Hồ Ly! Muốn Chờ Ta Bao Lâu?

Chương 1




“Kiếp sau gặp lại, hắnchưa chắc có thể nhận ra muội.” Nghiêng đầu nhìn chòng chọc vào côgái bên cạnh một hồi lâu, nam tử mới nhàn nhạt mở miệng, lời nói trong trẻolạnh lùng cứng nhắc, hơi lộ ra mấy phần không ủng hộ và bất đắc dĩ.

“Không sao, chỉ cần hắn tốt là đủ rồi.” Thanh âm êm ái, không cần đoán liền cóthể biết được đây nhất định là cô gái nhu mỹ điềm tĩnh.

Trầm mặc lâu dài giống như là đang giằng co, cuối cùng vẫn là nam tử kia bạitrận.

“Đáng giá không?” Lần đầu tiên tâm tình nam tử có sóng động, rõ ràng là khôngđồng ý, nhưng cũng không có kiên trì nữa.

“Không có có đáng giá hay không, chỉ có có nguyện ý hay không.” Cách màn lụa,chỉ có thể nhìn đến hai bóng dáng mơ hồ, Ly Ương lại trực giác được côgái kia khẽ cười. Giọng nói gần như thỏa mãn mà hạnh phúc củanàng ta, không khỏi khiến người hâm mộ.

Mắt thấy hai người kia cách mình càng ngày càng xa, Ly Ương muốn vén màn lụađuổi theo xem dung mạo cô gái kia, lại phát hiện mình căn bản không thể độngđậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từ từ biến mất ở trong đám sương.

Cả cảnh mộng chỉ còn lại một tiếng thở dài bé đến nỗi không thểnghe thấy được.

Là ai?!

Ly Ương cả kinh, bỗng dưng mở mắt, phát hiện mình vẫn an nhàn nằmtrên chiếc giường êm ái quen thuộc. Hương trên bàn còn chưacháy hết, mình hẳn là lần đầu tiên ngủ đến một nửa liền tỉnh, là bởi vì hôm naykhó được nằm mơ sao?

Nửa hí mắt, Ly Ương cố gắng nhớ lại người trong mộng, lại phát hiện hai cáibóng dáng kia bắt đầu mơ hồ. Đến cuối cùng, thậm chí ngay cả mấy câu đốithoại kia cũng không nhớ rõ. Điều duy nhất ghi nhớ rõràng cũng chỉ có tiếng thở dài như có như không lúc cảnh mộngkết thúc, chạy dài như tơ, nhẹ như khói, giống như nguyên bổn chính là từ đáylòng nàng nhô ra.

“Đã thức chưa?” Cơ hồ là trong nháy mắt Ly Ương tỉnh lại, Bạch Nhiễm một mựcphê duyệt công văn đã nhận ra.

Chẳng qua là Ly Ương hiển nhiên còn đắm chìm ở trong cảnh mộng khi nãy, căn bảnkhông nghe thấy lời vừa rồi của Bạch Nhiễm.

Mắt thấy tiểu bạch hồ (hồly trắng nhỏ) nằm ở trên giường êm phốihợp với bộ dáng trầm tư, hình môi của Bạch Nhiễm hơi cong, thanh âmđề cao thêm mấy phần, “Tiểu Bạch, tới đây.”

Nghe được hai chữ “Tiểu Bạch”, Ly Ương vốn vẫn còn ở cảnh mộng khổ khổ suy tưphục hồi lại tinh thần. Chỉ là bất quá đối với cái tênthân mật mà nàng hận đến cắn răng này, Ly Ương nhắm mắt lại, cụp lỗ tai, làm bộnhư là thật sự không nghe được tiếp tục giấc ngủ trưa.

Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi kêu chó sao? Cha mẹ ta có đặt tên cho taa!

Bạch Nhiễm đáng chết, đặt tên thân mật cũng không cần bẩn như vậy. Hơn nữa coinhư là phải gọi Tiểu Bạch, tên này thế nào cũng phải đến phiên chính ngươitrước chứ? Không đúng, loại lão hồ ly vạn năm như người này cũng chỉcó gọi Lão Bạch!

“Quả Đông Cực Vô Căn (quảkhông rễ ở vùng cuối cùng phía đông) nàyta mất rất nhiều công phu mới lấy được một quả, ngươi thật không muốn?” Móc ramột quả xanh biếc trong suốt như ngọc bích, Bạch Nhiễm nhướng nhướng mày, nhìnmột lỗ tai của tiểu bạch hồ đã giơ lên, cố lấy làm tiếc nuối nói, “Tanhớ lần trước ngươi còn thì thầm mấy ngày, hiện tại ngươi đã khôngmuốn...”

Âm đuôi thật dài còn chưa kéo xong, tiểu bạch hồ vốn là còn nằm ở trên giườngêm giả chết cũng đã chạy như bay tới đây, ý muốn cướp đi quả xanh biếc mê ngườitrong tay Bạch Nhiễm. Bạch Nhiễm thấy thế, tay phải nhẹ nhàng thoáng một cái,quả Đông Cực Vô Căn liền mất tung tích.

“Gào khóc!” Biết mình lại bị trêu lần nữa, Ly Ương quơ múa móng vuốt, tức giậnhướng về phía Bạch Nhiễm kêu lên hai tiếng.

“Gấp cái gì?” Bạch Nhiễm khẽ cười một tiếng, cúi người xách Ly Ương vẫn còn nherăng nhếch miệng đến trên đùi, duỗi ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, nhìncặp mắt đen nhánh trong suốt kia hỏi, “Tiểu Bạch, có phải muốn?”

Mặc dù đã sớm có điều miễn dịch đối với sắc đẹp trước mắt, nhưngkhoảng cách gần như vậy, dung mạo tuấn mỹ vô song của Bạch Nhiễm khiến cho hôhấp của Ly Ương không khỏi hơi chậm lại. Ngũ quan gần như hoàn mỹ tinh xảo tìmkhông ra nửa điểm tỳ vết nào, mắt phượng trời sanh nhuộm cười hơi nhếch lên,bất cứ lúc nào gặp phải đều là ánh mắt dịu dàng chết chìm người. Hồ đế BạchNhiễm, không hổ là yêu nghiệt thứ nhất Tiên giới. May là Ly Ương đã đi theo bêncạnh hắn lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn là không đỡ được dung nhan tuyệt thếnày.

Tức giận liếc hắn một cái, Ly Ương quay đầu đi, nghẹn khí không làm bất kỳ bàytỏ.

Bạch Nhiễm lắc tay, quả Đông Cực Vô Căn kia lại xuất hiện ở trong tay hắn. Liếcmắt nhìn qua tiểu bạch hồ tựa hồ tính toán ngoan cố chống lại đến cùng, hắn hémiệng cười một tiếng, thờ ơ nói: “Ngươi đã không muốn, không bằng ném đi.”

Lời này vừa nói ra, hai lỗ tai Ly Ương lập tức dựng lên, phải biết Bạch Nhiễmcho tới bây giờ đúng là người nói được làm được. Mắt thấy Bạch Nhiễm giơ taylàm bộ muốn ném, Ly Ương vội ngẩng đầu cắn tay áo của hắn, trông mong nhìn quảkia, vẻ mặt cực kỳ khát vọng lưu luyến. Từ lần trước hưởng qua quả này rồi,nàng đã muốn thật lâu. Huống chi quả Đông Cực Vô Căn này ngàn năm mới kết quảmột lần, hôm nay thật vất vả có, nàng làm sao có thể không muốn?

“Muốn liền gật đầu, ta cũng không phải không cho ngươi. Có phải hay không, TiểuBạch?” Bạch Nhiễm thu tay lại, mắt phượng hẹp dài khẽ nhíu, hài hước nhìn tiểubạch hồ trong ngực từ chối nửa ngày, cuối cùng nhắm mắt gật đầu, đưa quả cầmtrong tay tới.

Vừa tiếp xúc đến quả, Ly Ương liền nhanh chóng vọt trở về trên giường êm củamình. Ôm quả Đông Cực Vô Căn thật vất vả có được trong ngực, Ly Ương đầu tiênlà vô cùng buồn bã lại phẫn hận trừng mắt nhìn Bạch Nhiễm đang cóchút hăng hái nhìn mình chằm chằm một cái, rồi sau đó xoay người, đưa lưng vềphía hắn giữ yên lặng gặm quả.

Liền thời gi­an một cái nháy mắt, quả Đông Cực Vô Căn này đã bị Ly Ương tiêudiệt sạch sẽ. Liếm một chút xíu nước trái cây còn lại ở khoé miệng, Ly Ương vôcùng quyến luyến nhớ lại tư vị tuyệt vời vừa rồi. Cũng không biết lần sau ănthì phải chờ tới lúc nào, Ly Ương mới vừa đem một quả Đông Cực Vô Căn nuốt vàobụng đã bắt đầu muốn quả tiếp.

Đất phía đông xa xôi vô cùng, lại không có nửa điểm gió, cây đông cựcvô căn duy nhất trên cõi đời này chợt lắc lư lặn xuống.

“Đừng suy nghĩ, quả trong bụng ngươi chính là quả quý cuối cùng. Nếu ngươi muốnăn nữa, vậy ít nhất còn phải chờ hơn sáu trăm năm.” Nhìn thấu ý định của LyƯơng, Bạch Nhiễm trực tiếp làm tan vỡ ảo tưởng đẹp của nàng.

Nghe lời này, lỗ tai nhỏ của Ly Ương liền cụp xuống, chán nản ngãngười xuống giường êm. Hơn sáu trăm năm? Khi đó nàng đã từ mộtcon tiểu hồ ly này cũng biến thành lão hồ ly a...

“Cõi đời này cũng không phải là chỉ có một cây đông cực vô căn.” Thấy dáng vẻLy Ương không có chút tinh thần nào, ngón tay dài của Bạch Nhiễm sờ cằm, khôngkhỏi buồn cười nói, “Rượu Bách Hoa Mật Lạc của Nguyên Ngộ tiên quân mấy ngàynữa sẽ hoàn thành rồi, hắn phát thiệp mời ta qua. Tiểu Bạch, có muốn đi theo tamột lần hay không?”

Vừa nghe có rượu Bách Hoa Mật Lạc uống ngon, Ly Ương lập tức lên tinh thần rồi,vọt trở về trong ngực Bạch Nhiễm, cọ xát lấy lòng.

“Ngươi a...” Bạch Nhiễm lắc đầu một cái, vỗ vỗ đầu của nàng, giống như nhức đầunói, “Trong ngày cũng chỉ biết sống phóng túng, không hảo hảo tu hành, khi nàomới có thể tu thành người? Nếu không hóa thân thành người, cha mẹ ngươi sợ làmuốn tìm tới cửa.”

Nghe nói như thế, Ly Ương khinh bỉ liếc hắn một cái, giả bộ, tiếp tục giả vờ,ngươi liền tưởng thật. Đừng tưởng rằng ngươi phủ thêm da dê ta liền nhận khôngra bản chất hồ ly của ngươi.

Nói đến ban đầu cha mẹ nhà mình giao nàng cho con lão hồ ly này, chính làtrông cậy vào hồ đế Bạch Nhiễm ở Thanh Khâu này có thể thay bọn họ quản giáonàng - khuê nữ lười biếng không nên thân này thật tốt, để nàng chăm chỉ tuhành, sớm ngày hóa thân. Nhưng trên thực tế? Kể từ khi Bạch Nhiễm dẫn nàng trởlại Thanh Khâu rồi, đừng nói là bất kể nàng, căn bản là để tùy tính tình dínhvào, nàng lăn qua lộn lại khắp Thanh Khâu, xuống đáy lên trời cũng chưa từngthấy cổ họng hắn ra nửa tiếng. Điều này cũng tốt, tươi sống cưng chìunàng làm cho nàng thành một tiểu gieo họakhiến cả Thanh Khâu đềunhức đầu không dứt.

“Tại sao không chịu hóa thân thành người?” Bạch Nhiễm thật ra thì vẫn luôn rõ ràngLy Ương đã sớm có thể hóa thân thành người. Chẳng qua là tiểu nha đầu căn bảnkhông có ý định này, cứng rắn đè ép chính là không thay đổi, hắn tổng không tốtbuộc nàng.

Ly Ương liếc Bạch Nhiễm một cái, lung tung quăng hai cái đuôi làm trả lời. Ngápmột cái, hai mí mắt Ly Ương cơ hồ lại sắp khép lại một chỗ, lười biếng ở trongngực Bạch Nhiễm tìm cái tư thế thoải mái tiếp tục nằm nghỉ ngơi.

Nha đầu này, mỗi lần nhắc tới cái vấn đề này chính là cùng một tháiđộ tránh né.

“Tiểu Bạch, ngươi chính là đồ không tâm can (tim phổi).” Bạch Nhiễm cười mắng một tiếng, đưa tay nhấc LyƯơng, đem đầu của nàng tới trước chân, đáy mắt hàm chứa một tia cười, “Ta lạirất muốn biết, ngươi nha đầu không có tim không có phổi này đến tột cùng muốnnhư thế nào mới bằng lòng hóa thân thành người.”

Thế nào mới bằng lòng hóa thân thành người? Đối với vấn đề này, Ly Ương chẳngqua là vẫy vẫy lỗ tai, buông buông móng vuốt, chớp hai mắt to đen lúng liếng,hết sức vô tội lại không làm gì nhìn Bạch Nhiễm.

Thấy lời của mình căn bản không có bất cứ tác dụng gì, Bạch Nhiễm buông tay ra,bên mép hiện lên bất đắc dĩ cười một tiếng, lắc đầu nói: “Thôi, nếu ngươi khôngmuốn, ta tự nhiên sẽ không ép ngươi.”

Vừa nghe đến Bạch Nhiễm sẽ không ép nàng, Ly Ương lập tức tinh thần tỉnh táo,lắc lư cái đuôi mấy cái, mừng rỡ lăn lộn trong ngực hắn. Nói thật ra, cuộc sốngở Thanh Khâu thoải mải hơn nhiều so với cả lúc ở Hoa sơn. Không cócha mẹ càu nhàu, Bạch Nhiễm cũng sẽ không ép nàng tu hành cả ngày, còn thỉnhthoảng biến ra ít quả tiên rượu mật cho nàng ăn vặt, rất tự tại.

Tổng thể mà nói, Ly Ương đối với cuộc sống hôm nay và tự chủ của Bạch Nhiễm đềulà tương đối hài lòng.

Dĩ nhiên, nếu như Bạch Nhiễm không dùng “Tiểu Bạch”, tên thân mật đáng chết nàyđể gọi nàng…, cuộc sống càng mỹ mãn.

Không tới mấy ngày, Bạch Nhiễm liền mang theo Ly Ương đi Phúc Mân sơn dự tiệcBách Hoa Mật Lạc của Nguyên Ngộ tiên quân. Dọc theo đường đi, Ly Ương cũng đềuở đầu trong ngực Bạch Nhiễm ngủ say, chờ đến vùng núi Phúc Mân mới miễn cưỡngmở mắt.

Khi Bạch Nhiễm và Ly Ương đến, khách của Nguyên Ngộ tiên quân đều đã đến khôngsai biệt lắm.

Trên yến tiệc, Ly Ương nằm ở trên đùi Bạch Nhiễm, vui rạo rực ôm một chai rượuBách Hoa Mật Lạc uống, còn bất chợt đưa đầu lưỡi béo mập ra liếm hơn mấy miệng.Nhìn bộ dáng của nàng, giống như đang thưởng thức thứ có vị ngon nhất cõi đờinày.

Cũng không lâu lắm, một chai rượu Bách Hoa Mật Lạc liền bị Ly Ươnguống đến độ đáy hướng lên trời.

“Tiểu Bạch, theo cách uống của ngươi, dù Nguyên Ngộ tiên quân ủ nhiều hơn nữacũng không đủ.” Thấy bộ dáng Ly Ương hớp ba ngụm vẫn chưa thoả mãn, Bạch Nhiễmlại đưa bình của mình cho nàng.

Ôm qua rượu Bách Hoa Mật Lạc, Ly Ương vui không thắng thu, lấy lòng liếm liếmlòng bàn tay Bạch Nhiễm.

“Nếu để cho ngươi mười bình rượu Bách Hoa Mật Lạc, có chịu hóa thân thành ngườihay không?” Bạch Nhiễm cong môi, khẽ mỉm cười hỏi.

Ly Ương sửng sốt, lắc đầu một cái, có chút im lặng nhìn Bạch nhiễm, người nàytại sao lại đi vòng qua vấn đề này rồi?

“Năm mươi bình?” Bạch Nhiễm nhướng mày, chờ đợi Ly Ương trả lời.

Ly Ương như cũ lắc đầu, rất là nghi ngờ nhìn chằm chằm BạchNhiễm, chẵng lẻ cha mẹ nhà mình tới thúc giục?

“Vậy nếu đây là một trăm bình thì sao?” Bạch Nhiễm cười, có chút hăng hái nhìnchằm chằm Ly Ương.

Ly Ương mở trừng hai mắt, liếc Bạch Nhiễm một cái, ánh mắt kia rõ ràng hỏi nữa:“Ngươi lấy ở đâu nhiều rượu Bách Hoa Mật Lạc như vậy?”

Bạch Nhiễm đưa tay nhẹ nhàng bắn ra ở trán của nàng, cười nói: “Ngươi đây cũngđừng quản, có đáp ứng hay không?”

Lưu luyến nhìn rượu Bách Hoa Mật Lạc trong tay, cảm giác trái tim mình đangkhông ngừng co rút đau đớn. Một trăm bình rượu Bách Hoa Mật Lạc, cỡ nào làmngười ta hướng tới a!! Nhưng... Ly Ương cúi đầu, vô lực lắc đầu cự tuyệt.

Đại khái cuối cùng đáp án này cũng là trong dự liệu, đôi môi Bạch Nhiễm mím thànhmột độ cong nhạt nhẽo, cười như không cười liếc nhìn Ly Ương liền không nóithêm gì nữa. Ly Ương nháy mắt mấy cái, ôm bình rượu Bách Hoa Mật Lạc trong ngựctiếp tục cố gắng.

Giữa hai người giống như cái gì cũng chưa xảy ra.

Uống nửa bụng rồi, Ly Ương sẽ để cho Bạch Nhiễm thu lại rượu Bách Hoa Mật Lạccòn sót lại, để nàng mang về Thanh Khâu từ từ hưởng dụng.

Đang định nghỉ ngơi một lát, ánh mắt liếc thấy một bóng dáng màu đỏ cao togầy gò, tim Ly Ương không có chút báo trước nào đập nhanh một hồi. Đè lại miệngtim của mình, Ly Ương mở to hai mắt, lập tức nhớ lại những bóng dáng nhanhchóng biến mất vừa rồi.

“Thế nào?” Nhận thấy được Ly Ương không thích hợp, Bạch Nhiễm ân cần hỏi.

Không tìm được người nọ, Ly Ương lắc đầu một cái, bày tỏ mình không có sao, đầulại rút về trong ngực Bạch Nhiễm.

Chẳng qua là trong lòng xuất hiện một tia nghi vấn.

Người kia, là ai?