau tiếng nói ấy, Tranh Nhi không sợ hãi, giữ lấy cánh tay đang nắm tóc cô, bấu mạnh vào đó, gằn giọng phản bác hắn.
" Hứa Mộ Nhiên, đồ sát nhân như anh...cho dù có băm vằm anh ra cũng không đủ làm tôi thỏa mãn...
Hạng người như anh phải bị cá mập ăn thịt !
Ăn đến mẫu xương cũng không còn... " cô nói chữ nào nhấn mạnh chữ đó, còn dán ánh mắt oán khí vào hắn không rời.
Hắn cười ngặt nghẽo với cô, khi nãy thấy cô dịu dàng, hắn đã hình thành chút tin tưởng với cô, muốn cho cô một đêm tân hôn nồng nàn, sau đó sẽ thả anh trai cô ra, để cô được tự do như bao người khác.
Thật không thể ngờ, đến cuối cùng sự dịu dàng của cô chỉ là một màn kịch giả dối, cô vẫn luôn thù, luôn giữ ý định giết hắn.
Đáng lẽ ra, hắn phải nên có sự phòng bị chuyện này với cô, hắn cứ ngỡ rằng có Hàn Tuyên trong tay cô sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng, nhưng ai dè cô lại cứ thích đối đầu với hắn.
" Hàn Tranh Nhi... " hắn đọc tên cô trong miệng.
Tức giận, cầm cây trâm kia đâm xuống một nhát, Tranh Nhi theo phản xạ tự nhiên, nhắm mắt lại, còn tưởng Hứa Mộ Nhiên sẽ đâm vào ngực cô, kết thúc sinh mạng này.
Vậy mà, cây trâm ấy lại chệch xuống dưới nệm, Tranh Nhi he hé mở mắt thăm dò, kẻ tàn bạo kia có một biểu cảm rất kì lạ, giống hệt như người đang kiềm nén sự thất vọng.
Chưa được vài giây, gương mặt của hắn bỗng chốc thay đổi, đỏ bừng như lửa đốt, cả ánh mắt cũng đầy sát khí, những đường gân tức giận nổi trên trán hắn, tay hắn xiết mạnh đến mức cây trâm trong tay gãy đôi.
" Hàn Tranh Nhi, cô thật sự muốn chống đối tôi ? " hắn hỏi, vừa hỏi vừa hắng giọng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Bấy giờ, chuyện giết hắn cũng thất bại, Tranh Nhi đã không còn sợ hãi điều gì nữa, cô chẳng ngần ngại mà " ừ " một tiếng.
Rồi, cô ghé sát tới mặt hắn, trợn hai mắt, dùng ngữ khí trịch thượng nói với hắn.
" Cho dù cả đời cả kiếp Hàn Tranh Nhi này bị anh bắt phải làm một tiểu thiết...
Tôi cũng sẽ không bao giờ khuất phục anh !
Đừng hòng có được tôi !
Chỉ cần anh váy bẩn tôi...tôi sẽ lập tức chết trước mặt anh ! "
" Vậy thì trước khi làm điều đó...
Cô nên nghĩ đến anh trai của mình đi ! " hắn nhắm hờ đôi mắt, trầm giọng đáp lại cô, cố ý nhắc đến Hàn Tuyên.
Quả nhiên, khi nghe đến anh trai, bị đả kích cô lập tức thay đổi thái độ rõ rệt, thất thần đến không cất nên lời. Khi cô quyết định giết Hứa Mộ Nhiên, đã không nghĩ đến sẽ thất bại, hắn chết cô đi tù cũng mãn nguyện, không thì cùng lắm cô và hắn đồng quy vô tận.
Vậy mà, ông trời không cho cô toại nguyện, bắt cô thua thảm hại trong lần cá cược này, liên lụy đến cả anh trai.
Hai mắt cô khẽ đáu sang hắn, nhìn hắn bừng bừng lửa giận mà lòng bất an, cô sợ rồi, thật sự rất sợ hắn làm hại Hàn Tuyên.
Mà, Hứa Mộ Nhiên quan sát, đọc thấu suy nghĩ của cô, hơi thở của hắn gấp gáp mang theo cơn thịnh nộ tột độ, hắn ném thẳng hai mảnh trâm gãy vào chiếc gương trên bàn trang điểm, trút giận.
* Xoảng * âm thanh đổ vỡ vang lớn, chiếc gương chịu một lực ném cực mạnh vỡ tan tành, Tranh Nhi được một phen kinh hồn bạt vía, há hốc mồm, cô không thể ngờ hắn lại có sức mạnh ghê gớm như vậy.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, hắn nắm lấy tóc cô, kéo cô ngồi dậy, người hắn dính đầy máu, vẫn còn đang tuông ra không dứt, hắn bóp chặt lấy mặt cô, vứt cô xuống nền nhà, kèm theo chiếc áo hỉ của cô cũng vứt lên người cô.
Hắn chỉ thẳng vào mặt cô, nói từng chữ một, vừa mang hàm ý vừa mang theo vẻ man rợ.
" Hàn Tranh Nhi, nếu như cô đã thích chống đối tôi như vậy...
Được !
Để tôi xem cô ngoan cố được bao lâu ! "
Dứt lời, hắn liền quay lưng độc đoán ra khỏi căn phòng tân hôn, bỏ lại Tranh Nhi phập phồng, lo sợ, đập cửa, gào thét ở bên trong.
" Hứa Mộ Nhiên, anh không được làm hại anh trai của tôi !
Hứa Mộ Nhiên, quay lại đây ! "
Cô la đến đau họng, thở dồn dập chẳng khác nào chú chó đang khát nước, cô ngồi gục xuống nền nhà, khóc lóc sợ hãi. Sợ hắn sẽ làm hại tới Hàn Tuyên, lòng cô vừa thấy có lỗi vừa uất hận vô cùng, cô gục mặt, ôm lấy hai chân, ríu rít cất lời chua xót.
" A Tuấn, em thua rồi, em thua rồi...
Em không giết được hắn...
Không thể trả thù cho anh và con... " rồi cô lại cười, nụ cười đầy cay đắng.
Thân xác mảnh mai nằm bệch xuống, cô kéo chiếc áo hỉ che thân, co ro ôm lấy lồng ngực, tự nói với chính mình.
" A Tuấn...
Anh nhìn xem...em vẫn là người của anh...
Hắn mãi mãi không bao giờ có được em... " những giọt nước thống khổ âm thầm lăng dài trên má cô.
Hứa Mộ Nhiên ở bên ngoài, vẫn còn đang áp tai vào cửa nghe lén, khi nghe được những câu nói của cô, hắn giận đến tím tái mặt mày, tay vo thành nấm đấm.
Hắn mang theo lửa giận đùng đùng trở về thư phòng, mặc vết thương chảy máu, chăm một điếu thuốc, phì phèo, suy tư.
Những giọt máu không ngừng nhỏ xuống, hắn cứ hút, rồi lại nhả ra những làn khói, đôi mắt hắn đen kịt, toát ra vẻ ma quái khiến người khác nhìn vào cũng phải rợn người. Hắn không cảm thấy đau bởi vết thương thể xác, ngược lại hắn càng suy nghĩ càng hình thành sự sôi sục mãnh liệt, muốn có được thể xác lẫn trái tim của Hàn Tranh Nhi.
Đại não của hắn hiện giờ, chỉ truyền cho hắn một ý nguyện duy nhất, muốn Hàn Tranh Nhi mãi mãi hướng về mình hắn.
.....
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên cao, những ánh nắng chói chang rọi thẳng vào gương mặt lấm lem của Tranh Nhi, miễn cưỡng cô choàng tỉnh. Cô theo phản xạ, đưa tay chắn những ánh nắng ấy, hé mở đôi mắt, rảo một vòng xung quanh căn phòng yên tĩnh.
Những vết máu hôm qua bây giờ đã khô, đồ đạc vẫn còn đang lộn xộn, mảnh vỡ của chiếc gương văng khắp nơi, Tranh Nhi cài lại áo gọn gàn, lau sơ gương mặt, và hai mắt sưng húp vì khóc cả một đêm.
Cô còn chưa kịp thích nghi, cửa phòng đột ngột bật vào trong làm cô giật bắn người, đứng bật dậy núp sau bức tường chắn.
Vẫn là bóng dáng ấy, Hứa Mộ Nhiên sải bước đi vào, còn có cả Đường Ân đi cạnh hắn, thấy Tranh Nhi đang núp, hắn xoay người sang Đường Ân, vừa chỉ về phía cô vừa lớn tiếng.
" Lôi cô ta ra bên ngoài ! "
" Vâng !!! " Đường Ân bật một chữ to rõ.
Xong, anh thẳng bước đến chỗ Tranh Nhi, thô bạo kéo lấy cô ra bên ngoài.
" Buông ra !!!
Hứa Mộ Nhiên, anh muốn làm gì hả ? " cô giằng co, không chịu đi.
Hứa Mộ Nhiên bèn bước tới, túm lấy đầu cô, cưỡng chế lôi cô đi.
Vừa ra tới ngoài khuôn viên, hắn liền mạnh tay đẩy cô ngã xuống nền đất, bên cạnh cô Hàn Tuyên cũng bị bắt quỳ ở đó.
" Tranh Nhi ! " anh lết gối đến đỡ lấy cô, cánh tay còn đang bị thương run rẩy, nhìn em gái tả tơi mà lòng anh đau nhói.
" Anh hai, anh không sao chứ ? " Tranh Nhi gấp gáp lết sang với anh trai, quan sát anh từ đầu tới chân, không có chút nào trầy xước, cô mới thở phào.
Xem ra, đem qua Hứa Mộ Nhiên không hề động tới anh trai cô.
Hàn Tuyên trông sắc mặt Tranh Nhi lo lắng mà ngơ ngác, không hiểu vì lý do gì mà anh và cô đều bị đưa ra đây.
Chưa kể, ở đây còn có mặt những người khác, Hứa Mộ Nhiên cho gọi tất cả kẻ hầu người hạ, lẫn những người vợ và anh cả của mình cùng xuất hiện.
Hai anh em Tranh Nhi nắm chặt tay nhau, quỳ dưới đất chẳng khác nào những kẻ tội đồ, cả hai đều tỏ ra ngờ vực, không rõ Hứa Mộ Nhiên định làm gì họ.
Hứa Mộ Nhiên chẳng buồn nhìn Tranh Nhi lấy một cái, phẩy tay gọi Đường Ân ở phía sau lên, hai tay hắn chấp sau mông, toát lên vẻ uy nghiêm của một Đô đốc, ra lệnh cho Đường Ân.
" Bắt đầu đi ! "
" Vâng thưa Đô đốc ! " Đường Ân cúi đầu, nghe lệnh.
Anh bước ra ngoài, đứng nghiêm trang hệt với hắn, ngẩng cao mặt, dõng dạc nói từng chữ to rõ.
" Tứ phu nhân Hàn Tranh Nhi, ngày đầu bước vào Hứa gia lại dám mưu sát Đô đốc
Xét !
Tội trạng nặng nề, kể từ ngày hôm nay sẽ chịu phạt, trở thành người làm vườn cho dinh thự !
Chức vị tứ phu nhân vẫn giữ nguyên, các đối đãi đặc cách sẽ bị tước bỏ, lập tức chuyển tới giang phòng của tứ phu nhân Thương Liên ở để chịu hình phạt
Mỗi tối 8h phải quỳ gối một canh giờ trước cửa phòng chuộc tội
Nếu cô dám kháng lệnh anh trai Hàn Tuyên cũng sẽ chịu phạt đòn thay cô !
Hình phạt này sẽ theo cô cho đến khi nào Đô đốc bãi bỏ ! "