Hồ Ly Háo Sắc

Hồ Ly Háo Sắc - Chương 39




Mà nay Tần Liễm nhẹ nhàng vỗ lưng ta, ta không ngừng lăn qua lộn lại, mãi vẫn không ngủ được, hắn cứ kiên trì vỗ về. Ta rất muốn mở mắt ra nói cho hắn biết không cần làm vậy, nhưng lại nghĩ mất ngủ như thế nhất định sẽ khiến người ta lo lắng, đành nhịn xuống không nói nữa. Sau đó ngẫm lại thì đơn giản giả bộ ngủ, tìm một vị trí thoải mái nhất trong lòng hắn, ôm lấy cánh tay hắn, làm bộ như thở ra hít vào đều đặn không nhúc nhích, như vậy lại một lát sau, hắn quả nhiên ngừng lại.

Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm, nửa người sớm đã tê dại, đang suy nghĩ làm sao mới có thể tỉnh bơ xoay người, bỗng nhiên nhận thấy ngón tay hắn đang xoa mi tâm ta, bởi vì đầu ngón tay lạnh lẽo mà thiếu chút nữa khiến ta vô thức chau mày.

Sau khi nhịn xuống, ta mới phát hiện ngón tay hắn không chỉ lạnh lẽo mà còn đang khẽ run. Từ lông mi xoa đến hai má, sau đó là vành tai và cổ, độ ấm trên đầu ngón tay hắn vẫn chưa trở lại bình thường, hơn nữa có thể nhận ra cho dù đang ra sức khống chế, hắn vẫn không có cách nào khiến năm ngón tay ngừng dao động.

Ta giật mình, muốn mở mắt ra nhìn hắn một cái, nói mấy lời an ủi, nhưng mà ngẫm lại, cái bộ dạng này của hắn nhất định là không muốn cho người ta nhìn thấy, đành nhắm chặt mắt không chộn rộn nữa. Qua một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng ngừng lại, lập tức ta liền cảm thấy có nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán, lại mang theo chút ướt át.

Ta nhanh chóng nghe thấy tiếng hít thở hết sức ôn hòa nhưng vẫn có phần chênh vênh của Tần Liễm, nghẹn ngào rất nhỏ, nếu không phải đang là đêm khuya cực kỳ yên tĩnh thì bất luận thế nào cũng không nghe được.

Ta dừng một chút, lúc này đây mất bao nhiêu khí lực mới không mở mắt ra.

Chung quy tới gần rạng sáng ta mới ngủ được một lát. Lúc tỉnh lại còn chưa mở mắt thì ta đã nghe tiếng nói chuyện, Tần Liễm đang hạ giọng hỏi cung nhân đủ loại chuyện liên quan đến ta, từ ăn kiêng đến phương thuốc rồi đến mặc quần áo và xoa bóp, hỏi đến mức cuối cùng còn có các vấn đề tư mật, ta nghe mà đỏ mặt, không ngờ giọng của hắn từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Đợi đến khi hắn hỏi đến việc có liên quan đến chuyện tắm rửa của ta thì ta rốt cuộc không nhịn được nữa, mở to mắt nặng nề ho khan một tiếng.

Không ngờ mở mắt ra vẫn là một mảnh tối om, ta ngẩn ngơ, một lần nữa nhắm lại rồi mở, trước mắt vẫn tối đen như cuối chiều. Ta thử phất phất tay, vẫn không nhìn thấy.

Có hai bàn tay nhanh chóng cầm lấy tay ta, ta cúi đầu mở to mắt, kết quả vẫn không thay đổi. Lúc này ta cũng cam chịu số phận.

Lúc cung nhân đi mời thái y, tay của ta vẫn bị Tần Liễm nắm chặt. Nhưng hắn vẫn không mở miệng, ta có chút thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng làm sao vậy?”

Một lát sau mới nghe thấy giọng hắn: “Sau khi nàng uống Hồn Túy tỉnh lại, nàng có cảm thấy hận ta hay không? Nàng vốn nên hận ta.”

Ta an ủi hắn: “Chàng không nên suy nghĩ nhiều. Tuy rằng ta thoạt nhìn giống như sống rất khốn khổ, nhưng bản thân ta thật sự không cảm thấy đau khổ gì cả. Mỗi ngày chỉ là uống thuốc mà thôi, dù sao từ nhỏ ta đã uống thuốc rất nhiều, có nhiều hơn mấy chén nữa cũng chẳng to tát gì. Chàng ngẫm lại xem, nếu ta không bị thái y kết luận sống không quá hai mươi tuổi, vậy ta sẽ không ngàn dặm xa xôi đi Nam triều gả cho chàng. Đây chẳng phải rất đáng tiếc sao?”

Tần Liễm cười một tiếng: “Điều này cũng không có gì đáng tiếc. Gả cho ta cũng không có gì hay…”

Hắn chỉ nói một nửa, phần giọng sau đó càng ngày càng thấp, ta nghe không rõ, miệng muốn treo ngược lên, hắn lại không nói, khiến ta không thể không thúc giục hắn: “Gả cho chàng thì sao? Sẽ thế nào? Sao chàng không nói tiếp?”

Bàn tay hắn dừng trên tóc ta, nhẹ nhàng vuốt phẳng: “Không có gì. Chỉ là ta đang nghĩ, thời gian nàng gả cho ta ngắn như vậy, ta còn chưa cho nàng xem bức tranh trước kia.”

“Bức tranh gì?”

Hắn nói: “Sau khi trở về từ Tô quốc, trong lúc rảnh rỗi ta có vẽ nguệch ngoạc mấy nét. Khi đó ta còn tưởng rằng nàng sẽ cao hơn nữa, liền vẽ nàng cao cỡ cây hoa quế, không ngờ lúc nàng gả đi Nam triều vẫn là dưới tàng cây.”

“…”

Sau khi ngự y đến cũng không có phương pháp hữu hiệu gì cả, theo thường lệ vẫn nói những lời này. Ta nghe mà chán nản, Tần Liễm trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Y thuật không có ghi lại, những cách khác trên sách cũng không có cách nào sao?”

“Cách làm thì đương nhiên là có.” Thái y quỳ trên mặt đất còn chưa mở miệng thì giọng Tô Khải lạnh lẽo chen vào, “Chỉ cần móc tim bệ hạ Nam triều ra, nấu một lần nước sôi rồi thêm một lần chảo dầu, đốt trên lửa thành bột phấn, trộn trong nước rồi uống vào, tuy rằng không phải nhất định sẽ thấy hiệu quả, nhưng mà không có sách nào nói nhất định không có hiệu quả trị liệu. Thái y, ngươi nói xem có phải không?”

“…” Thái y lau mồ hôi, quyết định không cần để ý Tô Khải nói hưu nói vượn, đáp lại, “Tối qua thần lật xem sách cổ, phát hiện có một trường hợp tương tự với bệnh trạng này, bệnh nhân kia cũng là ngũ quan dần suy yếu, không có thuật chữa bệnh nào, cuối cùng phải dựa vào cách cải tử hoàn sinh, nhưng mà, nhưng mà…”

Tô Khải dừng một chút, lạnh lùng nói: “Nói tiếp.”

“Biện pháp này cũng không phải dùng thuốc và kim châm cứu truyền thống, mà sử dụng một loại cổ trùng cho vào thân thể, cổ trùng sống thì người sống, cổ trùng chết thì người chết. Nhưng bởi vì phương pháp này quá đáng sợ, không thuộc vùng Trung Nguyên, hơn nữa chỉ có dã sử ghi lại, có thật hay không cũng chưa biết chừng, thần chỉ có thể nói ngoài miệng chứ không thể thi hành.”

Lời này không khác gì lời Tô Khải nới với ta lúc ấy. Tô Khải trầm mặc một lát, cho người lui ra, chuyển sang cầm tay ta, nói với ta: “Sao lại đột nhiên không nhìn thấy gì chứ? Có phải tối qua bị Tần Liễm chọc cho tức giận hay không? Nhất định là vậy rồi.”

Kỳ thật trong khoảng thời gian bắt mạch thị lực của ta có khôi phục một chút, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng Tô Khải, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy hắn cố tình đạp Tần Liễm một cước, dường như còn véo vài cái, chỉ thiếu đá Tần Liễm xuống giường.

Thái y vốn dự đoán bệnh mù trước rồi, nay chẳng qua là đang từng bước nghiệm chứng mà thôi. Ta có chút xấu hổ, nói sang chuyện khác: “Thật ra thì còn có thể nhìn thấy bóng của ca, chuyện này vốn nằm trong dự kiến, cũng không có gì. Ta đói bụng rồi, ca ca, sáng nay ta muốn ăn bánh phù dung ngọc lộ.”

Tô Khải đáp lại không chút do dự: “Được. Bảo Tần Liễm đi làm cho muội.” Dứt lời hắn lại đá Tần Liễm một cước.

Ta sặc một tiếng, đảo mắt nhìn Tần Liễm, hắn nhíu mày, xoay chuyển đồ bấm ngón tay, ngẩng đầu nhìn Tô Khải: “Đại cữu muốn ăn gì thì đơn giản cùng ta làm.”

Khóe miệng Tô Khải vốn không thể ức chế mà run lên, nhưng vẫn cười lạnh: “Ngươi có hảo tâm như vậy?”

Hai tay Tần Liễm ủ trong tay áo, trên mặt lại cười nhạt: “Dù sao thuốc mê của ta còn dư rất nhiều.”

“…”

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Liễm vào phòng bếp trong hai mươi mấy năm qua, nhưng mà cũng có thể xem như lần đầu của ta. Thị lực của ta dần dần khá hơn một chút, liền đẩy xe lăn đi theo sau Tần Liễm, tò mò nhìn bộ dáng không biết bắt đầu từ đâu của hắn, rốt cuộc xác nhận hắn cũng không phải không gì không làm được. Tần Liễm có bình tĩnh mấy cũng bị ta cười đến mức có hơi tức giận, lau một chút bột nhão dính trên chóp mũi ta, ngồi xổm xuống, bốn con mắt nhìn nhau, nở nụ cười.

Hắn đặt một nắm bột có hình thù con heo nhỏ vào trong lòng bàn tay ta: “Mấy hôm trước dùng bồ câu đưa tin, qua ít ngày nữa A Tịch sẽ tới Tô quốc, nàng có muốn gặp nàng ta một chút hay không?”

Ta sửng sốt, nhanh chóng bắt lấy tay của hắn: “Khi nào thì nàng ấy đến?”

Tần Liễm nhìn thoáng qua con heo nhỏ vừa rồi hắn cực khổ lắm mới nặn được, giờ phút này đã sớm bị ta ấn cho dẹp lép, khóe miệng cong lên: “Đường xá xa xôi, đại khái còn phải hơn mười ngày mới có thể đến.”

Ta thoáng tưởng tượng cảnh ta và A Tịch gặp mặt, trong lòng cầu nguyện đến lúc đó tốt nhất đừng quá đa cảm. Tuy rằng thực tế mà nói quả thật ta cách cái chết không còn xa, nhưng ta vẫn không hi vọng lần nào người khác ở cùng ta đều như lần cuối cùng gặp mặt. Tô Khải gần đây thường như vậy, từ lúc hắn làm vua đến nay, vốn nên càng bận rộn mới đúng, nhưng mà trong một ngày hơn phân nửa thời gian ta đều có thể nhìn thấy hắn lắc lư xung quanh ta, trong tay cũng không có tấu chương, chỉ biết vân vê chiết phiến, hay là một chén trà, ngồi bên cạnh ta, uốn éo đùa cho ta vui vẻ. Trước kia hắn cũng thích trêu chọc ta, bây giờ lại không trêu chọc nữa, chỉ vắt hết óc khiến ta có thể cười một cái. Mà mỗi khi ta quay đầu lại thì ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy hắn chống đầu suy tư, trong mắt xuất hiện vẻ buồn rầu hiếm thấy, sau khi đối diện với ánh mắt ta thì lại đổi thành mỉm cười.

Ta cảm thấy có chút thương cảm. Mà nghĩ lại Tô Khải làm những điều này đều vì có ý tích góp hồi ức sau này thì ta càng cảm thấy xót xa.

Chết cũng không phải là một từ khiến người ta quá sợ hãi, trái lại, làm một người sống bị giày vò thì nó có ý nghĩa giải thoát. Nhưng mà đối với những người sống còn lại mà nói, cái chết lại là một loại sợ hãi.

Qua mấy ngày, Tô Tư tẩy sạch mặt nạ da người trên mặt ta xuống. Lại qua một ngày, Tô Khải và Tần Liễm đơn giản cử hành một nghi thức, dựa theo hứa hẹn trước đó của Tần Liễm mà ký kết văn thư.

Khi đó con mắt của ta lại mù lần nữa, thật tiếc không thể nhìn thấy đủ loại nét mặt của đám đại thần lúc ấy. Chẳng qua sau này nghe Tô Tư miêu tả, trên dưới Tô quốc quả nhiên cảm thấy nôn ra máu đối với việc Tô Khải nạp em gái ruột làm sủng cơ, có vị nguyên lão ba triều bảo thủ mà chính trực thậm chí bởi vì quá mức khiếp sợ mà nghẹn hết đàm trong cổ họng, thiếu chút nữa là thở không nổi nữa. Tô Khải ngược lại vẫn rất điềm tĩnh, kỳ thật hắn vẫn luôn điềm tĩnh, nhất là mỗi khi thấy người ta đang muốn đánh dẹp hắn, Tô Khải lại càng điềm tĩnh, thế cho nên Tô Tư và ta cũng hoài nghi hắn căn bản là rất hưởng thụ loại cảm giác chìm trong xoáy nước mà vẫn nhàn nhã mây mưa hay không.

Mà phản ứng của Nam triều thì tương đối phức tạp. Đại khái trong cảm nhận bọn họ, ta nay quả thật còn họa thủy hơn cả họa thủy, nịnh hót hơn cả nịnh hót, lúc chưa chết đã gây ra bao nhiêu chuyện, sau đó không muốn chết lại càng không thể yên tĩnh, hơn nữa còn chết rồi sống lại đầy kỳ tích, đây quả thật là chuyện chỉ có thể phát sinh trong thoại bản, nhưng lại trở thành sự thật, chẳng những thành sự thật mà còn đau khổ xảy ra ở Nam triều. Đây đã đủ khiến người Nam triều cảm thấy phẫn nộ rồi. Những người này không lập tức quật sào khởi nghĩa đã giữ đủ thể diện cho Tần Liễm.

Nhưng Tần Liễm đều thờ ơ với hết thảy những phản ứng này, hoặc là hắn quả thật cũng điềm tĩnh như Tô Khải, mỗi ngày chỉ chuyên tâm giúp ta mấy chuyện vặt vãnh như mặc quần áo rửa mặt đút cơm cho ta ăn, mớm thuốc cho ta uống, nghiễm nhiên từ một quốc vương biến hóa nhanh chóng thành một bà vú già lải nhải không thôi.

Ngay từ đầu ta đã không thích ứng với sự thay đổi này của Tần Liễm, Tô Tư lại rất bình tĩnh nói với ta: “Có gì cần thích ứng, nếu hắn chịu để muội sai bảo, vậy muội cứ sai bảo hắn là được.”

“…”