Cơ thể cô gái đang im bặt, bỗng chốc co giật, Tranh Nhi ngẩn cổ lên, hai tay bắt đầu co rút mạnh mẽ, Hứa Mộ Nhiên chứng kiến lo sợ cô xảy ra chuyện, mất khống chế chạy vào trong.
Bà đồng kia lập tức giơ tay làm hành động ngăn cản, khiến bước chân hắn phải ngừng lại.
Tranh Nhi đang ngửa cổ, giật người thêm mấy cái nữa liền gục đầu, đôi mắt bỗng dưng mở to, đôi ngươi thu vào hình ảnh chiếc đồng hồ đang lúc lắc kia, một mảng hình ảnh như bị đắm chìm sâu trong lòng nước biển, bao phủ đầu óc của Tranh Nhi.
Hứa Mộ Nhiên trông thấy, môi mỏng cong lên tức thì, còn chưa mừng được bao lâu, cô gái kia vừa tỉnh lại nhắm mắt, rơi vào trạng thái hôn mê.
Bà đồng kia tiếp tục lẩm bẩm gì đó, tiếp đến đỡ Tranh Nhi nằm xuống, rồi đứng dậy bước đến chỗ Hứa Mộ Nhiên, cúi người cung kính với hắn.
" Đô đốc, mọi chuyện đã xong, ngài hãy vào trong đó dùng câu chuyện của mình dựng nên kí ức cho cô ấy đi!
Tôi sẽ đợi ngài ở bên ngoài! "
Dứt lời, bà đồng kia lập tức ra khỏi đó, Hứa Mộ Nhiên cũng không do dự, làm theo lời bà ta, hắn ngồi ở mép giường, cầm tay Tranh Nhi bắt đầu nói.
Hơn 1h sau, hắn cũng bước ra ngoài, bà đồng kia thật sự ở ngoài cửa chờ hắn, còn không đợi bà ta lên tiếng hắn đã nói trước.
" Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh dậy? Có phải không thành công không? " hắn hỏi ngay.
Bà lão biết hắn sẽ có câu hỏi này, không lấy làm lạ, rất điềm tĩnh, dõng dạc trả lời hắn.
" Tôi chưa bao giờ thất bại cả...ngài cứ đợi đến sáng ngày mai đi!
Kết quả phải chờ đến sáng sẽ nhìn thấy "
Người đàn ông kia nghe xong, nhẹ nhõm trong lòng hơn, khi hắn định mở miệng nói, bà lão kia lần nữa lại cướp lời hắn.
" Đô đốc, ngài hãy nhớ kĩ một điều, đây là lời cảnh báo của tôi...
Dù người thôi miên được thay đổi kí ức, nhưng vẫn có khả năng nhớ sẽ lại mọi chuyện...khả năng này thì rất hiếm...100 người chỉ có 1 người nhớ lại...
Cô gái kia có mãi mãi ở bên cạnh ngài không là do cách ngài đối xử...sơ hở sẽ mất cô ta ngay lập tức...
Tôi xin phép! " bà lão cúi đầu, dặn dò nhiêu đó liền rời đi mà không cần Hứa Mộ Nhiên lên tiếng.
Một lời cảnh báo vô cùng quan trọng, Hứa Mộ Nhiên biết được Tranh Nhi vẫn có khả năng nhớ lại, lòng thấp thỏm lo sợ, sinh nên phòng bị.
Vì để cô không bao giờ nhớ lại, hắn đã lệnh cho Lý Hoan thay đổi gấp những người hầu trong dinh thự không cần phải dậy dỗ họ theo kế hoạch, chỉ giữ lại duy nhất Tô Ngọc Hồng chăm sóc cho Tranh Nhi.
Bới, hắn biết Ngọc Hồng xưa nay rất trung thành với hắn, còn rất thương Tranh Nhi, giữ lại cô sẽ giúp ích cho hắn trong việc giám sát Tranh Nhi.
Về phần Hàn Tuyên, hắn sợ Tranh Nhi sẽ gặp lại anh trai mình, nên nhốt Hàn Tuyên về lại ngôi nhà nhỏ của họ, ở cách xa với dinh thự, cho người canh chừng cẩn thận.
Xong xuôi hết mọi chuyện, hắn quay trở vào phòng, ngồi cạnh Tranh Nhi, thức trắng đêm chờ đợi kết quả.
.....
Kim đồng hồ điểm vào 6h sáng, mặt trời vừa ló rạng muộn do mùa đông, Hứa Mộ Nhiên ở trong phòng cô gái nhỏ, sực tỉnh sau một đêm canh chừng lại ngủ quên từ lúc nào chẳng hay.
Bóng dáng của người phụ nữ nằm trên giường biến đâu mất, hắn hốt hoảng, vừa mừng vừa lo, gấp gáp tìm khắp trong phòng tới nhà tắm.
Tranh Nhi tự dưng biến mất làm hắn lo sốt vó, tìm chỗ nào cũng không thấy, trong lúc hắn đang luống cuống, ánh mắt lại hướng ra một nơi.
Bấy giờ, ánh sáng mờ ảo ngoài ban công sau lớp rèm màu vàng nhã, xuất hiện bóng của người phụ nữ, đang đứng làm động tác hít thở.
" Tranh Nhi... " Hứa Mộ Nhiên lẩm bẩm.
Không một chút chần chừ, hấp tấp kéo tấm rèm, cô gái nhỏ đang nhỏm người trên thành ban công, khép hờ đôi mắt đón chào ánh sáng của buổi sớm tinh mơ, còn có những bông tuyết trắng xóa rơi lên da mặt mỏng manh.
Tranh Nhi cuối cùng cũng tỉnh rồi, gương mặt cô rạng ngời đón ban mai, còn nở nụ cười rất dịu ngọt.
Hứa Mộ Nhiên chứng kiến mừng rỡ hóa ngây người, cả người cứ thấy run run, kéo theo cái miệng mỏng của hắn chẳng tài nào khép lại.
Sau bao nhiêu lần vất vả, người phụ nữ hắn yêu cuối cùng cũng chịu tỉnh, khiến cho tim hắn vì quá phấn khích đập nhanh đến mức khó thở, hai mắt hắn ầng ậng lệ, cất tiếng nỉ non gọi.
" Tranh Nhi... "
Cô gái ở trước mặt nghe tiếng gọi, xoay người vào trong, hai mắt phượng của cô híp nhẹ, môi cong rạng rỡ, chấp hai tay ở trước ngực, nghiêng nghiêng cái đầu, nhỏ nhẹ đáp.
" A Nhiên...chào buổi sáng... "
" A Nhiên... " Hứa Mộ Nhiên nghe thứ tiếng ấy, đờ đẫn ra mặt, như không tin vào những gì tai mình nghe được, đứng chết chân tại chỗ, giương mắt ếch ra trước.
Tranh Nhi sải bước đến gần, ngẩn mặt quan sát, người đàn ông trước mặt cứ đứng ngây ngốc như tảng đá, làm cho cô khó hiểu.
" A Nhiên, anh bị làm sao vậy? " cô quơ quơ bàn tay trước mặt hắn.
Xưng hô đột ngột thay đổi, cả biểu cảm và hành động của cô cũng thay đổi, như biến thành một người khác, khiến Hứa Mộ Nhiên tạm thời chưa kịp tiếp thu. . ngôn tình sủng
Nhưng rồi, rất nhanh hắn bình tâm lại, bắt kịp nhịp, nhớ đến việc mình dùng thuật thôi miên thay đổi toàn bộ kí ức của Tranh Nhi, khóe miệng hắn bất giác cong lên hạnh phúc.
Hắn lập tức bắt lấy bàn tay mềm mại của Tranh Nhi, thở một hơi thật nhẹ nhõm, đưa tay chạm vào gò má có chút ửng lạnh.
" Tranh Nhi... " hắn thì thào gọi.
" A Nhiên, anh làm sao vậy? Sao cứ ngớ người thế kia? " cô đáp lại lời hắn.
Nét mặt có chút lo lắng, còn sờ vào trán hắn kiểm tra thân nhiệt, rồi lại sờ trán mình so sánh, cảm thấy mọi thứ bình thường, cô lại kéo mặt hắn xuống, nghiêng qua nghiêng lại.
" Đâu có bệnh... " cô lẩm bẩm, đủ cho hắn và cô cùng nghe.
Người đàn ông kia nhìn cô cười mãi, còn áp tay rất chặt vào má cô đầy khó hiểu, rồi bất thình lình hắn ôm ngay lấy cô, làu bàu thứ tiếng nghẹn ngào.
" Tranh Nhi, cuối cùng em cũng tỉnh rồi...thật may quá... " hắn ốm cô rất chặt, như muốn khảm cô vào trong bụng.
" A Nhiên, em chỉ đuối nước thôi mà...đâu có chết luôn đâu mà anh lo thế kia? " Tranh Nhi vuốt vuốt lấy tấm lưng rộng, có chút ngột ngạt, nhưng vẫn nhỏ nhẹ trấn an hắn.
" Đuối nước...đúng rồi... " Hứa Mộ Nhiên lẩm nhẩm.
Đúng như hắn thấy, Tranh Nhi đã hoàn toàn quên sạch những đoạn kí ức trước kia, bởi hắn đã truyền vào đầu cô một mớ kí ức vô cùng đẹp đẽ.
Bấy giờ, Tranh Nhi là vợ sắp cưới của hắn, cô là cô nhi, hắn và cô vô tình gặp nhau trong thời loạn lạc, là hắn nuôi cô thay vì là Hoắc Tuấn. Cả hai có tình cảm với nhau ngay từ nhỏ, cô yêu hắn và hắn cũng thế, tình cảm sâu đậm, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, ngọt bùi đắng cay đã quyết định đi đến hôn nhân.
Mấy hôm trước do cô ham chơi, không nghe lời hắn, ra hồ băng trượt tuyết, không may hồ băng bị vỡ, kéo theo cô té xuống đó, đuối nước nằm li bì mấy ngày nay. Khi cô tỉnh lại, toàn bộ kí ức của cô đã thay đổi thành những sự việc như trên.
Tất cả mọi thứ đều là ảo ảnh mà Hứa Mộ Nhiên dựng nên, Tranh Nhi hoàn toàn không nhớ được chuyện trước kia nữa, trong mắt cô giờ đây, hắn là người cô yêu nhất, một lòng một dạ với hắn.
Cả hai đứng ôm nhau ngoài trời đang đồ tuyết lạnh, cô gái nhỏ bắt đầu không chịu nổi sự giá lạnh, chui rút vào lòng hắn, cất tiếng rưng rưng.
" A Nhiên, lạnh quá...có gì vào trong đi...em lạnh rồi... "
Hứa Mộ Nhiên bừng tỉnh tức thì, vui mừng mà quên bén chuyện đứng ngoài tuyết gái lạnh, cơ thể của Tranh Nhi vừa mới khỏe không thể đứng ngoài này mãi, hắn gấp gáp bòng cô vào trong, tiện tay chốt cửa ban công.
Bên trong căn phòng có lò sưởi, ấm cũng hơn, hắn đặt cô ngồi lên đùi, kéo lấy chăn trùm lên cho cả cô và hắn.
" Tranh Nhi, xin lỗi em nhé...thấy em tỉnh nên anh vui quá...quên mất... " hắn gấp gáp nhận tội.
Cô gái nhỏ nhíu mày, nhéo vào bắp tay của hắn, giận lẫy.
" Em giận anh đấy...lạnh hết cả người... " Tranh Nhi bĩu môi, tự xoa lấy hai bàn tay lạnh ngắt.
Kí ức hiện tại của cô, vốn không còn là cô gái căm ghét Hứa Mộ Nhiên nữa, bấy giờ cô là một cô gái nhu mì, dịu dàng và lúc nào cũng thích làm nũng, tính tình có chút trẻ con.
Hứa Mộ Nhiên chứng kiến biểu cảm đó của cô, hạnh phúc lắm, cuối cùng hắn cũng có được cô như ý nguyện, khuôn miệng cứ mãi cười tươi.
Tranh Nhi trông hắn vui vẻ, bản thân mình đang lạnh, không chịu dỗ ngọt còn ngồi đó cười như ghẹo chọc cô, làm cô phát cáu, nhéo vào ngay trước ngực hắn.
" A Nhiên, anh còn cười? " tiếng cô bức bối.
" A...anh xin lỗi...xin lỗi...anh thấy em tỉnh, vui quá nên không nghe...
Tranh Nhi anh xin lỗi...anh sưởi ấm cho em nhé...? " hắn gấp gáp cầm tay cô, xoa xoa còn thổi hơi thở nóng ấm vào trong, trông cực kì yêu chiều.
Chưa hết, hắn luồng tay xuống phía dưới, xoa hai chân mảnh khảnh đang lạnh run rẩy, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cô gái nhỏ.
" Em thấy đỡ hơn chưa? " hắn thỏ thẻ hỏi.
Cô gái nhỏ gật đầu, tự dưng lại có chút mệt mỏi tựa vào người hắn, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, đôi mắt lờ đờ hẳn đi.
Người đàn ông kia đang vui, trống thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô, lòng hắn nháo nhào cả lên.
" Tranh Nhi, em làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào thế? " hắn hớt hải, sợ cô lại xảy ra chuyện xấu.
Đầu hắn tự nhảy ý, có phải thuật thôi miên có vấn đề không? Liệu bà lão kia có giở trò với Tranh Nhi?
Trong khi hắn còn đang cuống cuồng, Tranh Nhi ngồi trong lòng hắn liền lắc đầu, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ thì thầm.
" Em không sao...A Nhiên, em đói quá... "
" Đói...? "
Hứa Mộ Nhiên thở phào phù, hóa ra là cô đói, làm hắn lo sốt vó cả lên, may mà cô không sao.