Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 14




Thấy người ngồi trongphòng khách là Phượng Minh, ánh mắt Ly Ương không tự chủ tối đi. Cũng đúng, hômnay Phượng Hề trốn mình cũng không kịp, sao có thể tới núi Nguyên Hoa? Nghĩ tớiđây, Ly Ương ngoan ngoãn đi theo phía sau mẫu thân ngồi xuống.

“Phụ vương.” Nhìn thấy Phượng Minh, Phượng Cửu rất an phận đi tới bên cạnh hắn,thấp giọng kêu lên.

Phượng Minh để ly trà trong tay xuống, giương mắt nhìn nhi tử trăm năm khônggặp, chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu. Tầm mắt chuyển dời đến trên người Ly Ươngmới vừa ngồi vào chỗ của mình, Phượng Minh không để lại dấu vết quan sát mấylần, rồi sau đó liền quay đầu thương lượng mấy câu với Át Quân. Bởi vì còn cóviệc trong người, Phượng Minh cũng không có ở lại lâu, mang theo nhi tử đứngdậy cáo từ.

Khi đi qua bên cạnh Ly Ương, Phượng Minh dừng bước lại, cười hỏi câu: “Tiểu cônương, có nguyện ý làm vợ con ta hay không?”

Ly Ương nguyên bản đang đi vào cõi thần tiên lập tức bị kéo hồn lại, mở to haimắt kinh ngạc nhìn Phượng Minh mỉm cười trước mặt. Ly Ương há miệng, nhưng cũngkhông có đường đột cự tuyệt ngay, chỉ có thể đem ánh mắt nhờ giúp đỡ nhìn vềphía mẫu thân bên cạnh.

“Phượng quân đây là ý gì?” Thấu Ngọc dĩ nhiên là nghe rõ lời của Phượng Minh,cũng cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.

Phượng Minh giơ giơ môi lên, khẽ cười nói: “Gia huynh vẫn luôn khen ngợi LyƯơng, hơn nữa nghe nói Ly Ương và tiểu nhi Phượng Cửu cũng rất hợp. Phượng Cửuđứa nhỏ này từ nhỏ đã rất không tốt, khó được gặp phải một cô nương thích hợp.Cho nên nếu như Ly Ương nguyện ý, ta liền chọn ngày lên núi Nguyên Hoa cầu hôncho tiểu nhi, được không?”

Dáng dấp của Phượng Minh và Phượng Hề có bảy phần tương tự, nhất là cặp mắtphượng màu nâu nhạt kia, quả thật chính là giống nhau như đúc. Khi Phượng Minhnghiêng đầu đối mặt Ly Ương, khẽ mỉm cười hỏi “được không”, Ly Ương giống nhưtrở lại tình cảnh năm đó khi nàng lạc đường gặp phải Phượng Hề. Hắn ôm nàngtrong ngực, cũng cười yếu ớt, cũng hỏi “được không”.

Ly Ương rũ mắt xuống, che lại khổ sở trong mắt. Phượng Minh có hành động lầnnày sợ là Phượng Hề...

Chậm rãi đi tới trước mặt Phượng Minh, Ly Ương khom người nói: “Ly Ương cám ơnPhượng quân nâng đỡ, chẳng qua là Ly Ương đã có người trong lòng...”

“Phụ vương, giữa ta và Ly Ương chẳng qua chỉ là tình huynh muội. Ngươi dù cómuốn tìm con dâu, cũng phải thương lượng với ta trước chứ? Lần này làm mất mặtrồi?” Không chờ cho Ly Ương nói xong, Phượng Cửu tiến tới bên cạnh Phượng Minh,cười lưu manh, “Hơn nữa ngày hôm qua ta đây mới ra quan, hôm nay sao ngươi lạikhông giải thích được làm ra như vậy?”

“Khụ, ta đây không phải là do nghe nói ngươi và người ta có tình cảm hay sao?Khó khăn lắm mới có người chịu được tiểu tử ngươi, ta dĩ nhiên phải nắm bắt cơhội. Hơn nữa không phải nghe nói nhi tử của lão tiểu tử Mạc Thần thường xuyênđến núi Nguyên Hoa sao? Ta là nghĩ tới tiên hạ thủ vi cường a!” Ý tốt bị xemthành lòng lang dạ thú, gương mặt Phượng Minh không vui.

“Hắc hắc, lần sau nếu thật sự ta nhìn đúng người nào, khẳng định sẽ hồi báotrước. Ngươi cũng đừng ghép đôi loạn nữa.” Phượng Cửu nhún vai, thờ ơ cười,thừa dịp lỗ hổng còn len lén hướng Ly Ương mở trừng hai mắt.

“Không phải nói còn muốn đến chỗ Bắc Thần tinh quân lấy Nguyên Phách đan sao?Đi thôi đi thôi, chớ ngăn cửa người ta chặn đường.” Vừa nói, Phượng Cửu liềnlôi kéo Phượng Minh ra cửa. Còn chưa đi xa, Ly Ương liền nghe đến thanh âm cựclớn của Phượng Cửu: “Tiểu Ương nhi, ủ thêm ít rượu, có thời gi­an ta liền tớiđây!”

Nghe lời này, Ly Ương đột nhiên cảm giác sống lưng lạnh run một hồi. Khôngđược, nàng phải về trong cốc làm thêm mấy tầng kết giới cho hầm rượu. Nếu khôngđoán chừng ba năm sáu ngày rượu sẽ không giải thích được ít hơn rất nhiều! Cùnglà đồng loại, Ly Ương rất rõ ràng chuyện tình Phượng Cửu có thể làm ra.

Phượng Cửu và Phượng Minh chân trước ra núi Nguyên Hoa, Ly Ương chân sau đã lênđường đi núi Phượng Kỳ.

Đã là sau giờ ngọ, Phượng Hề tựa tại trong đình bạch ngọc, một tay cầm bản cầmphổ, tỉ mỉ lật xem.

“Tại sao muốn làm như vậy?” Người chưa tới, tiếng đã tới trước. Ly Ương mặc yphục xanh nhạt, hai hàng lông mày nhíu chặt, đứng ở trước mặt Phượng Hề, cặpmắt chăm chú nhìn hắn, không tha trốn tránh chốc lát.

Phượng Hề để quyển sách trên tay xuống, nhàn nhạt nhìn lại Ly Ương, cũng khôngtính mở miệng nói gì.

“Tại sao muốn làm như vậy?” Thấy Phượng Hề không trả lời, Ly Ương lặp lại mộtlần.

Nhìn cặp mắt đen như lưu ly kia, Phượng Hề thở dài, nói: “Tiểu Cửu đã không cònnhỏ, Ly Ương cũng đến tuổi có thể lập gia đình, ta thấy tình cảm hai người cácngươi rất tốt...”

“Người mà ta thích chính là ngươi.” Phượng Hề còn chưa nói xong, liền bị LyƯơng vội vàng cắt đứt.

“Ngươi biết rõ, ta thích chính là ngươi.” Trong lòng mơ hồ có chút tức giận, LyƯơng cắn môi, cố gắng để cho mình bình tĩnh một chút. Đây là lần đầu tiên, nàngdám mở miệng nói ra lời như vậy ở trước mặt hắn. Đây cũng là lần đầu tiên, nàngtức giận với hắn.

Mắt phượng màu nâu hơi khép, Phượng Hề mắt điếc tai ngơ đối với lời của LyƯơng. Đứng lên, Phượng Hề đi qua bên người Ly Ương, thanh âm bình tĩnh nhưthường: “Trở về đi thôi, về sau đừng trở lại núi Phượng Kỳ.”

“Nếu ngươi có thể đợi nàng, tại sao ta không thể chờ ngươi?” Ly Ương xoayngười, nhìn Phượng Hề bước nhanh rời đi hô.

Bước chân Phượng Hề dừng lại, cũng không xoay người lại, thở dài nói: “Bởi vìta biết ta cuối cùng có một ngày sẽ đợi được nàng, ngươi lại vĩnh viễn cũngkhông thể đợi được ta.”

“Ta chưa từng nghĩ phải chờ được ngươi, ta chỉ là muốn cùng ngươi đợi đến lúcnàng trở lại mới thôi, như vậy cũng không được sao?” Bóng dáng màu đỏ đã sớmrời đi, chỉ còn lại một mình Ly Ương đứng tại chỗ, thấp giọng nhẹ lẩm bẩm.

“Ta thích ngươi, thích đến ngay cả chính ta cũng cảm thấy có chút không giảithích được. Nhưng trên thực tế, từ lần đầu tiên thấy ngươi, ngươi chính là bấtđồng. Ngay cả sau đó ta đang ngủ hóa thân, trải qua đau đớn cùng cực cuối cùngngười thấy được đều là ngươi. Khi đó Bạch Nhiễm nói với ta, đây chẳng qua làkiếp nạn khi hóa thân, muốn ta đừng để ý, nhưng... Nhưng không có ai biết, takhông phải là không nguyện ý hóa thân, mà là không thể. Ta dùng hết tất cảphương pháp biết được đều không thể hóa thân, cho nên mới tự giận mình, vò đãmẻ lại sứt lười biếng qua ngày. Buồn cười chính là ta cuối cùng lại ngủ mộtgiấc liền hóa thân, cái này bảo ta làm sao không để ý?”

Ly Ương biết hiện tại chỉ có một mình mình, Phượng Hề không thể nào nghe được,nhưng vẫn cúi đầu thấp giọng nói từng câu từng câu: “Khi đó Mộ Nghi nói khôngchừng ngươi là người đã được định trong số mạng của ta, ta chỉ cảm thấy là bậybạ, ai ngờ một câu của nàng lại thành sấm. Rõ ràng là hai người không liên hệvới nhau, nhưng vẫn khiến cho ta gặp phải ngươi. Hôm nay xem ra đại khái chínhlà định mệnh, trời cao đẩy ta tới bên cạnh ngươi, thích ngươi, ta có thể làmsao bây giờ...”

“Ta biết ngươi không thể yêu thích ta, nhưng ta cho tới bây giờ cũng không nghĩtới muốn ngươi thích ta. Ngươi có thể không trả lời ta, thậm chí đẩy ta ra,nhưng tại sao ngươi lại giao ta cho người khác...” Ly Ương cũng không biết mìnhlà thế nào, một mình nói liên miên cằn nhằn nhiều như vậy. Cảm xúc tích lũynhiều năm như vậy, khống chế không được chảy xuôi ra ngoài. Từng câu, từng chữnói ra ngoài. Đem những tâm tình mà mình không dám nói ra kia, hiện tại lại nóihết ra.

Nói xong tất cả, Ly Ương hít sâu một hơi, thật sâu liếc nhìn phương hướngPhượng Hề rời đi, xoay người rời đi.

Ngươi không nghe được cũng không sao, chỉ là ta vẫn muốn nói ra. Tựa như ngươikhông thích ta cũng không sao, ta chỉ muốn thích ngươi.

Phượng Hề từ chỗ tối đi ra, cau mày, nhìn chằm chằm vị trí Ly Ương vừa đứng,giống như có chuyện gì không nghĩ ra. Lời của Ly Ương vừa rồi, hắn nghe khôngsót một câu.

“Ngay cả sau đó ta đang ngủ hóa thân, trải qua đau đớn cùng cực cuối cùng ngườithấy được đều là ngươi.”

“Hôm nay xem ra đại khái chính là định mệnh, trời cao đẩy ta tới bên cạnhngươi...”

Hồi tưởng mấy câu nói đó của Ly Ương, chân mày vốn khoá chặt của Phượng Hề càngvặn chặt hơn. Ly Ương là nữ nhân duy nhất đi tới bên cạnh hắn hơn bốn nghìn nămnay, hắn vốn không có dính dấp quá nhiều với bất luận kẻ nào, cố tình gặp đượcLy Ương. Khiến cho hắn để ý còn là kiếp nạn trải qua lúc hoá thân theo lời LyƯơng lại là hắn, cuối cùng ý vị như thế nào?

Phượng Hề cau mày, muốn cố gắng tìm ra chút chỗ tương tự của Ly Ương và NhânPhi. Nhưng trừ một vài điệu nhảy, không có gì cả. Nếu nói Ly Ương có thể làNhân Phi, thật là quá mức gượng ép. Vô luận hắn hi vọng Nhân Phi có thể sớmngày trở lại bao nhiêu, cũng không cách nào lừa mình dối người như vậy. Nhưngnếu như là phải thì nên như thế nào? Cho dù là một phần vạn cơ hội, hắn cũngkhông dám tùy ý bỏ qua. Chẳng qua là tâm tư của Ly Ương hôm nay, nếu không phảisớm ngày chặt đứt, ngày sau chỉ sợ là hại nàng.

Trở lại chỗ ở, gương mặt Ly Ương chật vật, còn chưa đứng lại, liền thấy BạchNhiễm miễn cưỡng tựa tại dưới tàng cây hoè vàng.

“Xem như trở lại.” Nhìn thấy Ly Ương trở lại, Bạch Nhiễm sờ sờ lỗ mũi, khẽ cườinói. Giọng nói kia giống như đúc với năm đó nàng chạy ra ngoài chơi, chơi điênrồi trở về muộn.

“Ngươi tới làm gì?” Ly Ương lấy lại bình tĩnh, có chút đề phòng nhìn hắn. Ngườinày lần trước tới lấy đi mười vò Xuân Trà Lộ, trước đó tới đã lấy đi bảy vò LộSương Tinh, lần trước nhất thì lấy đi hai mươi vò rượu Đàn Khanh... Ly Ươngcũng không dám tiếp tục nhớ lại, dù sao chỉ cần Bạch Nhiễm tới một lần, hầmrượu của nàng sẽ phải gặp nạn một lần.

Bạch Nhiễm nhướng mày, hăng hái dồi dào nhìn Ly Ương tùy thời vừa đụng sẽ xùlông, qua thật lâu mới lấy ra một chậu quả Vân La, cười nói: “Chính là mùa nàyquả Vân La chín muồi, nghĩ tới trước kia ngươi luôn ôm nó không thả, liền đemđến cho ngươi một ít.”

Trước kia...

Từ ngữ như vậy lập tức đâm tới chỗ đau của Ly Ương. Không sai, kia đều là trướckia. Người này trước kia sủng nàng lên trời, lại không giải thích được ném quamột bên. Nếu không phải bị hắn không giải thích được ném đi, sao nàng lại gặpphải Phượng Hề, sao lại...

Vốn cho hắn là có niềm vui mới quên người yêu cũ, nhưng trên thực tế sau đó conhồ ly đỏ nhỏ kia chỉ ở bên cạnh hắn trong khoảng thời gi­an cực ngắn, cũngkhông lâu lắm liền bị hắn đưa về chỗ Vị Thanh trưởng lão. Hôm nay xem ra, tấtcả đều giống như là hắn đang cố ý trêu tức nàng rời đi.

Ly Ương cũng không có đưa tay nhận lấy quả Vân La Bạch Nhiễm đưa tới, chẳng qualà ngước mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Ta vẫn chưa từng hỏi ngươi, nhưng bây giờta rất muốn biết. Bạch Nhiễm, tại sao ban đầu đột nhiên buông tay bất kể ta?”

“Ta nào có đột nhiên buông tay bất kể ngươi?” Thần sắc Bạch Nhiễm không đổi,ánh mắt đen láy vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng, giống như thật là không có gì xảyra. Lắc lắc quả Vân La trong tay, Bạch Nhiễm cười hỏi: “Còn không mau cầm đi?Chẳng lẽ muốn ta cứ đưa như vậy?”

Vốn là không có khả năng trông cậy vào việc có thể từ trong miệng hắn lấy đượcđáp án gì, nhưng nghe hắn nói như vậy, trong lòng Ly Ương vẫn đột nhiên sinh ramột cỗ oán khí. “Lạch cạch ——” cả chậu quả Vân La bị Ly Ương đẩy trên mặt đất.

“Tiểu Bạch...”

Không đợi Bạch Nhiễm nói xong, Ly Ương liền nhìn hắn một cái thật sâu, xoayngười vào phòng.

Cái nhìn kia, là oán.

Bạch Nhiễm sững sờ tại chỗ, thật lâu mới cười ra, khom xuống nhặt từng quả VânLa trên đất lên. Nhặt về từng quả Vân La rơi tán loạn, thả vào cạnh cửa, BạchNhiễm xoay người rời đi.

Hắn sai lầm rồi sao?

Không, hắn không sai.