Hồ Ly Háo Sắc

Hồ Ly Háo Sắc - Chương 7




Sáng nọ, ta bị tiếng chim hót thê lương ngoài cửa sổ đánh thức. Lập tức ngồi dậy, ta mới phát hiện trời đã sáng hẳn. Nháy mắt lần đầu, trực giác lúc này cho thấy chính là cái con Bát Ca ta nuôi vốn đã sớm học gà gáy trời sáng bắt chó đi cày, sao hôm nay đột nhiên lại nghỉ ngơi. Nháy mắt lần hai mới nhận ra tiếng chim hót kia cực kỳ bi thảm, trong lòng rùng mình, không phải là cái con Bát Ca kia chứ?

Ta lập tức bò xuống giường, kết quả bị vấp một chân. Sau đó ta mới phát hiện, sáng sớm hôm nay không chỉ một con chim khác thường, còn có một người. Tần Liễm lúc này lại nằm nghiêng trên giường với ta, chỉ mặc một bộ trung y, tóc đen cũng xoã xuống, trong tay còn cầm một quyển sách, thấy ta không an phận muốn xuống giường thì duỗi chân ra ngăn ta lại, hơi hất mí mắt liếc nhìn ta, nói: “Ngủ ngon không?”

“Chàng có nghe thấy Bát Ca đang kêu không?”

Tần Liễm kéo ta trở về, lại nhét vào trong chăn, nói: “Không có.”

Ta rất hoài nghi nhìn hắn một cái, dư quang liếc về trang sách hắn tùy tiện mở ra trên giường, nội dung trên đó lại không phải văn tự, mà là một vài bức bản đồ cỡ nhỏ, gần ở cuối trang kèm thêm le que vài chữ —— biên giới phía đông Mục quốc.

Thân là Thái tử Nam triều, bỗng nhiên chú ý đến biên giới nước khác, quả thật chính là tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Nhưng mà dạng sách này hắn không nghiên cứu ở trong thư phòng cho tốt, lại muốn mang đến phòng ngủ tựa vào giường xem, mà còn bị thuận tay xếp chồng với mấy quyển thoại bản lịch sử của ta, nếu quyển sách này biết nói, cũng không biết có thể cảm thấy Tần Liễm vũ nhục tôn nghiêm của nó hay không.

Ta nhìn trộm quyển sách kia, nhất thời quên mục đích bò xuống giường của ta, nói: “Chàng muốn tấn công Mục quốc?”

Tần Liễm “ừ” một tiếng, chỉ vào một dấu hiệu thành trấn phía trên kia, nói: “Nghe nói tơ lụa Mục quốc ở đây dệt tốt nhất, chờ ta đi, có thể mang mấy cuộn về cho nàng.”

Ta nói: “Chàng tấn công Mục quốc không phải vì tơ lụa nhà nó chứ?”

Tần Liễm nói: “Lúc này nàng nên hỏi vấn đề mấu chốt, chẳng lẽ ta không đúng, vừa đại hôn sao lại muốn xuất chinh sao.”

Ta “à” một tiếng, nhanh chóng sửa lời: “Vậy khi nào chàng xuất chinh?”

Tần Liễm ngoài cười nhưng trong không cười, liếc mắt nhìn ta, nói: “Nghe nàng nói vậy, thật là giống như hi vọng ta sẽ xuất chinh?”

Ta gượng gạo cười mấy tiếng, nói: “Đâu có đâu có. Ta mỗi ngày khi thấy chàng đều cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi lúc không thấy.”

Nói xong ta nhanh chóng né tránh hắn, nhanh chóng mang giày vào, nhanh chóng chạy khỏi mép giường, nói: “Ta đi xem con Bát Ca kia.”

Tình hình Bát Ca quả nhiên thật gay go. Lông một bên cánh trụi hết một nửa, còn có hai ba mảnh bẩn thỉu nằm trên mặt đất. Bát Ca thấy ta, vô cùng tang thương uất ức kêu to một tiếng, sau đó liền rúc đầu cuộn thành một cục không động đậy.

Ta khá là kinh ngạc với tình trạng này. Bởi vì con Bát Ca này xưa nay tính tình vô cùng hung hãn, chim cậy thế không coi ai ra gì, thế gian này thật sự nếu Bát Ca thi tài nói, ta thật hoài nghi con chim này có lẽ không lấy được Trạng Nguyên, nhưng Bảng Nhãn hoặc là Thám Hoa thì không có vấn đề.

A Tịch nhanh chóng tiến lên giải thích: “Vừa rồi không biết có con mèo từ đâu tới đây, cho nên…”

Ta hiểu rồi. Phỏng chừng là mấy miếng lông kia bị mèo dùng miệng kéo từ trên người Bát Ca xuống. Cái này chính là điển hình Tôn Ngộ Không gặp Phật Như Lai, Bát Ca bị mèo khoá lại không thua gì xiềng xích. Sau đó ta liền suy nghĩ vô cùng phong phú ngẫm tới quan hệ của ta và Tần Liễm. Nhất thời liền sinh ra một cảm giác đồng tình thương tiếc với Bát Ca.

Ta sờ sờ đầu Bát Ca, lại nghe thấy một tiếng kêu to thê thảm. Ta bị âm thanh không thể nào êm tai kích thích mà run rẩy, quay đầu nói với A Tịch: “A Tịch, ngươi nói đi, mèo không bay, vì sao còn thích ăn chim chứ? Hơn nữa mèo còn sợ nước, vì sao còn đặc biệt thích ăn cá nhỉ?”

A Tịch nói: “Nô tì không biết.”

Ta cũng biết nàng sẽ đáp như vậy. Ta thở dài, thật ra thì vấn đề này trước kia ta cũng từng hỏi Tô Khải. Lúc ấy Tô Khải dùng một loại giọng điệu rất có phong cách nhà triết học nói thấm nói thía với ta: “Bởi vì thứ không chiếm được là tốt nhất.”

Những lời này của Tô Khải thật sự rất có ý nghĩa tổng kết. Ví như nói Nam triều bây giờ, rõ ràng bờ cõi đã mở mang đầy đủ, nhưng ngoại trừ không trêu chọc Tô quốc thực lực tương đương ra, Nam triều đối đãi những quốc gia khác quanh mình đều là thái độ như con mèo đối đãi với Bát Ca.

Nhưng mà ta thật sự không thể nào lý giải Nam triều thu phục Mục quốc sẽ có ích lợi gì, giống như ta lúc trước không thể nào lý giải Phụ hoàng kiên trì tấn công Vị quốc, sau khi đánh bại Vị quốc thì nuôi quân một năm, lại kiên trì tấn công Thịnh quốc.

Nhưng mà phương thức bành trướng bờ cõi như vậy, trong mắt Phụ hoàng và Tần Liễm thì chẳng qua là chuyện bình thường. Tô Khải chẳng những cảm thấy như vậy rất bình thường, còn có thể nói như vầy: “Muội nói ta tấn công Vị quốc không đúng. Nhưng mà phía đông Vị quốc giáp Nam triều, bắc giáp Tô quốc. Hàng năm đều phải tiến cống rất nhiều lễ vật cho hai nước, để cầu được kẽ hở sinh tồn. Nếu Vị quốc diệt vong, dân chúng trở về Tô quốc, vậy họ sẽ không chịu nỗi khổ tiến cống nữa, còn có thể được đãi ngộ sống hòa bình yên ổn ở đại quốc. Vong một hoàng thất, cứu một quốc gia, điều này cũng không có gì không tốt nhỉ.”

Lý luận như vậy ta nghe xong luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng mà nghiên cứu kỹ càng thì lại tìm không ra sai sót gì. Ta suy nghĩ ba ngày liên tục để bác bỏ lời nói của Tô Khải, cuối cùng đành phải thôi.

Mà Tần Liễm, đại khái cũng là có tâm tính từ trên cao nhìn xuống. Có lẽ trong mắt Tần Liễm và Tô Khải, hoàng thất những tiểu quốc kia và bốn nước thần tử không có gì khác nhau, mà thu phục hay không thu phục, thu phục vào lúc nào, dùng hình thức gì để thu phục, cũng chỉ là một trò chơi trong chính trị, hoàn toàn quyết định bởi sở thích nhất thời của quân vương.

Nghe nói Tần Liễm từng chu du các nước, hơn nữa còn biết rất nhiều tiếng địa phương. Song khi tối qua lúc ta nhắc tới, câu trả lời của hắn lại là “Không có gì đáng nói”.

Đây rõ ràng chính là người nói cho có lệ. Lúc ta mới tới Nam triều đã gặp rất nhiều chuyện có thể nói, nói thí dụ như đồ ăn Nam triều, cách nói chuyện ở Nam triều, quần áo trang điểm ở Nam triều, kiến trúc phòng ốc Nam triều vân vân, đều không giống với Tô quốc bên kia. Mà chỗ giống nhau nhất, đại khái chính là lễ nghi trong cung phong phú rườm rà trước sau như một, cùng với Tần Liễm thân là Thái tử điện hạ, cũng nham hiểm giả dối như Thái tử điện hạ ca ca Tô Khải.

Lúc ta ở Tô quốc, từng có một hai năm không ở trong cung. Bởi nhóm thái y nói chứng bệnh của ta quá phức tạp, cần tịnh dưỡng, mà tịnh dưỡng cần chú ý quá nhiều, cho nên sau khi kén chọn xung quanh khắp nơi, cuối cùng đem ta an trí tại một chỗ ngoại thành phía tây hoàng thành.

Kỳ thật cá nhân ta cảm thấy ta ở đâu đều như nhau, bởi vì một năm bốn mùa có ba mùa ta đều bởi vì bị bệnh tật mà không thể ra khỏi phòng, duy nhất mùa hè là có thể ra ngoài đi lại, nơi ta có thể đi cũng nghiêm khắc chú ý giống vậy. Không thể đi chỗ đông người, không thể đi nơi ẩm ướt, cũng không thể đi chỗ nắng gắt. Tóm lại khi đó cự ly ta đi xa nhất bất quá chỉ là vòng quanh viện năm vòng mà thôi.

Khi đó Tô Tư và Tô Khải sẽ thường xuyên đến thăm ta. Mà Tô Tư đã sắp sửa đến tuổi xuất giá, cực kỳ có tinh thần nhiệt tình bát quái, khi chúng ta nói chuyện phiếm, trong mười lần ít nhất có năm lần sẽ nhắc tới đám thiếu niên nhanh nhẹn đương thời, mà trong năm lần này lại có ít nhất ba lần sẽ không tránh khỏi nhắc tới Tần Liễm.

Bắc Tô Khải nam Tần Liễm. Hai vị Thái tử Nam triều và Tô quốc, được hưởng danh vọng cao như thế giữa các nước, mà cao đến mức phải khiến Thái tử các nước khác lực bất tòng tâm. Mà một người có danh vọng quá cao khi còn quá trẻ như vậy, thiên thời địa lợi nhân hoà đều nhất định là không thiếu được.

Loạn thế tạo anh hùng. Khách quan mà nói, vào niên đại cá lớn nuốt cá bé cá bé ăn tôm này, danh vọng của Tô Khải và Tần Liễm kỳ thật đại bộ phận đều là đạp trên chiến tranh mà tạo nên. Hai người này bịa đặt lý do, thủ đoạn xuất binh đều đã giở trò đến dày công tôi luyện, mà dùng binh lại hết sức quỷ quyệt, ba mươi sáu kế lại rất thuần thục, trù tính lòng người, lại thường khiến các nước bị tấn công không chiến mà bại.

Mà hai vị Thái tử này còn có khuôn mặt tuấn tú và nham hiểm. Lấy Tần Liễm làm thí dụ, nghe nói hắn “sáng như cây ngọc đón gió”, “thành tài mỹ mạo, sáng tỏ như thần”, “nói cười kèm theo ý xuân dạt dào, đi lại như gió mát dưới tán cây tùng”, tóm lại lời đồn trên phố đối với dung mạo hai vị đều đã miêu tả đến cực hạn, phàm là trong thơ cổ và trong đầu văn nhân có thể vơ vét câu thơ từ ngữ nào để hình dung phẩm đức cao thượng dung mạo tuấn lãng của nam tử, đều có thể dùng để xếp lên trên người bọn họ. Mà lấy hai vị này làm nhân vật nam chính viết nên thoại bản Bình thư (1) tiểu thuyết truyện ký đã nhiều không đếm xuể, rất nhiều nữ tử chờ gả trong khuê phòng đều phái nha hoàn đi mua những bức hoạ có hai người bọn họ, một mặt Tô Khải, một mặt Tần Liễm; rất nhiều phụ huynh muốn giáo dục tiểu tử nghịch ngợm nhà mình thì phái hạ nhân đi mua truyện ký về Tô Khải và Tần Liễm, tay trái Tần Liễm, tay phải Tô Khải.

(1) Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ

Chỉ có điều xét thấy cái tên Tô Khải này từ nhỏ đã quen ức hiếp ta, đặc biệt có sở trường muốn thứ gì đều không từ thủ đoạn lấy về tay, không muốn thứ gì liền hết thảy đẩy lên người ta, cho nên mặc dù ta xem vô số truyện ký tiểu thuyết, cũng không thể nào sinh ra cái gì gọi là kính yêu và cảm tình ngưỡng vọng với hắn. Nhưng mà Tần Liễm không giống vậy. Khoảng cách chính là đẹp, nếu chỉ cần nói ta lúc còn ở Tô quốc, từ lúc ta biết được cái tên Tần Liễm, từ lúc ta biết được mấy câu chuyện truyền kỳ do cái tên Tần Liễm này mang tới, hảo cảm của ta đối với hắn sẽ như nước sông Quách La của Tô quốc kéo dài không dứt, hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể có lúc nước lên, nổi hồng thủy chẳng hạn.

Khi đó tưởng tượng và khát khao đối với Tần Liễm giống như là hoa xuân đầy khắp núi đồi hừng hực xán lạn. Trong cuộc sống không biết sầu của ta, Tô Tư thường có thể tự do đi lại, nói những chuyện có liên quan đến Tần Liễm. Vì một nhân vật trong lòng như vậy, ta thật sự gặm hết một nửa binh thư trong thư phòng Tô Khải, chỉ vì ta đơn thuần cảm thấy một nam tử xuất sắc như vậy, cô gái nào được gả cho dù sao cũng phải vô cùng mĩ lệ, vô cùng giàu có tài hoa. Mà cho dù ta không được gả cho hắn, vậy thì cả đời đều chỉ có thể ngưỡng mộ hắn từ xa, cho dù hắn cả đời sẽ không nghe được tên của ta, ta cũng hi vọng có thể cố gắng đạt được một nửa phong thái của cô gái xứng đôi với hắn trong tưởng tượng của ta.

Đương nhiên, những ảo tưởng này của ta sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Liễm thì tất cả đều tan biến như bọt khí.

Chỉ có điều nếu nói đến Mục quốc, đây cũng coi là một quốc gia có địa thế kỳ diệu. Ba mặt núi vây, một mặt đất trồng, là một nơi dễ thủ khó công. Đại khái cũng chính là vì ưu thế như vậy, quốc vương Mục quốc vừa lên ngôi mới dám gọi nhịp (2) Nam triều.

(2) gọi nhịp: một tiết tấu trong hí khúc, thường để biểu hiện sự khiêu khích

Nhưng mà trong mắt của ta, nếu chỉ bằng điểm ấy mà hắn dám giằng co với Nam triều lại thật sự là một chuyện dũng cảm đơn độc. Trải qua mấy năm thực hiện chính sách nghỉ ngơi lấy lại sức, nay binh sĩ Nam triều nhiều mà tinh luyện, một người một gáo nước đã có thể bao phủ toàn bộ đô thành Mục quốc. Đây rõ ràng cho thấy một sự khác biệt binh lực thắng bại rõ ràng.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến một khả năng. Đó chính là Mục quốc từng đạt được hiệp nghị nào đó với Tô quốc, khiến quốc vương Mục quốc cho rằng mượn lực lượng Tô quốc là có thể tạm thời bảo toàn chính mình.

Chẳng qua quốc vương Mục quốc không biết là, cái hiệp nghị này nay có lẽ đã đến kỳ hạn. Công chúa Tô quốc Tô Hi gả cho Thái tử Nam triều Tần Liễm, đây mới là xu hướng chính hiện giờ —— quan hệ thông gia chính trị giữa hai nước đã lặng lẽ ký kết, bất cứ hiệp nghị nào khác đều sẽ trở nên vô nghĩa. Nếu ta đoán không sai, Tô quốc và Nam triều hẳn là bình an vô sự trong vòng một năm. Mà Mục quốc lần này lại cầu viện Tô quốc, Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đồng ý xuất binh.

Bát Ca bị kinh hãi, cả một ngày cũng chưa ăn uống gì. Vả lại còn có thể bất thình lình giật mình bừng tỉnh, khản giọng sợ hãi kêu một tiếng. Ta thật sầu lo về chuyện này, cảm thấy tiếp tục như vậy đối với thân thể khỏe mạnh của Bát Ca thật không ổn. Nhưng mà Tần Liễm lại rất yên tâm, cũng cho rằng Bát Ca cá tính hung hãn như vậy tuyệt đối sẽ chưa gượng dậy nổi, hơn nữa có lẽ còn có thể mượn việc này mà thu lại sự kiêu ngạo hung hăng của nó ngày trước.

Hắn đây là điển hình cho việc dùng thuật khống chế người để khống chế chim. Ta rất không đồng ý với hắn, nhưng mà ta chưa kịp lý luận với hắn thì hắn đã nhanh chóng thay đổi y phục đi diện thánh.

Ban đêm đổ mưa nhỏ, bởi vì đã vào thu, một trận mưa mang đến cảm giác mát mẻ. Lúc trở lại Tần Liễm không che ô, trên lông mi dính vài hạt mưa nho nhỏ. Hắn kéo ta đang ngồi xổm trước cửa chơi nước bùn dậy, định quở trách nhưng phút chốc lại ngậm miệng, sau đó dừng một chút, nói: “… Khóc sao?”

Ta hung hăng nói: “Chàng mới khóc! Không thấy ông trời đang mưa à?”

Tần Liễm thản nhiên liếc mắt nhìn ta, vươn ngón trỏ lau một chút trên khoé mắt ta, lại dùng ngón cái vân vê, nói: “Lần đầu ta biết nước mưa còn ấm.”

Ta nói: “Trừ phi chàng không phải sống, bằng không nước mưa trên mặt chàng cũng ấm.”

“…” Tần Liễm lại nói, “Hốc mắt đỏ rồi.”

Ta nói: “Vừa có gió tạt qua, đau mắt …”

Tần Liễm nhắm mắt, xoa xoa thái dương, nhét ta vào trong phòng, nói tiếp: “Là nhớ nhà, hay là muốn xuất cung?”

Ta thật thành khẩn nhìn hắn: “Ta chẳng qua là vừa nghĩ đến chuyện chàng muốn xuất chinh, ta rất không nỡ…”

Tần Liễm liếc ta, nói: “Thật không. Vừa rồi không phải còn nói không khóc sao.”

Ta: “…”

Ngươi nói xem, hắn đường đường là Thái tử Nam triều, vì sao miệng lưỡi không thể trưởng thành một chút? Đáng ghét, thật đáng ghét.

Tần Liễm không nghe thấy oán niệm trong lòng ta, lại nói: “Ba ngày sau ta đi Mục quốc.”

Ta: “Hừ…”

Tần Liễm khoanh hai tay nhìn ta, ánh mắt như là đang nghiên cứu quái vật biến dị gì vậy. Ta thật cẩn thận nhìn lại, kết quả hắn lại bắt đầu xoa thái dương: “Lúc này chẳng lẽ nàng không nên… Mà thôi. Truyền bữa tối, ta đói bụng rồi.”

Bởi vì Tần Liễm sắp đi xa, ta có thể gặp được ám vệ trong truyền thuyết của hắn.

Từng nhân sĩ cấp quốc gia đều nuôi hoặc nhiều hoặc ít tử sĩ, đây coi như là truyền thống cho tới nay. Mà bởi vì Thái tử và Hoàng đế là quan trọng nhất, cho nên thị vệ bồi dưỡng nên lại càng thận trọng. Bình thường đều do bản thân tự mình chọn lựa, áp dụng nguyên tắc chọn lọc tự nhiên cực kỳ thảm thiết, cho nên cạnh tranh đến cuối cùng đều là cao thủ có thể lấy một địch trăm. Hay bởi vì những thị vệ này bình thường đều ẩn náu ở một nơi bí mật gần đó, cố gắng tránh bị người ta chú ý đến, cho nên được gọi là ám vệ. Có một lần ta hỏi Tô Khải: “Nói cách khác, ca ở đâu, ám vệ của ca cũng ở đó?”

Tô Khải phe phẩy cây quạt nói: “Đó là đương nhiên.”

Ta hỏi tiếp: “Vậy mấy ngày ca đi thanh lâu, bọn họ cũng đi theo?”

Cây quạt phe phẩy trong tay Tô Khải dừng một chút, chốc lát lại đong đưa rất nhẹ nhàng, chỉ là gió lớn hơn ban nãy một tí, hắn nói: “Đương nhiên.”

“Vậy nếu như về sau ca đám cưới, có phải bọn thị vệ cũng phải nhìn ca và thê tử tương lai của ca động phòng hay không?”

“…”

Sau buổi cơm tối, Tần Liễm và một gã ám vệ thảo luận trong thư phòng hồi lâu, ta chỉ thấy bóng người trong thư phòng do ánh nến chiếu lên cửa sổ, bóng dáng thon dài của Tần Liễm càng lộ vẻ thon dài. Ta trở lại phòng ngủ, ghé vào trên bàn đếm mấy đoá hoa trên tấm bình phong ở một bên, lại cảm thấy như vậy thật sự quá lãng phí thời gian, dứt khoát lại đứng lên khoa chân múa tay trong phòng.

Chỉ chốc lát sau cửa phòng bị đẩy ra, ta vung nắm tay về phía trước, kết quả nhanh chóng dễ dàng bị tiếp lấy, sau đó hai tay liền bị bắt chéo ra sau lưng, ta nhanh chóng không thể không ưỡn ngực, cau mày xin lượng thứ: “Đau đau đau…”

Tần Liễm không buông ra, ngược lại dán lại gần hơn, từ phía sau lưng vọt ra một bàn tay bóp chặt eo ta, thản nhiên nói: “Hôm nay nàng khác thường quá.”

“Chàng buông ta ra trước…”

“Không.” Hắn cười nhẹ một tiếng, nhấc ta lên trực tiếp ném tới trên giường, ý đồ của hắn rất rõ ràng, ta nhanh chóng cuộn mình vào trong chăn, rất là vô vọng ngửa mặt nhìn hắn mở miệng, “Chuyện đó… hôm nay chàng đều mệt mỏi cả ngày, chàng xem…”

Hắn vỗ vỗ đầu ta nói: “Vậy nàng nói cho ta biết trước, hôm nay vừa rơi nước mắt lại còn múa quyền, rốt cuộc là vì sao?”

Ta nói: “Ta nói có phải chàng sẽ không làm chuyện đó hay không?”

Tần Liễm “ừm” một tiếng: “Nàng chỉ có một cơ hội, phải nói thật.”

Ta cố gắng diễn dịch ánh mắt và giọng điệu tương đối thành khẩn chân thật một chút, nói: “Ta chính là rất không nỡ…”

Sau đó Tần Liễm nói: “Vậy xem ra chúng ta vẫn cứ tiếp tục đi.”

Rồi tiếp đó hắn quả nhiên xem nhẹ sự kháng nghị và cầu xin của ta, ép buộc ta lăn qua lộn lại. Lúc được nửa đường ta đã kiệt sức uể oải, nằm lỳ ở trên giường trong lòng kêu rên không thôi. Tần Liễm cúi người kéo ta từ trong chăn, nói: “Đau thì cứ nói ra.”

Nếu ta lên tiếng, tuyệt đối phù hợp với hứng thú độc ác của hắn. Vị điện hạ này trong khoảng thời gian qua vẫn dụ dỗ đe dọa lừa ta kêu lên, hơn nữa tỷ lệ thành công cơ bản đã trên năm lần. Nhưng bây giờ ta đã mệt đến mức khí lực nói chuyện đều đã không còn, quay đầu lại đáng thương giàn giụa nhìn hắn nói: “Ta kêu lên, chàng có thể nhanh lên một chút không?”

Tần Liễm nói: “Không thể.”

Vì thế ta lại càng cắn chăn chặt hơn.

Tần Liễm: “…”