Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma

Chương 101: Nhà tôi không có đồ Cho anh đâu




" Hứa Mộ Nhiên... " tiếng Tranh Nhi bứt rứt, hàng chân mày nhíu xuống lại giãn ra, không vừa ý với lời hắn nói, cô ra sức ám hiệu cho hắn thu lại lời vừa rồi.

Hắn, kẻ chiến thắng không để tâm, còn cố tình nói to rõ, lập lại lần nữa câu nói vừa nãy.

" Phải đấy! Tranh Nhi là bạn gái tôi rồi! " hắn đứng sừng sững, hếch mặt cao ngạo.

Ba con người kia chưa kịp hết sốc, hắn lại tiếp tục dùng lời ẩn ý, ám chỉ cho Tranh Nhi, ép cô phải chấp nhận, coi đó như một cái giá phải trả cho việc cô thua cuộc.

" Tranh Nhi, em đừng nói đã quên chúng ta đã nói gì với nhau rồi chứ? " hắn hằng giọng.

Ngay lập tức, Tranh Nhi nhận ngay ánh nhìn ngờ vực của hai người bên cạnh, cùng lời tra hỏi không ngừng.

" Tranh Nhi chuyện này là sao hả? " Hàn Tuyên gắt gỏng.

Theo tiếng nói anh, cả Đường Ân cũng gắt gỏng, bực dọc với cô.

" Tranh Nhi, đây không phải là sự thật đúng không? "

" Tranh Nhi, nói đi! "

Cả hai hỏi dồn dập, lúc này cô gái nhỏ rối rắm vô cùng, không biết phải giải thích sao, sợ lời phản bác của mình làm tên ác ma đang đứng trước mặt sẽ nổi điên.

Khi nãy, chỉ vì muốn nhốt cô ở lại đây 3 ngày, hắn không ngần ngại, tàn nhẫn cho người đánh Hàn Tuyên và Đường Ân, bây giờ hắn còn đánh tiếng, cùng với cử chỉ thiếu kiên nhẫn, rõ ràng đang hâm he cô, chỉ cần cô làm trái ý, người thiệt nhiều nhất chắc chắn là người anh trai cô hết mực yêu quý và người ơn là Đường Ân.

Nghĩ đến đó, nỗi uất nghẹn trong lòng lại dâng lên, Hàn Tuyên là người thân duy nhất của cô, Đường Ân có ơn với cô, ơn nặng như núi, cả hai chịu khổ quá nhiều vì cô, như vậy đã quá đủ, cô không thể tiếp tục để họ vướng vào địa ngục không lối như cô. Ngay khi, Hứa Mộ Nhiên vẫn còn nhỏ nhẹ như lời hắn nói, Tranh Nhi đành ngậm đắng nuốt cay, chiều theo ý hắn, từ việc đồng ý cho hắn theo đuổi, giờ lại biến thành người yêu của nhau.

" Phải...anh hai...Ân à...

Hứa Mộ Nhiên! Không, Đô đốc...

Em đồng ý làm bạn gái của anh ấy rồi!

Mọi người...bình tĩnh một chút đi! " cô nói dối chẳng thành thạo, đỏ bừng cả mặt lẫn vành tai.

" Không thể nào!



Tranh Nhi, em bị ép đúng không? " Hàn Tuyên bức xúc, bóp lấy bắp tay nhỏ, không khỏi nhíu mày, cố gặng hỏi cho ra nhẽ.

Anh hiểu rất rõ hoàn cảnh của Tranh Nhi, càng hiểu rõ tính cách của cô, căm hận Hứa Mộ Nhiên như thế nào, làm sao có thể đồng ý làm bạn gái của hắn?

" Anh à! " Tranh Nhi nghẹn cứng họng, nói không nên lời.

Vầng trán nhỏ lấm tấm mồ hôi lạnh, cô lén đưa mắt nhìn sang người đàn ông lãnh khốc đang đứng trước mặt. Sắc mặt hắn tối sầm, đôi mắt nhỏ toát ra luồng sát khí, như ngầm cảnh cáo Tranh Nhi.

Đường Ân đứng ngồi không yên, theo lời của Hàn Tuyên, bức xúc không thôi, tra hỏi cô gái nhỏ, cứ như anh là chồng của cô.

" Tranh Nhi, có phải hắn đã làm gì cô không? Nói đi! "

" Tranh Nhi nói đi! Hắn ép em đúng không? " Hàn Tuyên tiếp thêm lời ngay sau khi Đường Ân vừa dứt câu, gần mất khống chế, cứ lay người cô gái nhỏ.

Không có lời giải thích thỏa đáng, Hàn Tuyên bừng bừng lửa giận, không nhiều lời, kéo ngay Tranh Nhi muốn rời đi.

" Chúng ta về, anh không cho phép em quay lại với tên độc ác đó đâu! "

" Anh à! "

Cô gái nhỏ chưa kịp phản ứng, bị lôi kéo đột ngột, bước chân ghịt lại dưới đất, bất ngờ tay của cô và Hàn Tuyên lập tức bị bắt lấy.

* Bộp *

Từ lúc nào, Hứa Mộ Nhiên đế gần họ, siết chặt bàn tay đang giữ lấy hai cánh tay kia, làm cho phần cơ tay của hắn nổi lên những sợi gân guốc ghê rợn, vầng trán của hắn cũng nổi đầy gân xanh, ánh mắt bén nhọn như hình viên đạn, nhắm ngay vào người Hàn Tuyên.

" Chuyện của Tranh Nhi không tới phiên anh quyết định! " hắn gằn giọng, nộ khí ngút ngàn.

" Hứa Mộ Nhiên! Thằng chó " Hàn Tuyên cay nghiệt, nghiến răng, tay không ngón kia của anh đặt lên tay hắn, bóp lấy.

Với hành động hung hăng của anh, Đường Ân đang bức xúc, như được tiếp sức, to gan lớn mật bắt lấy tay hắn.

" Hứa Mộ Nhiên, bỏ ra! " Đường Ân quát tháo.

Ba người đàn ông, nộ khí nhìn nhau, tay ai cũng đầy uy lực, Hứa Mộ Nhiên như đang nổi cơn tam bành, gồng cơ tay siết chặt cổ tay nhỏ của Tranh Nhi, trút giận.

" Bỏ cái bàn tay bẩn ra... " hắn hắng giọng, chẳng chịu nhường ai.

Trái tim nhỏ bé đập lên * thình thịch * từng nhịp dồn dập như trống đánh, Tranh Nhi sợ đến xanh mặt, ám ảnh khi xưa bất thình lình đập vào đại não cô.

Hai mắt phượng dáng chặt vào khung cảnh phía dưới, bàn tay của Hàn Tuyên là do chính ác ma kia chặt đứt, Tranh Nhi nhớ đến, rúng người, nuốt khí lạnh, lập tức hất tay hắn, gạt tay hai người kia, ra chắn ngay trước người họ.

" Hứa Mộ Nhiên, tôi đồng ý làm bạn gái anh rồi...anh đừng ức hiếp người nhà của tôi... " Tranh Nhi to tiếng, nhưng lời phát ra lại chẳng có uy lực đe dọa.

Cô hồi hộp vô cùng, lòng nơm nớp lo sợ, sợ Hứa Mộ Nhiên nổi cơn điên, làm hại người khác, càng sợ hắn dùng chuyện cô thua cuộc, bắt cô về lại Hứa gia.

" Tôi chẳng làm hại ai cả!

Tranh Nhi, em là bạn gái tôi rồi...nhớ những gì em đã nói đấy...! " hắn đọc được suy nghĩ của cô, dùng lời chặn những suy nghĩ xấu trong đầu cô trước.

Đúng, hắn chẳng làm gì ai cả, nhưng lời nói và cử chỉ của hắn đã bộc lộ hết thảy ác ý của hắn, thủ hỏi trông hắn như vậy ai có thể tin lời hắn?

Tranh Nhi quá hiểu hắn, và vì hiểu, cô càng không dám bẹo gan hắn, lập tức quay sang, dùng lời nói nhỏ nhẹ, cố gắng giải quyết mọi chuyện trong êm xuôi.



" Anh hai à, anh nghe lời em đi!

Em không bị ai ép hết, là em tự nguyện! "

" Em xin anh, xin cả hai!

Đừng gây hấn với người không nên gây! "

" Em thật sự... " tiếng cô tắc nghẽn, tay vỗ vào lồng ngực * bồm bộp * mấy cái, dùng ánh mắt thành khẩn nhất năn nỉ hai người đàn ông đang lên cơn giận.

Hàn Tuyên không ngốc, không thể nào không nhìn ra Tranh Nhi không tình nguyện, anh biết cô và Hứa Mộ Nhiên có chuyện gì đó mờ ám, nhưng chẳng nào tra ra được.

" Tranh Nhi... " anh ấm ức nói chẳng nên lời.

" Tranh Nhi, cô đừng có... "

" Có như thế nào cũng không tới lượt mày xen vào! "

Đường Ân chưa nói hết câu, Hứa Mộ Nhiên mất kiên nhẫn cướp lời anh ngay, hắn dùng lời lẽ ngông cuồng, còn kèm theo ánh mắt chết chóc mọi khi, khóa Đường Ân lại.

Tất nhiên, với một người có nỗi ám ảnh kinh hoàng về hắn, Đường Ân không thể nào chối bỏ được sự sợ hãi ăn sâu trong từng mạch máu của anh, không dám đối mặt trực diện với hắn, buộc phải chấp nhận cúi lùi như một con chó.

Hắn được thế thượng phong, tiếp tục chĩa ánh nhìn ác ý sang Hàn Tuyên.

Giờ phút này, Tranh Nhi không thể cầu cưa, hết lời nài nỉ anh trai.

" Anh à, mong anh hiểu cho em!

Em xin anh đó... "

Đôi bàn tay nhỏ của cô áp vào lồng ngực, hạ thấp người tha thiết mong chờ, đôi mắt to tròn của cô đượm nét thống khổ, vẻ mặt đau thương không ai bằng, ép cho Hàn Tuyên phải đè nén cảm xúc, nhịn nhục vì cô.

" Được rồi...Tranh Nhi...anh không xen vào nữa...

Đi về! Em đi cả ngày nay rồi! " Hàn Tuyên gằn giọng, tức tối kéo tay cô gái nhỏ hiên ngang bước đi.

Anh còn chưa bước tới được bước thứ 2, Hứa Mộ Nhiên ở đằng sau gọi lớn, chặn bước chân.

" Hồ ly nhỏ! " hắn khoanh hai tay trước ngực, đứng yên đó, bày ra bộ mặt cao ngạo, chờ cô gái nhỏ trước mặt quay lại.

Đúng như ý hắn, Tranh Nhi nghe tiếng gọi, xoay người lại nhanh chóng, hắn lập tức nhướng mày ám chỉ, cô biết ý hắn, xoay người qua Hàn Tuyên, khó khăn mở lời.

" Anh à...Hứa Mộ Nhiên...

Anh ấy...sẽ đến nhà chúng ta chơi 3 ngày...

Chúng ta về chung đi... " cô ăn nói lắp bắp, chẳng rõ đầu đuôi, gương mặt đầy nét hoảng loạn kia nặn ra nụ cười rất khó coi.

Hàn Tuyên và Đường Ân nghe cô nói nhất thời lùng bùng lỗ tai, hết chuyện cô đồng ý làm bạn gái Hứa Mộ Nhiên, giờ lại đến chuyện cô để hắn đến nhà ở 3 ngày.

Lí nào hai người đàn ông kia lại đồng ý, cả hai cùng đồng thanh phản đối.



" Không được! "

" Tranh Nhi, nhà chúng ta nghèo lắm, có gì tiếp Đô đốc đâu!

Với lại nhà nhỏ như vậy, sao mà ở được... " Đường Ân lấy lí do, đuổi khéo gã mặt dày khi, tuy anh rất sợ hắn nhưng không đến mức không dám lên tiếng nói vài lời.

Hàn Tuyên nghe thế, kéo người Tranh Nhi thẳng lưng, mặt đối mặt với ánh, thêm lời vào cùng Đường Ân.

" Đúng đó!

Đô đốc cao cao tại thượng, sao có thể ở nhà kẻ nghèo hèn chứ!

Tranh Nhi, chúng ta về thôi, đừng làm phiền Đô đốc! "

Sắc mặt Tranh Nhi trắng bệch ngay tức thì, thật sự cô đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm gì tiếp tục.

Trong khi cô rối rắm cả lên, Hứa Mộ Nhiên không nhịn được nữa, bước đến chỗ cả ba, kéo ngay Tranh Nhi về phía hắn, còn tự tiện đặt tay qua eo nhỏ như đánh dấu chủ quyền.

" Hứa Mộ Nhiên... " Tranh Nhi kéo tay hắn ra.

Con người vô phép vô thiên ấy, thờ ơ không quan tâm, hếch mặt với hai con người kia, dõng dạc đối đáp lại mấy lời khó nghe vừa nãy.

" Hứa Mộ Nhiên này không quan trọng chuyện giàu nghèo!

Chỗ nào có bạn gái tôi, chỗ đó điều tốt hết! "

" Mày! " Hàn Tuyên ứa gan.

Cả hai người đàn ông nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lẹm như sắp bùng nổ chiến tranh, Tranh Nhi biết tính hắn rất nóng nảy, sợ xảy ra chuyện, tự mình chủ động kéo tay còn lại của hắn, cầm chặt như xoa dịu, hoàn toàn phải bỏ mặc biểu cảm của hai người kia.

" Hứa Mộ Nhiên, anh đến nhà tôi ở thì nhanh tay nhanh chân lên đi!

Soạn đồ đi! Nhà tôi không có đồ cho anh đâu! " giọng Tranh Nhi có chút quýnh quáng, đôi mắt láo lia láo lịa ra sau.

Người cô bỗng phát run, truyền qua làn da của hắn, như cô đã rất cúi lùi với hắn, không muốn gây ra thêm chuyện.