Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 44




Ngày hôm sau vừa rạngsáng, trời mới tờ mờ sáng, Ly Ương đã đưa Xích và Xuân Liễu rời đi thành Cô Tô.Ở ngoài thành thấy Xuân Liễu không hề báo trước đột nhiên trở nên biến lớn, LyƯơng giật mình, cả kinh đến lời đều nói không hoàn chỉnh, “Ngươi, ngươi...”

“Ta cái gì ta? Bất quá là giải phong ấn khôi phục bản thể mà thôi. Ngươi khôngphải thật cho là ta chỉ có vóc dáng nhỏ như vậy chứ?” Xuân Liễu liếc Ly Ươngngốc nghếch một cái, quay đầu lại nói với Xích suy yếu vô lực, “Sững sờ cái gì?Còn không mau đi lên?”

Xích vẫn không nhúc nhích, cau mày đứng tại chỗ, nhìn dáng dấp không nguyện ýngồi vào trên lưng Xuân Liễu chút nào.

“Ngươi còn muốn giải độc hay không? Muốn giải độc cũng đừng lãng phí thời gianở chỗ này.” Thấy Xích chậm chạp không chịu đi lên, Xuân Liễu bị tức nghẹn ở ngực,rất buồn bực: Lúc nào thì nàng làm chuyện như vậy? Bây giờ lại còn bị ngườighét bỏ! Nghĩ tới đây Xuân Liễu đã cảm thấy phiền muộn muốn chết, không nhịnđược bắt đầu hung hăng nguyền rủa một Đại Ma Vương kinh khủng ở trong lòng.

Thấy hai người cứng ở chỗ đó, Ly Ương có chút im lặng chọc chọc bả vai Xích,khinh bỉ nói: “Ta nói, có chút ít chuyện ngươi còn nhăn nhăn nhó nhó như vị cônương?”

“Người nào nhăn nhăn nhó nhó hả?!” Nghe lời này của Ly Ương, Xích đã bị độc rắngiày vò suy yếu trung khí mười phần tức quát.

Ly Ương hất cằm lên chỉ chỉ Xuân Liễu, “Đã như vậy, ngươi còn không mau đilên?”

“Đi lên liền đi lên, ta bất quá là lo lắng thân thể nhỏ của nàng không chịunổi!” Xích bị Ly Ương kích, bò lên lưng Xuân Liễu.

“Nếu như ngươi thích tu luyện lại từ đầu, ta không ngại ném ngươi ở nơi này xemngươi biến trở về một con cá chết.”

Thanh âm ù ù của Xuân Liễu khiến cho Xích rét lạnh, miệng vốn còn nói thầmthoáng chốc khép lại. Hôm nay con mèo này uống lộn thuốc? Cứ có cảm giác có vấnđề. Thôi quên đi, nam nhân tốt không đấu với nữ nhân, hôm nay coi như nhườngnàng một chút.

Thấy cuối cùng đã ngừng nghỉ, Ly Ương sờ sờ lỗ tai Xuân Liễu, dặn dò: “Tất cảcẩn thận, đi sớm về sớm.”

Xuân Liễu gật đầu một cái, chần chờ nhìn Ly Ương một cái, giảm thấp thanh âmxuống nói hai chữ, “Bảo trọng!”

Nhìn Xuân Liễu thuận gió đi, Ly Ương mở trừng hai mắt, tại sao nàng cảm thấyánh mắt Xuân Liễu nhìn nàng trước khi đi giống như vô cùng đồng tình, thậm chímang chút thương hại. Còn có hai chữ “Bảo trọng” cực kỳ trầm thống, đều khiếnnàng cảm giác là lạ. Rõ ràng nên bảo trọng chính là bọn họ có được hay không?Xuân Liễu có phải không rõ ràng trạng huống lắm hay không?

Ngẩng mặt nhìn bầu trời bao la đã không thấy được bóng dáng bọn họ, Ly Ương lắcđầu một cái xoay người đi vào trong thành. Khi đi ngang qua phố đông, Ly Ươngchuẩn bị thuận tay mang chút điểm tâm về. Nghĩ đến người hôm nay còn nằm ở trêngiường hôn mê bất tỉnh, Ly Ương suy nghĩ một chút mua thêm một phần, tránh chohắn đột nhiên tỉnh lại không đủ ăn. Dù sao, một mình nàng ăn cũng xong, cũng sẽkhông lãng phí.

Đợi đến khi khi Ly Ương xách theo hai phần cháo nhỏ, hai lồng bánh bao hấp cộngthêm hai phần bánh trẻo rán đi vào nhà, phát hiện người vốn là nên nằm ở trêngiường đã tỉnh, hơn nữa đang ngồi ở đầu giường. Dáng vẻ lạnh nhạt trấn địnhkia, nhìn qua hình như là đang đợi nàng.

“Ách, ngươi đã tỉnh.” Ly Ương sửng sốt một chút, bỏ đồ trên tay lên trên bàn,không biết nói những gì.

“Ừ.” Người nọ nhàn nhạt liếc nàng một cái, ngay sau đó liền chuyển ánh mắt sangbữa sáng nàng bỏ trên bàn.

Nhớ tới đối phương hôn mê từ hôm qua đến bây giờ, đoán chừng là đói bụng, LyƯơng chuyển bàn vuông nhỏ qua trước người hắn, sau đó đặt bữa sáng lên bànvuông nhỏ. Động tác cả quá trình không nhanh không chậm, Ly Ương trầm mặc khôngnói, người nọ cũng chỉ ngậm miệng không nói nửa câu. Đợi đến khi Ly Ương chuẩnbị thỏa đáng toàn bộ rồi, người nọ cũng rất tự nhiên cầm cái muỗng lên húpcháo. Bộ dạng đương nhiên đó, giống như Ly Ương vốn nên hầu hạ hắn. Loại tìnhhuống cực kỳ làm cho người ta khó chịu này khiến cho Ly Ương cảm giác trán mìnhđang không ngừng co quắp, chỉ có thể không ngừng nhắc tỉnh mình đối phương làân nhân cứu mạng của mình.

Đợi đến khi dùng xong điểm tâm, người nọ vẫn có dáng vẻ như vừa rồi, ngồi ở đầugiường như việc không liên quan đến mình, bình tĩnh nhìn nàng chạy đông chạytây thu dọn đồ đạc. Thu thập sạch sẽ rồi, Ly Ương thở sâu vài hơi, tránh choxung động không cẩn thận đuổi ân nhân cứu mạng. Cho đến khi cảm giác mình bìnhtĩnh lại, Ly Ương mới đẩy cửa phòng ra lần nữa.

Nhìn thấy Ly Ương đi vào, người nọ chẳng qua là trừng mắt lên, không có chút ýlên tiếng.

Thở dài, Ly Ương mang cái ghế ngồi ở mép giường, nói: “Ta tên là Ly Ương.”

“Ừ.” Người nọ đáp một tiếng, không nói gì.

Không khí trong lúc nhất thời giáng tới điểm âm, Ly Ương rất khẳng định ý tưởngcủa mình có phần muốn bóp chết ân nhân cứu mạng.

“Xin hỏi xưng hô như thế nào?” Bất quá cuối cùng nàng vẫn cực kỳ có tu dưỡnghỏi một câu, mặc dù giọng nói có chút cứng rắn.

“Phi Mặc.” Phi Mặc đọc nhấn rõ từng chữ, thanh âm trầm tĩnh ưu nhã.

Người này thật đúng là tiếc chữ như vàng a! Ly Ương vô cùng oán niệm nghĩ,nhưng mà trên mặt lại vẫn duy trì nụ cười cực kỳ sáng rỡ, giọng nói cũng tươngđối hòa khí: “Phi Mặc, cám ơn ngươi đã cứu ta. Thật ngại, còn hại ngươi bịtrọng thương.”

“Ừ.” Phi Mặc chẳng nói đúng sai đáp một tiếng.

Ly Ương tựa hồ nghe đến thanh âm từng lý trí trong đầu mình nổ tung, nàng rốtcuộc gặp được người nào!

“Ta chỉ là bệnh cũ tái phát.” Ngữ điệu của Phi Mặc vẫn là bình tĩnh, trình bàymột sự thật.

Bất quá lần này tựa hồ có gì đó khác, còn về khác ở nơi nào Ly Ương nói khôngra. Tóm lại, Ly Ương cảm giác ý tứ hắn nói như vậy hình như là bảo nàng đừng tựtrách. Nghĩ tới đây, áy náy trong lòng Ly Ương ngược lại không bị khống chế ràorào nổi lên. Xem ra thân thể Phi Mặc vốn không tốt cố tình còn đuổi theo ra taycứu giúp, nhưng vừa rồi nàng lại muốn bóp chết hắn...

Đầu Ly Ương theo áy náy lên cao mà không ngừng cúi thấp, cho đến khi nghe đượctiếng ho khan của Phi Mặc mới ngẩng lên lại.

“Phi Mặc, ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi nấu thuốc cho ngươi.” Ly Ương lập tứcnhảy lên, chạy ra khỏi phòng như trốn.

Nàng chạy quá nhanh, chớ nói chi là quay đầu lại, cho nên không thấy được vẻmặt mềm mại của Phi Mặc lúc này, còn có cặp mắt mỉm cười kia.

***

“Thuốc này vô dụng.” Liếc nhìn chén thuốc trong tay Ly Ương, Phi Mặc lắc đầunói.

“Vô dụng? Không thể nào...” Nàng mới lấy từ chỗ đại phu tốt nhất thành Cô Tô!

Phi Mặc tựa hồ là nhìn thấu ý tưởng trong lòng nàng, giải thích: “Bệnh của tacần thuốc đặc biệt mới có thể ức chế.”

“Thuốc gì?” Ly Ương mở trừng hai mắt, xem ra bệnh cũ của Phi Mặc rất nghiêmtrọng.

Phi Mặc không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói là: “Ngày mai ta liền lên đườngđi lấy thuốc.”

“Bộ dáng bây giờ của ngươi có thể động?” Nghe xong lời này, thanh âm Ly Ươngkhông khỏi lớn mấy phần.

“Vốn là chậm trễ, không đi nữa sẽ không kịp.” Phi Mặc không thèm để ý chút nào,vẫn nhàn nhạt.

Ly Ương nhíu nhíu mày, “Không thể chậm rãi sao?”

“Ta có thể chờ, nhưng thân thể này không chờ được.” Phi Mặc hơi bất đắc dĩ thởdài, trong mắt mơ hồ xẹt qua mấy phần cô đơn.

Lòng của Ly Ương không lý do hơi chậm lại, “Muốn đi đâu lấy? Ta giúp ngươi đi.”

Phi Mặc chậm rãi lắc đầu một cái, “Kim Ngạc Liên phải dùng ngay khi lấy được.”

Kim Ngạc Liên? Ly Ương chưa bao giờ nghe thứ này, nhưng nghe cái tên này đạikhái cũng có thể đoán ra chút. Theo Phi Mặc nói, hắn nhất định tự mình đi lấyKim Ngạc Liên, nhưng tình trạng của hắn hôm nay sao có thể lên đường một mình?Coi như hắn có thể, nàng cũng không thể để mặc cho ân nhân cứu mạng của mình đinhư vậy.

“Ta đi với ngươi.” Giãy giụa không bao lâu, Ly Ương liền làm ra quyết định. Dùsao Xuân Liễu và Xích đi Tiên giới một lát không về được, cùng lắm thì cho đểlời nhắn lại cho bọn họ.

Mắt Phi Mặc thoáng qua ánh sáng kinh ngạc, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Ly Ương,không nói gì.

“Ta nói, ta đi với ngươi.” Thấy Phi Mặc không lên tiếng, Ly Ương lại lặp lạimột lần.

Phi Mặc rũ mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Ly Ương cắn môi an tĩnh chờđợi, đợi đến khi cũng là Phi Mặc lắc đầu cự tuyệt.

“Tại sao?” Phi Mặc cự tuyệt thật ngoài dự liệu của Ly Ương, trong lòng của nàngthậm chí có chút tức giận.

“Đường đi Tây Cương khá xa, cực kỳ hung hiểm.”

Mặc dù biết hắn lo lắng an nguy của mình, Ly Ương vẫn còn có chút giận dỗi nói:“Vậy ta càng nên đi với ngươi! Chuyện này cứ quyết định như vậy, ngươi tốt nhấtnên nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị một chút.” Nói xong, cũng không cho Phi Mặc cơhội cự tuyệt, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Đợi đến khi Ly Ương ra khỏi phòng, Phi Mặc lại chợt ho khan vài tiếng, vài tiamáu từ khóe miệng của hắn tràn ra. Nhìn máu ở lòng bàn tay, Phi Mặc nhíu nhíumày, ánh mắt phức tạp, từ trong lòng móc ra một bình bạch ngọc nhỏ, từ trong đổra một viên thuốc nuốt xuống.

Nuốt thuốc vào xong, Phi Mặc nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Đợi đến khi khi mở mắtlần nữa, sắc mặt của Phi Mặc đã khá hơn một chút so với vừa rồi. Bên môi trànra một tiếng than nhẹ thấp đến không thể nghe, cảm nhận được kiếm khí thật vấtvả mới bị áp chế, Phi Mặc bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Tình huống còn hỏng béthơn hắn dự đoán rất nhiều, sớm biết như thế hắn cũng không nên lỗ mãng thuthanh kiếm này. Phi Mặc cười khổ, nói cho cùng vẫn là hắn tính sai, đoán saithực lực hôm nay của mình.

Tay phải phất lên, trong tay Phi Mặc đã nhiều hơn một thanh kiếm, chính làthanh kiếm tranh đấu với Ba Xà đoạt được hôm đó. Lúc này thanh kiếm kia đã thuhồi tất cả ánh sáng vào trong kiếm, bộ dạng chất phác tự nhiên nhìn qua giốngnhư chỉ là một chuôi kiếm rất bình thường, nhưng hoa văn cổ xưa chạm khắc trênthân kiếm lại phức tạp khéo léo, thật không thích hợp. Nhưng trường kiếm xem rakhông tầm thường chút nào này, cũng là thu hoạch cực lớn ngoài ý muốn của PhiMặc trong chuyến đi này. Cảm nhận được sự trầm tĩnh lúc này của Mặc Tiêu, lạinghĩ đến kiếm khí cuồng bạo tùy ý của nó trong cơ thể hắn, Phi Mặc không biếtlà vui hay là lo. Thần kiếm Mặc Tiêu trong truyền thuyết, quả nhiên khó có thểkhống chế.